Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 28






Khí trời âm u, dường như điềm báo một trận giông lớn…

 

Nhạc Nhạc đứng ở cửa chính. Tài xế hôm nay chạy chậm hơn so với bình thường. Nhìn xe cộ trước cổng trường tấp nập, ai ai cũng vội vã, nó sốt ruột thở dài. Để ý kĩ dòng xe qua lại, Nhạc Nhạc thấy chiếc xe quen thuộc của Ân thúc thúc. Chiếc xe đó nhìn rất quen mắt. Năm ngoái, Ân thúc thúc thường lái xe này đưa ba cùng mình đi chơi…

Nhạc Nhạc trong lòng bỗng dưng thấy kinh sợ. Trong chốc lát, nó có chút không tự nhiên mà nhìn trái phải, muốn chạy sao? Có lẽ Ân thúc thúc không biết gì đâu! Nhạc Nhạc hít sâu một hơi  rồi đi về phía Ân Kiện Nam. Nó vui vẻ tươi cười ngây thơ: “Ân thúc thúc, thúc tới đưa ta về nhà sao?”

Bình thường, Nhạc Nhạc đối với mình thái độ đều mang địch ý, sao bây giờ lại khác thường đến vậy? Dùng thái độ phù hợp để át đi suy nghĩ trong lòng, Ân Kiện Nam ôn hòa cười theo: “Nhạc Nhạc lên xe đi.” Ân Kiện Nam tựa hồ tâm tình rất tốt, hắn còn tự mình giúp Nhạc Nhạc mở cửa xe.

Cười đến vui vẻ như vậy, nhất định không có ý gì tốt. Nhạc Nhạc ôm chặt cặp sách ngồi ở ghế sau, nhìn ra cửa sổ không chớp mắt. Đến khi Ân Kiện Nam lái xe rẽ vào hướng khác: “Ân thúc thúc, thúc đi nhầm đường.” Nhạc Nhạc hoảng sợ gọi. Ân Kiện Nam thản nhiên nói: “Ngươi hôm nay không cần về nhà.”

Nhạc Nhạc nghe vậy tâm tình càng hồi hộp: “Thúc thúc, hay là chúng ta mau trở về thôi. Ba nếu không thấy ta sẽ rất lo lắng.”

Tiểu quỷ này vốn không đơn giản, Ân Kiện Nam trong đầu thầm nghĩ. Tuổi còn nhỏ như thế đã hiểu được đạo lý “sợ ném chuột vỡ đồ”. Nó dám lợi dụng quan hệ giữa nó với Trung Dật để uy hiếp ta. Nếu bây giờ không trừ khử nó, tương lai nhất định sẽ thành họa lớn…

Ân Kiện Nam không trả lời mà một mạch lái xe. Nhạc Nhạc nhìn hắn bộ dạng không một chút thay đổi. Lặng lẽ nhìn ra đường, đèn đỏ… trong lòng nó bỗng nảy ra một ý nghĩ. Khi xe dừng lại, nó lập tức vặn tay nắm cửa. Nhưng lại không mở được cửa xe. Ân thúc thúc biết rồi, biết ta đã báo cảnh sát. Thì ra, mấy người mặc chế phục này cũng không phải người tốt. Hừ! Nhạc Nhạc sợ hãi nhưng bởi vì ghét cay ghét đắng người trước mắt nên nó cũng không thèm cầu xin tha thứ.

Không lâu sau, xe dừng bên ngoài một kho hàng. Ân Kiện Nam xuống xe, đồng thời giúp Nhạc Nhạc mở cửa xe. Cửa vừa mở, Nhạc Nhạc như hỏa tiễn liền xông ra ngoài. Ân Kiện Nam thuận tay chụp lấy rồi nâng cả thân thể nó lên.

“Ngươi muốn mang ta đi đâu?” Nhạc Nhạc quát. Bây giờ, ngay cả việc xưng hô thúc thúc, nó cũng bỏ luôn. Bởi vì sợ hãi, Nhạc Nhạc đang bị bế lên tứ chi đá đạp lung tung. Một hồi, cái mông bỏng rát vì bị Ân Kiện Nam đánh mới thôi giãy giụa.

Ân Kiện Nam vẫn như cũ không thèm đáp lời, trong lòng còn đang do dự… Trong chốc lát, Ân Kiện Nam đem Nhạc Nhạc khiêng đến một gian phòng bỏ đi rồi tùy ý đặt nó trên mặt đất. Nhạc Nhạc hai tròng mắt cực sắc bén. Trên mặt đất, ngoài một đống tro bụi ở phía sau còn có thể tức thì nhìn thấy một cái rương sắt đen như mực. Trong lòng bỗng dưng cảm thấy chán nản. Đầu óc nó đột nhiên lưu chuyển cực nhanh. Trong nháy mắt, nó từ sau lưng Ân Kiện Nam trượt qua. Ân Kiện Nam tức giận cho nó ăn một cước vào chân. Nhạc Nhạc lập tức gục về phía trước. Xi măng cà qua khiến hai đầu gối cũng bị thương. Nhưng chưa kịp ôm chân kêu đau thì bàn tay Ân Kiện Nam túm Nhạc Nhạc như gà con ném vào trong rương sắt.

“Sợ sao?” Ân Kiện Nam dùng một tay đem Nhạc Nhạc đặt vào trong rương rồi hỏi.

“Nếu ngươi hại chết ta, ta sẽ biến thành ma quỷ hiện ra cắn ngươi.” Nhạc Nhạc giương nanh múa vuốt nói.

“Ta sẽ chờ…” Ân Kiện Nam dù bận vẫn ung dung. Một tay đè lại Nhạc Nhạc một tay rút ra điện thoại di động. Tên nhóc này khí lực thật lớn. Nếu không phải mình có nhiều kinh nghiệm cũng khó bảo toàn không cho hắn giãy.



“Uy, Trường Bách, tìm Trung Dật tới nghe điện thoại. Nhưng ngươi không được nói là ta bằng không ngươi sẽ không chết tử tế.” Ân Kiện Nam hướng điện thoại di động phân phó. Hắn nói xong liền lấy tay chặn lại điện thoại khiến nó tạm thời không nghe được thanh âm.

 

Ba…. Nhạc Nhạc nhất thời dấy lên một tia hi vọng, ta muốn nói cho ba…

Ngươi bây giờ nói với cha ngươi, “Con hiện nay muốn cùng làm bài tập với bạn học, buổi tối không về nhà”, tổng cộng 16 chữ. Nếu ngươi nói nhiều hoặc ít hơn một chữ, ta liền đem cha ngươi nhốt vào trong cái rương sắt kia. Ngươi có tin không? Ta nhắc lại một lần nữa nhớ nghe cho kĩ “Con hiện nay muốn cùng làm bài tập với bạn học, buổi tối không về nhà”. Ân Kiện Nam đè thấp thân thể Nhạc Nhạc vẫn đang giãy giụa không thôi nói. Sau đó, hắn cầm điện thoại di động đưa đến gần bên tai nó.

“Là ai tìm ta? Sao không có âm thanh gì?” Trung Dật hồ nghi hỏi: “Trường Bách, vừa mới nãy là ai gọi tới vậy?”

“…Con hiện nay muốn cùng làm bài tập với bạn học… buổi tối… không về nhà…” Nhạc Nhạc sắc mặt trắng bệch nói theo.

“Nhạc Nhạc là con sao, giọng con sao lạ vậy? Con muốn học cùng bạn nào? Con nói khi nào mới về?” Ở đầu kia điện thoại lập tức phát ra rất nhiều câu hỏi.

Nhạc Nhạc do dự có nên mở miệng hay không thì điện thoại di động đã bị đoạt lấy…“Ba…” Nhạc Nhạc khóc vì hoảng sợ mà ra sức giãy giụa đoạt lấy điện thoại di động trên tay Ân Kiện Nam. Ân Kiện Nam không chậm trễ ném điện thoại trên mặt đất. Hai tay hung hăng đem Nhạc Nhạc ấn vào trong rương sắt: “Rương sắt này vốn có thể hít thở. Sinh tử có số. Sau này, nếu còn gặp lại thì xem như ngươi may mắn.” Thanh âm vẫn ôn hòa như cũ.

Hai tròng mắt còn chưa kịp thích ứng với bóng tối thì nắp rương đã đóng lại. Trong bóng tối, hai tay Nhạc Nhạc hướng phía trên mà đẩy. Nhưng rương sắt nặng dày vẫn như cũ không có động tĩnh. Trong rương nhỏ hẹp tới mức làm cho Nhạc Nhạc ngồi ở bên trong có muốn xoay người hay duỗi chân cũng không thể. Nhạc Nhạc sợ đến đỏ mắt. Nó đem toàn bộ sức lực đấm vào thành rương: “Ba, ba… Nhạc Nhạc của ba ở chỗ này, mau tới cứu con!” Nhạc Nhạc nức nở. Nó vừa run rẩy vừa đấm vào rương sắt nhưng rương sắt vẫn như cũ, không di chuyển gì.

Không lâu sau, rương sắt đột nhiên được mở ra. Nhạc Nhạc như bị bỏ khát lâu ngày liền đưa đầu ló ra nhưng lại bị nguyên một bao đựng chuột đổ vào. “Ọc…” Nhạc Nhạc kinh hô. Nó mới vừa nhổm dậy được nửa người liền bị nắp rương sắt cứng rắn đụng trúng đầu.

Ân Kiện Nam ưu nhã đem túi da đựng chuột tùy tiện quăng đâu đó rồi khom ngươi nhặt lấy điện thoại. Trung Dật, sau này trong lòng ngươi nhất định chỉ có mình ta.

Ta không thể dùng Nhạc Nhạc khống chế ngươi cả đời. Nhưng ta tin cho dù không có Nhạc Nhạc ngươi vẫn như cũ trốn không thoát khỏi lòng bàn tay ta… Trong đầu Ân Kiện Nam hiện lên hình ảnh Trung Dật xích lõa cùng bộ dáng yếu ớt giãy giụa. Trong lòng tràn đầy tin tưởng mà cất bước đi ra, không thèm liếc nhìn cái rương sắt đến một cái.





 

Hai tháng hoang đường chỉnh đốn công ty thật ổn thỏa khiến Thiệu Diệp suy nghĩ ra nhiều điều. Mặc dù công ty đã quay về quỹ đạo nhưng kỳ thật bên trong tổn thương nghiêm trọng… Bất quá, điều đó đối với Thiệu Diệp mà nói là không nên nhất thời nóng vội. Nóng vội thì hỏng vốn là kinh nghiệm triết học trên thương trường.

Đối với công việc kinh doanh, hắn rất thoải mái. Bởi vì, hắn không quá quan tâm về việc này. Nếu đây không phải kế thừa sự nghiệp nhà họ Thiệu theo di nguyện của phụ thân thì hắn đã có thể trở thành một bác sĩ phẫu thuật rồi. Nói như vậy thực ra cũng không hẳn là đúng. Hắn thật sự hứng thú với việc như thế nào phẫu thuật cải tạo thân thể một người, làm cho thân thể ngưởi đó rất dễ sai bảo… Bất quá may mà ngay cả mình cũng không nỡ. Dù sao thì làm như vậy mà nói vẫn là rất tàn nhẫn.

Thiệu Diệp tâm tình vui vẻ tiêu sái ra khỏi cửa. Hắn mang theo hành lý đơn giản: “Trung Dật ta tới tìm ngươi đây…” Hắn hôn lên bàn tay mình, tình thâm vô hạn.

Thiệu Diệp cũng không lái xe về khu nhà cao cấp mà trước kia hắn cùng Ân Kiện Nam nhốt Trung Dật. Hắn rất nhanh đã ra khỏi nội thành. Trước khi gặp Trung Dật, hắn muốn tìm cha và bà nội của Trung Dật. Hắn muốn làm cái gì đó cho hắn chứ không phải chỉ có mỗi việc trả tiền dưỡng lão cho hai người mà thôi.

Làm việc tốt khiến Thiệu Diệp tâm tình vui vẻ. Về cơ bản, việc thiện hắn đã làm không ít. Kế thừa một công ty lớn của gia đình, hắn muốn cho công ty của gia tộc có chỗ dựa vững chắc trong xã hội, được công chúng đón nhận. Hắn lấy danh nghĩa công ty quyên không ít tiền cho tổ chức từ thiện cũng để làm chính mình trở thành hình tượng một người lương thiện…

Bất quá, cái này đều có mục đích. Mục đích chính là động lực luôn thúc đẩy Thiệu Diệp. Một thương nhân biết tính toán sẽ không cho người ta chiếm ưu thế. Vì vậy, quan niệm của hắn vốn là trừ phi có lợi nhuận hợp lí nếu không tuyệt đối không chịu phí tổn.

Nhưng giờ phút này, hắn chỉ đơn thuần muốn làm việc tốt. Ý niệm mới lạ đó càng khiến bản thân hắn âm thầm vui vẻ.



Không lâu sau, chiếc xe cao cấp dừng trên một bãi cỏ xanh mướt. Thiệu Diệp sảng khoái bước xuống thì nhìn thấy Bạch lão cùng Uông lão hai người đang ngồi trong đình nghỉ chân. Một cảnh tượng nhàn rỗi thảnh thơi. Mặc dù không nên nghĩ như vậy nhưng lúc này trong đầu Thiệu Diệp vốn là thay Trung Dật cảm thấy không đáng…

 

“Thiệu tiên sinh ngươi tới rồi!” Bạch Đức Luân thân thiết bắt chuyện tựa như thấy được bạn bè nhiều năm không gặp. Loại thái độ này càng làm cho tâm tình đang tốt của Thiệu Diệp bị phủ lên một tầng bụi. Vốn đã chuẩn bị để nghe hắn chửi mắng thậm tệ, không ngờ rằng hắn lại đối với mình thân thiết như vậy. Mặc dù không thừa nhận nhưng mình dù sao cũng đối với Trung Dật làm nhiều chuyện quá đáng. Hắn nếu yêu Trung Dật lý ra phải coi mình như kẻ thù đem mình mắng chửi như chó hay thậm chí đuổi ra khỏi cửa mới đúng… Thiệu Diệp nắm chặt nắm tay. Vẻ mặt cứng ngắc âm thầm khắc chế.

“Bạch lão ngươi cứ ngồi đi, không nên để ý tới ta.” Thiệu Diệp “rất thân thiết” cười nói. Hắn liền ngồi lên một cái ghế cạnh bàn tròn tại chỗ hai người bắt chuyện. Ngồi xuống rồi lại cảm thấy dễ chịu. Có thể ở đây uống xong trà trưa cũng thật là tốt.

“Uông Thừa ngươi đi ngâm một bình trà đến mời Thiệu tiên sinh uống đi. Trong ngăn tủ có một gói Long Tỉnh thượng đẳng, giá rất mắc, uống vào rất nhuận họng.” Bạch Đức Luân thân thiết bắt chuyện với Thiệu Diệp.

Thiệu Diệp vừa nghe thiếu chút nữa lạc giọng. Hắn vội vàng cười nói: “Xem ra các ngươi vừa qua sống rất dễ chịu.”

“Cuộc sống rất thanh thản, nhờ phúc rồi.” Bạch Đức Luân không cao không thấp trả lời.

“Có muốn ta giúp đỡ không?” Thiệu Diệp trực tiếp vào đề.

“Ngươi giúp được gì sao?” Uông Thừa đem trà lên. Bạch Đức Luân tự mình giúp Thiệu Diệp ngâm một chén, coi như không có câu hỏi kia.

Lúc này, Thiệu Diệp mới nhìn rõ sự thân thiết vốn là không có trong mắt Bạch Đức Luân. Cái loại vẻ mặt này so với những lão hồ li thâm mưu ám toán nơi thương trường còn đáng sợ hơn. Nhưng Thiệu Diệp không chịu lép vế phân nào. Hắn đi thẳng vào vấn đề: “Muốn ta giúp việc gì? Ngươi nói xem.” Thiệu Diệp nói rồi nhấp một ngụm trà Long Tỉnh thượng hạng. Thật sự là trà mới sao? Cái gì cũng không biết chỉ biết hướng thứ đắt tiền xa hoa mà chọn.

“Uống được không?” Bạch Đức Luân ánh mắt nhấp nháy hỏi.

“Hoàn hảo.” Thiệu Diệp không muốn phụ thân của Trung Dật mặt mũi khó xử nên miễn cưỡng đem chén nước trà lên uống: “Bạch lão gia ngươi vừa nói có việc gì gấp muốn ta giúp?”

Trời ạ! Hắn mua cái loại trà quái quỷ này ở đâu vậy? Thiệu Diệp trơ mắt nhìn Bạch Đức Luân pha thêm một chén cho mình.

“Thỉnh ngươi nếu còn một chút điểm thích thú Trung Dật thì hãy đối tốt với nó một chút.” Vẻ mặt Bạch Đức Luân hết sức nghiêm túc. Ánh mắt cũng trở nên ôn hòa đi.

“Ta sẽ.” Thiệu Diệp nghiêm túc gật đầu: “Ta không chỉ thích hắn một chút, ta yêu hắn. Thậm chí, ta đem mạng cho hắn cũng không tiếc.”

“Uống trà đi!” Bạch Đức Luân nói.

“Được.” Thiệu Diệp lại nhấp một cái. Lúc này, vị của trà cũng như không còn khó uống nữa: “Bạch lão gia ngươi không uống trà sao? Vậy Uông tiên sinh đây?”

“Dạ dày của ta không tốt nên không thể uống. Uông Thừa vốn là người hầu nên cũng không thể uống, cho nên trà vốn là mua để mời ngươi. Uống ngon không? Lá trà này một lạng một ngàn đồng.” Bạch Đức Luân thân thiết nói với Thiệu Diệp.

Một hồi, hắn lại nghiêm mặt nói: “Ta mới vừa gián đoạn câu chuyện rồi. Ngươi nói ngươi có thể đem tính mạng giao cho Trung Dật cũng không tiếc, là thật chứ?”

“Ân.”

“Nhưng ngươi cho rằng trên thế giới này có nhiều chuyện cần phải hi sinh tính mạng đến vậy sao? Tình cảm trên thế gian hơn phân nửa vốn là rất tầm thường. Không giống như phim nhiều tập, ngươi có thể vì nó đỡ đạn, vì nó cản xe, đem nó từ trong hỏa trận cứu ra… Ngươi hãy tin ta, không có những cơ hội đó đâu. Trên thế gian nhiều người như vậy, ngươi cũng  không phải là đặc biệt nhất. Thượng Đế nhàn rỗi giúp ngươi có gia thế giàu có nhưng hãy tin ta, con người chỉ cần một tấm chân tình là đủ. Không nên một bên nói chuyện yêu đương một bên tạo nghiệt. Ngươi tưởng làm như vậy Trung Dật sẽ yêu người sao?”

“Ta sẽ làm cho hắn phải yêu.” Thiệu Diệp nghiêm túc nói.

“Ngươi nói như vậy thì rõ ràng lần này trở về ngươi vẫn sẽ giẫm vào vết xe đổ thôi.” Bạch Đức Luân không cho đó là đúng.

Thiệu Diệp xiết chặt cái chén rồi đem nước trà nóng bỏng một ngụm uống cạn: “Bạch lão gia có gì chỉ giáo?”

“Ngươi tuổi trẻ không nên tùy tiện nóng giận. Như vậy, cơ thể sẽ không tốt.” Bạch Đức Luân cười cười lần nữa rót cho hắn một ly trà: “Trung Dật luôn cao ngạo. Dù nó bên ngoài thuận theo nhưng trong đầu lại chui vào ngõ cụt làm sao cũng không thay đổi được. Ta trước kia cũng có khuyên nó nhưng nó vẫn như cũ khiến ngươi bỏ đi. Ngươi nói ngươi rời khỏi nó có thấy tốt hơn trước không?”

“….” Thiệu Diệp buồn bực uống một ngụm trà.

“Không, chẳng những không tốt lên mà ngược lại càng gay go. Nhìn Ân Kiện Nam bề ngoài tốt bụng nhưng thực tế tâm địa hắn ác độc vô cùng. Ta lớn tuổi rồi nên cũng gặp qua không ít chuyện, quyết không nhìn lầm. Nếu như ngươi chuyến này muốn trở về tìm Trung Dật… Ta e rằng, không biết ngươi có thể tìm được nó hay không đâu.”

“Ta nhất định sẽ trở về.” Thiệu Diệp nói chen vào.

“Đúng, ngươi nhất định phải trở về. Ta thỉnh ngươi nhất định phải đối xử tốt với nó, thực sự đối tốt với nó. Không nên đánh nó, ngược đãi nó, như vậy mới là tình yêu chân chính… Ngươi cũng nói vì nó mà có thể hi sinh tính mạng. Vậy đối tốt với nó cũng không khó phải không? Không nên dùng vũ lực với nó nếu không nó chỉ biết hận ngươi, vĩnh viễn sẽ không cho ngươi quay về… Vĩnh viễn….”

“Ta cũng không muốn dùng vũ lực với hắn. Nhưng cùng Ân Kiện Nam cạnh tranh không có sức mạnh căn bản không có cơ hội. Ta cũng không biết như thế nào lại biến thành như vậy.” Thiệu Diệp lâm vào khổ não.

“Đừng tìm lý do, chẳng lẽ ngươi không thể một mình dẫn Trung Dật đi sao?”

“Ha ha… Chỉ mong ta có thể. Nhưng trước kia bốn người chúng ta đã từng thề nếu trong lòng mang chút ý niệm độc chiếm thì chết sẽ không toàn mạng. Ta quý mạng mình vì ta muốn giữ lại để chiếu cố Trung Dật cả đời.”

“Nói gì thì cũng là vô dụng thôi. Tình hình Ân Kiện Nam cùng Trung Dật bây giờ không phải độc chiếm thì là gì? Quên đi, ngươi dù sao cũng là bại bởi Ân Kiện Nam. Xem ra ta nhờ vả nhầm người.”

“Ngươi không phải dùng phép khích tướng.” Thiệu Diệp cả giận nói.



“Phép khích tướng như thế nào? Ta nói sai cái gì sao? Chỉ được cái mã ngoài mạnh mẽ thì được cái gì? Ngoài mạnh trong yếu chỉ nhìn chứ không thể dùng được, chỉ biết khi dễ Trung Dật nhỏ yếu. Ân Kiện Nam to lớn như vậy ngươi còn có dũng khí sao?” Bạch Đức Luân ngừng cười, thái độ cũng cương quyết hơn.

 

“Ngươi.” Thiệu Diệp đột ngột đứng lên ngón tay dụng lực liền đem cái chén bóp nát, mảnh vỡ văng khắp nơi.

“Ta làm sao?” Bạch Đức Luân cũng đứng lên, ánh mắt thẳng thắn nhìn Thiệu Diệp.

“Hừ!” Thiệu Diệp một lần nữa ngồi xuống.

“Chẳng lẽ ngươi không cảm thấy mình làm sai cái gì sao? Ngươi đối xử với con ta như vậy ngươi cũng không cảm thấy mình có gì sai sao? Ngươi nói ngươi yêu nó? Ngươi xem nó bị ngươi yêu nhiều đến thê thảm, loại yêu này ai mà dám muốn hả?”

Thiệu Diệp nghe vậy trầm mặc, chẳng lẽ mình thật sự làm sai rồi?

Hay mình đúng như Bạch lão gia nói: ngoài mạnh trong yếu, chỉ nhìn chứ không dùng được?

“Không chiếm được thì cưỡng bức nó, ngược đãi nó. Rõ ràng không bảo vệ được nó còn giả bộ bố thí, ngươi xem ngươi có độc ác không?” Vốn không ngờ nói đến nông nỗi này, Bạch Đức Luân vô tình càng nói càng kích động mà đột nhiên đem những lời giấu trong tâm toàn bộ tuôn ra. Khi ý thức được chính mình đã nói ra cái gì, hắn mới vội vàng dừng lại. Nhưng lúc này, Thiệu Diệp đột ngột đứng lên. Thân cao gần một mét chín, uy nghi cao lớn. Uông Thừa thấy vậy liền tiến về phía trước che cho Bạch Đức Luân.

Hành động của Uông Thừa làm trái tim Thiệu Diệp có chút nhói. Bọn họ lúc đó yêu nhau đến mức khiến người khác đố kị. Vừa hồi tưởng thân ảnh cao lớn cũng hướng phía Bạch Đức Luân mà tiến tới, Uông Thừa thân hình thấp bé hơn cũng không lơi là cảnh giác hắn.

Đúng lúc đó, thân ảnh cao lớn quỳ xuống. Thiệu Diệp hai đầu gối ngay ngắn quỳ xuống: “Ta sai rồi… Ta đáp ứng ngươi. Lần này trở về ta sẽ hảo hảo đối tốt với Trung Dật. Ta tuyệt đối không phải kẻ chỉ có thể nhìn chứ không thể dùng. Ta sẽ làm cho ngươi thấy nên cũng thỉnh ngươi tiếp tục ủng hộ ta.” Nói xong, Thiệu Điệp dùng nghi thức võ sĩ Nhật Bản mà hướng Bạch Đức Luân dập đầu.

“Ngươi nói như vậy ta an tâm rồi. Đứng lên đi.” Bạch Đức Luân âm thầm toát mồ hôi lạnh.

Thiệu Diệp lại hướng Bạch Đức Luân dập đầu mấy cái rồi mới đứng lên. Vừa nghe hắn nói như vậy, trước kia mình quả thật đã sai rồi… Sau này, mình sẽ toàn tâm toàn ý đối xử tốt với hắn. Dù cho hắn không đáp lại, mình cũng sẽ bảo vệ hắn.



Thiệu Diệp trong lòng chắc chắn mà đi khỏi…



Cont…


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.