Bình Hoa Đại Thần

Chương 34: Kịch trường ngắn ngủn. .




1. Hồi ức kết hôn 囧 囧 trong trí nhớ

Ý chí Hoa Đoá Đoá luôn luôn bạc nhược, hơn nữa là người trừ bỏ đi chỉ số thông minh rất cao kia, thì chỉ còn có chỉ số EQ thật sự là khó coi, quả thực có thể dùng “2″ để hình dung cô. Cố Cảnh Phong chỉ thoáng sử dụng khổ nhục kế, bị bệnh một hồi, Hoa Đoá Đoá liền lập tức đầu hàng, toàn thân tâm chiếu cố anh.

Chú ý, là toàn “thân” “tâm”. Cái gọi là tâm, đương nhiên là một lòng một dạ, dụng tâm chiếu cố anh. Cái gọi là thân, các ngươi đều biết, cô lên giường với Cố Cảnh Phong, gạo nấu thành cơm.

Cho dù gạo nấu thành cơm, Hoa Đoá Đoá vốn là đang muốn liều chết chống cự, vẫn không muốn lấy chồng. Nhưng cũng không kiên trì đươc hai tháng, Hoa Đoá Đoá liền không kiên nhẫn được mà ôm đùi Cố Cảnh Phong, “Lão công, người ta muốn gả cho anh.”

Nguyên nhân… Ai, Hoa Đoá Đoá chưa kịp phòng bị đã bị Cố Cảnh Phong ám toán, không dùng biện phá an toàn, mang thai. Cô cũng không muốn làm một bà mẹ khi chưa kết hôn, không thể tiếp tục kiên trì, chỉ có thể lao theo. Thật là muốn đen mặt a.

Cố Cảnh Phong ôm Hoa Đoá Đoá, vẻ mặt đau lòng, “Ngoan, về sau anh có bạo lực gia đình, em cứ việc đánh anh a.”

Lúc này mới làm cho Hoa Đoá Đoá vơi bớt ưu sầu.

Hôn sự ở trong nước là tuỳ lão ba của Hoa Đoá Đoá tức Hoa Công Công xử lý. Thực hiện theo truyền thống Trung Quốc, cử hành theo nghi thức nhà Hán. Chỉ là, Hoa Đoá Đoá phải đi theo Cố Cảnh Phong ra nước ngoài, Cố ba ba nói là muốn cử hành hôn lễ một lần nữa.

Ở nước ngoài đương nhiên là cử hành theo kiểu hôn lễ Tây Âu, ở ngoài hoa viên với thảm cỏ xanh xanh, mặc áo cưới, trao đổi nhẫn, ăn bánh ngọt. Tiệc đãi khách theo kiểu tiệc đứng buffet. Còn nhớ rõ ngày đó bầu trời trong xanh, Hoa Đoá Đoá mặc áo cưới, có chút gian nan khi đi lại ở trên cỏ, nhìn những quả bong bóng trong suốt đủ màu in hình mặt cười xung quanh, những vị khách ngoại quốc cực kỳ lịch thiệp, Hoa Đoá Đoá cảm thấy, quả nhiên là mặt người dạ thú a.

Mấy vị khách ngoại quốc này đều là đồng học của Cố Cảnh Phong, đừng nhìn thấy bọn họ hôm nay ăn mặc chỉnh tề như vậy, kỳ thật trong bên trong đều là mấy đứa nhỏ nghịch ngợm ham đùa dai. Nhớ lúc Hoa Đoá Đoá vừa mới tới Boston, cô vốn tự cho là tiếng Anh của mình rất tốt, không ngờ, theo chân bọn họ nói chuyện với nhau một lúc, bọn họ toàn bộ đều dùng một loại bộ dáng mờ mịt nhìn cô, sau đó không ngừng lặp lại, “pardon”, một lần thì Hoa Đoá Đoá nghĩ là ngữ pháp tiếng Anh của mình hẳn là bị sai hoặc là cái gì đó, nhưng mà cô lặp lại một câu nói ít nhất hơn 20 lần, bọn họ mới bừng tỉnh đại ngộ, bị bọn họ không ngừng “pardon”, cô rốt cục nổi giận, tìm Cố Cảnh Phong để làm phiên dịch, không ngờ bỗng nhiên quay đầu, chỉ thấy Cố Cảnh Phong che miệng, nghẹn cười đến không thoải mái.

(Pardon là từ xin lỗi kiểu lễ phép, có cả trg tiếng Anh lẫn Pháp)

Mà mấy vị đồng học vẫn luôn “pardon” này, điệu bộ tay làm ra một kiểu “V”, vẻ mặt vui vẻ, thậm chí còn cười đùa vỗ tay hoan nghênh cho nhau. Lúc này mới phát hiện, nguyên lai là bọn họ đang đùa giỡn cô. Tiếng Anh của cô kỳ thật là đúng.

Hôn lễ tiến hành đến lúc trao đổi nhẫn, một đám mặt người dạ thú kia lại biến đổi đa dạng, nói cái gì mà ở nơi này bọn họ có một truyền thống, trước khi trao đổi nhẫn, phải cắt bánh ngọt trước, ăn bánh ngọt xong mới có thể trao đổi nhẫn, nếu không về sau hôn nhân sẽ không ngọt ngào giống như bánh ngọt. Hoa Đoá Đoá bán tín bán nghi, cũng không biết là có cái gì không thích hợp. Nhìn nhìn đến Cố Cảnh Phong đang mỉm cười, anh tựa hồ như không tiếng động nói cho cô, để cho cô yên tâm, sẽ không xảy ra nhiễu loạn gì.

Hoa Đoá Đoá lúc này mới cảm thấy yên tâm, nhóm mặt người dạ thú này bưng hai đĩa bánh ngọt lại, đưa cho bọn họ, cười còn muốn vui vẻ hơn so với khi ăn cắp thành công.

Mà các vị khách khác cũng đình chỉ toàn bộ chuyện mình đang làm, mắt không hề chớp mắt nhìn về phía hai nhân vật chính. Hoa Đoá Đoá liền cảm thấy kỳ quái, chỉ là ăn bánh ngọt mà thôi, dùng ánh mắt chuyên chú như vậy nhìn bọn họ là sao? Cô cầm lấy dĩa ăn cắt xuống một miếng bánh ngọt, một bộ dạng diễn xuất như thục nữ, vừa bỏ vào miệng liền chậm rãi nuốt. Mấy vị khách này đều là người có tố chất, cô cũng muốn làm một người có tố chất như thế, miễn khiến cho lão công nhà cô bị mất mặt.

Cô bỗng nhiên cảm thấy bánh ngọt mềm mịn trong miệng có cái gì đó cứng cứng, hình như là cô cắn phải cái gì đó, vốn muốn nhổ ra nhìn xem rốt cuộc là cái gì, nhưng thấy mấy vị khách này đều đang chuyên chú nhìn cô, cô cảm thấy làm như vậy thực không lễ phép, vì thế trực tiếp xem nhẹ việc nhai, nuốt thẳng nó vào trong bụng.

Lúc cô rốt cục ăn xong hết bánh ngọt rồi, mỉm cười trả lại đĩa cho đám mặt người dạ thú kia, tròng mắt bọn họ đều nhanh muốn lọt ra ngoài. Mọi người đều ngươi nhìn ta, ta nhìn ngươi, sau đó nhìn nhìn về Cố Cảnh Phong. Bánh ngọt trong tay Cố Cảnh Phong chỉ mới ăn được một nửa, anh có chút kinh ngạc nhìn về phía Hoa Đoá Đoá, vội hỏi: “Em ăn xong rồi?”

“Đúng vậy.” Hoa Đoá Đoá chớp mắt hai cái, không khỏi cảm thấy có chuyện không ổn.

“Có cảm giác có cái gì cứng cứng hay không?” Cố Cảnh Phong ngập ngừng mở miệng, thử hỏi.

Hoa Đoá Đoá nhíu nhíu mi, thì ra không phải chỉ có bánh ngọt của cô mới có thứ cứng cứng kia, trong bánh ngọt của lão công cô cũng có thứ đó a, khó trách chỉ ăn có một nửa. Cô nhỏ giọng oán giận, “Đúng vậy, tiệm bánh ngọt này đúng thật là có chút không chú ý, khẳng định là bỏ quả hồ đào vào.”

“Cái cứng cứng gì đó đâu?” Cố Cảnh Phong tựa hồ có chút đoán được câu nói kế tiếp của Hoa Đoá Đoá.

“Em nuốt rồi a, nhổ ra sẽ không tốt lắm a.” Hoa Đoá Đoá cười cười, còn hướng Cố Cảnh Phong chớp mắt hai cái, “Sẽ không để anh mất mặt đâu.”

Đám mặt người dạ thú ở bên cạnh kia nhất tề ngửa mặt lên trời thở dài, “OH, NO, đó là nhẫn để trao đổi, nhẫn cưới của em a.”

“…” Hiện trường một mảnh hỗn loạn. Cô dâu nuốt nhẫn để trao đổi vào trong bụng. Hành động lãng mạn của Cố Cảnh Phong diễn biến thành một hồi kịch 囧 không biết nên khóc hay nên cười. (*lật bàn* Bà chị này lúc cần giữ thể diện cho anh thì ko làm, lúc ko cần lại tự dưng giữ chi cái thứ thể diện WS đó chứ *gào thét*)

2. Hoa Đoá Đoá có một đứa con trai hiểu biết

Hoa Đoá Đoá đặc biệt thích con của cô, Cố Hoa Tâm. Hoa Tâm có cái đầu củ cải đáng yêu, bởi vậy thông minh thần kỳ, ở trong mắt Cố Cảnh Phong thì Cố Hoa Tâm so với mẹ nó còn thông minh hơn rất nhiều. (Trg game thì tên là Phong Lưu, ngoài đời thì là Hoa Tâm 囧)

Bất quá đứa nhỏ thông minh thì thường trưởng thành sớm. Nhớ năm ấy Cố Hoa Tâm được sáu tuổi, muốn được đổi tên. Nguyên nhân là nó cảm thấy tên này đối với thanh danh của nó không tốt, các bé gái ở cùng nhà trẻ đều đỏ mặt, gọi nó, “đầu củ cải Hoa Tâm.”

Cố Hoa Tâm vốn trưởng thành sớm còn bị mấy bộ phim thần tượng mà Hoa Đoá Đoá hay xem ảnh hưởng, biết thật sâu ý tứ của hai chữ “Hoa Tâm” này, đây là một loại phương thức để mắng nam nhân, làm một tiểu nam nhân như Cố Hoa Tâm phi thường không chịu nổi.

Hoa Đoá Đoá thấy con có cảm giác rối rắm với tên của chính mình như vậy, cảm thấy thương tâm, “Đồng học Cố Hoa Tâm à, con cũng biết tên này của con có ý nghĩa là gì sao?”

“Kết quả hoa tâm của ba ba.” Cố Hoa Tâm thực nghiêm túc nói.

Hoa Đoá Đoá đổ mồ hôi đầy mặt, “Không phải như thế, ý nghĩa là tâm can bảo bối của Cố gia cùng Hoa gia.” Lão công của cô là một lão công cực tốt cỡ nào a, không thể phỉ báng lão công chính mình như vậy.

Cố Hoa Tâm nhíu mày, “Không bằng chúng ta thử xem?”

“Thử cái gì?”

“Nhìn xem ba ba có phải là nam nhân hoa tâm hay không.”

Hoa Đoá Đoá đối với lão công nhà mình tương đối tự tin, miệng hào hùng đáp ứng, “Đi, thử liền thử.”

“Nếu ba con hoa tâm như lời nói, mẹ phải lập tức đổi tên cho con.” Cố Hoa Tâm bĩu môi, một bộ dáng quật cường. Hoa Đoá Đoá đối với phương tâm kia của lão công nhà mình, khoát tay, một bộ dáng không sao cả, “Đi, nếu thật sự thử nghiệm ra sự hoa tâm của ba con, mẹ nhất định đổi tên giúp con.”

Vì thế, Cố Hoa Tâm liền nhảy ra khỏi ghế sa lông, đứng ở cửa chờ Cố Cảnh Phong về nhà, bộ dáng chuyên chú, giống như một chiến sĩ nhận được nhiệm vụ, một bộ dạng như chuẩn bị xông pha chiến trường, không phải sống thì chính là chết.

Cố Cảnh Phong về nhà, thấy con nhà mình đang trang nghiêm ngồi ở cửa, ngồi xổm xuống xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hoa Tâm, “Làm sao vậy?”

“Ba ba, từ nay về sau con muốn cùng mẹ ngủ, ba ngủ ở phòng con.”

Hoa Đoá Đoá tránh ở phía sau cửa nghe cuộc đối thoại của hai người, hoàn toàn đem lời nói của đứa trẻ thành một chuyện lớn. Cố Cảnh Phong sửng sốt, “Muốn cùng mẹ ngủ bao lâu?”

“Nhất sinh nhất thế.” Cố Hoa Tâm bất cẩu ngôn tiếu, còn bộ dáng cực kỳ nghiêm trọng.

(Bất cẩu ngôn tiếu: Nghiêm túc, không nói cười linh tinh)

Cố Cảnh Phong thấy con nhà mình như thế liền nở nụ cười, “Vậy về sau lão bà của con thì làm sao bây giờ?”

“Ngủ cùng ba ba.”

Hoa Đoá Đoá lúc này 囧, Cố Cảnh Phong một bộ dáng vui mừng, “Đứa nhỏ này, mới nhỏ còn quá ngây thơ, thực không bạc đãi ba.”

Vì thế, Cố Hoa Tâm nhảy bước vênh vang vào nhà, ôm lấy Hoa Đoá Đoá, “Mẹ, nghe thấy không? Ba ba muốn ngủ cùng nữ nhân khác, là hoa tâm, là hoa tâm. Mau nhanh nhanh đổi tên cho con.”

Hoa Đoá Đoá liếc mắt nhìn Cố Hoa Tâm một cái, nghiêm mặt lạnh lùng nói: “Cố Ác Tâm.”

(Nghĩa thuần Việt là Cố ghê tởm 囧)

“…”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.