Bé Cưng Tinh Quái - Mami Của Tui, Tự Tui Sẽ Giành

Chương 49




Thẩm Mộ Bạch lắc đầu cười: “Đúng là kiểu người nói một đằng làm một nẻo.”

Rõ ràng rất muốn gặp người ta, vừa rồi lại còn nói không đi.

Cận Tri Thận không để ý đến anh ta mà đi thẳng vào bệnh viện.

Mà lúc này, nhà họ Giang chìm trong bầu không khí ngột ngạt.

Giang Chấn đã nhận được tin Lý Ứng bị bắt giữ.

Chẳng ai nghĩ được rằng kế hoạch vốn đang diễn ra êm đẹp sẽ xảy ra sự cố lớn như vậy.

Không những cảnh sát thụ lý vụ án này, mà còn kinh động cả giám đốc bệnh viện.

Bây giờ Phương Tuyết Mạn cũng được đón về rồi, lại còn phải bồi thường Lý Ứng năm trăm nghìn, càng nghĩ Giang Chấn càng tức giận.

“Ba à, rốt cuộc là có chuyện gì thế? Là ai lén giúp Giang Tiêu Tiêu? Cận Tri Thận sao ạ?”

Người nói chuyện là Giang Tình Tình, vừa nhắc đến Cận Tri Thận là cô ta lại cầm lòng không đặng mà nghĩ đến chuyện xảy ra ở nhà hàng hôm đó, rốt cuộc Giang Tiêu Tiêu có gì tốt mà lại được một người đàn ông ưu tú như vậy để mắt đến.

Sắc mặt Giang Chẩn đen sì, ngoài Cận Tri Thận ra, bọn họ không nghĩ đến ai khác được nữa.

Thẩm Thục Lan nhíu mày, nói: “Mình à, vậy giờ chuyện dự án phải làm sao đây?”

Giang Tiêu Tiêu cực kỳ căm hận nhà họ Giang, bây giờ lại không thể ra tay với Phương Tuyết Mạn… net

“Đúng đấy ba à, Cận thị không chịu hợp tác với chúng ta ư? Nhà chúng ta và nhà anh Quân Hạo…”

Nhà họ Lam và nhà họ Giang cũng không ngờ được rằng mọi chuyện sẽ thành ra thế này, nếu như dự án này không thể hợp tác với Cận thị thật thì đến lúc đó việc thua lỗ sẽ khiến hai công ty tổn thất nghiêm trọng.

“Câm miệng!” Giang Chấn cau mày ngắt lời Giang Tình Tình với giọng bực bội.

“Nếu không phải lúc đó hai đứa đuổi Giang Tiêu Tiêu ra khỏi Sáng tạo Trác Việt thì mọi chuyện sẽ rơi vào tình cảnh này sao? Còn cả Quân Hạo nữa, giờ đang nằm ở bệnh viện, chẳng giúp đỡ được chút gì, đúng là.” đồ vô dụng.

Giang Chấn càng nói lại càng tức, sớm biết vậy mấy năm trước ông ta đã không tuyệt tình với Giang Tiêu Tiêu như vậy, bằng không sự việc cũng không thành ra thế này.

Giang Tình Tình nhìn Giang Chấn với ánh mắt khó tin và đầy oan ức.

“Ba, sao ba lại trách con chứ?”

“Được rồi, được rồi, Tình Tình à, ba con đang nổi nóng, con đừng nói nữa.” Thẩm Thục Lan vội vàng đứng ra khuyên giải.

Giang Tình Tình cắn chặt răng, tại sao đã nhiều năm trôi qua như thế, rõ ràng Giang Tiêu Tiêu cũng không còn gì cả mà vẫn có thể vượt qua mình?

Bởi vì cô ta mà lần đầu tiên trong bao nhiêu năm qua, ba quở trách mình…

Lúc này, trong bệnh viện.

Giang Tiêu tiêu đang ở trong phòng bệnh chăm sóc me, bác sĩ vừa làm kiểm tra cho Phương Tuyết Mạn, tình trạng cơ thể không có gì đáng lo, cô yên tâm hơn.

Phòng đôi lúc trước được đổi thành phòng đơn xịn hơn rất nhiều, Giang Tiêu Tiêu vốn định từ chối ý tốt của bệnh viện nhưng giám đốc bệnh viện đích thân đến nói xin lỗi, tỏ ý đền bù sơ suất của bệnh viện, khăng khăng muốn sắp xếp thỏa đáng cho mẹ cô.

Giang Tiêu Tiêu suy nghĩ, cuối cùng cũng không từ chối ý tốt của bệnh viện.

Cô rót nước ấm ra lau mặt và tay cho mẹ mình, người phụ nữ nhắm mắt nằm yên trên giường bệnh, vành mắt cô lại đỏ lên, cô nắm chặt tay Phương Tuyết Mạn.

“Mę… tối nay con lo chết mất.”

“Mẹ không được xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn nữa đâu đấy, bằng không con phải làm gì đây, giờ con chỉ còn mẹ thôi.”

Mẹ là trụ cột tinh thần duy nhất của cô, cô thật sự không thể không có bà.

“Mẹ à, mẹ tỉnh lại nhanh lên được không? Con rất muốn nghe mẹ nói chuyện, con gái mẹ giờ đã trưởng thành rồi, có thể chăm sóc mẹ rồi.”

Cận Tri Thận đứng ở cửa phòng bệnh, khi nghe cô nói những lời này, trái tim anh chợt quặn đau.

Trong phòng bệnh vẫn loáng thoáng vang lên tiếng trò chuyện khe khẽ của cô gái, Cận Tri Thận cứ lặng lẽ đứng ở cửa như thế, cuối cùng vẫn kiềm chế được, không xông vào trong.

Mãi đến sau nửa đêm, Giang Tiêu Tiêu nằm nhoài cạnh giường bệnh mà ngủ.

Cận Tri Thận cẩn thận đẩy cửa đi vào.

Cô gái nhằm mắt, yên lặng tựa vào mép giường, gương mặt thanh tú của cô sau một đêm lo âu trông vô cùng hốc hác.

Cận Tri Thận không nén nổi đau lòng, anh tìm một chiếc chăn đắp lên người cô, ngập ngừng một lát rồi mới rời khỏi phòng bệnh.

Ngày hôm sau, Giang Tiêu Tiêu tỉnh lại từ rất sớm, khi thấy chiếc chăn trên người mình thì cô khá ngạc nhiên, nhưng cô cũng không nghĩ nhiều, chỉ cho là y tá đến kiểm tra phòng đắp lên cho cô.

Giang Tiêu Tiêu xoa cổ, cảm thấy toàn thân nhức mỏi vô cùng, cô đứng dậy đi ra ngoài phòng, Cận Tri Thận vừa rời đi không lâu, lúc này đang đi đến chỗ rẽ của hành lang.

Tình cờ liếc thấy bóng lưng quen thuộc khiến Giang Tiêu Tiêu ngơ ngác.

Đó… đó là Cận Tri Thận ư?

Tim cô không khỏi đập nhanh hơn, nhưng cô bỗng khựng lại, nhận ra hình như mình phản ứng hơi thái quá.

Chỉ là bóng lưng trông quen thuộc thôi, làm sao Cận Tri Thận có thể xuất hiện ở đây lúc sáng sớm thế này được, có lẽ là do cô không ngủ cả đêm nên hoa mắt thôi.

Giang Tiêu Tiêu không nghĩ nhiều nữa, sau khi ăn sáng xong thì cô đến công ty.

Trên xe, Cận Tri Thận gọi điện cho Cận Tri Dực, điện thoại nhanh chóng được nối máy, giọng nói ngái ngủ của anh ta vang lên từ đầu dây bên kia.

“A lô, anh à, còn sớm lắm, có chuyện gì thế?”

Cận Tri Thận nói: “Nói với người của Sáng tạo Cẩm Sắt, tìm lý do cho Giang Tiêu Tiêu về nhà nghỉ ngơi.”

Anh hiểu tính nết của Giang Tiêu Tiêu, sau khi đi ra bệnh viện nhất định cô sẽ đi thắng đến công ty.

“Hả?” Cận Tri Dực không hiểu ra sao.

“Tại sao? Anh à anh cứ xót chị dâu như thế, bây giờ thậm chí còn không muốn để cô ấy làm việc luôn, thế sao không thấy anh xót em? Hôm nay em cũng muốn ở nhà nghỉ..”

Cuộc gọi bị cắt đứt, Cận Tri Dực cảm thấy vô cùng bất công.

Rõ ràng anh ta mới là em trai ruột cơ mà!

Tuy không hiểu rõ nguyên do nhưng cuối cùng Cận Tri Dực vẫn ngoan ngoãn gọi điện cho Tô San.

Bởi vì suốt một đêm gần như không ngủ, thế nên lúc này Giang Tiêu Tiêu ngồi trước máy tính mà không thể nào tập trung được, lúc nhìn tài liệu cũng cảm thấy nhức đầu.

Cô day đầu mày, đứng dậy đến phòng nghỉ rót một cốc cà phê.

Tô San cũng theo Giang Tiêu Tiêu đi vào phòng nghỉ, cô ấy quan sát cô rồi cười nói: “Tiêu Tiêu, cô làm sao thế? Bị bệnh à? Trông trạng thái của cô không được tốt lắm nhỉ?”

Giang Tiêu Tiêu lắc đầu: “Không sao đầu giám đốc Tô, chỉ là tối hôm qua tôi không nghỉ ngơi đủ thôi.”

“Cô xem mắt cô sắp thành mắt gấu trúc rồi kìa, được rồi, được rồi, hôm nay cho cô nghỉ một ngày, mau về nhà nghỉ ngơi đi.”

“Không cần đâu, không cần đâu, giám đốc Tô à tôi không có vấn đề gì đâu, uống cốc cà phê nâng cao tinh thần là được rồi.”

Giang Tiêu Tiêu cảm thấy công ty này tốt một cách thái quá! Không nghỉ ngơi đủ cũng có thể cho nghỉ, hừm, mình nhất định phải cố gắng làm việc hơn nữa.

Tô San nghe vậy bèn giành lấy cốc cà phê trong tay cô, nói một cách nghiêm túc: “Không được, công ty cần những nhân viên có sức sống, hơn nữa hôm nay sếp tổng muốn đến công ty kiểm tra, không thể để sếp tổng nhìn thấy bộ dạng này của cô được.”

Nghe cô ấy nói xong, Giang Tiêu Tiêu không dẫn nổi lòng tò mò muốn biết sếp tổng của công ty này là ai, mà nghĩ lại cô đến đây làm mấy tuần rồi mà vẫn chưa từng thấy người đó!

Vị sếp tổng đó thần bí thật đấy.

“Được rồi, nghe lời đi nào, mau chóng về nhà nghỉ ngơi, sức khỏe là quan trọng nhất.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.