Bạc Hà Đen

Chương 9




Môn thể thao yêu thích nhất của Du Vụ là bóng bàn. Năm học lớp năm cậu còn được bầu vào đội tuyển bóng bàn tỉnh, sau đó vì cậu quá nghịch ngợm, lại lười luyện tập, dần dần bước vào thời gian niên thiếu thành tích không có gì nổi trội, sau vòng tuyển chọn đầu tiên, huấn luyện viên đành phải đẩy cậu ra khỏi đội.

Du Vụ vì thế mà chán nản một thời gian, nhưng cậu không có ý định trở thành vận động viên bóng bàn chuyên nghiệp. Cậu ham chơi, không chịu nổi cường độ huấn luyện cao. Về sau cậu lại say mê internet, đua xe, bắt đầu theo đuổi nữ sinh, tìm được niềm vui khác trong cuộc sống, cậu cũng chậm rãi quên mất chuyện này.

Vài năm sau, khi Du Vụ học lớp mười một, Lộ Cảnh Phi, một người bạn cùng đội tuyển cậu tham gia ngày trước, trở thành danh tướng số một số hai trong nước, mấy lần đạt được huy chương vàng bóng bàn đơn nam giải vô địch thế giới, Du Vụ bị kích động, bóp cổ tay Mạch Tử, nói, ”Nếu năm đó em quyết tâm kiên trì tập luyện thì tốt rồi, biết đâu hiện tại em cầm huy chương vàng mà gào khóc cũng nên!”

Du Vụ vốn thích bóng bàn, bởi vì Lộ Cảnh Phi mà cậu càng thêm quan tâm đến các giải thi đấu bóng bàn.

Vòng đấu loại một trăm người loại còn năm mươi người tại thành phố Y ngày hôm đó vừa vặn là trận chung kết đơn nam giữa Lộ Cảnh Phi và Si Diệu. Tổ hợp hai người này không ít lần đánh kép, được gọi là cặp đôi ăn ý nhất làng bóng bàn, số lần đánh đơn ở trận chung kết đối đầu nhau cũng không nhiều, từ khi họ debut đến nay, đây là lần thứ ba.

Du Vụ rất quan tâm đến trận thi đấu này, đối thủ mạnh gặp nhau, chắc chắn sẽ tạo nên một trận đấu đầy hấp dẫn. Cậu hi vọng Lộ Cảnh Phi thắng, không chỉ bởi vì họ từng có duyên gặp gỡ, mà còn bởi vì cậu đánh giá cao kỹ thuật đánh bóng và tính cách của Lộ Cảnh Phi hơn Si Diệu.

Trạm Tuyền lại là fan hâm mộ trung thành của Si Diệu.

Các thí sinh khác chăm chỉ tập luyện ca hát và vũ đạo, chỉ có Du Vụ và Trạm Tuyền chăm chăm nhìn vào màn hình TV xem trận đấu được trường thuật trực tiếp.

Lúc Lộ Cảnh Phi thắng điểm, Du Vụ trầm trồ khen ngợi, lúc Si Diệu giành điểm, Trạm Tuyền vỗ tay hoan hô.

Đối lập quá mạnh mẽ, hai người rất nhanh thì chú ý đến đối phương, mặc dù trong lòng hơi khó chịu, nhưng tất cả mọi người đều là người trưởng thành, không đến mức vì tay vợt mình thích khác nhau mà tức giận.

Du Vụ lúc trước xem Trạm Tuyền hát ở quảng trường, ấn tượng về cậu cũng không tệ lắm.

Số báo danh của Trạm Tuyền trước số của Du Vụ, đến lượt Trạm Tuyền lên sân khấu thi hát thì Lộ Cảnh Phi và Si Diệu đang hòa nhau hai hai, còn một ván quyết định mới có thể phân thắng bại. Trạm Tuyền bước từng bước lên sân khấu thi đấu, cuối cùng cậu không thể cưỡng lại, chạy đến bên cạnh Du Vụ nói với Du Vụ, ”Cái kia… Cậu xem rất tập trung, chờ tôi thi xong cậu nói lại diễn biến tôi không xem được, có được không?”

Du Vụ sửng sốt một chút, thấy con mắt to tròn ngập nước đáng yêu của cậu ta giống hệt một con cún nhỏ tràn đầy mong chờ nhìn mình, cậu cười nói, ”Được thôi.”

”Cám ơn!”

Trạm Tuyền hát xong liền trở về phòng nghỉ, tìm được Du Vụ vội vàng hỏi, ”Thi đấu thế nào rồi?”

Du Vụ chỉ vào TV, nhún vai nói, ”Si Diệu tạm thời dẫn trước hai điểm.”

Trạm Tuyền thở phào nhẹ nhõm, hài lòng nói, ”Thật tốt quá!”

”Điểm số rất sát sao, Lộ Cảnh Phi rất nhanh sẽ đuổi kịp.” Du Vụ nhanh chóng tạt một gáo nước lạnh.

”Si Diệu sẽ không cho cậu ta cơ hội! Si Diệu chắc chắn sẽ thắng!” Trạm Tuyền cuộn nắm tay nói, vẻ mặt rất hâm mộ, chỉ kém không cầm một biển hiệu viết Si Diệu chiến thắng mà lắc lư.

Du Vụ hơi buồn cười, thật lâu chưa gặp được fan bóng bàn cuồng nhiệt như thế, thậm chí còn vượt qua mức độ hâm mộ của Mạch Tử với Qua Duệ.

Cậu còn chưa lên sân khấu thi đấu, đang nhàn rỗi, vì vậy cậu vừa xem đánh bóng bàn vừa nói chuyện phiếm với Trạm Tuyền, ”Cậu rất thích bóng bàn?”

”Ừ.”

”Cậu có biết chơi bóng bàn không?”

Trạm Tuyền kiêu ngạo nói, ”Đương nhiên, trước đây tôi thuộc đội tuyển của trường học.”

Du Vụ hừ một tiếng, ”Vậy có gì chứ, tôi còn vào đội tuyển bóng bàn tỉnh, Lộ Cảnh Phi và tôi còn huấn luyện cùng nhau.”

Trạm Tuyền không dám tin trừng to mắt, ”Thật hay giả?”

”Thật, Lộ Cảnh Phi cũng là người thành phố D, nhưng không học chung một trường với tôi.”

”Trời ơi…” Trạm Tuyền tỏ vẻ rất ngưỡng mộ, nói, ”Nếu tôi có thể gặp mặt Si Diệu ngoài đời thì tốt rồi…”

Rất lâu không chơi bóng, tay chân Du Vụ có chút ngứa ngáy, đề nghị với Trạm Tuyền, ”Sau khi kết thúc vòng đấu loại, chúng ta tìm thời gian đến sân vận động đánh bóng bàn?”

Trạm Tuyền lập tức đồng ý, ”Được thôi, người nhà và bạn bè tôi đều không thích đánh bóng bàn, rốt cục có người chơi với tôi rồi!”

”Được rồi, phần thi vừa rồi của cậu thế nào?”

Du Vụ hỏi, Trạm Tuyền mới nhớ đến chuyện cậu vừa thi hát, cậu nhỏ giọng khẽ nói, ”A, vừa rồi trong đầu tôi vẫn nghĩ đến trận bóng, tôi cũng không để ý tôi hát thế nào nữa…”

Du Vụ đỡ trán, cậu nhóc này rốt cuộc là tới thi hát hay đến xem TV?

Không ngờ, nhọc sức gieo hồng hồng chẳng nở, vô tình gặp liễu liễu xanh um, bởi vì trong lòng Trạm Tuyền nghĩ đến chuyện khác nên cậu không hồi hộp, lúc lên sân khấu rất bình tĩnh, trạng thái không tệ, gây ấn tượng tốt cho ban giám khảo, thành công lọt vào top 50.

Trận chung kết bóng bàn kết thúc, cuối cùng do Lộ Cảnh Phi giành ngôi vô địch, trận đấu kết thúc, vừa vặn đến lượt Du Vụ lên sân khấu, tâm trạng vui vẻ gây sự chú ý, thành công vượt qua.

Sau khi rời khỏi hội trường thi đấu, Du Vụ tìm Lê Tử Tịnh đi ăn tối, ba mẹ Trạm Tuyền đến đón cậu về nhà. Trước khi tạm biệt hai người trao đổi số điện thoại, hẹn nhau vào buổi sáng thứ sáu đến sân vận động trong trường học cũ của Trạm Tuyền chơi bóng bàn.

Trạm Tuyền thoạt nhìn gầy yếu nhưng thể chất rất tốt, kỹ thuật chơi bóng cũng không tệ. Thứ sáu, Du Vụ và Trạm Tuyền chơi vài ván, có thể nói là ngang tài ngang sức, cuối cùng Du Vụ giành chiến thắng.

Toàn thân chảy đầy mồ hôi, tâm trạng của hai người rất tốt, quyết định vào thời gian rảnh lại cùng nhau chơi bóng bàn.

Hai người đều đói bụng. Lê Tử Tịnh và mấy người bạn mới quen được trong cuộc thi cùng nhau ăn ở bên ngoài, liền gọi Du Vụ đến. Du Vụ suy nghĩ một chút, cũng gọi Trạm Tuyền, ”Mấy người kia cậu đều đã gặp, coi như đi làm quen kết thêm bạn mới.”

Trạm Tuyền gật đầu, ”Được.”

Lúc đi ngang qua một cửa hàng bánh ga tô, hai người bỗng nhiên dừng chân lại, sau đó không ai bảo ai mà lùi lại mấy bước, đứng ở trước tủ kính trưng bày của cửa hàng. Ý thức được động tác của đối phương, hai người liếc nhìn nhau, nở nụ cười.

”Cậu cũng thích ăn đồ ngọt?” Hai người đồng thanh hỏi. Sau đó đồng thời gật đầu.

Mặc dù Tiểu Mễ và A Kiệt là bạn thân nhất của Trạm Tuyền nhưng những thứ cậu thích thì họ đều không thích. Ở cùng với họ, họ luôn rất chăm sóc cậu, xem cậu như em trai ruột, nhưng làm bạn bè, sở thích chung của cậu và họ thật sự quá ít. Trạm Tuyền thường xuyên cảm thấy cậu và hai người họ giống như thuộc hai thế giới khác nhau. Khó có được một người bạn bằng tuổi đều thích ca hát, thích bóng bàn, thích mèo, thích đồ ngọt, cậu vừa vui vẻ vừa kích động.

Tâm trạng của Du Vụ rất không tệ, bị Cố Quân Nặc dằn vặt trong nhiều năm, cậu ghét cay ghét đắng những người bụng dạ mưu mô. Cậu thích làm bạn với những người thẳng thắn và đơn thuần, Mạch Tử, Lê Tử Tịnh và Trạm Tuyền hiển nhiên nằm trong số đó.

Dù sao lập tức sẽ ăn bữa trưa, hai người mỗi người chỉ mua một miếng bánh ga tô nhỏ, vừa đi vừa ăn.

Mũi Trạm Tuyền dính bơ mà cậu không biết, Du Vụ cười ha ha nhắc nhở cậu.

Trời rất nóng, kem trên miếng bánh của Trạm Tuyền rất nhanh liền chảy nước, hai tay cậu đều dính chút mứt hoa quả. Cậu giống như một đứa trẻ phiền muộn quẹt miệng nói, ”Tiểu Vụ, cậu lau giúp tôi đi.”

Du Vụ do dự một lúc, giơ tay lên hướng về phía mặt Trạm Tuyền.

Lúc này, Khuất Hàn đang ở một nơi gần đó bí mật theo dõi họ.

Từ góc của anh nhìn qua, hai người họ giống như đang hôn nhau.

Trong chớp mắt, máu toàn thân của anh vọt lên đỉnh đầu, anh không chút nghĩ ngợi gì đã phóng lên, hung hăng túm lấy cổ áo sau của Du Vụ, sau đó đổ người đè cậu ngã xuống đất.

Bất thình lình cả Du Vụ và Trạm Tuyền đều hoảng sợ. Du Vụ mất thăng bằng ngã trên mặt đất, miếng bánh ga tô trên tay cũng rớt xuống. Trạm Tuyền ngây ngốc nhìn Du Vụ, lại nhìn Khuất Hàn, vẻ mặt ngơ ra.

”Các cậu đang làm gì?!” Khuất Hàn bình tĩnh, trừng mắt quát nạt Du Vụ.

”Con mẹ nó cậu định làm gì?!” Sau khi hồi phục lại tinh thần Du Vụ liền tức giận, ”Tôi chọc giận cậu lúc nào, đột nhiên cậu bị điên gì vậy?!”

Khuất Hàn thấy khuôn mặt dính bơ của Trạm Tuyền, lại nhìn Du Vụ. Hai người họ một người kinh ngạc, một người tức giận, không có loại vẻ mặt xấu hổ vì bị bắt gặp ngay tại trận, anh lập tức biết bản thân hiểu lầm rồi.

Sau khi tỉnh táo lại, anh lập tức nói với Du Vụ đang nổi giận đùng đùng, ”Xin lỗi, tôi hiểu lầm.”

”Hiểu lầm?!” Du Vụ tàn bạo trừng mắt nhìn anh, ”Hôm nay cậu nói rõ cho tôi biết, rốt cuộc tôi đã chọc vào cậu lúc nào, tại sao mỗi lần nhìn thấy tôi cậu đều tỏ vẻ quái dị như vậy?!”

Khuất Hàn thản nhiên nói, ”Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”

Nói xong, anh xoay người bước đi.

Du Vụ nghiến răng nghiến lợi, giọng nói đầy căm hận nói với Trạm Tuyền, ”Chẳng hiểu ra sao, cậu ta chắc chắn bị điên!”

Trạm Tuyền cười gượng hai tiếng. Hành động của Khuất Hàn có chút khó hiểu, nhưng cậu cảm giác được anh cố ý hoặc vô ý bảo vệ cậu trước Phương Bách Sam. Cậu không rõ nguyên nhân tại sao anh lại giúp cậu, chỉ nghĩ anh là người tốt, thích bênh vực kẻ yếu.

Cậu rất có hảo cảm với Khuất Hàn, mặc dù trong lòng cũng hiểu được việc làm của anh hơi kì quái, nhưng cậu không muốn nói xấu anh.

Bữa trưa cùng Lê Tử Tịnh và mọi người ăn một bữa rất ngon, một đám thanh niên cười cười nói nói, cơn tức giận của Du Vụ cũng tiêu tan.

Tiết trời vô cùng nóng, vài người ăn xong trở về nhà hoặc về khách sạn nghỉ ngơi, toàn bộ đều không muốn làm gì vào buổi chiều.

Mấy người bạn mới của Lê Tử Tịnh trong lúc ăn luôn nói chuyện thi đấu và những tin đồn trong làng giải trí. Du Vụ không ghét họ nhưng ít nhiều cũng không có hảo cảm. Cậu chỉ hợp với Trạm Tuyền và Lê Tử Tịnh.

Sau khi họ đi rồi, cậu nói với Trạm Tuyền, ”Hiện tại tôi đang làm công ở Loạn Sắc, ban đêm cậu đến chơi đi, tôi mời cậu uống rượu.”

”Loạn Sắc… là quán bar đúng không?” Trạm Tuyền gãi đầu, xấu hổ nói, ”Tôi không uống rượu đâu…”

”Cậu không uống rượu? Cậu có phải người thành phố Y không đấy, quán bar nổi tiếng nhất thành phố này mà cậu chưa từng nghe nói?!” Vẻ mặt Du Vụ tràn đầy kinh ngạc, ”Chưa từng đến bar, không uống rượu… Cậu là người ngoài hành tinh sao?”

Trạm Tuyền bị Du Vụ nói xong mặt càng đỏ hơn.

Lê Tử Tịnh nghĩa khí giải vây cho Trạm Tuyền, ”Tiểu Tuyền rất ngoan, cậu cho rằng ai cũng nghiện sắc dục như cậu sao?”

“Này, không được dùng từ ngữ như thế nói em trác táng… Em cũng chỉ thích ăn uống vui chơi mà thôi, không nghiện sắc dục đâu!” Du Vụ trợn tròn mắt giải thích.

Trạm Tuyền cười hì hì. Lê Tử Tịnh cũng bật cười ha ha.

”Này, bé cưng ngoan ngoãn, buổi tối có đến không?”

Trạm Tuyền suy nghĩ một chút, ba mẹ đều đi vắng, cậu ở nhà một mình cũng không có ai để nói chuyện, đi để mở mang hiểu biết cũng tốt, vì thế cậu đồng ý.

Tám giờ tối, Trạm Tuyền theo Lê Tử Tịnh vào Loạn Sắc. Tiếng nhạc đinh tai nhức óc và bầu không khí sôi nổi trong bar làm cậu hơi sợ hãi, nhưng trong lòng lại kích động và hưng phấn vì làm chuyện xấu.

Bởi vì Du Vụ làm việc ở đây, Lê Tử Tịnh đã đến quán bar này rất nhiều lần. Anh không chớp mắt tìm đến băng ghế dài ở một góc tối mà ngồi xuống, tự mình gọi một ly rượu rum sau đó hỏi Trạm Tuyền muốn uống gì.

Trạm Tuyền chớp mắt nhìn xung quanh, xua tay nói, ”Em không uống rượu…”

”Vậy uống nước chanh leo đi.” Lê Tử Tịnh nhìn bộ dạng căng thẳng của Trạm Tuyền, buồn cười nói, ”Ở đây không có động vật ăn thịt người đâu, em đừng sợ.”

Trạm Tuyền le lưỡi, nhìn về phía sân khấu, ”Tiểu Vụ bao giờ lên sân khấu?”

”Nhanh thôi.”

Lê Tử Tịnh vừa nói xong, DJ đã đổi nhạc thành loại nhạc nhảy điện tử rất cuồng nhiệt.

Ánh đèn quay cuồng, Lisa mặc một chiếc quần và áo bra vàng lên sân khấu, để lộ vòng eo và đôi chân thon thả màu mật ong, tóc xoăn như rong biển xõa trên vai cô, ánh mắt biến đổi màu quyến rũ giống quần áo cô đang mặc.

Du Vụ mặc một chiếc áo khoác màu tím nhạt và quần màu tím sậm, một vài khóm tóc nhuộm tím, tạo hình rất đẹp trai. Tuy cậu không có cơ bắp nhưng chân tay cậu dài, vóc người cao lớn cân đối và rắn chắc, làn da trắng mịn, có một vẻ đẹp thanh xuân trẻ trung độc đáo.

Không nhìn đến những khán giả phấn khích la hét dưới khán đài, khóe miệng họ cong lên, ánh mắt khiêu khích nhìn đối phương, bước những bước nhảy uyển chuyển lên sân khấu.

Trên sân khấu một ống thép đã được chuẩn bị sẵn.

Lisa đi vòng quanh ống thép, sau đó một tay cầm lấy nó, tay kia đặt trên hông, đôi mắt hơi nheo lại, đôi môi khẽ mở, nhìn khán giả dưới khán đài mà làm một động tác khom lưng sau đó lại đứng dậy. Đường cong cơ thể hình chữ S kết hợp với vẻ mặt cám dỗ của cô khiến tất cả những người đàn ông dưới khán đài đều nóng lên.

Để ngăn chặn nhuệ khí của Du Vụ, hôm nay Lisa bằng bất cứ giá nào cũng phải bộc lộ hết khả năng, theo nhạc nhảy tạo thành một điệu múa cực nóng bỏng ướt át với ống thép, nhảy đến mức mồ hôi nhỏ giọt, cô thở hồng hộc.

Du Vụ cười một cái, từ từ đi về phía ống thép, sao chép động tác đầu tiên của Lisa, nắm lấy ống thép, chậm rãi cúi xuống, đứng dậy…

Vòng eo mềm mại, chiếc mông cong vểnh, hai chân thon dài, ánh mắt quyến rũ, nụ cười tuyệt đẹp… Động tác của cậu rất đơn giản, nhưng mức độ gợi cảm còn hơn Lisa nhiều.

Những người đến đây chủ yếu là để chơi đùa, trong quán bar có rất nhiều người biết khiêu vũ. Mọi người đã nhìn quen những cô em nóng bỏng nhảy múa, nhưng họ ít thấy người có thân hình và khuôn mặt đẹp giống như Du Vụ nhảy khiêu khích như thế. A Luân và Tiểu Vu, mặc dù đều là bậc thầy vũ đạo, đáng tiếc hai người này lớn lên quá giống nhau.

Khi Du Vụ múa cột, ngoài sự gợi cảm còn có vẻ đẹp trói buộc kì lạ.

Những người phụ nữ nhìn chằm chằm về phía trước, rất nhiều người đàn ông cũng cuồng nhiệt lên.

”Tiểu Vụ giỏi quá…” Trạm Tuyền ngạc nhiên tán thán.

Lê Tử Tịnh cười ha ha, ”Còn có phần diễn lợi hại hơn nữa kia…”

Đoạn múa một mình qua đi, lưng và trán Du Vụ thấm đẫm mồ hôi, nhưng cậu không để ý, vẻ mặt kiêu ngạo nhìn Lisa, ngửa cằm ngoắc ngón tay với cô.

Thằng nhóc chết tiệt! Lisa đảo mắt kinh thường bước qua, hai người biểu diễn một màn múa cột cực kỳ nóng bỏng ướt át.

Điệu nhảy tràn ngập ý nghĩa đen tối mơ hồ làm tiếng thét của khách khứa ngày càng to hơn, bé cưng ngoan ngoãn Trạm Tuyền chưa bao giờ thấy những hình ảnh đó, cậu đỏ bừng mặt.

Lê Tử Tịnh tuy đã xem qua Lisa và Du Vụ luyện tập nhưng bây giờ gò má anh cũng nóng lên. Lúc tập luyện, Du Vụ và Lisa cãi nhau vui đùa ầm ĩ, nhưng lúc lên sân khấu lại hoàn toàn biến đổi.

Khuất Hàn đứng ở một góc, thấy cảnh này, anh không thể không nghĩ đến buổi tối hôm đó Du Vụ còn nóng bỏng hơn bây giờ. Anh đứng cách rất xa sân khấu, nhìn lồng ngực phập phồng của Du Vụ, dường như anh có thể rõ ràng cảm thấy được tiếng thở dốc kịch liệt của cậu…

Anh đã rất cố gắng để quên đi tất cả những chuyện xảy ra buổi tối hôm đó nhưng anh không thể nào làm được. Những âm thanh, xúc cảm, nhiệt độ, dây dưa quấn quýt… in sâu trong trí nhớ của anh, không thể phai mờ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.