Bà Xã, Theo Anh Về Nhà Đi

Chương 22: Cố nhân đến




Mấy ngày nghỉ Quốc Khánh trôi qua cũng không đến nỗi tồi, mẹ tôi mặc dù cũng sắp mắc bệnh người già rồi, nhưng vừa mới nhắc đến chuyện du sơn ngoạn thủy, tinh thần liền nhanh chóng trở nên hăng hái.

Đương nhiên có một chuyện làm cho tôi có chút khó chịu. Theo như mẹ tôi giải thích, người cha trên danh nghĩa sinh học của tôi đến tìm bà, nói là muốn nhân dịp ngày nghỉ, cùng mẹ con chúng tôi ăn bữa cơm. Tôi hỏi mẹ tôi, có đáp ứng ông ấy hay không.

Mẹ tôi lắc đầu, nói cho tôi biết: Ông ta vốn đã là người xa lạ với bà rồi, chỉ là không biết tôi có đồng ý hay không.

Tôi cười lạnh, tôi đương nhiên không muốn!

Mẹ tôi vì vậy nên bất đắc dĩ thở dài, nói, sớm biết con sẽ trả lời như vậy.



Những ngày vui vẻ luôn dễ dàng trôi qua rất nhanh, rất nhanh, ngày nghỉ của tôi kết thúc rồi, tôi cũng giống như mọi người, cần đi làm thì đi làm, cần đi học thì đi học.

Ngày đầu tiên đi làm sau thời gian nghỉ, tôi thần thanh khí sảng mà bước vào công ty, đại khái bởi vì lâu không có đi làm, lần đầu tiên tôi biểu hiện tích cực, so với bình thường đến sớm hơn gần một tiếng. Vừa bước vào cửa công ty, đã thấy Lý Mẫn của phòng kế hoạch. Mỗi công ty đều có những người như vậy, bọn họ tin tức linh thông, tinh lực dư thừa, lại hết sức có tinh thần buôn bán, tất cả những chuyện có thể tác động đến thần kinh não bộ, đều không thoát khỏi mồm miệng và đại não của bọn họ. Từ động đất ở Chile cho đến tỉ suất hối đoái của nhân dân tệ, từ scandal của các ngôi sao cho đến các loại hot boy, hot girl đang nổi tiếng trên mạng, tất cả đều có thể trở thành đề tài buôn chuyện của bọn họ. Đương nhiên, những thứ trên chỉ coi như là gia vị thêm thắt mà thôi, đề tài chủ yếu của bọn họ thông thường phổ biến nhất là vây quanh những tin tức liên quan đến công ty, chuyện nhỏ chuyện lớn, chuyện tốt chuyện xấu, nhà nước hay đường nhỏ, tất cả đều sẽ bị nước miếng bọn họ nhúng qua một lần.

Lý Mẫn lại vừa vặn là một người như thế.

Tôi nhìn thấy Lý Mẫn, tươi cười chào hỏi một chút, liền chuẩn bị rời đi. Ai ngờ, ngôi sao buôn dưa kia không những mồm miệng nhanh nhẹn, ngay cả thân thủ cũng không tồi. Lý Mẫn nhanh tay lẹ mắt, rất nhanh chạy đến bên cạnh tôi, thần bí mà nói: “Thư ký Quan.” Đây xem như là khúc dạo đầu.

Tôi chỉ đành mở lỗ tai, hỏi: “Chuyện gì vậy?”

Thái độ của tôi càng thêm khích lệ Lý Mẫn, hai tròng mắt cô ta đột nhiêng sáng lấp lánh, nói: “Công ty chúng ta mới điều đến một vị tổng giám thị trường, đẹp trai chết đi được!”

Oh, trai đẹp nha. Đại khái là do gần đây tôi chịu khổ đều do trai đẹp mà ra, cho nên bây giờ nhắc đến trai đẹp cũng không có mấy hứng thú. Thực tế đã chứng minh, cứ hễ trông đẹp trai, đều sẽ không bình thường, nếu không lăng nhăng thì cũng đồng tính luyến ái, nói không chừng còn có khuynh hướng thích ngược.

Lý Mẫn thấy tôi không quan tâm, cho rằng tôi không tin, liền thề sống thề chết mà nói: “Tôi nói thật nha, vừa rồi còn tận mắt nhìn thấy! Hơn nữa anh ta không chỉ trông đẹp trai thôi đâu, khí chất hoàn hảo, vừa nhìn đã thấy là khiêm khiêm quân tử*.”

*người khiêm tốn

Ngay cả khiêm khiêm quân tử cũng đem ra nói, Lý Mẫn này thực sự là đầu óc bị làm cho mê muội rồi, chẳng qua, tôi hết sức hoài nghi, lúc cô nàng nói những lời này là đang so sánh đối nghịch lại với Vương Khải sao…

Hai người đang nói chuyện, lúc đó, tôi chợt nghe thấy phía sau truyền đến tiếng nói: “Thư ký Quan, cô tới sớm như vậy à.”

Tôi quay đầu lại, đã thấy Vương Khải vẻ mặt mờ ám mà nhìn tôi. Ba ngày không gặp, hắn một chút cũng không thay đổi. Tướng mạo vẫn xuất chúng như vậy, khí chất vẫn đáng khinh như thế.

Lý Mẫn liền mỉm cười một cái, ngọt ngào mà gọi một tiếng: “Vương tổng.”

Vương Khải nhìn Lý Mẫn gật đầu một cái, còn không quên khuyến mãi thêm một nụ cười chết không đền mạng rẻ tiền. Thể loại mỉm cười kiểu này, có một cái tên khoa học, gọi là kiểu cười dụ dỗ. Tôi ở một bên thấy vậy, thật không còn gì để nói.

Từ trong thang máy bước ra, Vương Khải vai kề vai cùng tôi đi tới, cúi đầu trêu chọc tôi: “Thư kí Quan, cô ghen tị à?”

Tôi ngẩng đầu, cười tủm tỉm nhìn hắn, đáp: “Vương tổng, máy tính cài đặt lại hệ thống như thế nào rồi?”

Vương Khải nhất thời biến sắc, tức giận mà liếc mắt nhìn tôi một cái, u oán mà nói: “Anh ta không phải biết chút thủ đoạn hack trở lại sao, đây chỉ có thể coi như là chức năng kèm theo với tư cách làm chồng, cô đừng quên chức năng chính của anh ta còn chưa có qua cửa đâu.”

Lại tới nữa! Tôi nhướn mắt, kệ xác hắn.

….

Vương Khải đưa một tập tư liệu cho tôi, nói: “Cái này đưa cho giám đốc phòng thị trường, tiện thể gọi tổng giám thị trường mới đến phòng của tôi một chút.”

Tiểu nhân tuân mênh. Tôi cầm lấy tư liệu, xoay người ra khỏi cửa.

Nghe nói hôm nay tổng giám phòng thị trường mới được điều đến là một anh chàng đẹp trai, được rồi mặc dù tôi gần đây đối với trai đẹp không có mấy hứng thú, nhưng mà quả thật rất tò mò anh ta đẹp trai đến mức nào, mà có thể đến mức “chết đi được”, lại còn rất có khí chất “khiêm khiêm quân tử” nữa chứ.

Tôi ngay cả cánh cửa phòng thị trường cũng chưa có bước vào, đã suýt nữa té ngã. Đại khái là bởi vì tôi bước đi quá vội, vấp chân một cái, liền hướng về phía cửa phòng thị trường mà ngã xuống.

Dưới tình huống bình thường, lúc này hẳn là có một anh chàng đẹp trai từ trên trời rơi xuống đỡ lấy tôi, sau đó chúng tôi sẽ nhất kiến chung tình, vân vân và vân vân…. Đương nhiên, xét theo bài học kinh nghiệm trước kia, tôi biết tình huống xảy ra như vậy mới gọi là không bình thường, cho nên cũng không trông chờ gì, chỉ vô thức bắt lấy tay nắm của cảnh cửa, hy vọng là sẽ không bị bẹp dí trên mặt đất.

Sau đó, kỳ tích liền xuất hiện.

Đúng lúc đó, đột nhiên có người mở cửa phòng thị trường, tôi liền không thể không buông tay nắm của cánh cửa ra, ngã thẳng về phía người kia.

Người nọ thấy một vật thể không xác định đột nhiên từ ngoài cửa nhào tới, cuống quýt vươn tay đỡ được.

Tôi đứng thẳng người lên, ngẩng đầu muốn nói cảm ơn hoặc là xin lỗi với đối phương vân vân và vân vân. Song khi tôi chứng kiến khuôn mặt kia của anh ta, tôi nhất thời cái gì cũng không thể nói ra được.

Vu Tử Phi cúi đầu nhìn thấy là tôi, rõ ràng cũng rất sửng sốt.

Tôi chỉ cảm thấy một luồng khí lạnh từ lòng bàn chân dâng lên, sau đó lan rộng ra khắp người, trái tim của tôi càng lúc càng chìm xuống, rất nhanh chìm xuống tận đáy.

Vu Tử Phi nâng tôi dậy, không thể tin được mà nhìn khuôn mặt tôi, thì thào mà gọi một tiếng: “Yến Yến?”

Tôi đẩy anh ta ra, miễng cưỡng đứng vững ở trước mặt anh ta, sau đó nói: “Xin cho qua.” Vừa nói, vừa lách qua người anh ta đi vào.

Sau khi đem tài liệu giao cho giám đốc phòng thị trường, tôi thuận tiện hỏi anh ta: “Tổng giám mới được điều tới phòng thị trường họ gì vậy?”

Giám đốc phòng thị trường đáp: “Anh ta họ Vu, vừa mới đi ra thôi,” vừa nói, anh ta vủa ngó ra cửa một chút, còn nói tiếp, “Là vị đang đứng ở cửa kia, vẫn còn chưa đi đâu.”

Trong lòng tôi lại run rẩy một chút. Sau khi nói cảm ơn với giám đốc phòng thị trường xong, tôi nhắm mắt đi về phía Vu Tử Phi từ nãy đến giờ vẫn đứng như tượng đá ở cửa, cúi đầu nói: “Vu tổng giám, Vương tổng cho mời anh qua gặp anh ấy.”

Im lặng.

Tôi tưởng rằng Vu Tử Phi chưa nghe rõ được tôi nói cái gì, đang muốn lặp lại cho anh ta một lần, không ngờ anh ta lại chợt mở miệng.

Anh ta thấp giọng gọi một tiếng: “Yến Yến.”

“Vu tổng giám, xin gọi tôi là thư ký Quan.” Tôi nói xong, không dám nhìn anh ta, cúi đầu đi qua trước mặt anh ta.

Theo tiếng bước chân có thể đoán được, Vu Tử Phi đang đi theo.

….

Tôi nghe nói, hồn phách của con người có thể rời khỏi thân thể, tôi nhớ lại tình trạng ngày hôm nay, có lẽ chính là như thế này đi. Đó là loại cảm giác như thế nào, hoảng hốt, thất thần, cuối cùng cảm giác như đầu óc của mình như bị ngâm trong mực đen, vô tri vô giác mất đi cả năng lực suy nghĩ, ngay cả lúc Vương Khải nói chuyện với tôi, tôi cũng chưa có hoàn hồn.

“Thư ký Quan, cô làm sao vậy, sắc mặt khó coi như vậy?”

“Ừm.”

“Thân thể không thoái mái sao?”

“Ừm.”

“Tiểu Yến Yến, giữa trưa muốn ăn cái gì?”

“Ừm.”

“Nếu không chúng ta đi ăn cơm tình nhân đi?”

“Ừm.”

“Tiểu Yến Yến này, đêm nay chúng ta đi thuê phòng đi?”

“Ừm.”

“Quan Tiểu Yến, cô rốt cuộc có nghe tôi nói hay không!!!”

Vương Khải gầm lên giận dữ, làm cho tinh thần tôi run lên. Tôi chậm chạp ngẩng đầu nhìn hắn, ngơ ngác mà hỏi: “Vương tổng, anh vừa mới nói với tôi cái gì?”

Vương Khải lo lắng cúi đầu nhìn tôi, nói: “Tôi nghĩ cô trúng tà rồi.”

Tôi cúi đầu: “À, tôi không có, chỉ là…. có chút không thoải mái…”

Vương Khải kéo cổ tay của tôi, nói: “Đi thôi, tôi đưa cô đến bệnh viện.”

Tôi giãy dụa khỏi tay hắn, thản nhiên mà nói: “Không cần đâu, Vương tổng, anh… có thể cho tôi nghỉ nửa ngày được không?”

Vương Khải gật đầu: “Được, tôi đưa cô về.”

“Không cần, thật sự không cần.” Tôi nói, bước ra khỏi phòng làm việc của hắn.

“Tiểu Yến.” Vương Khải đột nhiên gọi tôi lại từ phía sau, hắn do dự một chút nói, “Đừng quên, có khó khăn nhớ tìm lãnh đạo.”

“Được, cảm ơn lãnh đạo.”

…..

Tôi trở về nhà, mệt mỏi tựa vào trên ghế, cảm giác toàn bộ khí lực trên người đều bị rút đi.

Tại sao lại gặp phải anh ta, thế giới này rộng lớn như vậy, tại sao hết lần này đến lần khác lại là anh ta? Tôi cả đời này cũng không muốn gặp anh ta, nhưng tại sao, lẽ nào nhất định phải gặp anh ta? Tôi rõ ràng đã quên anh ta rồi, tại sao vừa mới nhìn thấy anh ta đầu óc liền trống rỗng ?

Tại sao anh ta lại gọi tôi là “Yến Yến”? Anh ta có tư cách gì cơ chứ?

Tôi cảm thấy có chút lạnh, mùa thu đã tới, thế gian quả nhiên trở nên lạnh lẽo. Tôi nhìn tấm thảm trong phòng khách rắc đầy ánh nắng mùa thu, mơ hồ có thể nhớ rõ, ở một ngày mùa thu tươi đẹp, anh ta đứng dưới ánh mặt trời, mỉm cười mà gọi tôi “Yến Yến”.

Nhưng còn bây giờ, anh ta lấy tư cách gì đây?

Đột nhiên cảm thấy mệt mỏi vô cùng.

Quá mệt mỏi rồi, hay là nghỉ ngơi một chút đi.

Vì vậy tôi tự mình ngả lên sô pha, nặng nề mà thiếp đi.



Mơ mơ màng màng có người mở cửa, đóng cửa, sau đó bước chân dần dần lại gần. Lúc này, tôi đã bị đánh thức, nhưng vẫn nhắm hờ mắt nằm ở trên ghế không muốn đứng dậy.

Giang Ly đến gần, thấp giọng nói một câu: “Này, ngu ngốc.”

Tôi mặc kệ hắn, tiếp tục chợp mắt ở trên ghế. Ngủ thật là tốt, ngủ rồi sẽ không phải đối mặt với những chuyện loạn thất bát tao gì đó.

Lúc này, trên người tôi bỗng trầm hơn một chút, thì ra là Giang Ly hiếm hoi rủ lòng thương được một lần, đem áo khoác phủ lên trên người tôi.

Tôi xoa xoa dụi mắt, ngồi dậy. Nhìn thấy hắn vẫn đứng ở trước ghế như cũ, liền thấp giọng nói một câu: “Anh đã trở về.”

Giang Ly vừa nhìn thấy tôi tỉnh lại, lập tức bất mãn nhìn tôi nã pháo: “Cô xảy ra chuyện gì vậy, gọi điện thoại không nhấc máy, về sớm cũng không nói một tiếng, hại tôi đi một chuyến tay không.”

Tôi cúi đầu “Oh” một tiếng, nói:“Xin lỗi.”

Đại khái thái độ của tôi làm cho Giang Ly rất ngạc nhiên, hắn lúc này cũng quên quở trách tôi, mà cúi người xuống, nâng mặt của tôi lên cẩn thận nhìn chằm chằm trong chốc lát, kinh ngạc nói: “Cô làm sao vậy? Mất hồn mất vía.”

Tôi quay đầu đi, thản nhiên mà nói: “Không liên quan đến anh.”

Giang Ly đứng thẳng người, khoanh tay nói: “Như vậy nói chút gì liên quan đến tôi đi, cô nấu cơm chưa?”

Tôi lắc đầu, vừa mới tỉnh ngủ mà.

Giang Ly cau mày, tức giận: “Quan Tiểu Yến, cô hơi quá đáng.”

Tôi vừa định mở miệng nói chuyện, nước mắt đột nhiên “Xoát” một tiếng chảy ra, muốn ngừng cũng ngừng không được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.