Bị Cầm Cố Đích Ba Ba

Chương 25






Reng… reng… reng… reng…

Tiếng chuông trường kêu vang lanh lảnh.

Gã tài xế chở Nhạc Nhạc và Trường Bách đến trường đúng giờ. Tất cả mọi thủ tục nhập học rắc rối đều được Trường Bách giải quyết ổn thỏa. Nhạc Nhạc tuy không phải làm gì nhưng lại vô cùng lo lắng, đã ba ngày nay ba không về nhà rồi. Trường Bách nói ba bị bệnh nhưng ngay cả Ân thúc thúc cũng không có về. Trường Bách lại nói Ân thúc thúc cũng bị bệnh. Ân thúc thúc bị bệnh thì chẳng sao cả, thế nhưng bọn họ tính bị bệnh bao lâu? Hay chăng người lớn gạt mình nói họ ngã bệnh, nhưng thực tế Ân thúc thúc đã đem ba giấu đi nơi khác để mình không tìm thấy được.

Ăn thật nhiều cơm để mà làm gì… Mao Mao ca nói mình còn phải học sáu năm tiểu học, ba năm trung học, bốn năm đại học… Như vậy mới được coi là người lớn, mới có thể kiếm tiền được. Vậy là mình phải hao phí mất 16 năm, ba sẽ bị Ân thúc thúc khi dễ đến tận 16 năm nữa.

Tại sao mình không sinh cùng lúc với ba? Tại sao Ân thúc thúc không phải là một đứa trẻ? Bọn họ đều là người lớn, làm sao hiểu được nỗi khổ của trẻ con…

Đang suy nghĩ, Nhạc Nhạc bị Trường Bách dắt vào ban ba năm thứ nhất. Trong lớp, học sinh đang vui đùa ầm ĩ, cô giáo tóc dài giống hệt như cô giáo ở nhà trẻ, nhưng chỉ thiếu ba xinh đẹp mà thôi. Ba, ba đã khỏi bệnh chưa? Ba ngàn vạn lần đừng bị Ân thúc thúc giấu đi, Nhạc Nhạc rất nhớ, rất nhớ, rất nhớ ba…

Nhìn các bạn của mình đều được ba mẹ đích thân đưa đi học, còn mình thì do Trường Bách đưa đến. Bản thân đã không có mẹ, cha lại bị thúc thúc giấu đi. Tại sao bọn họ không gặp phải vấn đề này? Nhạc Nhạc nghĩ  đến đây, hai gò má hồng chảy xuống một hàng nước mắt.

Cô giáo trẻ trông thấy tiểu suất ca* ngồi phía cuối đang khóc nhưng chỉ nghĩ đơn giản là do chưa quen lớp học mà thôi.

Tiểu suất ca: là đứa nhỏ đẹp trai đó a ~ ~

– Các em, để cô điểm danh một chút nào. Khi cô đọc đến tên ai thì người đó hô “Có” nha. Cô muốn nghe xem em nào hô lớn nhất a.

Tất cả học sinh đều vui vẻ hưởng ứng, hai mắt mở to nhìn cô giáo. Rất nhanh chóng, từng tiếng “Có” vang lên. Đa số các học sinh nam đều cố hết sức hô lên thật to như để chứng mình mình không còn non nớt nữa. Tuy nhiên chỉ có tiểu suất ca ở phía cuối là chỉ hô lên một tiếng lạnh lùng.

Thanh âm ấy liền thu hút sự chú ý của các học sinh khác. Nhạc Nhạc quả nhiên là con trai Trung Dật, giống hắn từ ngoại hình cho đến tính cách. Chỉ có điều Nhạc Nhạc so với Trung Dật lúc bé có chút tươi tỉnh hơn và cũng không gầy như hắn.

Điểm danh xong thì còn lại những ba tiết, cô giáo không biết nên sắp xếp tiết mục gì. Nếu hoạt động thì sợ học sinh ầm ĩ, vả lại phụ huynh sẽ có ấn tượng không tốt. Nếu dạy tập viết thì những học sinh hiếu động sẽ thiếu hứng thú. Nàng bèn nhanh trí gọi bọn nhỏ vẽ tranh. Trẻ con tuổi này rất thích vẽ, chắc hẳn sẽ tập trung vẽ tranh thôi.

– Các em, bây giờ cô sẽ phát cho mỗi em một tờ giấy vẽ, mỗi người đều phải vẽ một bức tranh cho cô xem. Các em có thể vẽ gia đình, bạn thân, người mình tôn kính nhất, hoặc cũng có thể là người mình thầm thích.



Nghe cô giáo nói xong, Nhạc Nhạc thoáng mỉm cười. Nó không biết rằng mình đã làm cho một cô bé thẹn thùng mà đỏ mặt.

 

Nhạc Nhạc thong thả nhận giấy vẽ. Từ nhỏ nó đã thích vẽ tranh nhưng bản thân lại vẽ rất xấu. Thế nên ba thường dạy nó vẽ, bàn tay sạch sẽ trắng nõn của ba nắm lấy tay nó, từng nét từng nét dạy dỗ.

“Nhạc Nhạc, đây là một thân cây, thân cây vốn thẳng tắp, con vẽ hai đường là được rồi. Trên cây là lá cây, lá cây là một vòng tròn lớn bao lấy chóp thân cây, giống như tóc dài vậy. Thế đây là cây gì con?”

“Ba, đây là cây táo.”

“Trong tranh của chúng ta có rất nhiều vòng tròn, chính là quả táo đó ba…”

“Ba… ba thấy con vẽ bức này thế nào, quả táo trên cây có đẹp hay không?”

“Oa! Thật đẹp a! Nhạc Nhạc của ba là giỏi nhất…”



“Nhac Nhạc, con đang vẽ tranh gì vậy?”

“Con đang vẽ tranh đám cưới.”

“Có thể cho ba xem một chút không?”

“Không được đâu! Chờ bức tranh hoàn thành ba mới có thể xem…Ba không được lại đây, con còn đang vẽ…”

“Được…được…Vậy ba chờ con vẽ xong rồi sẽ xem a…”



“Ba… ba… con vẽ xong rồi, ba xem tranh có đẹp không?”

“Oa! Nhạc Nhạc vẽ đẹp thật! Chú rể đẹp trai này là con à?”

“Đúng vậy, ba!”

“Thế cô dâu xinh đẹp kia là ai vậy?”

“Chính là… Ác! Ba, ba đang cười con phải không? Con không nói cho ba biết nữa!”

“Thôi được rồi, ba xin lỗi chú rể nhỏ. Mau nói cho ba biết cô dâu là ai nào?”

“Không!”





 

Nhạc Nhạc vừa vẽ vừa nghĩ, trước kia ở cùng ba thật là vui, trái ngược với thời gian ở nhà trẻ, thật nhàm chán. Cùng ba ra ngoài chơi cũng rất thoải mái dù cho Ân thúc thúc lúc nào cũng bên cạnh… Thật đáng ghét!… Nhạc Nhạc nghĩ lướt qua, cây bút trong tay cũng lướt nhanh trên bức tranh. Dù nó không có kĩ năng phác họa, cũng không nhìn theo ảnh chụp hoặc người thật nhưng bức tranh thoáng cái đã hoàn thành. Bức tranh đẹp đến độ sau khi vẽ xong, Nhạc Nhạc không kìm được mà hôn lên nó một cái.

Sau khi cả lớp đã hoàn tất, cô giáo lần lượt xem từng bức tranh. Kỳ thật hầu hết các bức tranh đều xấu xí quái dị khiến cả lớp cười ầm lên. Có bức như vẽ đầu heo, có bức vẽ mẹ như quái thú và đủ các hình khối kì quặc khác, thi thoảng mới có vài bức vẽ rất dụng tâm.

“Oa! Cuối cùng cô cũng tìm được một bức tranh cực kỳ đẹp nha!” Cô giáo thần bí nói, cả lớp ai cũng hiếu kỳ ngẩng cổ chờ xem bức tranh vô cùng đẹp kia.

Nhạc Nhạc cũng vô cùng mong chờ. Vậy nên khi thấy bức tranh cô giáo đưa ra không phải tranh của nó, nó liền thất vọng hừ một tiếng.

“Đây là tranh của bạn Trần Tâm Dĩnh. Mời bạn Trần Tâm Dĩnh đứng lên. Các em thưởng cho bạn một tràng vỗ tay nhiệt liệt nào.”

Cô bé nhăn nhó đứng lên nhưng quyết không chịu nói cho các bạn biết người trong bức tranh kia là ai.

Bỗng một bạn trong lớp lên tiếng: “ Nhất định là người bạn ấy thích rồi.”

Tâm Dĩnh quay đầu liếc mắt về phía Nhạc Nhạc, mặt càng đỏ hơn.

Cô giáo trong lòng hiểu rõ liền mỉm cười, tình cảm của trẻ con thật hồn nhiên a…

Đột nhiên, nàng bị bức tranh tiếp theo thu hút. Đây là một bức tranh chỉ được vẽ đơn giản bằng bút máy, khuôn mặt và hình dáng người trong tranh lại rất sinh động. Đặc biệt là hai tròng mắt tô đen nhánh, đen đến sáng ngời. Thế nhưng, ở trung tâm ánh sáng lại kín đáo mang theo một nỗi u buồn sâu sắc.

Nàng cơ hồ khẳng định chính mình cũng không thể lột tả được như bức tranh này. Vậy nên, khi nàng hướng về phía đứa trẻ vẽ bức tranh, tay nàng có chút run rẩy.



“Oa! Thật đẹp, thật đẹp a!” Cả lớp đồng thanh nói.

 

“So với bức tranh của Trần Tâm Dĩnh còn đẹp hơn gấp trăm lần.”

“Không biết là tranh của ai vậy nhỉ?”

“Giỏi gì chứ! Thầy dạy mĩ thuật của tớ vẽ còn đẹp hơn gấp ngàn vạn lần.”

Trong khi cả lớp đang xôn xao, cô giáo bèn lên tiếng:

“Các em, bức tranh này là do bạn Bạch Duẫn Nhạc vẽ, bạn ấy đang ngồi ở phía cuối cùng kia kìa. Xin mời bạn Bạch Duẫn Nhạc đứng lên cho các bạn khác biết mặt nào. Các em cho bạn một tràng pháo tay đi.”

Cả lớp vỗ tay rộn rã, có bạn thấy bức tranh của Nhạc Nhạc đẹp nên sinh ý muốn làm quen:

“Nhạc Nhạc, người trong tranh cậu vẽ là ai vậy?”

“Cậu vẽ chị gái của cậu à? Nhìn có chút giống cậu a.” Một cậu bạn nghi ngờ. Nhạc Nhạc lắc đầu.

“Vẽ em gái cậu phải không?” Nhạc Nhạc lại lắc đầu.

“Bạn gái?” Vẫn lắc đầu.

“Cô của cậu sao?” Vẫn như vậy.

“Hay vẽ mẹ của cậu?” Không phải.

“Hả! Vậy là vẽ bà nội của cậu rồi!” Lời vừa nói ra cả lớp liền bật cười. Nhạc Nhạc vẫn vậy lắc đầu.

Cô giáo bèn mỉm cười: “ Nhạc Nhạc có muốn nói cho cô và các bạn biết em vẽ ai không?”

“Đó là ba của em.” Nhac Nhạc tự phụ nói, ba quả nhiên là xinh đẹp nhất.

“Gạt người. Có ba nào lại để tóc dài không?”

“Đúng vậy, con trai đều cắt tóc ngắn. Bạch Duẫn Nhạc nói dối.”

Cô giáo thấy sắc mặt Nhạc Nhạc thay đổi, trong lòng hiểu rõ, dịu dàng nói:

“Cũng không hẳn vậy đâu các em. Cô thấy rất nhiều ngôi sao nam cũng để tóc dài. Như Trịnh Nguyên Sướng hay Ngô Tôn a… Bọn họ đều là những mĩ nam để tóc dài cả đấy. Ai nói con trai không thể để tóc dài nào?”

(Băng Tiêu: Nguyên bản là tên diễn viên là XXX nha. Nhưng nàng Yuuta nói nghe nó như “tuyên truyền vhpdt” thế nên beta Kumiko chém theo sở thích của nàng ý thành 2 thèn ku này =)) )

“Nói vậy cha của Nhạc Nhạc cũng là ngôi sao rồi.” Các bạn khác cảm thấy tò mò.

“Hừ! Cha tớ so với ngôi sao còn xinh đẹp hơn.” Nhạc Nhạc vênh mặt nói.



Lại nói đến Thiệu Diệp, sau hai tuần điều trị, bộ dáng vỡ đầu heo =)) của hắn mới khôi phục lại bình thường. Bác sĩ nói hắn bị chấn thương nhẹ ở não cùng màng nhĩ bị rạn nứt, phải tiếp tục theo dõi. Nếu tình hình nghiêm trọng thì phải phẫu thuật.

Thiệu Diệp tích cực phối hợp trị liệu, vết thương của hắn cũng không để lại di chứng gì. Hắn vẫn có thể tự mình tiếp quản công ty. Mọi hoạt động của công ty từ trong ra ngoài, tất cả các hạng mục giao dịch của công ty, công trình đấu thầu hay tình hình hoạt động chứng khoán, hắn đều tự tin khẳng định chính mình có khả năng nắm rõ.

Mỗi khi mệt mỏi, cảm thấy trống rỗng, Thiệu Diệp liền nhìn vào lòng bàn tay, lặng lẽ gọi: “Trung Dật”





 

Mặc dù mới tốt nghiệp đại học chưa được bao lâu nhưng đã đi dạy được ba năm, phụ huynh đánh giá nàng cũng không tồi. Hôm nay nàng chỉ dạy học trò một bài thơ nhi đồng đơn giản thế nhưng áp lực của phụ huynh cũng thật ghê gớm. May mắn là buổi chiều có thể nghỉ ngơi, dạy lớp dưới thật là tiện lợi. Cô giáo sung sướng nghĩa thầm.

Reng… reng… reng… reng…

“Được rồi, các em nhớ vào lớp đúng giờ nhé, để cô xem bạn nào ngoan nhất a.”

Cô giáo Điềm Điềm vừa nói xong, đột nhiên phát hiện có một học sinh trung học đang đứng trước cửa.

“Thưa cô, có Bạch Duẫn Nhạc ở đây không ạ? Phụ huynh của cậu ấy đến tìm!”

“Ác, có em nào muốn đi báo cho Bạch Duẫn Nhạc lên phòng giáo vụ gặp phụ huynh không?“ Cô giáo hỏi.

“Em.”

“Em.”

Tức khắc liền có hai bạn cùng lớp hăng hái xung phong đi tìm Nhạc Nhạc. Cô giáo quay trở lại lớp học, cân nhắc xem có nên đi gặp mặt phụ huynh của Nhạc Nhạc một chút không?

“Bạch Duẫn Nhạc, người nhà của cậu đến đấy.”

Vừa nghe xong, một nhóm học sinh lập tức đứng lên nhao nhao:

“Các cậu muốn đi xem ba của Bạch Duẫn Nhạc không?”

“Muốn chứ. Không biết ba cậu ấy có xinh đẹp như lời kể không nhỉ?”

“Nhưng không biết xem ở đâu a?”

“Cậu ngốc thế! Đương nhiên là ở phòng tiếp phụ huynh rồi.”

“Thế nhưng phòng tiếp phụ huynh ở đâu?”

“Tớ biết… tớ biết!”

“Biết rồi thì không mau dẫn đường đi!”

“Tớ muốn đi…”

“Tớ cũng muốn đi…”

Nói xong, một đám học sinh kéo nhau lên phòng tiếp phụ huynh. Có lẽ đông người cùng làm chuyện xấu nên có thêm can đảm, cả đám học trò đều đặc biệt hưng phấn.



Cont…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.