Bạn Gái Tôi Cao Mét Năm Tám

Chương 48: Phiên ngoại Linh Tu & Tôn Cẩn Nặc (1)




Từ năm nhất đại học, Tôn Cẩn Nặc đã bắt đầu sống chung với Linh Tu, đến bây giờ đã tốt nghiệp một năm, cô và Linh Tu bên nhau được bốn năm hai tháng.

Hôm trước hai người đi sân golf chơi bóng, gặp bạn thời đại học của Linh Tu, đối phương thấy cô rồi hỏi Linh Tu, “Đây là bạn gái của cậu à?”

Linh Tu không chút do dự trả lời: “Bạn gái gì chứ, chỉ là em gái thôi.”

Lúc ấy mặt trời lặn đằng tây, những đám mây đỏ rực nơi chân trời, cô nhìn lên trời, dùng tay che, hơi híp mắt lại.

Cô dùng bốn năm thanh xuân tốt nhất, cũng chỉ đổi lấy một danh phận ‘em gái’, đột nhiên cảm thấy mệt mỏi.

Một loại mệt mỏi chưa từng có, lại không có cách nào giải quyết.

Hai ngày này cô không đi làm, cô luôn trằn trọc về những nơi bọn họ từng đi, nhớ lại quá khứ của hai người.

Sân trường đại học, căn hộ chung cư đã từng thuê, con đường rợp bóng cây trong trường…

Cuối cùng rời khỏi trường học, bất tri bất giác đi qua một cửa hàng trang sức, cô ngẩng đầu nhìn bảng hiệu cửa tiệm một hồi, cô nhớ rất rõ, Linh Tu đã dẫn cô tới đây, còn thử đeo một chiếc nhẫn trong tiệm, lúc ấy cô còn tưởng Linh Tu muốn mua cho cô mà vui vẻ một lúc lâu.

Đáng tiếc đeo thử xong Linh Tu liền trả lại cho nhân viên bán hàng.

Trên đường về, cô cầu Linh Tu mua lại, nhưng đối phương làm sao cũng không chịu mua, dù cô cho anh mượn tiền cũng không được.

Lúc ấy cô cuống lên, nói mình muốn mua, Linh Tu đáp lại thế nào?

Trước kia Tôn Cẩn Nặc vẫn cảm thấy trí nhớ mình không tốt, Linh Tu đối xử với cô nhiều chuyện đáng giận như vậy, cô đều có thể lựa chọn quên đi, nhưng hôm nay cô phát hiện trí nhớ của mình thực sự cực kì tốt, giống như linh hồn nổ súng, một phát đã nhớ lại hết thảy, bất kể là như thế nào cô muốn quên cũng không quên được.

Khi đó Linh Tu nói: “Dù cho em có mua thì anh cũng không đeo.”

Tôn Cẩn Nặc nắm chặt tay, nhìn tên bảng hiệu, hai mắt vô thức phủ lên một lớp sương, cô đã lãnh đạm nhiều năm như vậy, cho rằng Linh Tu yêu cô, ít nhất một ngày nào đó sẽ bị cô cảm hóa.

Cô vì anh mà trốn học, anh không thích ăn thức ăn ngoài, trưa mỗi ngày cô đều trở về nấu cơm cho anh, mùa hè trời nóng như vậy cô không chợp mắt dù chỉ một lúc, còn phải thu dọn bát đũa, vì Linh Tu không thích nhìn phòng bừa bãi.

Dù cho anh thích gì thì cô liền làm cái đó, đã như thế nhiều năm như vậy, hơn nữa còn vui vẻ chịu đựng.

Về sau cô lại đến tiệm trang sức này, cuối cùng mua đôi nhẫn kim cương kia, cô tưởng tượng có một ngày Linh Tu bị cô làm cho cảm động, cầu hôn cô, cô liền đem đôi nhẫn này ra đưa cho anh.

Nhưng hôm nay, cô hoàn toàn thất vọng.

Muốn… từ bỏ.

Trải qua hai ngày nữa để nghĩ sâu tính kĩ, cuối cùng cô cũng nghĩ thông suốt, nếu cứ ôm mơ mộng hão huyền thế này còn không bằng nhịn đau cắt thịt*, bắt đầu lại một cuộc sống thoải mái.

(*nhịn đau cắt thịt: nén đau vứt bỏ những thứ yêu thích đi)

Đã nghĩ thông suốt rồi, nếu chia thì phải chia dứt khoát, không thể ngoài miệng nói chia tay, còn muốn ‘dẫu lìa ngó ý còn vương tơ lòng’ mà ở bên nhau nữa, như vậy chỉ càng tổn thương hơn, không chừng về sau ngay cả bạn cũng không làm được.

Thực ra hiện tại đã không làm bạn được, cô nghĩ cả đời này không gặp lại là tốt nhất.

Tôn Cẩn Nặc nằm nhoài trên bàn học viết một lá thư rất dài, xem như là tổng kết lại đi, cô đặt lên trên bàn trà tương đối dễ thấy, như thế này Linh Tu ắt sẽ hiểu cô có ý gì.

Sau khi viết xong thư, Tôn Cẩn Nặc bắt đầu thu dọn đồ đạc, căn nhà này là của Linh Tu, hiển nhiên cô phải dọn đi.

Ở cùng nhau lâu như vậy, quá nhiều đồ đạc, một cái vali căn bản không chứa nổi, cô chỉ có thể bỏ ít đồ quan trọng vào mang theo, còn lại thì tùy Linh Tu xử lý.

Tính cả viết thư và thu dọn đồ đạc Tôn Cẩn Nặc bận rộn hơn hai giờ, cuối cùng cô cũng cất xong đồ muốn mang vào trong vali.

Cô xách vali, quay đầu lại nhìn lần cuối, bên trái là phòng ngủ của Linh Tu và cô, mặc dù Linh Tu không yêu cô, có điều qua nhiều năm như thế, đối phương chưa từng nổi giận với cô, cũng xem như là cặp tình nhân tương đối hòa hợp rồi.

Thư phòng trên lầu là cô cố tình trang trí cho Linh Tu, mỗi đồ vật bên trong đều do cô tự tay lựa chọn, bao gồm cả cái bàn gỗ trắc đỏ mà Linh Tu thích nhất.

Trên kệ sách còn đặt một bức hình của hai người.

Linh Tu không thích chụp ảnh, là cô ép anh chụp với mình, rửa ra bỏ vào khung ảnh.

Cô cười trông rất hạnh phúc.

Cô đã từng cho rằng sẽ ở đây cả đời, dù sao với tính cách của Linh Tu cũng sẽ không chủ động theo đuổi người ta, không phải chỉ có cô là cô đơn.

Cô cũng đã từng tự an ủi bản thân mình mà cho rằng, cô có thể dễ dàng tha thứ việc trong lòng anh có riêng lẻ vài người, miễn là giữ cô ở bên cạnh là được, nhưng bây giờ cô thừa nhận mình tham lam, muốn càng ngày càng nhiều, càng lúc càng cảm thấy thứ tình yêu hèn mọn này không cần phải kiên trì giữ nữa.

Cô muốn tất cả của anh, không chỉ là thể xác mà bao gồm cả tim anh.

Nếu không cho được, vậy thì cứ tách ra đi.

Tôn Cẩn Nặc đứng ở cửa một lúc, lấy tay đè lên khóe mắt ướt, rồi đưa tay kéo chốt cửa.

Ngón tay chưa kịp tiếp xúc đến chốt cửa đã bị người bên ngoài mở ra, giây tiếp theo cô trông thấy người đàn ông cao ráo chân dài, dáng dấp cường tráng xuất hiện trước mắt.

Tôn Cẩn Nặc không biết đối diện với anh thế nào, nhanh chóng cúi đầu.

Linh Tu cúi đầu xuống nhìn cô một cái, không phát  hiện chiếc vali sau lưng, cho là cô muốn ra ngoài, thản nhiên cất lời: “Anh muốn ăn cá xào chua ngọt, buổi tối làm đi.”

“Đúng rồi, nhiều giấm một chút.”

Cổ họng Tôn Cẩn Nặc căng ra, cô nói: “Anh tự làm đi, em có chút chuyện phải ra ngoài.”

Linh Tu đi vào nhà, lúc này mới nhìn rõ chiếc vali trong tay cô, nghi hoặc: “Muốn về nhà ở hai ngày sao?”

“Cũng được, về sớm chút.”

“Đúng rồi, hôm qua anh để hai hộp cá tuyết trong tủ lạnh, em mang về cho người nhà ăn đi.”

“Còn nữa, ở một đêm là được rồi, ngày mai anh đi đón em.”



Trong lòng Tôn Cẩn Nặc khó chịu, nước mắt bắt đầu tí tách rơi xuống, cô nghẹn ngào nói: “Không cần, sẽ không…”

“… trở về.”

Cô nói xong cúi đầu xuống xông ra ngoài, không khí trong phòng ngột ngạt đến ngạt thở, một giây cô cũng không thể chịu nổi.

Cô nói chuyện không đầu không đuôi, nói cái gì mà ‘sẽ không trở về’ chứ?

Theo bản năng Linh Tu bắt lấy cổ tay cô rồi kéo vào nhà, tiện tay đóng cửa lại.

“Tôn Cẩn Nặc em có ý gì?”

“Nói cái gì mà sẽ không trở lại nữa?”

“Em đi làm cái gì?”

“Mắc bệnh nan y rồi?”

Tôn Cẩn Nặc cắn môi, vẫn cúi đầu mà nói: “Nguyên nhân em đã viết hết cho anh rồi, đặt ở trên bàn trà.”

Linh Tu lấy vali trong tay cô đặt sang một bên, buông cô ra, vừa đi đến bàn trà vừa nói: “Đợi anh xem xong rồi nói tiếp.”

Anh sải hai ba bước đi qua, nhặt tờ giấy trên bàn lên.

“Anh à em đi, sẽ không còn quay về nữa, thật lòng hi vọng sau này anh hạnh phúc, tìm được người mình thích…”

Linh Tu chưa xem xong đã cười mỉa, “Cái trò chết tiệt gì đây, em có ý gì?”

“Phát sốt nên hồ đồ rồi?”

“Em muốn đi đâu?”

Anh nói, cầm tờ giấy phẩy phẩy trước mặt Tôn Cẩn Nặc, “Cáu kỉnh với anh đúng không?”

“Được rồi, anh không có nhiều thời gian như vậy dỗ em, ầm ĩ vậy là được rồi.”

Anh thuận tay vo tròn tờ giấy rồi ném vào thùng rác, quát lớn: “Mau đem đồ đạc về lại chỗ cũ, cũng không đi đâu cả.”

Cô cúi đầu, vẫn không chịu nhìn anh, chỉ là không ngừng đứng đấy lau nước mắt, Linh Tu bực bội gãi đầu, “Anh nghe Vận Vận nói có một nhà hàng hải sản mới mở rất ngon, anh hỏi địa chỉ, nếu không muốn nấu cơm thì chúng ta ra ngoài ăn.”

Tôn Cẩn Nặc vẫn liếc nhìn thùng rác, cô mất hơn một giờ để viết, anh chỉ nhìn qua liền ném đi, đủ thấy được địa vị của mình trong lòng anh là gì.

Cô lặng lẽ hít một hơi, co tròn tay, ngẩng đầu lên nhìn người đàn ông, cười khẩy: “Linh Tu, anh vẫn chưa rõ ư?”

“Em không muốn tiếp tục như thế này nữa, nếu anh vẫn không rõ, vậy để em nghiêm túc nói cho anh một lần, chúng ta chia tay đi, không đúng, ngay cả chia tay cũng không tính, sau này anh là anh, em là em, không gặp nhau nữa, như vậy anh đã hiểu chưa?”

Có trời mới biết khi cô nói lời này trong lòng đau buồn biết bao nhiêu, nhưng cô thực sự không thể tiếp tục sa ngã thêm được nữa.

Linh Tu thở hắt ra, không nhịn được nói: “Được rồi, cáu kỉnh ầm ĩ vậy là đủ rồi, làm loạn nữa anh không có tâm tư dỗ em.”

Tôn Cẩn Nặc cười lạnh: “Yên tâm, không cần anh dỗ, em đi.”

Cô nói xong liền kéo vali đi ra ngoài.

Linh Tu tức giận quát: “Tôn Cẩn Nặc, anh nuông chiều em đúng không?”

“Vẫn chưa kết thúc?”

Tôn Cẩn Nặc không dừng lại, trực tiếp mở cửa ra, vừa bước một chân ra khỏi cửa lại nghe thấy người đàn ông phía sau quát to: “Tôn Cẩn Nặc, nếu hôm nay em dám bước ra khỏi cái cửa này thì đừng mong quay về nữa!”

Tôn Cẩn Nặc dừng một chút, rồi nhấc chân còn lại ra ngoài, lúc này truyền đến không phải tiếng la, mà như tiếng sói gào thét, “Tôn Cẩn Nặc, em dám đi, anh lập tức đổi khóa!”

Tôn Cẩn Nặc đưa tay đóng cửa lại, không còn nghe thấy bất cứ âm thanh gì trong nhà nữa.

Linh Tu trơ mắt nhìn Tôn Cẩn Nặc rời đi, tức giận giơ chân đạp vào bàn trà một phát, nắm chặt thắt lưng xoay hai vòng, con nhóc chết tiệt lại dám đi thật, nhìn xem anh có dỗ cô về không!

Không có vương pháp!

Anh xoay người nhặt tờ giấy trong thùng rác lên, “…Em vẫn luôn cho là mình có thể đi vào tim của anh, nhưng em phát hiện em đã sai rồi…”

“Từ lúc em 19 tuổi đã đi theo anh, suốt một năm, mỗi khi đêm đến, anh nằm mơ, trong miệng đều gọi tên bạn gái cũ, mãi cho đến một năm sau mới không nghe nữa.”

“Cái tên đó trong lòng em tựa như ác mộng, mỗi lần thấy anh gọi em đều không kìm chế nổi mà run rẩy.”

“Cũng đúng thôi, ai bảo em lại thích anh chứ, bao gồm cả cô gái anh thích em cũng nguyện ý tha thứ, thế nhưng…”

“Thế nhưng dù sao em cũng là con gái, cũng có lòng tự trọng, cũng có tình cảm của riêng mình, hiện tại em thực sự không thể tiếp tục kiên trì được nữa, hi vọng anh có thể gặp được một cô gái anh thật lòng thích, em…”

“Tạm biệt.”



Linh Tu tức giận, tay run lên, cầm tờ giấy nhăn nhúm mắng: “Nhìn xem, mẹ nó cái quỷ gì đây!”

“Khốn kiếp!”

Anh nổi cáu rồi vo tròn thẩy vào thùng rác, im lặng vài giây vẫn nhặt lại rồi ném lên bàn trà.

Anh thở ra, hi vọng lời cô nói không phải thật, chắc là phát tiết ít cảm xúc, qua vài ngày lại hấp tấp chạy về, đến lúc đó nhất định anh sẽ không mở cửa cho cô.

Linh Tu không tin cô có thể kiên trì vượt qua ba ngày.

Sau khi hai người sống chung, ngay cả ăn Tết cô cũng không muốn về, mỗi ngày đều dính lấy anh mà không thấy chán.

Trước đó cũng không cãi nhau, cô dựa vào đâu nói chia tay thì chia tay?

Nhất định là do nuông chiều, anh không nên hòa khí với cô.

Tôn Cẩn Nặc mang theo vali đi xuống lầu, vẫy xe trực tiếp về Tôn gia.

Dù gì đi nữa, cô cũng đã rời khỏi Linh Tu.

Khi đứng trước cổng, cô ngẩng mặt lên trời, hít một hơi thật sâu, lau khô nước mắt, tự cổ vũ chính mình, bắt đầu một cuộc sống mới từ hôm nay, có lẽ sẽ tìm một kiểu sống khác.

Mẹ Tôn là người làm chủ trong gia đình, ngoại hình rất phúc hậu, cũng rất hòa nhã, chiều chuộng Tôn Cẩn Nặc từ bé.

Biết chuyện của con gái và Linh Tu, bà thử đề cập ý kiến mấy lần, nhưng Tôn Cẩn Nặc lại một lòng một dạ thích người ta, mỗi lần bà nói Tôn Cẩn Nặc đều cuống lên với bà, bà không nói gì nữa.

Hôm nay thấy con gái mang theo hành lý đi về, đầu tiên là ngẩn ra, từ trước đến nay con gái chưa bao giờ xách vali về, bà phản ứng lại rất nhanh, vậy là con gái đã nghĩ thông suốt rồi ư?

Bà cười ha hả, đi qua nhận lấy vali trong tay Tôn Cẩn Nặc, cất lời: “Trở về là tốt, trở về là tốt.”

Bà không nhắc đến chuyện Linh Tu, tránh cho con gái lại không thoải mái.

Cũng may mẹ Tôn không hỏi nhiều, trong lòng Tôn Cẩn Nặc dễ chịu đôi chút.

Tôn Cẩn Nặc trở về người vui nhất dĩ nhiên là mẹ Tôn, bà tự mình xuống bếp làm một mâm thức ăn thật thịnh soạn.

Con gái thích ăn thịt sườn không thích ăn cá, bà cố tình làm sườn xào chua ngọt, sườn kho, không một món ăn nào liên quan tới cá.

Tôn Cẩn Nặc nhìn bàn đầy ắp thức ăn, mắt đỏ hoe, Linh Tu thích ăn cá, cô liền thay đổi phương pháp mà làm cá cho anh, nhiều năm như vậy cũng sắp quên thịt sườn có vị gì.

Cô gắp một miếng sườn bỏ vào miệng, quả nhiên vẫn là mùi vị mình thích.

Cô suy nghĩ, tại sao mấy năm qua mình lại ngốc như thế, lại chiều theo người ta nhiều năm, ngay cả một cái danh phận ‘bạn gái’ cũng không đổi được.

Mặc dù không muốn ăn gì, Tôn Cẩn Nặc vẫn ăn thật nhiều, sau này rốt cuộc cũng không cần vì ai mà khống chế cân nặng, thích ăn sao thì ăn, thịt trên người muốn tăng bao nhiêu thì tăng.

Tôn Cẩn Nặc xin nghỉ phép, ra ngoài dạo một vòng, nửa tháng mới về.

Trong lúc đó mẹ Tôn cố tình sắp xếp, nói chỗ ở của Tôn Cẩn Nặc cho con trai của một người bạn thân, tên là Bạch Mạnh Hiểu.

Bạch Mạnh Hiểu thích Tôn Cẩn Nặc đã lâu, biết cô vẫn luôn sống chung với người khác nên không dám lỗ mãng, lúc này nhân cơ hội, vứt mọi công việc chạy đi tìm Tôn Cẩn Nặc.

Hai người cùng nhau trở về thành phố.

Bạch Mạnh Hiểu lớn hơn Tôn Cẩn Nặc năm tuổi, gia đình đã sớm thúc cưới, nên vừa về tới thành phố anh ta đã cầu hôn Tôn Cẩn Nặc.

Không có Linh Tu, Tôn Cẩn Nặc cảm thấy ở bên ai cũng không khác bao nhiêu, quan trọng nhất là Bạch Mạnh Hiểu còn biết ngọn nguồn nhưng không để bụng những năm tháng ngớ ngẩn của mình và người đàn ông khác, nên trả lời anh ta sẽ trở về suy nghĩ.

Đã không thể ở bên Linh Tu được nữa, không phải người ta thường nói muốn chữa thương tổn của một đoạn tình cảm, cách tốt nhất chính là nhanh chóng bắt đầu một đoạn tình cảm khác sao?

Nếu như thế này, sao cô không cân nhắc về Bạch Mạnh Hiểu một chút?

Ba ngày sau, Tôn Cẩn Nặc cho Bạch Mạnh Hiểu đáp án, đồng ý đính hôn.

Sau đó Bạch gia bắt đầu đặt sính lễ, định thời gian, chuẩn bị cho buổi lễ đính hôn.

Thời gian rất gấp, thời điểm này nửa tháng sau.

Nghe Bạch Mạnh Hiểu nói thời gian, Tôn Cẩn Nặc còn giật mình một lúc, “Gấp như vậy?”

Con người Bạch Mạnh Hiểu này rất lịch sự, ngoại hình rất đẹp trai, người cao gầy trông cũng ưa nhìn, anh ta ung dung đáp: “Mẹ anh tìm người xem ngày tháng, nói ngày này đính hôn là thích hợp nhất, nếu không thì ngày thích hợp tiếp theo phải đợi đến nửa năm sau, anh lại cảm thấy quá xa.”

Dù sao cũng đã quyết định đính hôn, ngày nào cũng như nhau, Tôn Cẩn Nặc nghĩ ngợi một hồi rồi cũng đồng ý.

Ngay cả ngày đính hôn cũng chọn xong, thời gian lại gấp thế này, hôn lễ công ty khách sạn, cái gì cũng phải mau lẹ.

Cuối tuần Bạch Mạnh Hiểu dẫn Tôn Cẩn Nặc đi xem váy cưới, đặt may không biết có kịp hay không.

Thực ra Tôn Cẩn Nặc không muốn đi lắm, nhưng dù sao áo cưới cũng mặc trên người cô, phải thử mặc mới được, cô mới cố mà đi.

Bạch Mạnh Hiểu biết tâm trạng cô không tốt, chuyện gì cũng theo ý cô, các phương diện đều thực hiện đến nỗi kín kẽ không một lỗ hổng, cái gì cũng không lọt ra được, trong lòng Tôn Cẩn Nặc cũng thoải mái hơn chút.

Hai người nhanh chóng tới tiệm váy cưới.

Kể từ khi chia tay với Linh Tu, cô không còn liên lạc với anh nữa, ngay cả Linh Vận cũng không.

Nhắc tới cũng khéo, cô vừa mới vào tiệm đã thấy Linh Vận khoác tay Ninh Tự Hàn đi ra, cô ngơ ngác, muốn lui ra ngoài đã không còn kịp nữa rồi, đành miễn cưỡng cười lên tiếng chào hỏi: “Vận Vận.”

Hôm nay Linh Vận và Ninh Tự Hàn cũng đi chọn váy cưới, thực ra VM đã thiết kế cho hai người hai bộ Hán phục, Linh Vận muốn thử váy cưới màu trắng, nên hôm nay cùng Ninh Tự Hàn đến đây.

Có cũng được không cũng được, cũng không thực sự muốn mua lắm.

Không ngờ vậy mà lại gặp Tôn Cẩn Nặc, càng không ngờ tới đó là Tôn Cẩn Nặc còn đi cùng một người đàn ông vào đây.

Linh Vận cau mày, hôm qua cô còn gặp anh hai, cô còn hỏi anh hai Nặc Nặc đâu, anh hai nói cô ấy nhớ nhà nên về ở hai ngày.

Lúc ấy thái độ anh hai vô cùng bình thản, không hề có một chút vết tích là hai người cãi nhau.

Hiện tại lại thấy Tôn Cẩn Nặc và người đàn ông khác ở bên nhau là ý gì đây?

Linh Vận nở nụ cười gượng gạo, “Nặc Nặc đến à,” cô liếc qua người đàn ông bên cạnh Tôn Cẩn Nặc, hỏi, “Đây là?”

Sắc mặt Tôn Cẩn Nặc có phần mất tự nhiên, vô cùng lúng túng trả lời: “Đây là chồng sắp cưới của tớ, Bạch Mạnh Hiểu.” Cô ấy ngừng một chút, nhìn Bạch Mạnh Hiểu rồi giới thiệu, “Đây là bạn học em, Linh Vận và chồng cô ấy.”

Bạch Mạnh Hiểu lịch sự gật đầu một cái với Linh Vận và Ninh Tự Hàn, “Chào mọi người.”

Chồng sắp cưới?

Linh Vận nhất thời không kịp phản ứng, liếc nhìn Ninh Tự Hàn lại rồi lại nhìn Tôn Cẩn Nặc, cuối cùng ánh mắt rơi trên người Bạch Mạnh Hiểu, muốn nói chút gì đó, cảm giác tay Ninh Tự Hàn đặt lên vai cô dùng sức, Linh Vận nhận được lời nhắc của anh, tạm biệt Tôn Cẩn Nặc sau đó rời đi.

“Linh Vận —— “

Linh Vận vừa đi xuống cầu thang thì nghe thấy Tôn Cẩn Nặc gọi cô, cô nhanh chóng dừng bước, quay đầu lại nhìn cô ấy, “Nặc Nặc.” Cô thấy Bạch Mạnh Hiểu không ra cùng, kéo Tôn Cẩn Nặc đi sang một bên.

Trong mắt Linh Vận, Tôn Cẩn Nặc luôn muốn cùng anh hai mình cả đời, sao lại nói tách ra liền tách ra?

Cái này cũng quá nhanh rồi.

“Nặc Nặc, rốt cuộc chuyện gì xảy ra?”

“Chồng sắp cưới ở đâu ra vậy, anh hai tớ làm sao bây giờ?”

Nét mặt Tôn Cẩn Nặc không được tự nhiên, suy nghĩ một chút rồi nói: “Tớ chia tay với anh ấy rồi.”

Cổ họng hơi khó chịu, cô đưa tay nắn nắn cổ họng rồi thình lình nắm chặt hai tay Linh Vận, dặn dò: “Linh Vận, nhờ cậu chút chuyện?”

Linh Vận thấy thần sắc Tôn Cẩn Nặc không tốt, gật đầu: “Cậu nói đi.”

Tôn Cẩn Nặc: “Chuyện hôm nay cậu xem như không thấy, đừng nói với anh cậu được không?”

“Như vậy sao được?” Linh Vận không đồng ý, “Hai người các cậu ở bên nhau lâu như vậy, mặc dù tớ không biết vì sao lại chia tay, nhưng sao mà ngay cả chuyện cậu đính hôn cũng không biết chứ?”

“Anh tớ còn cho là cậu về nhà vài ngày rồi trở về.”

Tác giả có lời muốn nói: Ngược anh hai, anh hai cặn bã.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.