Bảo Bối, Em Đang Quyến Rũ Anh

Chương 46: Diêu Nam - Ngoại truyện (2)




Ngày đó, Diêu Nam gọi điện thoại cho Đỗ Nhược, Thang nói cậu đã trở về, nhưng sau lại bị Trần Vũ Dương đưa đi.

Diêu Nam vốn không muốn nói cho Đỗ Nhược, nhưng cậu sợ sau khi mình biến mất, sẽ không còn ai nhớ đến chuyện trước kia của Chu Khải Lăng và cậu. Nhưng rốt cuộc thì Đỗ Nhược không đến... Diêu Nam cũng không trách cậu. 

Mười sáu tuổi, Diêu Nam đã theo Chu Khải Lăng đến Bắc Kinh, trước khi đi, Chu Khải Lăng có tới thăm Diêu gia một chuyến, nói chuyện gì cụ thể thì Diêu Nam không biết, đại khái là sau đó Chu Khải Lăng đã lấy được mấy món đồ Diêu Nam vốn không thể rời được, ví dụ như, gối ôm hình con hổ quản gia Tiền Nhâm mua cho cậu. So với Diêu Khánh, Tiền Nhâm còn giống cha Diêu Nam hơn rất nhiều.

Diêu Nam sống ở Bắc Kinh, tiếp tục học lên trung học. Thực ra thành tích của Diêu Nam cũng không đến nỗi nào, cũng rất khá, nhưng chỉ duy có toán học là đặc biệt kém.

Vì vậy Diêu Nam ở với Chu Khải Lăng nên lại phải chịu không ít khổ cực. Chu Khải Lăng bề bộn nhiều việc, nhưng mỗi ngày đều dành ra chút thời gian dạy cậu học toán, ra một số bài tập và đề cho cậu làm.

Diêu Nam mà không chịu ngoan ngoãn đọc sách, hay không chịu làm bài thi, thì Chu Khải Lăng sẽ không cho cậu ngủ.

Ký ức của cậu đối với Chu Khải Lăng, giống như là một thanh đao đâm vào cơ thể cậu. Diêu Nam cảm thấy đau, nhưng cậu lại không biết đau ở chỗ nào, tâm cũng đã chết lặng từ lâu.

Ở 'Bóng Đêm', Diêu Nam đợi đã ba năm, lần đầu tiên nhìn thấy Đỗ Nhược, là khi Đỗ Nhược mười sáu tuổi. Vì vậy, Diêu Nam đã nhớ lại rất nhiều chuyện xảy ra ở năm cậu mười sáu tuổi ấy.

Chu Khải Lăng chết vào đợt nghỉ hè sau năm thứ nhất đại học của Diêu Nam. Mọi chuyện đến quá đột ngột, làm cho Diêu Nam trở tay không kịp. Mà ngay cả Chu Khải Lăng cũng không có chuẩn bị tâm lý sẵn sàng, liền đã vội vàng rời đi, Diêu Nam thậm chí còn không được nhìn thấy anh lần cuối.

Khi kết thúc năm đầu đại học, Diêu Nam giận dỗi với Chu Khải Lăng, trong cơn tức giận, cậu đã thu dọn đồ đạc rời nhà trốn đi, đến vùng nông thôn ở hơn mười ngày.

Chờ mãi tới khi thư ký của Chu Khải Lăng báo cho cậu biết, Chu Khải Lăng không cần cậu nữa, đã di dân sang Singapore rồi. Ngay lập tức, Diêu Nam không còn gì cả, thậm chí không có tiền đóng học phí.

Mùa hè kia, Diêu Nam vượt qua trong tuyệt vọng, một bên vừa đi làm, một bên tự hỏi vô số lần vì sao?

Thật sự đã chán ghét cậu rồi sao?

Rốt cục cũng đến khai giảng, Diêu Nam không có lấy tiền đi đóng học phí, mà là mua vé máy bay đi Singapore. Ngay khi cậu đang đứng ở sân bay Singapore, thư ký của Chu Khải Lăng cũng xuất hiện, nói cho cậu biết: "Tiểu thiếu gia, trở về đi, tiên sinh sẽ không gặp cậu đâu."

"Vì sao anh lại ở đây?"

"Tiểu thiếu gia, theo tôi trở về đi."

"Tôi hỏi anh tại sao lại ở đây?" Diêu Nam nhìn thẳng vào ánh mắt đang tránh né mình kia.

"Tiên sinh, đã đi rồi." Vị thư ký trẻ tuổi thật sự không đành lòng thấy cậu chấp nhất đi tìm Chu Khải Lăng như vậy, bởi vì Chu Khải Lăng đã biến mất trên thế giới này, không thể tìm thấy được nữa.

"Anh nói thế là có ý gì?" Thân thể Diêu Nam bắt đầu run rẩy, trong nháy mắt khí lực toàn thân như là bị rút cạn.

"Trên đường đi tìm cậu, tiên sinh đã gặp phải núi lở."

Diêu Nam ngây người, ngày đó, cậu nhìn thấy còi cảnh sát vang lên gần đó, ở đó hỗn loạn vô cùng. Nhưng khi đó, cậu chỉ vội vã muốn trở lại thành phố, muốn quay về bên người Chu Khải Lăng, nhưng, khi cậu nghe được tiếng còi cảnh sát kia, lại nhịn không được muốn đi qua nhanh hơn, tự trách bản thân thật đúng là không có cốt khí.

Hóa ra, là đã thoáng gặp qua, tiếng còi cảnh sát kia, chiếc xe cứu thương kia, tất cả... hết rồi....

Diêu Nam về tới Bắc Kinh liền biến mất. Thư ký Dương vẫn cho là cậu trở về Hàng Châu, kỳ thật cậu không quay lại đó, hơn nữa cũng không đi học trở lại.

Khi Diêu Nam đến 'Bóng Đêm', cậu nhớ lại lần đầu tiên gặp gỡ Chu Khải Lăng. Lúc đó, mình chỉ là thằng nhóc 16 tuổi, cái gì cũng không hiểu, hành động lại chẳng kiêng nể ai bao giờ.

Sau đó, gặp được Chu Khải Lăng, đã dạy cho cậu biết cái gọi là không biết tự lượng sức mình, cũng dạy cho cậu hiểu được như thế nào gọi là tôn trọng.

Buổi sáng ngày giỗ của Chu Khải Lăng, Diêu Nam đã dậy từ rất sớm, hay cũng có thể nói cả đêm đó cậu không ngủ. Cậu ngây người trong phòng tắm hai giờ liền, mãi đến khi da trên người nhăn nheo hết lại.

Lần đầu tiên lên giường cùng một người đàn ông khác, Diêu Nam cảm thấy hối hận, cũng cảm giác mình thật ô uế, nhưng càng có cảm giác là mình không sạch sẽ, thì Diêu Nam lại càng phóng túng, bởi vì một lần phản bội với nhiều lần phản bội cũng không có khác nhau là bao.

Cao trào trong nháy mắt kia, có thể làm cho cậu quên đi tất cả, dù chỉ là phút chốc.

Nhưng rồi, cậu đột nhiên có dũng khí muốn đi gặp Chu Khải Lăng, cho nên tự mình tẩy rửa thân thể sạch sẽ, chỉ có điều dơ bẩn vĩnh viễn sẽ không bao giờ biến mất được. Diêu Nam chỉ có thể bụm mặt ngồi xổm xuống trong phòng tắm, khóc đến rối tinh rối mù.

Chu Khải Lăng, anh vì sao chưa có tới, em đã lên giường với người khác, anh vì sao còn chưa xuất hiện...?

Từ phòng tắm đi ra, Diêu Nam trang điểm thật đậm, vẫn như cũ, đến 'Bóng Đêm' ngồi cả một ngày. Ban ngày ở đây, yên tĩnh đến kỳ lạ, cậu nằm trên ghế sa lông, nghịch nghịch điện thoại.

Cậu không biết mình nên làm như thế nào, có lẽ rồi sẽ giống như năm vừa rồi, vào ngày giỗ của Chu Khải Lăng, sẽ tìm một người đàn ông, làm cả một đêm, sau đó một bên nhớ lại hình ảnh của Chu Khải Lăng, một bên tìm tới cao trào.

Thế nhưng, đột nhiên Diêu Nam không thể nhớ nổi bộ dáng của Chu Khải Lăng nữa. Cậu hoảng sợ ngồi bật dậy từ ghế sô pha, cố gắng hồi tưởng lại gương mặt của Chu Khải Lăng, nhưng tất cả những gì cậu có thể nhớ lại đều vô cùng mơ hồ.

Tâm trí Diêu Nam thật sự đã bị nỗi sợ hãi bao phủ. Cậu không ngừng giãy dụa, muốn thét lên, nhưng thật sự không tài nào nhớ nổi bộ dạng của Chu Khải Lăng.

Cũng chỉ mới bốn năm, bốn năm thôi mà. Diêu Nam bắt đầu khủng hoảng, có lẽ, sẽ có một ngày, bản thân sẽ từng chút, từng chút, quên đi Chu Khải Lăng, quên đi cái ôm ấm áp kia, quên đi giây phút hôn môi ngọt ngào, quên đi đôi mắt cười dịu dàng sau cặp kính gọng vàng, thậm chí quên đi việc bản thân đã từng yêu một người như vậy đến thế.

Cả một buổi chiều, cậu im lặng cố gắng vượt qua nỗi khủng hoảng này, mãi đến khi ông chủ và Thang xuất hiện, nói cho cậu biết: "Anh Nam, anh Nhược Nhược đã về rồi." Diêu Nam nghe xong, nở nụ cười nhẹ, biểu tình trên mặt cũng không có gì thay đổi.

Cậu uống một ly rượu, không nhận khăn tay Quý Hán Mẫn đưa cho. Phùng Tư lại thuận tay nhận lấy, chà chà lau lau trên khuôn mặt Diêu Nam.

Phùng Tư là bạn học bốn năm của Diêu Nam, trung học ba năm, đại học một năm, ở 'Bóng Đêm' gặp được Diêu Nam thực ra cũng không phải là cái gì ngoài ý muốn, chỉ có trong lòng Phùng Tư là rõ nhất điều này.

Phùng Tư biết, cả đời này, khoảnh khắc Chu Khải Lăng mất, thì tâm Diêu Nam cũng theo đó mà chết đi. Y tuy đã chuẩn bị tâm lý những bốn năm, nhưng khi Diêu Nam gọi cuộc điện thoại cuối cùng kia, Phùng Tư vẫn cảm thấy đau đớn vô cùng.

Nhiều năm chờ đợi thế này, kết cục, vẫn chẳng có gì thay đổi.

Diêu Nam tìm rất lâu mới thấy áo T-shirt mà cậu hay dùng hồi trước. Diêu Nam tẩy sạch mặt, thay quần áo, sau đó đi tới bàn viết thư:

Đỗ Nhược, tôi không trách vì cậu không tới, cho nên, quyết định này không phải là bởi vì cậu, mong cậu đừng tự trách bản thân. Nếu không, sao tôi có thể an tâm rời đi được? Tôi nghĩ lúc này mình thật sự nên đi thôi, đã rất lâu rồi, không phải rời khỏi 'Bóng Đêm', mà là rời khỏi thế giới không có anh ấy.

Tôi từng cho rằng cả đời này của mình sẽ hạnh phúc, bởi vì có anh ở bên cạnh. Nếu tôi làm sai chuyện gì, anh sẽ sửa đúng lại cho tôi. Nếu tôi bị bắt nạt, anh sẽ giúp tôi. Nếu tôi gặp khó khăn, anh sẽ khẽ hôn tôi. Nếu tôi mệt mỏi, anh sẽ ôm chặt lấy tôi. Nếu có một ngày tôi chết, anh nhất định sẽ cùng tôi...

Nhưng, lại có một ngày, anh đi trước một bước, rời khỏi tôi... Sau đó, tôi bắt đầu lo lắng không có anh bên cạnh, ăn cơm, ngủ, đi đường, đọc sách, nghe nhạc,... Tất cả, tôi phát hiện mình thế nhưng lại nhỏ bé như vậy, trên thế giới này, không có anh ấy, thì tôi thực sự không biết bản thân có thể là ai nữa?

Rồi đến một ngày, tôi không thể nhớ rõ hình ảnh của anh, hơi ấm của anh ấy. Và đo sẽ là lúc tôi rời đi. Đỗ Nhược, Thang, và cả Phùng Tư, bạn bè của tôi, tuy rất ít, nhưng thực sự mọi người rất đáng trân trọng.

Tôi họ Diêu, tên là Diêu Nam, sinh ra ở Hàng Châu, mười sáu tuổi gặp được Chu Khải Lăng, sau đó đến Bắc Kinh, mười chín tuổi thi đậu vào trường đại học X, một năm sau bị đuổi học. Sau đó cùng Chu Khải Lăng chết đi.

Đây chính là tôi khi còn sống, từ mười sáu đến hai mươi tuổi, đây chính là cả cuộc đời tôi. Nếu các cậu còn nhớ đến tôi, thì xin hãy nhớ kỹ tôi, từ mười sáu đến hai mươi tuổi, là một người hạnh phúc, đây chính là tôi, Diêu Nam.

Cậu cất thư xong, sau đó gọi một chiếc taxi đi đến khu mộ Viên. Khuya, ở khu mộ này, ngoại trừ Diêu Nam, thì không còn ai khac nữa.

Không... Có lẽ, còn có Chu Khải Lăng.

Diêu Nam hướng thẳng tới chỗ anh mà đi, cước bộ nhẹ nhàng, giống như trở lại làm cậu nhóc không hiểu chuyện trước kia, một bên vừa cười, một bên lại nhào vào trong lòng anh.

Người kia, một tay ôm lấy lưng của cậu, một tay ôm lấy đùi của cậu, sau đó đột nhiên nhấc bổng cậu lên. Diêu Nam rất vui vẻ, cười thành tiếng: "Chúng ta về nhà thôi."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.