Bình An Của Anh

Chương 39: Tai vách mạch rừng




Nháy mắt liền tới mùa hè, người nào đó đã nói, mùa hè anh sẽ về.

Lúc này thời gian chắc chắn hơn.

Tiểu Hoa không ra sân bay đón anh, mà về nhà trước mấy ngày dọn nhà cho anh. Không còn nhớ đây là lần thứ bao nhiêu, từ năm anh lên đại học Bắc Thành, mỗi khi kì nghỉ đến, cô đều quét dọn sạch sẽ nhà đối diện trước khi anh về. Ga giường rèm cửa giặt sạch, cửa sổ ghế ngồi cũng lau sạch sẽ, mở cửa thông gió đón không khí trong lành, đặt chiếc bàn chải đánh răng mới trên bồn rửa mặt.

Ga giường rèm cửa giặt xong mang xuống lầu phơi, đến chiều có thể mang về. Bận rộn suốt một ngày Tiểu Hoa vùi mình trong chăn thơm phức, buổi chiều ve kêu râm ran, quạt điện quay vù vù, làm mí mắt cô nặng trĩu.

Đáng lẽ có thể đánh một giấc ngon lành, nhưng bất ngờ lại có người đến. Tiểu Hoa nằm trên giường nghiêng tai nghe một lúc lâu mới xác định được người bên ngoài là ai.

Là mẹ của Thẩm Hi Tri, dì Lương Nhu mà cô thích nhất!

Đã bao lâu rồi nhỉ? Dù lâu lắm rồi không gặp mặt, nhưng Tiểu Hoa vẫn nhớ giọng nói dịu dàng của dì ấy.

Dì Lương Nhu cũng đến chờ Thẩm Hi Tri về ư? Thẩm Hi Tri có biết không? Có vui mừng không?

Tiểu Hoa sửa sang lại đầu tóc đứng dậy, nhưng ngẫm lại liền rón rén đi tới khóa trái cửa phòng. Không ổn lắm, nếu bị dì Lương Nhu phát hiện cô ở đây không ổn cho lắm. Tốt nhất nên chờ Thẩm Hi Tri về đã.

Nghĩ thế, cô ngồi xổm xuống, dán tai vào cửa, vui vẻ nghe hình như dì Lương Nhu dẫn theo ai về.

Bên ngoài Lương Nhu thuận tay sờ lên bàn, sạch sẽ không một hạt bụi, em gái ruột đi cùng bà – Lương Khiết hỏi: “Hi Tri không ở nhà, Thẩm Trung Nghĩa còn thuê giúp việc đến dọn à?”

Vừa nghĩ là biết, Lương Nhu lắc đầu, nói: “Không phải, Hi Tri không thích người ngoài động vào đồ của nó.”

“Vậy sao…” Lương Khiết nghi vấn.

“Em gặp cô bé nhà đối diện rồi đúng không? Chắc cô bé đó dọn.”

Lương Khiết nhớ lại, nhiều năm trước bà đến đây chúc tết, từng thấy Hi Tri cùng một cô bé ngồi ăn bánh kẹo. Dì ruột như bà còn chưa thấy thằng nhóc cao ngạo kia thân với ai như thế, bỏ hết đường nhập khẩu Thẩm Trung Nghĩa mua vào túi cô bé, còn  nghiêm mặt dặn dò: “Không được đưa cho Hứa Đống, em phải ăn hết.”

Lương Khiết cười: “Thì ra là vậy, cô bé đã lớn rồi nhỉ? Vẫn thân với Hi Tri à?”

Lương Nhu ừ một tiếng.

Lương Khiết đùa: “Hi Tri có nói với chị không? Có khi nào cô bé kia thích Hi Tri nhà chúng ta không nhỉ? Nếu không thích thì sao lại dọn nhà sạch thế chứ!”

Giọng nói Lương Nhu mang theo chút cô đơn: “Lần nào gọi điện cũng chỉ nói mấy câu, mặc dù ngoài miệng nó không nói, nhưng chị biết rõ, nó vẫn giận chị năm ấy bỏ nó lại một mình.”

Lương Khiết nói: “Thôi mà chị, đây đâu phải lỗi của chị chứ, Hi Tri thông minh hiểu chuyện như thế, không trách chị đâu.”

“Có hiểu chuyện thì nó cũng là con chị, chị cảm giác được.”

Lương Khiết khuyên: “Mọi chuyện đã qua lâu vậy rồi, thôi đừng nhắc tới nữa. Chị định thế nào, có về không hay theo em về? Hay cứ đợi một thời gian nữa, chờ Hi Tri tốt nghiệp đại học về nước rồi lại tiếp tục ở cùng nhau, sau này có con trai con dâu bên người cũng vui vẻ hơn, con người mà, ở lâu rồi sẽ có tình cảm thôi. Hi Tri là đứa bé ngoan, chị đừng nghĩ nhiều quá.”

Lương Nhu trầm mặc.

Lương Khiết đổi đề tài, cười hỏi: “Chị muốn tìm cho Hi Tri người thế nào? Em thấy cô bé nhà đối diện được đó, nhớ trước đây cũng xinh xắn, còn thân thiết với Hi Tri.”

Lương Nhu lắc đầu: “Nó không được.”

Tiểu Hoa ngồi trong phòng nghe lén đang đỏ mặt ngây ngô cười đột nhiên ngừng lại, tưởng mình nghe lầm.

Lương Khiết hỏi: “Sao thế? Chị không thích à?”

Giọng nói Lương Nhu rất nhẹ, nhưng thản nhiên, như đã từng nghiêm túc nghĩ đến chuyện này: “Tai Bình An bị điếc, không chữa được.”

“Trời đất! Từ bao giờ vậy?”

“Hồi nhỏ, bị ba nó đánh điếc, mà nhà họ… hơi phức tạp, không thích hợp với Hi Tri.” Giọng nói của Lương Nhu trở nên nặng nề, dội vào lòng Tiểu Hoa.

***

Tiểu Hoa cứ trốn trong phòng, mãi tới khi Lương Nhu dẫn em gái đi ăn tối mới bước ra. Trần Ái Lệ ở dưới lầu chơi mạt chược, cô chỉ cần nấu cơm cho Hứa Đống, buổi tối ăn đơn giản, nhưng nấu một tô mì lại làm cô bỏng hai lần, cuối cùng khi cắt rau còn không cẩn thận làm đứt tay. Tiểu Hoa ngậm ngón tay vào miệng, mũi cay xè không thở được.

Hứa Đống bưng tô mì hỏi: “Chị sao thế?”

Tiểu Hoa nói: “À, bị cảm, chị đi ngủ một tí.”

Hứa Đống nói: “Chờ anh hai về em sẽ nói cho ảnh, là chị lau phòng giúp anh ấy nên bị bệnh, sau đó bắt anh hai mời mình đi ăn Mc Donalds!”

“Ừ, được.” Tiểu Hoa đi vào phòng.

Còn nhớ câu cuối cùng cô nghe được, là dì Thẩm Hi Tri hỏi: “Nếu Hi Tri thích cô bé kia thì sao?”

Lương Nhu kiên quyết: “Thích cũng không được, chị nhất định không đồng ý, thằng bé có thể tìm được cô gái tốt hơn, có thể chăm sóc nó chứ không phải để nó chăm sóc người khác, sẽ hạnh phúc bên nhau cả đời chứ không thất bại như chị.”

“Em thấy cô bé đó cũng biết chăm sóc người khác mà, chị xem nhà này đi, sạch sẽ gọn gàng lắm.”

“Từ nhỏ đến lớn chị chỉ thấy Hi Tri chăm sóc nó thôi.”

Vì trường học bên kia có việc nên Thẩm Hi Tri về muộn hơn 1 tuần. Một tuần lại tích góp bao nhiêu bụi bẩn? Tiểu Hoa lại quét dọn lần nữa, lần này cô không dám ngủ trong phòng anh, sợ phải nghe những gì không nên biết.

Lương Nhu đi rồi, để lại một bức thư trong phòng khách. Ngày Thẩm Hi Tri về không thấy Tiểu Hoa cười, cô chỉ đưa cho anh phong thư đó. Anh kéo cô ngồi xuống cạnh mình, đọc thư, nói: “Mẹ anh tới đây à?”

“Ừ.” Tiểu Hoa gật đầu.

Anh nói: “Mẹ anh bảo rất nhớ anh, nói rảnh rỗi đi thăm mẹ.”

Tiểu Hoa lại gật đầu.

Anh xoa đầu cô: “Sao thế? Gặp anh không vui à?”

Tiểu Hoa lắc đầu: “Làm gì có.”

Hứa Đống cùng Bạo Bạo chạy qua, cậu đã lớn nên Thẩm Hi Tri không ôm cậu nữa, chỉ ôm Bạo Bạo thân thiết. Hứa Đống lớn rồi, da mặt mỏng nên cũng chẳng còn giơ tay đòi anh hai ôm nữa, mà nói: “Giày của em đâu?”

Thẩm Hi Tri ném cho cậu một cái hộp, nói: “Trong vòng một tiếng đồng hồ không được xuất hiện trước mặt anh, anh có chuyện cần nói với chị em.”

“Tuân mệnh!”

Hứa Đống đi rồi, chỉ còn lại đôi tình nhân bé nhỏ tình cảm thắm thiết xa cách lâu ngày.

Thẩm Hi Tri kéo tay Tiểu Hoa muốn ôm cô ngồi lên đùi mình, nhưng Tiểu Hoa lùi lại, nói: “Em ngồi đây là được, nóng lắm.”

Thẩm Hi Tri đành buông tay, chuyển qua nghịch tóc cô.

Tiểu Hoa hỏi: “Thẩm Hi Tri, anh có trách mẹ anh không?”

“Có.” Anh không do dự trả lời.

Lần đầu tiên Tiểu Hoa biết, hóa ra anh nghĩ như vậy.

“Lúc đầu có oán trách, không hiểu tại sao li hôn rồi mẹ không cần anh nữa, cứ kiên quyết đi như vậy, khi đó anh nghĩ, ở lại bên anh không phải chuyện quan trọng hơn sao?

Sau này lớn rồi, dù có gọi điện, dù sinh nhật anh mẹ chưa bao giờ quên, nhưng tình cảm dần nhạt. Mặc dù là mẹ anh, nhưng anh không còn kể chuyện hay tâm sự cho mẹ nghe nữa.”

“Nhưng giờ không ghét nữa rồi”, Thẩm Hi Tri nói, “Anh có thể hiểu được lúc ấy mẹ quyết định khó khăn thế nào, cũng có thể hiểu được lí do mẹ muốn đổi nơi ở mới.

Nếu như chúng ta có kết quả không tốt, anh nghĩ chắc anh cũng không ở đây nữa.”

Tiểu Hoa nhìn anh.

“Ở lại làm gì chứ? Nhìn em thân thiết cùng người khác, anh thấy mình thật đáng thương.” Anh cười, ôm cô, “Thế nên anh đổi vị trí và suy ngẫm, anh không trách mẹ nữa. À, nhưng anh vẫn ghét ba anh.”

Anh định chọc cho cô cười, nhưng lại chọc cho cô khóc!

“Sao vậy?” Anh lau nước mắt cho cô.

Tiểu Hoa nói: “Sao anh lại thế, sao anh lại nghĩ đến chuyện không may như vậy chứ!”

Thẩm Hi Tri giật mình: “Được rồi được rồi, anh sai, anh thật lòng xin lỗi!”

“Vậy mau nói thích em đi, Thẩm Hi Tri sao anh vẫn không nói thích em!”

Anh cúi đầu hôn cô, cười.

Tiểu Hoa an tĩnh lại, nắm chặt lấy tay anh.

***

Thời gian nghỉ hè còn lại Tiểu Hoa đa phần đi làm thêm để dành tiền học. Thế nên Thẩm Hi Tri chỉ có thể nắm tay trò chuyện với cô mỗi buổi tối đón cô đi làm về.

Thấy vậy Hứa Đống hỏi: “Người khác làm gì yêu đương như vậy chứ?”

Thẩm Hi Tri dạy cậu ba bước ném bóng vào rổ, nói: “Hỏi làm gì? Muốn yêu sớm hả? Có muốn bị đánh không?”

Hứa Đống đần mặt ra.

Buổi tối Thẩm Hi Tri đứng mua chè đậu xanh nhắc với Tiểu Hoa, nói: “Chúng ta phải đi xem phim mới là hẹn hò chứ.”

Tiểu Hoa lắc đầu, “Trong đó tối lắm.”

“Có nhiều chuyện làm trong phòng tối mới tiện.” Anh cười xấu xa.

Tiểu Hoa xách túi chè, lơ đãng hỏi: “Mấy ngày nay em vẫn nghĩ, Thẩm Hi Tri, nếu kết hôn mà ba anh không đồng ý thì phải làm sao?”

Dưới ánh đèn đường, Thẩm Hi Tri thôi cười: “Phải làm sao ư? Anh không cần ông ta đồng ý, lúc ông ta ngoại tình cũng đâu hỏi ý kiến anh.”

“Vậy…” Lòng bàn tay Tiểu Hoa mướt mồ hôi: “Còn mẹ anh thì sao?”

Thẩm Hi Tri cười: “Mẹ anh thích em như vậy, sao lại không đồng ý chứ? Bé con à, mới thế mà đã tính nịnh mẹ chồng tương lai hả? Yên tâm đi, cái này em tuyệt đối yên tâm.”

Yên tâm ư? Tiểu Hoa ngửa đầu nhìn anh, cố chấp muốn nghe đáp án: “Em muốn biết mà, anh mau nói đi, nếu mẹ anh không đồng ý chuyện của chúng ta thì anh làm gì?”

Thẩm Hi Tri nói: “Hứa Bình An, gần đây em lạ quá.”

Tiểu Hoa gãi đầu: “Gần đây bạn làm việc chung với em hay kể chuyện phim Hàn, nên hay nghĩ nhiều, ha ha.”

“Anh là bé ngoan mà, lúc nào cũng nghe lời mẹ.” Anh cười nói, vỗ vai Tiểu Hoa: “Bé con à, vậy nên em phải cố gắng nhiều vào đó, đàn ông cần phải dụ dỗ, mau ôm chặt anh đi.”

“Giống như vầy nè”, anh nói, vòng tay ôm Tiểu Hoa từ phía sau.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.