Bệnh Án Khám Chữa FA Di Căn

Chương 25




Cao Đăng về đến nhà, vị khách không mời mà đến đã ngồi chễm chệ trên sofa. Gã đã quá quen với chuyện này, mí mắt cũng không thèm động một chút. Nhưng khi nhìn thấy bàn uống nước trống trơn, gã lại kinh ngạc suýt nữa rơi cằm.

Khiến Cao Đăng kinh ngạc hơn nữa là lúc này vị khách không mời lại đang gặm một quả dưa chuột.

Sự kinh ngạc trong lòng khiến giọng nói của Cao Đăng cũng run run: “Chị Viên, chị... chị... chị... ốm rồi à?”

“Không”. Gặm quả dưa chuột nhạt thếch, sắc mặt Viên Mãn quả thật không được tốt lắm, nhưng cùng lắm cũng chỉ thộn mặt ra thôi, làm gì đến mức tỏ ra bệnh hoạn chứ: “Sao lại hỏi thế?”

“Lần nào chị đến nhà em chẳng vơ hết toàn bộ đồ ăn vặt trong phạm vi một cây số xung quanh?”

Viên Mãn căm hận cắn dưa chuột, cố tìm cách tưởng tượng mình đang ăn thịt nhưng cuối cùng thất bại nên càng khó chịu hơn: “Chị phải giảm béo”.

Cao Đăng đã nghe câu này quá nhiều lần nên chỉ coi như chuyện cười. Gã cười ha ha, hoàn toàn không muốn tiếp lời Viên Mãn: “Chị đột nhiên đến tìm em làm gì?”

“Nhớ cậu thôi mà, Tiểu Đăng Đăng”.

“Dừng dừng dừng! Dừng lại!” Cao Đăng kinh hoàng. Chị Viên ăn dưa chuột hỏng não rồi hay sao mà ăn nói buồn nôn như thế?

Viên Mãn suy nghĩ một lát, ngại không vào thẳng vấn đề nên vẫn tiếp tục vòng vo tam quốc: “Cậu và Trần Trình thế nào rồi?”

Vừa nhắc tới cái tên này, vẻ mặt Cao Đăng đã đông cứng, một hồi lâu sau mới rã đông: “Chỉ thế thôi”.

Từ khi biết yêu là gì, bề ngoài Cao Đăng vẫn hoàn toàn vô hại. Thực ra gã từng cặp với vô số bạn gái nhưng vẫn tuyên bố mình vẫn còn nguyên tem. Mỗi một lần đến với tình yêu mới đều là một Cao Đăng mới tinh, đương nhiên mỗi lần đều là “lần đầu tiên”. Đây cũng không phải Cao Đăng khoe khoang, trên thực tế ngay cả Viên Mãn cũng không biết rốt cuộc Cao Đăng có ma lực gì, dù là tình một đêm cuối cùng cũng đều cam tâm tình nguyện làm bạn với gã. Vì vậy mấy năm nay dù Cao Đăng có vô số bạn gái nhưng danh tiếng vẫn không tồi. Sau khi chia tay không bao giờ nói xấu người cũ, cũng không bao giờ bị người cũ nói xấu. Theo nguyên văn lời của Cao Đăng, gã phải giữ gìn tấm lòng son của mình đề mang đến tình yêu và sự ấm áp cho nhiều đồng bào nữ tính hơn nữa.

Đây cũng là nguyên nhân Viên Mãn kêu gã bị phá tem khi phát hiện chiếc áo lót ở nhà gã lần trước...

Viên Mãn từng phân tích, Cao Đăng đã yêu rất nhiều lần mà vẫn có thể toàn thân lùi lại, nguyên nhân chỉ có một: Gã không bao giờ cặp với bạn gái phiền phức. Đều là hợp thì đến với nhau, không hợp thì giải tán, quả thực có thể nói là tình yêu kiểu mẫu trong xã hội hiện đại.

“Không định qua lại à?” Viên Mãn thăm dò.

Cao Đăng lắc đầu.

“Vậy nghĩa là chỉ đơn giản là 419?” (for one night)

Cao Đăng lại lắc đầu.

Lần này Viên Mãn thật sự không hiểu.

Cao Đăng nhìn Viên Mãn một cái thật sâu, cảm thấy khó mà mở miệng, nhưng không nói lại không chịu được: “Cô ấy bóc bánh trả tiền”.

“...” Viên Mãn trợn mắt há mồm.

“Hôm đó... lúc em tỉnh lại...” Cao Đăng dở khóc dở cười: “Thấy cô ấy đã biến mất, để lại cho em hai ngàn tệ”.

Lạnh lùng!

Cá tính!

Thời thượng!

Viên Mãn lập tức sùng bái Trần tiểu thư cuồn cuộn như sông như biển, sự sùng bái này suýt nữa nhấn chìm mục đích chính cô đến tìm Cao Đăng.

Thấy thế, Cao Đăng lại chán nản lắc đầu, ngán ngẩm bóp trán: “Có cười trên nỗi đau của người khác cũng không cần phải rõ ràng như thế!”

Viên Mãn vội xoa mặt, tỉnh táo điều chỉnh lại dòng suy nghĩ. Nhưng lúc này cô lại trở nên ấp úng: “Chị... Thực ra lần này tới tìm cậu... là muốn nhờ cậu phân tích giúp chị... E hèm... Nói thế này nhé, bây giờ chị đang rối loạn tiết dopamine...”

Cao Đăng không rõ cô định làm trò gì: “Nói tiếng người đi”.

Viên Mãn bị Cao Đăng làm nghẹn họng, lại ngập ngừng nhìn Cao Đăng một hồi, cuối cùng nghiến răng nói một mạch không ngắt câu, không cho phép mình do dự: “Cuối tuần trước họp lớp chị dẫn Trịnh Diễn Tự cùng đi và sau khi xảy ra một số chuyện ngoài ý muốn...”

Nhưng chỉ nói được đến đây, cô giáo Viên vẫn hụt hơi vào thời khắc mấu chốt, lại bắt đầu ấp a ấp úng: “Anh ta... Chị...”

Lòng hiếu kì của Cao Đăng bị treo lơ lửng cực kì tàn nhẫn. Gã vô cùng khó chịu, chỉ muốn tóm hai vai Viên Mãn gầm lên giận dữ: Đừng dài dòng nữa! Nói thẳng trọng điểm đi!

Nhưng một khi cô giáo Viên đã nhát gan thì có làm thế nào cũng không thể cạy miệng cô ra được. Cao Đăng chỉ có thể dằn lòng, dùng một chút kiên nhẫn cuối cùng hỏi: “Hắn ăn chị rồi à?”

Viên Mãn lắc đầu.

“Chị ăn hắn rồi à?”

Viên Mãn vẫn lắc đầu.

“Hắn ăn Bác Yến rồi à?”

“Sao lại thế được?”

“Thế tóm lại là chuyện gì?” Cao Đăng đã phát điên.

Lúc này Viên Mãn mới chần chừ, chậm rãi nói rõ vấn đề: “Anh ta ôm chị một cái”.

Trong mắt Cao Đăng hiện lên một thoáng kinh ngạc, giọng nói cũng không khỏi căng thẳng: “Sau đó thế nào?”

“Sau đó... Không thế nào cả”.

Khóe miệng Cao Đăng giật giật, vẻ mặt đông cứng.

Viên Mãn nhìn Cao Đăng đầy chờ mong, chờ mong câu trả lời của gã, lại thấy Cao Đăng hoàn toàn yên lặng như đồng hồ quên lên dây cót. Mình không còn vòng vo nữa, bắt đầu nói tiếng người rồi, tại sao gã này lại vẫn nghe không hiểu?

Khi Viên Mãn xua tay lần thứ ba trước đôi mắt đờ đẫn của Cao Đăng, Cao Đăng mới đột nhiên nắm chặt hai vai Viên Mãn, để mặc sự uất ức trong lòng điều khiển chính mình: “Chị đang sống ở thế kỉ 17 đúng không? Ôm một cái mà đến mức này à?”

Viên Mãn cân nhắc một hồi lâu rồi chỉ nói: “Cậu không hiểu...”

Cao Đăng cố gắng hiểu. Trước gã cũng nghe Viên Mãn nói về một số chuyện của cô thời gian này, hiển nhiên gã cho rằng cô bạn thân này của mình đã bị ma ám, không thể không cứu: “Đây là chị gặp phải di chứng sau khi chia tay! Mỗi một lần chị bị Bác Yến đâm dao, Trịnh Diễn Tự đều trùng hợp ở bên cạnh chị, vì thế chị cho rằng hắn là Chúa cứu thế của chị. Kì thực có khi người ta chỉ là người qua đường thôi...”

“...”

“Chị đừng tưởng bở. Trịnh Diễn Tự là ai? Chị có thể hạ gục được hắn sao?”

Vấn đề này hoàn toàn không cần suy nghĩ, Viên Mãn lắc đầu theo bản năng.

Cao Đăng nhún vai: “Thế còn gì phải nghĩ nữa?”

Thấy Cao Đăng kết luận một cách chắc chắn như thế, điều duy nhất Viên Mãn có thể làm lúc này dường như chỉ có yên lặng. Hiển nhiên lần này cô đến tìm Cao Đăng để gỡ rối tơ lòng là một quyết định sai lầm.

“Lát nữa em tìm một quán ăn ngon, ăn no là chị sẽ không suy nghĩ lung tung nữa”. Với những gì Cao Đăng hiểu về Viên Mãn, lúc này Viên Mãn nghĩ ngợi lung tung chắc chắn là vì dạ dày trống rỗng, tất cả máu vốn dùng để tiêu hóa đồ ăn trong dạ dày đều tràn hết lên não rồi.

Ăn no là mọi chuyện sẽ yên ổn...

Không ngờ lần này Viên Mãn lại không bị mê hoặc mà kiên quyết lắc đầu: “Không! Chị phải giảm béo”.

“...”

“Chị về đây...”

Viên Mãn nói rồi đứng dậy đi ra cửa thật.

“Chắc không phải chị đi tìm Trịnh Diễn Tự đấy chứ?” Bây giờ cứ nhắc tới ba chữ Trịnh Diễn Tự là Cao Đăng lại đau đầu.

Có một Trần Trình si mê hắn đã quá đủ rồi, chị Viên, chị tỉnh lại đi...

Hôm nay lần đầu tiên anh ta cho chính mình nghỉ một ngày, cũng cho chị nghỉ một ngày”. Hiển nhiên Viên Mãn đã bị một sức mạnh tà ác bịt kín hai tai, hoàn toàn không nhận ra sự lo lắng của Cao Đăng: “Chị đã đăng kí một lớp yoga. Chị đi tập đây”.

Cánh cửa đóng sầm lại trước mặt Cao Đăng.

Chị Viên điên rồi...

Điên rồi điên rồi điên rồi...

Để cứu rỗi chị Viên đã phát điên, gã phải thúc giục đội ngũ sinh viên đẩy nhanh tiến độ, ứng dụng được hoàn thành sớm ngày nào, chị Viên sẽ thoát khỏi tên họ Trịnh sớm ngày đó...

***

Cô giáo Viên đang tràn ngập lòng tin tập luyện trong lớp yoga, điện thoại của Cao Đăng vẫn không ngừng gọi tới.

Có lẽ là muốn tiếp tục khuyên bảo cô để cô quay lại khi lạc đường.

Con đường cô đi lạc này quả thật cực kì nguy hiểm, con đường này tên là Trịnh Diễn Tự. Dù Cao Đăng đã nói, cô cho rằng Trịnh Diễn Tự là Chúa cứu thế, biết đâu anh ta lại chỉ là người qua đường, nhưng cô muốn giảm béo không phải hoàn toàn chỉ vì Trịnh Diễn Tự.

Viên Mãn từ chối cuộc gọi, tiếp tục tập luyện mệt nhoài.

Lúc kết thúc tiết đầu tiên, Viên Mãn mới xem điện thoại di động và giật nảy mình.

172 cuộc gọi lỡ?

Cô uể oải gọi lại.

Bên kia vừa nghe máy, Viên Mãn đã chủ động xin tha: “Yên tâm, chị sẽ khống chế được lượng dopamine tiết ra...”

Bên kia điện thoại lại yên tĩnh như chết, một lát sau Cao Đăng mới nói cứng nhắc: “Chị mau lên weibo đi!”

“Sao?”

“Mau lên!”

Viên Mãn ngỡ ngàng lên weibo.

Cô không hề biết rằng chỉ mới một ngày không lên weibo mà thế giới đã hoàn toàn khác.

Mặc dù weibo của cô rất náo nhiệt, lượng phản hồi cũng kinh người, nhưng mới có một ngày mà lượng bình luận đã vượt qua sáu con số, Viên Mãn vẫn rùng mình một cái rồi ngồi bật dậy.

“Lật tẩy cái gọi là danh nhân mạng”

Người đầu tiên bị lật tẩy là “Cô Viên hôm nay không làm thêm giờ”.

Nhìn thấy tên mình bị phóng đại, đặt ở vị trí đầu tiên trên bài viết, tay Viên Mãn khẽ run lên, vô tình vuốt màn hình điện thoại xuống dưới. Xuất hiện trên màn hình là bức ảnh của cô.

Một bức ảnh cô chưa bao giờ công khai.

Những lời bình luận như gai nhọn đâm vào mắt...

“Thì ra cô và BO đã chia tay từ lâu rồi, vậy mà còn viết sách kiếm tiền. Hủy đặt hàng, hủy đặt hàng!”

“Xấu thế...”

“Trai không ra trai, gái không ra gái, lại còn tự sướng tưởng mình là chuyên gia tư vấn tình yêu, làm hư các bạn nhỏ...”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.