Bỉ Ngạn Lâm Uyên

Chương 16




Máu ứ đọng trong người Lâm Chi Diêu cuồn cuộn dâng lên, ho một trận, phun ra một ngụm máu, mới cố sức đem thi thể Hạ Vũ từ trên người mình đẩy ra. Nhìn Hạ Vũ một cách khinh bỉ, hắn vẫn còn trừng trừng hai mắt, vẻ mặt không thể tin, tựa hồ là đến chết cũng không đoán được y có thể giải khai huyệt đạo bị phong bế, nhanh như chớp chuyển tư thế một tay chặt đứt cổ hắn.

Tựa vào đầu giường há mồm thở dốc, không thể dụng thêm nửa phần khí lực nữa, ban nãy một chiêu giết chết Hạ Vũ đã hao hết một chút khí lực cuối cùng của y, miệng vết thương ở trước ngực cùng cổ tay đều nứt ra, miếng vải trắng dùng để băng bó thấm đầy máu. Đã bao nhiêu năm rồi không bị bức đến hoàn cảnh như thế này nhỉ? Lần này thực sự rất phiền toái!

Lâm Chi Diêu từ trên người Hạ Vũ lấy ra một viên “cửu chuyển hoàn hồn đan” để ăn, điều tức một lúc lâu cuối cùng có thể động được nội công, rồi mới đi tìm kiện y phục mặc vào, liền phát hiện có người đang đến gần nơi này, nhanh chóng dùng chăn che đậy thi thể Hạ Vũ lại, lấy ra một thanh kiếm nhỏ nấp ở phía sau cửa.

Bóng đêm thâm trầm, đao quang kiếm ảnh hiện lên, phút chốc trong phòng liền có thêm ba xác người nằm trên mặt đất, là người của Hạ Vũ, cũng từng là thuộc hạ của mình, Lâm Chi Diêu cảm thấy thật mệt mỏi quá, đang muốn xoay người xuất môn bỗng nhiên sau lưng lành lạnh! Còn một người nữa?!

“Là ta!” Kiếm dừng lại trước mũi người mới đến, người đến lại là Thiển Uyên!

“Ngươi đến đây làm gì? Giết ta báo thù cho sư phụ sư huynh ngươi sao?” Không chỉnh tử tiểu hài tử này ta thật không cam tâm!

“Ta tới cứu ngươi.” Thiển Uyên biết chính mình đuối lý, cũng không biện giải.

“Cứu ta? Ta không nghe lầm chứ?”

“Tóm lại chúng ta rời khỏi nơi này trước đã!” Thiển Uyên tiến lên từng bước ôm lấy Lâm Chi Diêu, thi triển khinh công nhảy lên mái nhà.

“Ngươi ― ”

“Xuỵt! Tất cả bọn họ đang ở phía bắc, chúng ta đi theo phía nam, từ trong viện của ta nhảy ra, sau đó bơi đến bờ bên kia chạy trốn lên núi, hẳn là không bị phát hiện. Đi thôi!”

Lời nói của Lâm Chi Diêu lên đến miệng đành phải nuốt vào, gật gật đầu không nói gì, để Thiển Uyên tùy ý ôm y vượt nóc băng tường.

Tiếng gió vù vù bên tai, khinh công của tiểu tử này từ khi nào thì luyện được tốt như vậy, khí lực cũng rất xuất sắc!

Hạ Vũ hồi lâu cũng chưa đi ra, Triệu Vị Cánh thử đi thăm dò, vừa vào cửa liền thấy ba cổ thi thể, vội vàng đến bên giường, xốc chăn lên, đầu của Hạ Vũ lệch qua một bên theo một góc độ kỳ dị, hiển nhiên là xương cổ bị chặt đứt, trừng mắt trương miệng, chết không nhắm mắt! Lâm Chi Diêu chạy trốn! Nhìn thấy thi thể Hạ Vũ cùng ba người trên mặt đất, Triệu Vị Cánh ngược lại nở một nụ cười. Lâm Chi Diêu chạy thoát đối với hắn chính là chuyện tốt, như vậy lực chú ý của Tiêu Cảnh sẽ không nhắm vào hắn, Hạ Vũ cũng đã chết, Trường Nhạc Cung liền hoàn toàn thuộc về hắn, trong lúc Tiêu Cảnh cùng Lâm Chi Diêu đấu nhau, hắn có thể nhân cơ hội phát triển thế lực của mình, bởi vậy Thiển Uyên mang theo Lâm Chi Diêu thực thuận lợi tới bờ sông bên ngoài bức tường phía nam của Trường Nhạc Cung.

Thiển Uyên động tác nhanh nhẹn giúp Lâm Chi Diêu quấn chặt miệng vết thương trước ngực, lại tìm một miếng gỗ nhét vào lòng y “Ôm cái này từ từ bơi qua kia! Từ nơi này bơi tới bờ bên kia chỉ tốn mười lăm phút, ngươi kiên trì một chút!”

“Mười lăm phút?”

“Ách, chính là khoảng một nén nhang, mặc kệ cái đó đi, tóm lại ngươi hãy đi trước đi, ta bọc hậu, lên được Lôi Kinh sơn liền an toàn!”

“Ta với ngươi cùng nhau đi!” Lâm Chi Diêu ôm miếng gỗ vẻ mặt cương quyết.

“Không được! Ngươi đi trước! Vạn nhất bị phát hiện ta sẽ dụ bọn họ rời đi, ngươi nhân cơ hội trốn thoát, sau đó — ”

“Ta không biết bơi.”

“Cái gì?”

“Ta không biết bơi.”

囧 . . . . . Không biết thì không biết, ngươi còn như vậy quân tử thẳng thắng vô tư . . . . . Phòng tắm siêu xa hoa trong cung của ngươi không phải có cái dục trì siêu lớn sao, mỗi ngày ngâm mình tắm trong đó sao không thấy ngươi chết đuối đi! Aiz, được thôi . . . . .

“Biết rồi, ta đành phải mang người qua vậy, thượng đế phù hộ, hy vọng không bị phát hiện!”

“Thượng đế phù hộ?”

“Ách, là ngọc đế phù hộ! Ngọc đế, ngọc đế!” phù phù, căng thẳng quá liền nói loạn cả lên, nói nhiều nhất định có sơ xuất, vẫn là nói ít thì tuyệt hơn! Nguồn :

Thiển Uyên đem miếng gỗ kia cột vào trên lưng Lâm Chi Diêu, Lâm Chi Diêu nhíu mày, Thiển Uyên bực bội nói “Khó coi một chút có gì hệ trọng! Dù sao so với chết đuối vẫn tốt hơn! Chỉ biết yêu xinh đẹp, có phải nam nhân hay không vậy!”

“Không phải, ngươi — ”

“Được được rồi! Ngươi hãy nhẫn nại một chút, ta không dám chắc có thể mang theo một người bơi xa được như vậy, cho nên đành phải như vậy thôi.” Vừa nói vừa đưa tay buộc lại mái tóc dài của Lâm Chi Diêu, sau đó đem ngoại y của hai người cởi ra rồi gấp lại, cột ở trên đỉnh đầu.

Lâm Chi Diêu cười cười không nói gì nữa, còn biết nói cái gì bây giờ đây? Vốn muốn nói “Ngươi đem miệng vết thương của ta bó chặt lại.”, nhưng tiểu hài nhi này khẩn trương như vậy, qua sông rồi nói sau! Huống hồ hắn hiếm khi ôn nhu như vậy, vì y buộc tóc.

Cho dù là kiện tướng bơi lội, mang theo người tại hồ nước lạnh như băng bơi một ngàn thước, còn phải cẩn thận không để bị phát hiện, thật sự rất khó khăn. Nâng Lâm Chi Diêu lên bờ, Thiển Uyên cũng chật vật bò lên theo, ngã chỏng vó nằm ở trên cỏ thở dốc từng đợt. Giờ đã là cuối thu, một trận gió đêm kéo tới, Thiển Uyên cả người ướt sũng, nhất thời lạnh đến rùng mình, da gà đều dựng đứng cả lên.

“Lâm Chi Diêu, ngươi sao rồi?” Mình còn lạnh như vậy, Lâm Chi Diêu thân mang trọng thương, nhất định chịu không nổi!

“Khụ khụ! Ta không . . . . . sao.” Thiển Uyên nhìn sắc mặt y càng ngày càng khó coi, ba chân bốn cẳng đứng lên, nâng Lâm Chi Diêu dậy, đem y phục khô cột trên đỉnh đầu tháo xuống, mặc vào cho y.

“Ngươi cố gắng kiên trì thêm chốc nữa!”

“Từ chân núi theo hướng đông ba dặm, giữa sườn núi có một sơn động . . . . .” Thanh âm của Lâm Chi Diêu suy yếu vô lực, dần dần nhỏ lại, cuối cùng ngất đi!

Thiển Uyên sốt ruột, đành phải cõng y trên lưng hướng Lôi Kinh sơn chạy đến.

Cả người ướt đẫm, Thiển Uyên cảm thấy rất lạnh, nhưng sau lưng lại nong nóng, Lâm Chi Diêu nhất định là phát sốt rồi, nhiệt độ cơ thể rất cao! Buông y xuống để y tựa vào một gốc cây, Thiển Uyên rút ra nhuyễn kiếm quấn ở thắt lưng, chăm chú nhìn vào một gốc cây đại thụ cách đó khoảng một trượng.

“Đã hơn nửa đêm các hạ còn theo chúng ta lâu như vậy, chắc là có việc, thỉnh hiện thân đi!” Sớm phát hiện có người theo sau, vốn tính địch bất động ta bất động, nhưng mà gần sắp đến sơn động, tình hình của Lâm Chi Diêu lại bất hảo, phải tại nơi này giải quyết cho xong vấn đề!

Quả nhiên từ sau cây đại thụ một bóng trắng nhoáng lên, một người đi tới, mày kiếm nhíu chặt, ánh mắt phức tạp khó hiểu nhìn thẳng hắn.

“Kỉ đại ca?!” Không nghĩ đến người theo dõi lại là y!

“Viễn đệ, hay ta nên gọi ngươi là Lâm Thiển Uyên?”

“ . . . . . ” Thiển Uyên tự biết đuối lý, trước đấy hắn lừa gạt Kỉ Minh, người ta không ở trước mặt mọi người vạch trần thân phận hắn đã là tận tình tận nghĩa rồi.

“Kỉ đại ca, thực xin lỗi, đệ cũng không muốn lừa gạt huynh, nhưng mà . . . . .”

“Ta không trách ngươi, là ta không nên lôi kéo ngươi xưng huynh gọi đệ, ngươi gạt ta cũng phải thôi!”

“Kỉ đại ca, huynh đừng nói vậy! Đệ có thể cùng huynh kết giao, cùng huynh kết bằng hữu, thực sự rất vui vẻ. Nhưng mà Lâm Chi Diêu, y là cha đệ.” Tuy rằng ta không phải là Lâm Thiển Uyên thật.

Sau một lúc lâu, Kỉ Minh mới nói “Ngươi dự định xử trí như thế nào?”

“Không biết, trước phải chữa khỏi thương thế của y đã, dù sao cũng là ta đả thương y. Trường Nhạc Cung ra sao cùng ta không quan hệ, nhưng mà người này hôm nay ta nhất định phải mang đi! Kỉ đại ca, rút kiếm đi!”

Kỉ Minh ngẩng đầu nhìn Thiển Uyên, thật lâu sau mới lên tiếng “Viễn đệ . . . . .” Một tiếng này hoàn toàn là một loại ai thán, sau đó xoay người biến mất trong màn đêm.

Thiển Uyên kinh ngạc, ánh mắt vừa rồi của Kỉ Minh thực . . . . . thâm tình?! Quản không được nhiều như vậy, phải nhanh chóng tìm được sơn động, Lâm Chi Diêu từ lúc nãy đã bắt đầu run rẩy, dường như gắng gượng không được nữa!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.