Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 23: Tài nấu nướng của Giang Ly




Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, nước mắt đột nhiên “Xoát” một tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng không được.

Giang Ly cúi người ngồi xổm xuống, không thể tin được mà nhìn mặt tôi: “Cô…. khóc?”

Nói nhảm, anh không nhìn thấy hay sao!

Giọng nói Giang Ly có chút hòa hoãn: “Cô khóc so với cười có vẻ dễ nhìn hơn.”

Tôi giương mắt nhìn khuôn mặt đang gần trong gang tấc của hắn, thật muốn vung một quyền đánh cho hắn lệch mặt.

Giang Ly đứng dậy ngồi lên ghế sô pha, thuận tay rút khăn tay ra đưa cho tôi: “Da mặt dày như thế mà cũng có thể khóc thành như vậy, ai bắt nạt cô hả?”

Tôi nhận lấy khăn tay, chỉ lau nước mắt không nói lời nào. Đúng vậy, tôi vì sao lại khóc chứ, ai bắt nạt tôi hả? Làm gì có chứ…. Còn nữa, ai bảo da mặt tôi dày hả….

Giang Ly tựa vào trên ghế, bình chân như vại mà nói: “Có phải bị đuổi việc rồi đúng không? Vậy cũng không sao, cùng lắm thì, tôi nuôi cô.”

Tôi cảm giác tên này đang cười trên nỗi đau khổ của người khác, vì vậy tức giận: “Ai thèm anh nuôi!”

Giang Ly lại nói: “Ở bên ngoài bị bắt nạt, chạy về nhà phát hỏa với tôi, cô cũng chỉ triển vọng có từng ấy.”

Tôi mặc xác hắn, đứng dậy chuẩn bị nấu cơm, thuận tiện phân tán tư tưởng một chút.

Giang Ly: “Cô định làm cái gì?”

Tôi: “Nấu cơm.”

Giang Ly lại đột nhiên bắt lấy cổ tay tôi, kéo xuống, lôi tôi ngồi trở lại trên ghế.

Tôi thật sự phát hỏa: “Anh làm gì vậy!”

Giang Ly không nhanh không chậm mà đáp: “Tôi sợ cô sẽ thiêu cháy nhà bếp.”

“Giang Ly! Anh có thể nể tình tâm trạng tôi đang không tốt mà thôi bắt nạt tôi đi được không?”

“Tôi đâu có bắt nạt cô.” Giang Ly suy nghĩ một chút, đột nhiên đứng thẳng người dậy, nói, “Được rồi, tôi nấu cơm, cô giám sát.”

Tôi nghĩ rằng mình đã nghe lầm rồi.

….

Bởi vì Gang Ly nấu cơm thật sự là một màn hiếm có khó tìm, cho nên lúc này tinh thần tôi cũng trở nên phơi phới, cùng hắn đi tới phòng bếp.

Giang Ly chỉ vào một góc ở phòng bếp, nói với tôi: “Cô đứng ở chỗ này, không được nhúc nhích, chỉ chú ý giám sát.”

Tôi ngoan ngoãn làm theo.

Giang Ly lục lọi lôi hết rau còn lại trong tủ lạnh ra, vứt hết những thứ không còn tươi đi, sau đó đem những thứ còn lại bỏ vào bồn rửa rau, thuần thục vừa nhặt vừa rửa.

Tôi có chút khó hiểu: “Anh rất chuyên nghiệp nha, không giống người không biết nấu ăn.”

Giang Ly cúi đầu vừa rửa rau vừa đáp: “Tôi chỉ biết rửa rau, trước kia ở nhà là mẹ tôi nấu cơm, tôi rửa rau, cha tôi rửa bát.”

Thật là một gia đình hạnh phúc, tôi có chút hâm mộ hắn, Giang Ly hình như cũng đoán được tôi đang nghĩ cái gì, hắn đột nhiên ngẩng đầu liếc mắt nhìn tôi một cái, nói: “Sau này cha tôi chính là cha cô, không cần xem mình là người ngoài.”

Mặc dù lời này có chút dở ngô dở khoai, nhưng mà trong lòng tôi thật sự vẫn có chút cảm động. Cái tên Giang Ly này, có khi cũng biết nói tiếng người.

Giang Ly rửa rau xong, liền đem cà rốt và rau chân vịt cùng với rau cải để ở một chỗ, tay trái đặt ở sau lưng, tay phải bắt đầu vung dao lên mà lạch cà lạch cạch “Chém” xuống.

Tôi khiếp sợ tại trận, hồi lâu mới phục hồi lại tinh thần. Sau đó, răng tôi run lập cập mà nói: “Giang Ly, anh đang chặt xương sao ….”

Giang Ly dừng lại, có chút ngượng ngùng mà nói: “Tôi… sợ thái vào tay…”

Xem ra, Giang Ly đúng là một đứa bé ngoan biết quý trọng tính mạng, Giang Ly nấu cơm vốn đã là chuyện hiếm thấy rồi, dù chuyện hắn không biết thái rau là chuyện có thể hiểu được, nhưng mà lúc này tôi vẫn hết sức quý trọng thời cơ, không thèm tốt bụng mà cười một trận.

Giang Ly cũng không tức giận, mặt không đỏ, khí không suyễn mà tiếp tục “Chém” mấy cọng rau đáng thương kia.

Nhìn một đống rau dưa hỗn tạp trên bàn, trong đầu tôi đột nhiên nhảy ra một từ cực kỳ kinh khủng: bầm thây.

Chặt được một lúc, Gang Ly thu hồi dao thái thức ăn, hết sức hài lòng mà nhìn tôi, nói: “Cũng không đến nỗi tồi nhỉ?”

Trong lòng tôi sợ run cả người, trái lương tâm mà nói: “Không tồi.”

“Như vậy, tiếp theo làm cái gì bây giờ?”

Tôi nhìn chằm chằm đống rau dưa kia suy nghĩ một lúc, cuối cùng đau đớn hạ quyết tâm: “Nếu không thì xào lên đi.”

Vì vậy Giang Ly dứt khoát nhanh nhẹn mà bật bếp, cầm một nắm rau mà hắn vừa mới thái qua, vứt vào trong nồi, sau đó có khuôn có mẫu mà dùng xẻng đảo qua đảo lại loạn cả lên.

Tôi cũng cười không nổi nữa rồi, bước lên phía trước, nói: “Không phải như thế, không phải như thế, anh rửa nồi trước, sau đó bật ga, sau đó mới cho rau vào!”

Giang Ly tắt ga đi, xoay người chỉ chỉ cái góc tôi vừa mới đứng: “Về chỗ cũ.”

Khí thế của tôi nhất thời bị giảm đi một nửa, ngoan ngoãn về chỗ cũ. Sau đó, tôi liền tỉnh ngộ, cả nhà hắn chứ, tại sao tôi phải nghe lời hắn?

Vì vậy, tôi không phục mà dùng lời của hắn phản lại hắn: “Giang Ly, tôi sợ anh sẽ thiêu cháy nhà bếp.”

Giang Ly thờ ơ đáp: “Không sao, còn có cô cơ mà!”

Nói cái kiểu gì vậy!

“Giang Ly, chờ nồi nóng rồi mới cho mỡ.”

“Ai nha nha, đừng có cho nhiều quá.”

“Anh bị ngu à, chờ một lát rồi mới cho rau vào.”

“Được rồi được rồi, vừa rồi đấy, sau đó cho xì dầu vào… Đấy là dấm!!!”

“Cháy rồi!!!!” Tôi lập tức ôm đầu ngồi chồm hỗm trên mặt đất, mặc dù tôi thường xuyên xào rau, nhưng mà chuyện bốc cháy là vô cũng hiếm hoi, hơn nữa tôi lại là người rất sợ lửa.

Giang Ly vội vàng đem cái vung úp lên trên, một chút kinh hoàng cũng không có. Hắn quay đầu nhìn tôi đang co rúm lại, đắc ý nói: “Chiêu này ở nhà trẻ có học qua.”

Tôi: “….”

Tôi không còn gì để nói, rõ ràng người không biết nấu cơm là hắn, tại sao đến cuối cùng kẻ bị cười nhạo lại là tôi?

Giang Ly phi thường có cảm giác thành tựu mà đem đống rau hắn vừa xào đổ vào… một cái chậu, đúng vậy, bạn không có nhìn lầm, tôi cũng không có viết sai, đích xác là một cái chậu. Bởi vì chén đĩa đựng không nổi…

Đổ hết rau ra xong, hắn lại vẫn còn chưa hết tâm nguyện mà nói: “Còn phải nấu thêm cái gì nữa?”

“Nếu không thì làm trứng chưng đi?” Sai sót khi chưng trứng có vẻ thấp, đương nhiên, còn có một nguyên nhân khác chính là, trừ trứng gà ra thì chúng tôi làm gì còn có nguyên liệu khác….

Giang Ly gật đầu tỏ vẻ tán thành với ý kiến này, liền đi chưng trứng.

Tôi tốt bụng nhắc nhở hắn: “Giang Ly, anh còn chưa nấu cơm.”

“Đúng rồi, còn chưa nấu cơm.” Giang Ly nhìn mấy quả trứng gà trong tay, suy nghĩ, “Chưng trứng trước hay là nấu cơm trước?”

“Anh có thể nấu cùng nhau được cơ mà.” Nấu cùng nhau, tất cả mọi người đều hiểu đây nghĩa là gì chứ?

Giang Ly lại bày ra vẻ mặt khó tin mà nhìn tôi, hết sức không chắc chắn mà hỏi tôi: “Có thể nấu cùng nhau sao?”

“Vớ vẩn, đương nhiên có thể!”

Vì vậy Giang Ly vo gạo xong, đặt vào trong nồi cơm điện, cho nước, cắm điện vào, bắt đầu nấu.

Sau đó, hắn lại đập vào bát mấy quả trứng gà, sau đó lấy thìa gạt mấy cái vỏ trứng còn sót lại trong bát ra (mồ hôi rơi mãnh liệt), quấy quấy vài cái (cái này là tôi dạy), thêm chút dầu vừng và muối ăn (cũng là tôi dạy), sau đó, hắn làm một động tác hết sức bựa, bựa đến mức tôi nhất thời không kịp phản ứng lại.

Hắn bưng bát trứng vừa mới đánh, mở nắp nồi cơm điện ra, sau đó, “Xoạt” một cái, nhanh chóng mà đổ sạch sẽ bát trứng gà vào nồi cơm còn chưa chín.

Tôi ngây ngốc đứng tại chỗ, nhìn nước sôi cuồn cuộn trong nồi kia, trứng gà cùng với hạt cơm cuộn vào nhau, điên cuồng cười nhạo thế gian này.

Xong rồi, tất cả xong thật rồi….

Giang Ly đắc ý dùng đũa quấy quấy thứ hỗn tạp trong nồi cơm điện, sau đó quay đầu lại nhìn tôi, phát hiện tôi trở nên bất thường. Hắn mới cẩn thận hỏi: “Làm sao vậy? Có chỗ nào không đúng sao?”

Đùa hay sao, chỗ nào không đúng ?

Giang Ly cẩn thận suy nghĩ một chút, vô tội mà nói: “Không sai cái gì mà, tất cả đều làm theo lời cô nha, vo gạo, đánh trứng, nấu cùng nhau….”

Nấu cùng nhau, thì ra hắn hiểu “Nấu cùng nhau” là như vậy? Tôi lảo đảo một chút, dựa vào bức tường phía sau, mới miễn cưỡng có thể đứng vững.

Trong lúc Giang Ly bưng thứ đồ ăn vô cùng thê thảm tự tay hắn làm ra phòng ăn, tôi vẫn ngu ngốc đứng ở góc bếp như cũ. Trong đầu lâu lâu lại vang lên một giọng nói: Đây không phả sự thật, không phải sự thật….

Giang Ly bê đồ ăn ra hết rồi, liền lôi tôi vào nhà ăn: “Ăn cơm thôi, đừng giả vờ rụt rè với tôi, chẳng lẽ còn chờ tôi bón cho cô.”

Tôi liều chết phản kháng: “Không muốn không muốn, tôi không cần ăn cơm!”

Giang Ly không nhịn được mà kéo tôi đi: “Đều đã nấu hết cho cô rồi, đừng có mà kén cá chọn canh, cô xem tôi ăn cơm có lúc nào kén chọn không?”

Này này này, đó là bởi vì tôi nấu cơm là bình thường có được hay không!

Giang Ly lôi tôi ấn lên trên ghế, xới một bát trứng gà trộn cơm đưa tới trước mặt tôi. Tôi dùng chiếc đũa chọc chọc, rồi lại chọc chọc, nhất định không ăn.

Giang Ly phát hỏa, hắn ngồi xuống bên cạnh tôi, đoạt lấy đôi đũa trong tay tôi. Tôi tưởng rằng hắn muốn ném xuống, càng tốt, ném xuống càng đỡ phải ăn.

Nhưng mà, Giang Ly lại dùng đũa gắp một khối trứng gà và cơm hỗn hợp, sau đó ấn cổ tôi, đưa miếng hỗn hợp trứng gà và cơm kia giơ lên trước mặt tôi, giọng nói trầm thấp nói: “Nào, mau ăn.”

Tôi vẫn nghĩ rằng, giọng nói hơi khàn khàn trầm thấp nam tính, chỉ dùng để dụ dỗ phụ nữ (hoặc là đàn ông), không ngờ rằng, kỳ thật nó cũng có thể dùng để dỗ người khác ăn cái gì đó.

Đáng tiếc, tôi bây giờ giác ngộ đối với sắc đẹp đã cao hơn trước, cho nên dù hắn dùng giọng nói quyến rũ như vậy dụ dỗ tôi, tôi cũng không ăn.

Giang Ly không bỏ qua, cúi đầu ở bên tai tôi thì thầm nói: “Cô nếu không ăn, hậu quả sẽ rất nghiêm trọng đấy.”

Tôi cười: “Chẳng hạn như?” Hổ giấy, tôi không tin anh có thể làm gì tôi!

“Chẳng hạn như,” Giang Ly thì thào, đột nhiên giọng nói thấp xuống lạnh lùng nói:

“Chẳng hạn như bạo cúc hoa* của cô!”

*bạn nào biết hủ nữ là gì thì chắc cũng biết cúc hoa là cái gì rồi ha…chưa biết có thể PM nhưng bạn biêt rồi, tớ rất trong sáng, không thể giải thik rõ ràng

)

Tôi rùng mình một cái, thiếu chút nữa té từ trên ghế xuống.

Giang Ly anh quá độc ác!

Giang Ly ôm lấy bả vai tôi, cười tủm tỉm mà nói: “Nào, ăn đi, ngon lắm mà .”

Răng tôi run run mà hé miệng, cắn miếng hỗn hợp trứng gà với cơm kia.

Bất ngờ là, thứ kia cũng không có khó ăn như tôi tưởng, trửng gà đã chín, mùi vị của cơm cũng coi như bình thường, đương nhiên kỳ thật cũng không thể coi là ngon, nhưng tốt xấu cũng có thể nuốt xuống được.

“Ăn có ngon không?”

Tôi gần như nuốt nước mắt mà gật đầu, tôi dám nói không ngon sao…

Giang Ly hài lòng mà gật đầu, lại gắp một miếng cà rốt: “Nào, ăn chút rau đi.”

Tôi nhìn miếng cà rốt hình thù quái dị lại còn có chút đen đen, khóc không ra nước mắt.

Nhờ Giang Ly bề ngoài là liên tục dỗ dành kiêm khuyên nhủ mà trên thực chất hoàn toàn là uy hiếp, tôi ăn được nửa bát trứng gà chưng với cơm, lại còn một chút dưa muối xào (cũng có thể gọi là muối xào dưa). Do tôi ngoan ngoãn phối hợp, cho nên Giang Ly cuối cùng cũng buông tha cho tôi. Hắn thỏa mãn nhìn thành quả của mình, hỏi: “Ăn ngon không?”

Lời này hắn đã nói không dưới hai trăm lần. Tôi hung hăng gật đầu, ăn ngon, ăn ngon, ăn ngon cái p!

Giang Ly khiêm tốn mà cười, nói: “Ăn ngon hả, vậy ăn nhiều một chút đi?”

Tôi liều mạng mà lắc đầu, không ăn đâu không ăn đâu …Giang đại gia, ngài làm ơn buông tha cho tiểu nhân đi….

Giang Ly dịu dàng mà vỗ vỗ đầu tôi: “Bà xã à, anh phát hiện trù nghệ của anh cũng không tồi, chi bằng sau này để anh nấu cơm đi?”

Tôi kinh hoàng, cuống quít lắc đầu, Giang đại gia, ngài nghỉ ngơi đi mà!

Giang Ly lộ vẻ khó xử: “Nhưng mà cô đâu có làm.”

“Tôi làm, tôi làm, tôi thề! “Ánh mắt tôi chứa đựng đầy sự chân thành, vẻ mặt tôi vô hạn nghiêm túc. Đùa hay sao, đừng hành hạ người ta như thế chứ !

Giang Ly giống như khó xử mà gật đầu. Tôi thở dài một hơi, thiện tai, cái thân già này của tôi, thật không tài nào chịu nổi sự giày vò như thế.

Giang Ly gắp một miếng rau muối xào bỏ vào trong miệng, còn chưa nhai miếng nào, đã nhổ ra.

Mà trong lòng tôi, lệ đã chảy thành sông.

Từ nay về sau, trong lòng tôi vô cùng vững chắc một niềm tin:

Giang Ly hắn không phải nhân loại, hắn là một tên bại hoại !!!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.