Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 41






Trên bến tàu, một đoàn xe có ký hiệu hình thuyền bằng lá vàng bất chợt xuất hiện trên mặt biển, đoàn xe bao vây bốn phương tám hướng, không chừa một kẽ hở.  Đây cũng là bến đậu của đại đa số thuyền đánh cá, nơi này cũng chỉ cách địa bàn của Hoàng lão đại có một chút mà thôi…

 

Cửa xe mở ra, Thiệu Diệp dẫn một nhóm cảnh sát bước đi hiên ngang đến trước mặt Lý Lập, Lý Lập nhìn đám người, khóe miệng nhếch lên tạo thành một nụ cười vô cùng mờ ám, hắn thuận tay ném điếu thuốc đang hút dở xuống, hét lớn: “Các anh em, bao vây chỗ này lại, một con kiến cũng không được để sổng.”

Cục diện hiện tại, Lý Lập cùng mấy chục thuộc hạ, hiển nhiên là đến bắt Trung Dật, trong khi đám cảnh sát bao vây xung quanh chỉ khoảng mười mấy người, chỉ so sánh lực lượng thôi cũng đủ thấy, kết quả rõ ràng là cá chết lưới rách, ngọc đá cũng tan, đối với Lý Lập mà nói, Ân lão đại chẳng khác nào cha mẹ tái sinh, tuy hắn có hơi sợ vì động đến cảnh sát, nhưng nhất quyết không để cho người khác nắm bắt được nhược điểm của mình.

Có điều, bây giờ hắn lại cảm thấy thật thống khoái, đã lâu rồi không được giết cảnh sát. Ân lão đại, xin lỗi, lần này không thể bảo hộ chu toàn cho chị dâu được rồi, thôi để hôm nào đàn em này đến câu lạc bộ sủng vật kiếm về cho lão đại một món mới, đảm bảo lão đại khô đến đâu sẽ sảng đến đó. Lý Lập nghĩ đến đây, hắn cũng chẳng còn sợ gì nữa, ánh mắt trở nên vô cùng sắc bén, hắn vung tay lên, hô lớn: “Các huynh đệ, sát…” Con mẹ nó, ta bây giờ mà so với Lương Triều Vỹ trong Điệp Tuyết Song Hùng chỉ có đẹp trai hơn chứ không kém a~.

“Dừng tay, không được phép nổ súng.” Thanh âm tựa tiếng thiên thần vang lên, Lý Lập cứng người quay lại nhìn, chỗ lúc nãy hắn tưởng như không có người, giờ đã xuất hiện một vị đại nhân vật trong lòng hắn: Ân Kiện Nam.

Ân Kiện Nam giơ cao hai tay, hắn liều mạng phóng đến chỗ bọn người Thiệu Diệp: “Cảnh sát, tôi là giáo sư Ân Kiện Nam, mọi việc ở đây chỉ là hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi…”

Lý Lập gần như hóa đá, đó là Ân lão đại sao? Người đó thật sự là Ân Kiện Nam sao? Thần trí nhanh chóng quay trở lại, không chậm trễ nửa giây, hắn hạ lệnh cho thuộc hạ lên bảo vệ lão đại của mình.

Thiệu Diệp đảo mắt nhìn chiếc xe bị bắn nổ lớp, hắn cúi người bước vào trong, khi ôm lấy Trung Dật, mắt Trung Dật đã nhắm nghiền, đợi đến khi cảm giác được sự ẩm ướt truyền đến mang theo làn hơi ấm, tim hắn như bị ai đó bóp nát: “Tiểu Dật… tỉnh lại đi…” Lời còn chưa kịp nói hết, chân y chợt nhói đau, Nhạc Nhạc đang tàn nhẫn cắn lên đùi y: “Người xấu, mau buông ba tôi ra.”

“Nhạc Nhạc, đừng kích động, Thiệu thúc thúc đến đây để cứu hai cha con đó.” Thiệu Diệp cố không phát ra thanh âm giận dữ nào.

“Người xấu, mau cút đi, trả ba lại cho tôi… ba là của tôi, vì cái gì mà các người đều giành với tôi?” Nhạc Nhạc không thèm nghe, chợt bị người ôm ra ngoài , nó chỉ có thể đứng một bên khóc rống không ngừng.

Lúc này tình thế hết sức nguy cấp, đám người Lý Lập đang tiến đến ngày càng gần, phạm vi an toàn cũng vì thế mà thu hẹp lại. Thiệu Diệp âm thầm đánh giá tình hình, cảnh sát mà bản thân hắn trong lúc gấp gáp gọi đến chỉ có mười hai người, hơn nữa hỏa lực cũng thua xa đối phương…

Bỗng một tiếng thét vang lên; “Anh em, Sát…”, Thiệu Diệp không ngờ Ân Kiện Nam có thể tuyệt tình đến như thế, hắn cảm nhận được tay súng của mấy cảnh sát xung quanh cũng không ngừng run rẩy, mà Trung Dật lại không có dấu hiệu tỉnh lại, Thiệu Diệp bỗng phát hiện ra lệ mình đang rơi: “Quên đi, ít nhất ta và Tiểu Dật có thể được chết cùng với nhau…” Thiệu Diệp hôn lên đôi môi lạnh băng của Trung Dật, đối với hắn mà nói, đám người Lý Lập chẳng khác gì một tấm bình phong, chẳng có gì đáng ngại cả.

Vạn vật trong vũ trụ này vốn dĩ luôn tuân theo thiên địa tuần hoàn, vô cùng vô tận, còn con người khi còn sống, luôn chỉ mong được một khoảnh khắc hạnh phúc, không tiếc nuối, không hận thù.

“Tiểu Dật… Ta yêu ngươi…” Thiệu Diệp thâm tình hôn lên đôi môi lạnh như băng của Trung Dật, trong lúc đang còn trầm mê thương cảm, dưới chân truyền lên một cảm giác đau đớn, hắn giật mình hoàn hồn, Nhạc Nhạc không biết bằng cách nào đã nhào đến, tay đấm chân đá: “Trả ba lại cho tôi…” Nhạc Nhạc la đến khàn cả giọng, lại thêm băng trắng trên người nó xổ tung theo gió, trông nó lúc này vô cùng quỷ dị. Thiệu Diệp định một cước đá văng nó đi, nhưng… Thôi, quên đi.

“Cảnh sát, tôi là giáo sư Ân Kiện Nam, tất cả chỉ là một sự hiểu lầm, chỉ là hiểu lầm thôi…” Thiệu Diệp ngẩng đầu lên, mắt không thể tin được cảnh mình đang thấy, Ân Kiện Nam hai tay giơ cao, nhanh chóng chạy đến chỗ hắn, ánh mắt của hắn nhất thời băng lãnh, tựa như nhìn kẻ thù không đội trời chung.

Ba tiếng Ân Kiện Nam như sét đánh ngang tay, lại thêm phong hàm giáo sư kèm theo, không ai không kiêng nể, toàn bộ nhóm cảnh sát mà Thiệu Diệp dẫn đến, chỉ còn trơ mắt đứng nhìn, không ai dám nổ súng.

Ân Kiện Nam tiến đến gần, mắt thấy Thiệp Diệp ôm Trung Dật đang hôn mê bất tỉnh trong tay, thanh âm tràn ngập tức giận bỗng chốc hóa thành tiếng ca thán bi ai, Ân Kiện Nam run run nói: “Thiệu Diệp, chúng ta đừng cãi nhau nữa, đem Trung Dật đi cấp cứu trước rồi tính sau.”

Ân Kiện Nam vừa nói xong, Thiệu Diệp bất giác lùi lại từng bước một, đề phòng nhìn hắn, miệng vô thức lên tiếng: “Ngươi đến muộn rồi, Tiểu Dật, cậu ấy chết rồi.”

Lời vừa dứt, một tiếng “Bịch” vang lên, Nhạc Nhạc đã té xỉu bên chân hai người, Ân Kiện Nam nhìn Nhạc Nhạc ngất đi , hắn liền tiến lên mấy bước: “Cái gì…? Người nói cái gì???” Ân Kiện Nam rống to mấy tiếng, điên cuồng chối bỏ sự thật, hình tượng cũng chẳng cần đoái hoài gìn giữ. Nếu nói, khi nãy giơ tay chạy qua đây, dáng vẻ ưu nhã thường ngày của hắn đã biến mất, thì giờ đây, khi nghe tin dữ, hắn lộ ra bộ dạng mãng phu, như một tên điên, miệng mắng, tay đấm, xấu xí, xấu xí đến cực điểm, khó coi đến vô cùng.

Không đợi Ân Kiện Nam xông đến, tâm phúc của Thiệu Diệp đã tiến lên ngăn hắn lại.

“Đừng có ầm ỹ nữa, câm miệng lại đi, ngươi khóc còn khó nghe hơn cả trâu rống đó, nhanh nói bọn tay sai của ngươi gọi xe cấp cứu đến đây, nếu chậm trễ, e rằng không kịp đâu…”

Thanh âm của Thiệu Diệp đối với Ân Kiện Nam lúc này còn dễ nghe hơn cả tiếng chúa trời, mặc dù hắn đang bị mắng, nhưng nghe mắng lại rất hạnh phúc, hắn vội vàng lấy điện thoại gọi xe cấp cứu đến… cuối cùng mọi chuyện đã xong.

Xe cấp cứu vừa đến, nhân viên mang một băng ca ra ngoài, không đợi giúp đỡ, Thiệu Diệp cùng Ân Kiện Nam cùng hợp sức mang Trung Dật lên băng ca, trong lúc di chuyển, mi mắt Trung Dật khẽ rung động, sau đó, đôi mi dày như cánh quạt dần mở ra, Thiệu Diệp mừng rỡ : ‘Tiểu Dật… ngươi tỉnh rồi!”

Ân Kiện Nam cao hứng nhìn về phía trước, nhưng, hắn đột nhiên cảm thấy mùi nguy hiểm cận kề, có một điểm sáng xuất hiện trên người Trung Dật, đó là… Hỏng rồi… không kịp quay đầu lại, Ân Kiện Nam ngã nhào xuống đất, một tiếng “Bịch” nữa lại vang lên, máu văng tung tóe…

“Lão đại?” Không dám tin vào mắt mình, Lý Lập gào to một tiếng, hai mắt chằm chằm nhìn vị trí trúng đạn của Ân Kiện Nam: Trái tim!



Cont…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.