Bạch Tử Họa! Ngươi Sai Rồi!

Chương 3: Thoát ra




Căn nhà nhỏ lặng lẽ nằm ở đó, hơn nữa Huyết Liên Nguyệt Băng cũng không cảm nhận được hơi thở của nhân loại sau khi suy nghĩ xong cô lại tự cười nhạo suy nghĩ của mình, nơi quái quỷ này mà có người thì thật là gặp quỷ a.

-Tự tiện vào nhà người khác đúng là không phép tắc!- một giọng nam sắc bén vang lên theo sau là một chưởng lực bay tới.

-Trò trẻ con!- chưởng lực vừa tới mặt Huyết Liên Nguyệt lập tức biến mất, nàng khẽ cười lạnh dù là lúc trước một chưởng này nàng cũng chẳng xem vào đâu huống chi thân thể đã dung hòa được sức mạnh thần tộc thượng cổ. Nhất định phải nhanh chóng ra ngoài rồi tìm cách bức yêu lực của yên thần ra phong ấn lại để tránh tai họa cho nhân gian.

-Ngươi là ai!-thấy nàng nhẹ nhàng như vậy có thể hóa giải chưởng lực của mình Trúc Nhiễm âm thầm kinh ngạc.

-Những chuyện dư thừa ngươi không cần biết!- nàng nhẹ nhàng ngồi xuống mọi động tác đều toát lên vẻ cao quý bất phàm.

-Thì ra là người tiên giới bị đày!-Trúc Nhiễm quá rõ ngoài tiên giới thì còn nơi nào có thể tạo ra những hình mẫu u nhã như vậy tỉ như Bạch Tử Họa tỉ như Ma Nghiêm.

-Hahaha! tiên giới, xem ra ngươi cũng chẳng có hảo cảm gì lắm.

-IM miệng ngươi thì biết gì!

-Sai rồi ta thì cái gì cũng biết, ta biết ngươi muốn gì!- không đợi hắn phản bát nàng nói tiếp- Ngươi muốn ra ngoài muốn tìm Ma Nghiêm, muốn trả thù.

-Ngươi...ngươi rốt cuộc là ai!

-Ta là người có thể giúp người hoàn thành tâm nguyện.

-hahaha!-lần này tới lượt Trúc Nhiễm bật cười- chẳng phải ngươi cũng bị đày đến đây sao ta thấy ngươi nên tự lo cho mình thì hơn.

-Không tin? không sao- nàng khẽ vung tay một lỗ hổng không gian xuất hiện.

-Sao có thể chứ!- Trúc nhiễm kích động vọt lại, đã từ lâu rời khỏi nơi này đối với hắn đã trở thành một mong ước xa vời.

-Ngươi có thể mang mọi người ở đây theo nhưng ta muốn ngươi giúp một việc!

Thấy Trúc Nhiễm cảnh giác nhìn mình nàng khẽ cười.

-Ta trước giờ không làm việc lỗ vốn.

-Được! chỉ cần có thể rời khỏi đây ta chấp nhận.

-Mang nàng theo

Trúc Nhiễm nhìn lại thì thấy trên giường xuất hiện một cô gái khắp người bê bết máu hơn nữa mặt còn bị hủy. Định lại gần kiểm tra thì nghe tiếng nhàn nhạt vang lên.

-Không cần xem nữa nàng chết rồi, việc ta muốn ngươi làm là mang nàng đến giao tận tay cho trưởng môn Trường Lưu Bạch Tử Họa.

-Ngươi muốn ta xông vào Trường Lưu.

-Vậy ngươi nghĩ sau khi ngươi trốn thoát bọn họ sẽ bỏ qua sao!

-Được món nợ bị đày mọi người ở đây ai ai cũng không quên được.

-Rất tốt nhớ phải khua chiêng múa trống lám càn lớn càng tốt nhất định sẽ có người đến giúp các ngươi.

-Được ta lập tức tập hợp mọi người.

Huyết Liên Nguyệt Băng đứng trên cao nhìn hơn trăm người đỗ ra lỗ hổng thầm cười lạnh Bạch Tử Họa ơi Bạch Tử Họa ngươi nghĩ tạo phong ấn ở cửa hoang man là được sao, chắc ngươi không ngờ tới ta trực tiếp xé một mảnh bên vách để ra.Chỉ có thần mới có thể tạo ra mọi thứ và chỉ có thần mới có khả năng phá hủy mọi thứ.

Náo nhiệt thì phải theo xem chứ tỷ tỷ, Đông Phương nhất định đừng làm Tiểu Cốt thất vọng.

-Sư đệ!-Sênh Mặc Tiêu cưỡi mây đạp gió đến tuyệt tình điên báo tin.

Bạch Tử Họa vẫn vậy một thân bạch y u nhã thoát tục- Sư huynh!

-Mau đến đại môn một chuyến bọn người bị đày đến hoang man đã trốn thoát!

Trong lòng nhóm tia hy vọng Tiểu Cốt trở về rồi, nhưng hắn và nàng có quan hệ gì chứ sư phụ và tội đồ sao.

Trúc Nhiễm quả nhiên không làm ta thất vọng trước đại môn Trường Lưu muốn bao nhiêu náo nhiệt có bấy nhiêu náo nhiệt. Huyết Liên Nguyệt Băng đứng trên cao dùng thần lực ẩn thân quan sát đoàn người phía trước.

-Bé con!- một mĩ nhân khuynh diễm tuyệt thế kêu lên.

-Kì quái sao tỷ tỷ lại đến nhanh như vậy giống như đã ở đây từ trước!-bỗng một giọng nói hiện lên trong đầu nàng- Xin ngươi cứu tiểu Nguyệt!- nhìn kỹ lại mới thấy trên cột trụ to trói một đứa bé bằng dây xích.

-Ngươi là Hoa Thiên Cốt?

-Phải! ta không có năng lực cứu tiểu Nguyệt chỉ cần ngươi có thể cứu nó ta tặng thân xác này cho ngươi.

-Tặng cho ta? chẳng lẽ ngươi không có gì lưu luyến sao như bạn bè như sư phụ!

-Ta còn có thể chọn sao? ta cái gì cũng không làm được nhưng ta biết ngươi có thể giúp ta bảo vệ họ!

-Được! ta đồng ý.

-Cảm ơn ngươi!-giọng nói đó đang dần biến mất.

-Hoa Thiên Cốt ngươi có hận Bạch Tử Họa không?

-Không ta chưa từng hận sư phụ, xin cô hứa với ta dù sao cũng đừng làm khó người!

-Tại sao?

-Bởi vì sư phụ là người đầu tiên cho ta cảm giác ấm áp, người đầu tiên bảo vệ ta.

-Nhưng hắn cũng tổn thương cô!

-Ta không trách người, đó là ta nợ sư phụ!

- Huyết Liên Nguyệt Băng xin cô.

-Ta sẽ không giết hắn.

-Cám ơn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.