Bằng Lan Giang Nguyệt

Chương 50: Hồng Loan




Edit & Beta: DK

Người lúc thường luôn ôn hòa khi nổi nóng thì cực kỳ thú vị, đặc biệt là Triệu vương gia đang thẹn quá hóa giận. Hôm nay y cứ nghĩ rằng nếu như Từ Phong Cận đã biết chân tướng, vậy mối quan hệ của hai người sẽ nhạt đi chút ân huệ và mặn thêm chút tình ý, liền thuận theo tình huống, còn đổi một bộ áo lót mới, chuẩn bị đêm nay chủ động hiến thân. Đợi đến lúc đó, giữa hai người nhu tình mật ý, nơi nào còn quan tâm ân tình hay không.

Kế hoạch rất tốt, nhưng xem ra Từ Phong Cận vẫn chưa biết sự thật, vì vậy mới muốn giả say thăm dò, mà giả say lại cố tình lộ ra sơ sót, làm bộ mơ mơ hồ hồ nói ra kế hoạch của chính mình, khiến người nghe xem nhẹ. Đoán chừng Từ Phong Cận đã sớm xác nhận thân phận ân công của y, cũng vừa đúng dịp y nhìn thấy vật cũ năm đó nhất thời chột dạ, tay chân luống cuống, mới có thể lọt vào kế hoạch của Từ Phong Cận.

Từ Phong Cận ở trên vai Triệu vương gia giãy dụa một chút, vào cửa thấy chiếc mặt nạ có khắc dòng chữ Lâm An mười lăm tháng năm, tiện tay cầm lên, cười cười nói: “Quả nhiên là ngài.”

Lúc này Triệu Úc đã bình phục rất nhiều, đặt Từ Phong Cận lên giường nhìn thẳng hắn, Từ Phong Cận nửa quỳ ngồi dậy, cầm mặt nạ đeo lên mặt y, ngoẹo cổ cong mắt cười nói: “Ân công.”

Sự tình đã đến nước này, Triệu Úc đành phải thừa nhận, lại hỏi: “Vương phi biết vì sao ta phải gạt ngươi không?”

Từ Phong Cận gật gật đầu nói: “Biết.”

Triệu Úc nói: “Vậy ngươi…”

Từ Phong Cận đặt mặt nạ sang một bên, chặn lại trán của y nói: “Úc lang cứu ta là thật, dạy ta làm người cũng là thật. Ân tình là ân tình, ta tuy không có học vấn, nhưng vẫn có thể phân rõ phải trái, nếu ân công là người khác ta nhất định sẽ hảo hảo báo đáp một phen, nhưng nếu ngài, ta nhất định sẽ không trộn lẫn tình ái và ân tình.”

Triệu Úc nói: “Thật sự?”

Từ Phong Cận nghiêm túc nói: “Đương nhiên là thật. Ta yêu thích ngài, chỉ vì ngài là Triệu Úc. Chứ không phải Triệu Úc có ân với ta.”

Triệu Úc nhìn hắn một lúc lâu, rồi mới ôm hắn vào trong lòng, nhẹ giọng nói: “Lúc trước ta sợ ngươi sẽ vì chuyện này mà có rằng buộc trong lòng, hạ thấp chính mình.”

Từ Phong Cận bất ngờ đè lên người y, cắn môi dưới y: “Ta sẽ không, ta muốn bầu bạn bên cạnh Úc lang, trở thành người xứng đang với ngài nhất.” Nói xong hào hứng cầm lọ thuốc mỡ giơ cao, ghé vào lỗ tai y sung sướng nói: “Chúng ta thử đi? Ta học rất giỏi.”

Triệu Úc vốn cũng định như thế, không nói thêm nữa, thân thể xoay một cái, hai người liền thay đổi vị trí, tứ chi quấn quýt.

Mặc dù đây đều là lần đầu của hai người, nhưng mọi thứ diễn ra rất trơn tru. Từ Phong Cận còn vì chuyện này tỉ mỉ học rất nhiều ngày, đôi môi đụng vào nhau liền quấn quýt không rời, màn gấm rủ xuống che dấu đêm xuân. Hai người vừa hôn nhau vừa cởi y phục đối phương, lồng ngực hô hấp phập phồng chạm vào nhau, hai hạt đậu phía trước đã cứng ngắc. Triệu Úc tách môi ra khỏi Từ Phong Cận, một đường hôn xuống dưới ngực, đem vật đã hưng phấn cứng lên cắn vào trong miệng, âm thanh “liếm mút” vang vọng khắp căn phòng. Từ Phong Cận nghe tiếng nước chỉ cảm thấy bụng dưới cương cứng, vật giữa hai chân run rẩy dựng thẳng lên, phun ra chất lỏng óng nước, Triệu Úc cũng không tốt hơn hắn là bao, nóng bỏng như sắt nung, kẹp ở giữa hai mông hắn, chỉ mới đỉnh thử, đã khiến toàn thân hắn run rẩy.

Ánh mắt Từ Phong Cận mờ ảo, đuôi mắt đỏ ửng như trang điểm, khiến hắn càng trở nên câu dẫn.

Triệu Úc đẩy thân lên, nhìn sóng mắt ẩn tình dưới ánh đèn mờ ảo, cầm thuốc mỡ đổ ra tay, còn chưa động thủ, Từ Phong Cận đã thoải mái mở rộng hai chân, mặc y muốn làm gì thì làm.

Mùi vị thuốc mỡ kỳ dị, như muốn lôi kéo người chìm đắm vào cơn hoan lạc. Triệu Úc thuận theo ánh nến quan sát nơi tư mật của Từ Phong Cận, thừa dịp cả người hắn thả lỏng, chậm rãi lấy hai ngón tay thăm dò, lập tức bị sự ấm áp bên trong bao lấy, quấn lấy không ra. Không biết thuốc mỡ này có gì thần kỳ, chỉ lay động mấy lần, Từ Phong Cận đã rên rỉ không ngừng, giống như nằm giữa hồ nước xuân, khuấy động không thôi.

Triệu Úc thấy hắn thoải mái rên rỉ, không chút nào nhăn nhó, không khỏi cười cười nói: “Vương phi không kịp đợi?”

Từ Phong Cận mặt mày xuân sắc, thẳng thắn nói: “Đương nhiên không đợi kịp, chỉ muốn Vương gia lập tức làm ta, cùng thân thể ta giao hòa làm một.”

Lời vừa nói ra, Triệu Úc liền nghiêng người xuống, đem vật cứng nổi gân xanh, chậm rãi đưa vào trong huyệt động đã được nới lỏng bằng thuốc mỡ, một trận cọ xát đỉnh lộng.

Hôm sau trời vừa sáng cơm nước đặt trên bàn ăn, Trình Kiều ngồi trong phòng nhìn hồi lâu, thấy Triệu Úc vẫn chưa có động tĩnh ra ngoài, liền thần thần bí bí hỏi Sầm Linh: “Sao ta cảm thấy vương gia nhà ta cùng Từ Phong Cận, có chút vấn đề.”

Sầm Linh thỉnh thoảng nhìn về trong viện, thu hồi ánh mắt nghi ngờ nói: “Vấn đề gì?”

Trình Kiều thần sắc phức tạp: “Chính là… Ta cảm thấy giữa hai người họ không giống diễn kịch. Trấn Bắc Sơn ngày đó vương gia nhờ chúng ta giúp đỡ tung cánh hóa, chuẩn bị bái đường, diễn trò không làm đến trình độ thế đâu?”

Sầm Linh giật mình: “Vương gia cùng A Cận, đã sớm không phải diễn trò…”

“A?” Trình Kiều vội vàng khoát tay nói: “Không thể không thể.”

Sầm Linh nói: “Là sự thật.”

Trình Kiều nói: “Làm sao có khả năng, đánh chết ta cũng không tin.”

Sầm Linh đang định giải thích, lại đột nhiên nhìn thấy một bóng người từ trong viện bước vào, chính là Triệu Tuyển. Hắn trộm nhìn mấy lần, lại không cẩn thận chạm phải ánh mắt Triệu Tuyển, nhất thời tay chân luống cuống, cúi đầu.

Triệu Tuyển nghi hoặc không thôi, cảm thấy được vị huynh đệ này dị thường sợ hắn? Hắn cũng không phải hồng thủy mãnh thú, lớn lên coi như anh tuấn tiêu sái, sợ hắn làm chi? Vì vậy hai bước thành một đi vào phòng khách, hỏi Trình Kiều: “Đệ đệ đâu?”

Trình Kiều vội hỏi: “Vương gia còn chưa dậy.”

Triệu Tuyển cả kinh: “Còn chưa dậy? Mặt trời mọc đã lên ba sào.”

Trình Kiều nói: “Lục gia nếu như có việc gấp, ta giúp ngài đi gọi một tiếng.”

Triệu Tuyển nói: “Được rồi, cứ để cho nó ngủ, cũng không có chuyện gì to tát lắm, chỉ là ta muốn đi ra ngoài mua chút đồ, tìm người trợ giúp.”

Trình Kiều nói: “Vậy ta đây liền an bài hạ nhân cho ngài.”

Triệu Tuyển liếc mắt Sầm Linh nói: “Không cần tìm người khác, để Sầm Linh đi cũng được.”

Sầm Linh không nghĩ tới Triệu Tuyển sẽ gọi tên mình, ngẩng đầu lên hỏi: “Ta… Ta?”

Triệu Tuyển nói: “Nơi này trừ ngươi ra còn có ai tên Sầm Linh?”

Sầm Linh vội đáp: “Không, không có.”

Triệu Tuyển vỗ bả vai hắn, sảng khoái nói: “Vậy đó là ngươi rồi, đi thôi.”

Sầm Linh theo Triệu Tuyển đi rồi, Trình Kiều vẫn còn canh cánh trong lòng, mắt thấy đã sắp trưa, Triệu Úc cùng Từ Phong Cận còn chưa đứng dậy, Trình Kiều có chút không yên lòng, đi tới nội thất bồi hồi một phen, lại mơ hồ nghe thấy có chút động tĩnh, giống như là hai người đang trêu đùa nhau, nhưng cũng không chân thực lắm, bèn xuyên qua cửa sổ giấy nhìn bên trong, thử gõ cửa một cái nói: “Vương gia? Có muốn dùng điểm tâm không?”

Nội thất thoáng yên tĩnh lại, mơ hồ nghe thấy Triệu Úc nói gì đó, qua nửa ngày mới có tiếng bước chân tới gần.

Trình Kiều vội vàng đứng thẳng người, đợi cửa phòng mở ra mới thấy rõ người tới, cả kinh suýt nữa ngã lăn xuống, người đi ra không phải ai khác, chính là chủ nhân mà hắn đã hầu hạ hơn mười năm, chỉ có điều hắn chưa từng gặp Triệu Úc như vậy bao giờ. Tóc dài tùy ý buộc ở phía sau, không áo lót, trên người vẻn vẹn chỉ khoác lên một bộ y phục màu đen rộng thùng thình, vạt áo ngổn ngang, da thịt lộ ra ngoài đều toàn vết xanh tím, ở cổ còn có hai vết cào! Chuyện này… Chuyện này…

Trình Kiều giật mình tại chỗ, lắp bắp nói: “Vương, vương gia làm sao…”

Triệu Úc nói: “Không có chuyện gì, đi chuẩn bị chút cháo hoa bưng tới…..”? Y nói còn chưa dứt lời, trong phòng liền truyền đến tiếng la của Từ Phong Cận: “Phải bỏ nhiều đường!”

Triệu Úc cự tuyệt nói: “Không cho, thanh đạm chút.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.