Bộ Khoái Tướng Công Thăng Chức Ký

Chương 9-2: Trời xui đất khiến (2)





Một ngày trôi qua, Mai Vô Quá cùng Mã Bộ khoái mang tấm thân mệt mỏi ướt đẫm về đến, Lạc Lạc cũng liền trở lại sân nhà mình. Mai Vô Quá vừa định đi nấu cơm, Lạc Lạc liền giành làm trước: "Mai ca ca, đến nay muội theo Mã đại tỉ học cũng lâu rồi, để muội làm cơm cho huynh ăn."

Lạc Lạc tránh bàn tay Mai Vô Quá định sờ mặt mình, chạy đi nhóm lửa nấu cơm, Mai Vô Quá ngồi trên ghế nhìn nàng.

Động tác nàng có chút không quen, khí lực cũng không lớn, nhưng cũng may gắng gượng trông cũng miễn cưỡng ra dáng. Mai Vô Quá thật sự mệt muốn chết, cũng tùy ý để nàng làm.

"Mai ca ca, ăn ngon không?"

"Ngon, Lạc Lạc trưởng thành rồi." Mai Vô Quá khen.

Lạc Lạc rất vui vẻ, ăn cơm xong hai người đi rửa mặt, Mai Vô Quá muốn ngủ sớm một chút. Lạc Lạc thấy hắn mệt mỏi liền muốn làm chút gì đó, suy nghĩ một chút rồi liền ép hắn nằm lì ở trên giường, còn mình thì đấm lưng bóp chân cho hắn. Cha cùng Lý ca ca cũng rất thích thế này, Lạc Lạc có bàn tay nhỏ bé mềm mại, xoa người rất thoải mái.

"Mai ca ca huynh thoải mái không?" Lạc Lạc bên cạnh ôn nhu hỏi.

"Thoải mái, thật thoải mái, Lạc Lạc muội đúng là bảo bối của ca ca." Mai Vô Quá sủng ái than. Nam nhân lúc ở trên giường quả nhiên là thời điểm phòng thủ kém nhất, trong lòng nghĩ vậy. bàn tay nhỏ bé của Lạc Lạc đã từ phía sau len đến cơ ngực Mai Vô Quá.

Bên trong hai người hồn nhiên chưa phát giác ra, ngoài cửa có người đang tiến tới.

Ra là Mã đại tỉ liên tục cảm thấy tâm thần bất ổn, có chút không tập trung, ngay cả Mã Bộ khoái tính tình có chút thô kệch cũng cảm thấy có điều bất thường, hai người ăn cơm sớm một chút rồi đi ngủ, Mã Bộ khoái gắng gượng không ngủ thiếp đi, rốt cuộc cũng đợi được đến lúc nương tử mình lặng lẽ đứng dậy.

Mã đại tỉ leo tường mà đi qua, đến thẳng phòng Mai Vô Quá cùng Lạc Lạc, ở ngoài cửa sổ hạ mảnh nghe lén. Nghe nghe một hồi tay liền nắm thành quả đấm, tức giận đến cả người có chút run rẩy.

"Không cần, Lạc Lạc, là nơi này a, dùng sức, đúng rồi..." Mai Vô Quá nhắm mắt lại chỉ huy, cuối cùng vẫn không quên tặng cho tiểu nha đầu chút lời ngon ngọt "Lạc Lạc ngoan, đợi tí nữa ca ca cũng làm như vậy, làm cho muội cũng thoải mái."

Mã đại tỉ không chịu được nữa, bước nhanh đến, vừa đến cửa liền giơ chân đạp mạnh. Mã Bộ khoái sững sờ tại chỗ, vạn không nghĩ tới Mã đại tỉ lại lên cơn phá cửa người ta, hồi sau vội vàng đuổi theo. Mã Bộ khoái chạy tới cửa cũng giống như Mã đại tỉ hóa đá tại chỗ, chỉ thấy Mai Vô Quá miệng há hốc nhìn hai người, chốc lát liền đem Lạc Lạc bảo hộ phía sau, như là sợ nàng bị thương.

"Tiểu huynh đệ, ha ha, còn chưa ngủ sao, ha ha... Ha ha..." Trước mắt không có xuân quang vô hạn như đã tưởng tượng, Mai Vô Quá cùng Lạc Lạc hai người quần áo chỉnh tề ngồi trên giường ngẩn người, nhìn tư thế Lạc Lạc vừa rồi rõ ràng là đang bóp vai cho Mai Vô Quá. Mã đại tỉ gãi gãi đầu, có chút thẹn thùng, lúng túng sững người tại chỗ.

"Còn chưa ngủ, thật là trùng hợp a, hay là cùng nhau ngủ đi." Lạc Lạc nhất thời hóa ngốc, nói gì không nói lại nói lời chẳng ra sao.

"Không được, hôm khác ngủ chung đi, khụ khụ..." Mã Bộ khoái đứng sau đẩy đẩy nương tử mình, Mã đại tỉ mới ho khan hai tiếng, đem lời ngừng lại.

.

"Nương tử ta tối hôm qua tâm thần bất ổn, tiểu huynh đệ, ngươi bỏ qua nhé, cái kia..." Hôm sau, Mã Bộ khoái có chút chột dạ nói với Mai Vô Quá.

"Không sao không sao, đều là người trong nhà, đại ca đừng để ý." Mai Vô Quá suy nghĩ một đêm, cuối cùng vẫn ôm tiểu nha đầu mang một bụng đầy nghi ngờ mà ngủ, cũng may biết rõ Mã đại tỉ không phải người xấu, hôm nay lại nghe Mã Bộ khoái giải thích như vậy, trong lòng cũng bình thường trở lại.

"Ai ai, nhanh lên chút, Tử gia Đại thiếu gia đến đây, mau mau tiếp đón." Trương bộ đầu thét to hai tiếng, bọn nha dịch, bạch dịch cùng nạn dân đều xôn xao một hồi, vẻ mặt mang theo chút mong đợi.

Mai Vô Quá phóng mắt nhìn, thấy một nam tử mặc quần áo hoa văn cỏ lan đi tới, hai đạo lông mi dài thanh tú mà đứng, cùng với bích sáo trong tay càng tăng thêm vẻ phiêu dật. Nạn dân rối rít dập đầu chắp tay thi lễ nói lời cảm tạ, người nọ vẻ mặt đầy khiêm tốn, gấp rút phân phó đám đông đứng lên, sau đó đi đến một nồi cháo gần đó, đích thân múc cháo miễn phí cho nạn dân.

Mai Vô Quá quay đầu nhìn lại, người nọ cũng nhìn sang, tầm mắt hai người gặp nhau, cả hai sửng sốt, lập tức cười cười. Từ Kiêu Đình trong lòng tán thưởng một hồi, người này mặc dù quần áo bình thường, thế nhưng một thân khí chất cao ngạo không che giấu được, đó là khí chất bẩm sinh.

Bên này việc cứu trợ thiên tai hừng hực khí thế được tiến hành, Từ gia tiêu cục nhận lời quyên góp lương thực cho nạn dân một tháng, để giải nguy cho tình hình nạn lần này.

Buổi trưa sau khi mưa đã tạnh, Lạc Lạc ở nhà cùng Mã đại tỉ dùng cơm liền trở về sân nhà mình, nghĩ thừa dịp trời không nắng đem quần áo giặt qua, liền đứng lên.

Đi theo Mã đại tỉ lâu như vậy, Lạc Lạc đã có thể giặt đồ bằng tay, mặc dù khí lực có hơi thiếu, nhưng giặt từ từ thì vẫn có thể. Lạc Lạc lấy nước, đem quần áo ngâm vào, vừa rồi ngồi chồm hổm cảm thấy bụng một hồi buồn buồn đau nhức, vội vàng "ngô" một tiếng che bụng. Một hồi sau cảm thấy vô sự liền đứng lên, ai ngờ vừa mới đứng dậy đã cảm thấy hạ thân như có gì đó chảy ra.

Không xong, hẳn là có kinh lần đầu, Lạc Lạc ở hiện đại là một đại cô nương mười tám tuổi, đương nhiên biết rõ cảm giác này. Lạc Lạc vào phòng, cởi quần áo xuống nhìn nhìn, quả nhiên dính một vết máu. Bụng mơ hồ đau, Lạc Lạc chịu đựng đem quần áo bị dính máu ra sân, nghĩ cùng giặt trong bồn nước cho sạch.

Lão khất cái có lẽ là nghe được Lạc Lạc nhẹ "ngô" kêu lên, bay vào trong viện, lại chứng kiến Lạc Lạc đang cầm quần áo, đi đến chậu nước bên cạnh lại có chút chống đỡ không nổi ngồi xổm xuống.

"Máu, máu, không cần phải chết, không cần phải chết..." Lão khất cái nhìn thấy vết máu kia đột nhiên không hiểu sao cuống cuồng bật dậy, có chút bối rối hốt hoảng.

"Gia gia, ta không sao..." Lạc Lạc biết rõ lão khất cái nhìn thấy máu, vội vàng mở miệng an ủi.

Lão khất cái đột nhiên trợn tròn hai mắt, bay vọt khỏi sân, chạy về phía ngoại ô, nơi sáng qua Mai Vô Quá đi theo Mã Bộ khoái.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.