Bao Giờ Chúng Ta Yêu Nhau

Chương 49




  Vài ngày sau, nói chính xác hơn là hơn hai ngày nhưng Thi Hàm chưa xuất hiện ở trong căn biệt thự này kể từ đêm đó.

Cẩn Mai cũng dần sinh ra nghi ngờ, lại thêm một lần nữa Thi Hàm vắng mặt mà không báo cho nàng biết.

Nàng cùng ngồi ăn sáng với ba và mẹ, tự nhiên sực nhớ ra chuyện Thi Hàm nghỉ nên nàng hỏi quản gia, vì ai muốn xin nghỉ thì phải hỏi ý kiến của bà

   "Quản gia Đường, Thi Hàm sao lại nghỉ nữa rồi, tại sao lại không nói cho tôi biết?"

Quản gia ngẩng đầu, định mở miệng trả lời thì ngay sau đó bà Lục chen ngang vào: "Là mẹ cho cô ta nghỉ việc rồi, sau nay sẽ đổi người mới để thay thế"

   "Cái gì!? Sao mẹ làm vậy mà không hỏi con trước?"- Cẩn Mai tức giận nói

Bà Lục vẫn giữ phong thái điềm đạm, bà nhướn mày nhìn nàng: "Vì mẹ không muốn cô ta qua lại với con nữa. Con nghĩ mẹ không biết chuyện con và cô gái đó yêu nhau sao Cẩn Mai? Con quá xem thường mẹ rồi đó"

Lời nói như con dao đâm thẳng vào trái tim của Cẩn Mai, nàng bất ngờ khi mọi chuyện đều bị mẹ phát hiện. Nàng thất thần không dám lên tiếng, đầu óc mờ mịt đi

Vậy là mẹ đã biết chuyện này và mẹ ngăn cản nàng yêu Thi Hàm sao?

    "Con yêu ai là quyền của con, mẹ không được xen vào. Dù cho sau này có chuyện gì đi chăng nữa, con vẫn yêu và cưới duy nhất một người đó là Thi Hàm. Nếu mẹ vẫn giữ quyết định đó trong đầu thì con sẽ ra khỏi nhà cho mẹ vừa lòng"

Nói xong chẳng còn tâm trạng để ăn uống gì nữa, Cẩn Mai đứng dậy xoay người bỏ đi một mạch, vừa đi vừa khóc

   "Con dám nói chuyện như vậy với mẹ hả Cẩn Mai? Con đứng lại đó, mẹ chưa nói chuyện xong với con"

   "Thôi mà bà"- Ông Lục vuốt vai bà Lục để bà nguôi giận: "Con nó cũng lớn rồi, để nó tự quyết định cuộc đời cuat nó đi. Yêu ai là chuyện của nó, mình không nói được gì đâu"

   "Ông!"- Bà Lục tức nghẹn lời, bà trừng mắt nhìn ông

Cẩn Mai hối hả chạy ra ngoài, nàng hấp tấp mở cửa xe rồi khởi động nó. Nàng muốn tìm Thi Hàm, nàng muốn nhìn thấy và muốn nói chuyện với cô ngay bây giờ

Nàng vừa khóc vừa tức giận vì sự dễ dãi và nhút nhát của cô, sao lại dễ dàng chấp nhận buông bỏ nàng như vậy. Đã vậy còn không nói với nàng biết chuyện quan trọng này

Mới đó đã đến nơi, Cẩn Mai chạy thật nhanh lên phòng trọ của Thi Hàm, nàng gõ cửa tới tấp, đập mạnh vào cánh cửa ấy liên tục

  "Hàm có ở trong đó không, mở cửa cho em. . .đừng như vậy mà. . .mau mở của ra đi, em xin Hàm"- Những giọt nước mắt lăn dài trên gương mặt xinh xắn, sóng mũi và cả hai bên mắt đều đỏ hoe

Gọi khô cổ họng nhưng vẫn không có hồi đáp gì từ bên trong khiến Cẩn Mai thêm tuyệt vọng. Nhưng nàng không từ bỏ, nàng tin rằng Thi Hàm chỉ đang trốn tránh mình

Nàng chắc chắn Thi Hàm đang ở trong đó và không muốn ra gặp mặt

Gần đó có một bác gái thấy Cẩn Mai khóc xước mướt thì lấy làm lạ, bác ấy đi lại gần để hoi han sự việc

  "Cô gì đó ơi, cô tìm ai ở trong căn nhà này vậy?"- Bác gái khum người nhìn xuống

Nghe có người hỏi, Cẩn Mai vội vàng lau nước mắt, nàng lấp bấp hỏi ngay: "Bác. . .bác biết chủ căn nhà này có ở đây không ạ?"

  Bác gái suy nghĩ nhớ lại gì đó sau đó trả lời: "À, hôm qua bác thấy cô ta dọn đi rồi, bây giờ căn nhà này thuộc sở hữu của người khác"

    "Bác biết người đó đi đâu không?"

    "Làm sao tôi biết được nhưng cô cần tìm cô gái đó có chuyện gấp à?"

   "Dạ không có gì, cảm ơn bác"

Cẩn Mai lục trong túi tìm chiếc điện thoại, đôi tay run rẩy tìm kiếm số điện thoại của Thi Hàm. Nàng nhấn vào dãy số đó rồi áp lên tai

Nhưng thứ mà nhận lại đó là 'Thuê bao quý khách vừa gọi tạm thời không liên lạc được, xin quý khách vui lòng gọi lại hoặc để lại lời nhắn sau tiếng bíp'

   "Nếu Hàm nhận được điện thoại thì gọi lại cho em được không. . .em sẽ chờ Hàm"

Ngay sau lời nói đó, Cẩn Mai lập tức đi về nhà ba mẹ của Thi Hàm với hi vọng sẽ gặp cô ở đó. Trời càng lúc càng khuya nhưng người con gái ấy vẫn lái xe bon bon trên đường cao tốc

Tiếng chuông cửa vang lên, bà Lục lật đật ngồi dậy rồi đi ra mở cửa. Trong đầu bà cũng có chút khó hiểu khi đã khuya lắm rồi vậy mà ai lại đến đây

Cánh cửa mở ra, bà Lục giật mình khi người trước mặt là Cẩn Mai, bà vội vã lên tiếng: "Con đến đây có việc gì sao? Giờ này khuya lắm mà còn lái xe đến đây, thật là không nên"

   "Thi Hàm. . .Thi Hàm có ở đây không bác?"- Cẩn Mai nắm lấy tay bà Lục rồi hỏi gấp gáp

   "Không có, không phải nó đang ở trên thành phố sao? Thôi vào trong rồi nói, bên ngoài lạnh lắm"

Ông Lục ngủ không được nên cũng thức luôn, hiện tại ba người cùng nhau ngồi tại phòng khách. Vì mọi chuyện không rõ nên bà Lục bảo Cẩn Mai kể lại đầu đuôi câu chuyện

   "Thì ra là vậy, bây giờ nó đi đâu bác cũng không biết nữa. Nó không gọi hay nói gì hết, con nhỏ này làm cho cả nhà lo lắng hà"- Bà Lục có chút tức giận nói lời trách móc Thi Hàm

   "Con không biết mẹ con đã nói gì với Thi Hàm nữa. . .con nghĩ em ấy về đây nên con tức tốc chạy đến tìm"- Hai tay Cẩn Mai cầm chặt ly nước trên tay, lời nói run run

   "Hay là như vầy, con cứ ở lại đây đi, biết đâu ngày mai hay mốt nó về nhà. Chứ bây giờ hai bác không yên tâm để con trở về thành phố, cứ xem ở đây là nhà của con đi nha"- Bà Lục mỉm cười nhìn Cẩn Mai, hai tay bà nắm lấy tay nàng để an ủi

Cẩn Mai e dè nói: "Như vậy có được không ạ?"

Lúc này ông Lục vui vẻ tiếp lời: "Được cả mà, hai bác xem con như con của mình vậy!"

.

.

.

.

  "Cảm ơn chị cho tôi ở nhờ, bây giờ tôi phải đi rồi"

   "Em đi đâu? Cứ ở lại đây đi, nhà tôi rộng lớn ở một mình cũng buồn"

Thi Hàm mỉm cười: "Tôi về nhà ba mẹ, về đó tìm công việc để sống qua ngày"

Hiện tại Thi Hàm đang ở nhà Chân Ni, đêm đó cô chủ động gọi tới nàng để xin ở ké một hai ngày. Chân Ni đồng ý ngay, lúc đầu nàng có hỏi tại sao cô lại bỏ đi thì cô không có trả lời

Nhưng qua ngày hôm sau vì buồn quá nên Thi Hàm kể cho Chân Ni nghe để phần nào vơi đi nỗi đau. Chân Ni nhìn Thi Hàm khổ sở như vậy cũng buồn bã theo, tình yêu vốn dĩ đơn giản nhưng sao vào tình cảnh này lại trở nên bi thương hơn

Và ngày hôm nay Thi Hàm nói muốn đi, Chân Ni không có cách để thuyết phục cô ở lại. Cô cương quyết quá nên nàng đành nhìn cô rời đi

Dù biết không thể đến với nhau nhưng trong tim Chân Ni vẫn mãi dành một tình cảm đặc biệt cho Thi Hàm

   "Hay để tôi đưa em đến đó, cũng không phiền lắm đâu, em thấy sao?"

   "Ờ cũng được, vậy nhờ chị rồi"

Ngồi trên xe, Thi Hàm rầu rĩ chống cằm nhìn ra bên ngoài mà suy nghĩ về sau này khi không có Cẩn Mai bên cạnh. Càng nghĩ càng thấy tội lỗi với nàng, một lần nữa khiến nàng chịu tổn thương

Cô thở dài ra, tâm nặng nề không dám nghĩ tiếp. Chân Ni liếc nhìn, nàng gõ tay lên vô lăng vài cái rồi nói: "Lại nghĩ tới Cẩn Mai nữa à? Em đừng quá lo lắng, tôi tin cô ta không phải là người yếu đuối và tôi tin cô ta sẽ không dễ dàng từ bỏ đâu"

Thi Hàm nghe lời nói chắt nịch từ Chân Ni làm cô thêm ngạc nhiên, cô cau mày nhìn sang nàng: "Sao chị nói nghe có vẻ chắc chắn quá vậy? Chị rành Cẩn Mai lắm à"

   "Tuy tôi không thường xuyên gặp Cẩn Mai nhưng có một vài lần tôi và cô ta đối đầu trên toà án. Nhìn sơ qua cũng biết cô ta là người như thế nào rồi, rất quyết đoán, giữ bình tĩnh trước mọi tình huống và còn nhiều lắm. Lúc đó tôi khá là nể phục cô ta"

Đến nơi cũng là xế chiều, Thi Hàm nhanh chóng bước ra xe rồi nhìn Chân Ni: "Cảm ơn chị đưa tôi về"

Chân Ni nở nụ cười rồi xua tay: "Có gì đâu, chuyện nên làm mà!"

   "Chị có muốn vào trong nhà ngồi nghỉ chút xíu rồi về không?"

   "Ô, tất nhiên rồi!"

Đồ đạt của Thi Hàm cũng tương đối ít nên không quá lùm xùm, chỉ là một cái ba lô trên lưng và một cái vali. Còn mấy vật dụng linh tinh thì được cô bỏ vào thùng giấy rồi quấn băng keo lại

Chân Ni phụ kéo cái vali kia, còn Thi Hàm ôm thùng giấy ấy trước ngực rồi cùng nhau vào nhà.

Không cần nhấn chuông, Thi Hàm đứng nhập mật khẩu rồi đi thẳng vào trong. Mới bước qua khỏi cửa, cô cảm giác có gì đó rất quen và đầy ấm áp

   "Mẹ ơi con về rồi này"- Nói xong, Thi Hàm nhìn ra phia sau lưng: "Chị để cái đó ở đây được rồi, lát nữa tôi mới đem vào"

Rồi Thi Hàm đặt thùng giấy xuống cạnh bên và cả ba lô trên người. Chân Ni nhìn xung quanh một chút, không gian rộng rãi thoáng mát, còn ở gần biển nữa chứ, thật là thích!

Ông Lục đang xem phim nghe tiếng con gái thì xoay đầu nhìn ra, bà Lục từ trong bếp chạy đến, còn Cẩn Mai đang ngồi trong phòng nghe tiếng thân quen thì ngay lập tức chạy ra

Không gian phòng khách bây giờ như địa điểm tập trung tất cả mọi người lại một chổ. Thi Hàm hơi ngạc nhiên khi thấy phản ứng của ba và mẹ, cô chớp mắt khó hiểu

Nhưng điều đó vẫn chưa là ngạc nhiên cho đến khi Thi Hàm thấy Cẩn Mai chạy ra từ phòng của mình. Cô bất động, trái tim xuyến xao như ngừng đập

Chưa kịp suy nghĩ thì Cẩn Mai lao tới ôm chầm lấy Thi Hàm khiến cô bỡ ngỡ. Sao Cẩn Mai lại ở đây?

Mọi chuyện là sao vậy? Chẳng lẽ Cẩn Mai đã biết chuyện đó rồi sao? Và chị ấy đi tìm mình?


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.