Anh Lính Là Người Chồng Tốt

Chương 20




Phiếu điểm vừa có đã được Hiệu trưởng của Tam Trung khua chiêng gõ trống tự mình đưa tới, chỉ còn kém chín điểm nữa là đạt điểm tối đa! Thủ khoa của  khoa tự nhiên của cả nước thế nhưng lại xuất hiện tại trường học của bọn họ. Điều này không biết là có bao nhiêu vinh dự, vốn còn tưởng rằng ông bị chết già ở vị trí hiệu trưởng này rồi, xem ra vẫn còn có hi vọng để thăng chức! !

Hiệu trưởng kích động liền tặng thưởng cho Điền Mật Nhi ngoài quà ra còn có năm trăm đồng tiền thưởng nữa! Dĩ nhiên hiệu trưởng là vì tương lai của mình nên không thèm cân nhắc đến vấn đề tiền bạc ở đây.

Đạt điểm cao nhất nước khi nghe thấy liền làm cho người ta nhiệt huyết sôi trào, Triệu Quốc Đống cùng Phương Di ở đơn vị còn đang đương chức nên không ít người mượn lý do này tới chúc mừng để thiết lập quan hệ . Ông cụ Triệu nghe nói cháu dâu thi được thành tích tốtnhất cả nước thì liền mừng rỡ mời bạn bè thân thích tới ăn bữa cơm, khi đi ra ngoài tìm chiến hữu cũ cũng liền khoe khoang, đi đến đâu thì câu ở cửa miệng luôn là cháu dâu của tôi thế này cháu dâu của tôi thế kia. Nghe nói Điền Mật Nhi muốn tới thủ đô học, còn nói phải tìm chỗ ở bên ngoài như vậy làm sao được, trong nhà có rất nhiều phòng, có phải không nguyện ý ở cùng với một ông già là ông hay không ! !

Điền Mật Nhi cũng đành chịu, trước đây còn muốn khi đi học trên đó thuê một phòng để ở với mong muốn được độc lập sinh hoạt bây giờ liền tan biến rồi!

Nguyện vọng thi vào đại học của Điền Mật Nhi chính là ***** khoa ngoại ngữ chuyên ngành tiếng Pháp. Tiếng Anh của cô cũng không tệ, lại đặc biệt học bốn năm thấy quá lãng phí thời gian. Người ta đều nói tiếng Pháp là ngôn ngữ tao nhã nhất nên cô muốn cảm thụ một phen. Ngoài ra còn học thêm tiếng Arab và tiếng Nga, Trong sa mạc của Arab đều chôn rất nhiều vàng bạc, coi như đời này tiền đồ không lớn nhưng về sau làm phiên dịch tiếng Arab cũng đủ kiếm tiền rồi. Tiếng Nga làdo bà Phương Di đề nghị, giống như mọi người ở thời của bà đều tiếp xúc với tiếng Nga là chính, bọn họ khi còn bé ngôn ngữ tiếp xúc không phải là tiếng  Nhật mà chính là tiếng Nga, huống chi nước E cũng rất gần, về sau có thể cần dùng đến. Hơn nữa bản thân Điền Mật Nhi còn muốn tiếp cận với cả ngôn ngữ của Nhật và Hàn, tính toán một chút không phải là ‘ tinh thông tám thứ tiếng ’ rồi sao! ! Dường như có hơi có khuynh hướng của một thiên tài! !Nhưng thấy cảm giác này cũng thật tốt!

Ngày nghỉ của Triệu Phương Nghị không nhiều lắm, đại đội mới thành lập  cũng rất mong chờ huấn luyện viên đến đó, ở nhà chưa được bao lâu liền phải chuẩn bị trở về rồi. Nghĩ tới vừa đúng còn dư ra hơn hai ngày nên giúp đỡ Điền Mật Nhi chuẩn bị thu thập một chút để lên thủ đô.

Trước khi đi vợ chồng son trở về Điền Gia một chuyến, Điền Mật Nhi một năm này bù đầu vào thi cử mà Triệu Phương Nghị lại không có ở trong nước. Một năm trước lúc Điền Mật Nhi gọi bọn họ lên thành phố để đặt mua đồ tết thì lúc đó mới gặp được một lần. Vì lúc lại mặt Triệu Phương Nghị không về nên hiện tại trong thôn nói xấu rất nhiều, nói rằng Điền Mật Nhi bị lừa gạt, con trai Triệu gia thật ra là một kẻ ngu ngốc. Cũng có người nói nhà họ không cần Điền Mật Nhi rồi nên mới chỉ có một mình cô trở về thôn thôi .

Những điều này Điền Đại Hà và Vương Tứ Nhi cũng không dám nói với cô sợ cô thi bị phân tâm, Triệu Phương Nghị lại không ở nhà, sợ cô nghe sẽ khó chịu. Vào lúc này khi con gái con rể đi ô tô về còn mang theo túi lớn túi bé đến nhà mẹ đẻ thì lời đồn đại bát quái nhất thời không đánh mà tan. Vương Tứ Nhi cảm thấy vô cùng có mặt mũi, suy nghĩ một chút đến những cái miệng bà tám đang xám xịt ảo não kia liền muốn cười to ra thành tiếng.

Con rể tới cửa, gà vịt liền gặp nạn, bảy đĩa tám bát so tiệc mừng cũng không kém là bao, cha vợ con rể uống với nhau vô cùng sảng khoái. Điền Mật Nhi cũng cùng với Vương Tứ Nhi tìm một nơi yên tĩnh nói chuyện mặc kệ cha con bọn họ ở đó thi nhau uống rượu.

"Về đây như vậy thật tốt, người đàn ông đã kết hôn so với khi chưa kết hôn thật không giống nhau, cũng không thể rời bỏ được người phụ nữ của mình. Mặc dù cậu tat ham gia quân ngũ, thời gian tiếp xúc với bên ngoài không nhiều nhưng cũng phải xem xét, trên đời này không mèo nào mà chê thịt cả!". Bà Vương Tứ Nhi mang kinh nghiệm đã kết hôn hai mươi năm của mình truyền thụ lại cho con gái!

Điền Mật Nhi cười cười, nói đã biết, thật ra thì biết rõ con người của Triệu Phương Nghị thật không phải như vậy, biết bà Vương Tứ Nhi không yên tâm như thế vì chỉ sợ cô là người thua thiệt mà thôi.

"Mẹ, tiền này mẹ cầm lấy bình thường mua thức ăn ngon mà ăn, đừng quá khắc nghiệt với mình!" Điền Mật Nhi từ trong túi móc ra một xấp tiền, nhét vào  trong tay mẹ của mình.

Vương Tứ Nhi lại đẩy trở về nói: "Các con là vợ chồng son mới vừa kết hôn, cần dùng đến tiền hơn! Con lại muốn đi thủ đô, ra bên ngoài thì trên người cũng nên có chút tiền để phòng thân! Mẹ và cha các con không cần dùng đến tiền, nấu ăn đã có nguyên liệu trong vườn, lương thực thì tự mình trồng được, có đưa tiền cũng không biết dùng vào chỗ nào."

Điền Mật Nhi lại đẩy lại, nhét vào trong túi của bà đè tay của bà lại không cho lấy ra nữa.

"Bọn con có tiền rồi, đây là chút thành ý của Triệu Phương Nghị, anhấy ở trong quân ngũ ngày nghỉ cũng ít không thể thường về thăm nhà được nên cố ý hiếu kính đến cha mẹ. Cha mẹ tuổi cũng đã lớn, bên người nên có chút tiền, có bị bệnh tật gì thì đến lúc đó cũng không luống cuống!"

Nghe thấy là con rể cho, tiền này là minh bạch nên Vương Tứ Nhi cũng không từ chối nữa nhưng vẫn nhỏ giọng nói: "Con bây giờ ăn uống hay dùng cái gì đều là của nhà chồng, bọn họ bây giờ hài lòng về con nên không nói gì??, Về sau nếu thấy con không vừa mắt thì những lời khó nghe cũng sẽ nói ra thôi. Bình thường tiêu tiền phải cẩn thận một chút, có thể tiết kiệm được liền tiết kiệm, phụ nữ cũng phải có một khoản riêng, giữ lại sau này còn có lúc dùng đến."

Điền Mật Nhi gật đầu, tỏ vẻ khiêm tốn tiếp thu, lại nói với bà rằng tiền lương của Triệu Phương Nghị  đều do cô giữ, tiêu tiền cũng không phải chịu gò bó, để cho bọn họ đừng nghĩ nhiều nữa. Vương Tứ Nhi thấy cô giữ chặt được tiền lương của con rể liền cảm thấy cũng không ngoài ý muốn. Mình có con gái vừa đẹp lại ưu tú, nếu không phải là bởi vì trong nhà có tình huống đặc biệt thì Triệu Phương Nghị cũng chưa chắc xứng với cô.

"Nếu ở nhà thân thích của bọn họ mà không quen thì đến tìm anh của con, nó cũng ở thủ đô được một thời gian rồi, nghe nói ở kí túc xá của trường học cũng phải tốn tiền, đến lúc đó hai đứa ra bên ngoài ở, hai anh em còn có thể chiếu cố lẫn nhau."

Vương Tứ Nhi cũng rất tự hào về người con trai này của mình, thao thao bất tuyệt nói anh con đã cho bọn họ bao nhiêu tiền, nó còn chưa có tốt nghiệp nhưng rốt cuộc bọn họ đã có thời gian hưởng phúc rồi. Con gái đã kết hôn, con trai có thể tự kiếm tiền nuôi sống mình, hai vợ chồng lúc này như trút được gánh nặng, trên mặt cũng bớt đi vẻ sầu khổ so với trước kia, xem ra trẻ ra đến  mấy tuổi.

Điền Mật Nhi gật đầu, lần trước đi thủ đô gặp anh trai làm cô đau lòng không thôi. Vừa đen lại vừa gầy, chỉ là trạng thái tinh thần rất tốt, nhiệt tình năng động mười phần. Thật ra thì cô thích Thanh Hoa hơn nhưng lại muốn ở gần Điền Dã hơn một chút để dễ dàng chăm sóc anh, đã là đàn ông mặc kệ tâm có lớn bao nhiêu nhưng sẽ không biết tự chăm sóc mình. Nhưng cô cũng không nói với cha mẹ sợ bọn họ lại suy nghĩ nhiều nên chỉ nói chuyện tốt không nói chuyện xấu.

Triệu Phương Nghị và Điền Đại Hà đều uống nhiều, lúc này mới buổi trưa mà đã say cả rồi, vì vậy đành phải để cho bọn họ ngủ một lát cho tỉnh sau đó mới đi chào họ hàng thân thích được. Lúc kết hôn người ta cũng đã mang lễ tới rồi, nhưng chú rễ cũng không được nhìn thấy, bây giờ trở lại, về tình về lý cũng phải đến từng nhà ngồi một chút. Vợ chồng son buổi tối ở lại một đêm, sáng sớm ngày hôm sau liền đi, mang theo về rất nhiều sản vật của núi rừng, bà Phương Di vừa nhìn thấy đã nói rằng ông bà thông gia quá khách sáo rồi!

Điền gia rất có lễ độ mặc dù điều kiện không tốt lắm, nhưng là mỗi khi trở về đều không về tay không. Sau này bà hỏi nhỏ con trai khi đến bên nhà vợ có cho hồng bao hay không, mặc dù kết hôn đã được một năm rồi nhưng từ ngày cưới kia thì đây là lần đầu tiên bước vào cửa nhà bên đó.

Triệu Phương Nghị liền móc ra một đống tiền lì xì cho bà nhìn, sợ bà không tin: "Cha mẹ vợ cho nhiều hơn một chút, với lại khi đi đến nhà họ hàng của Điền Mật Nhi thì ai cũng phát cho một phong bao lì xì."

Bà Phương Di vui vẻ nói: "Tiền nhiều không quan trọng, quan trọng ở đây chính là họ đã có lòng!"

Aiz, đã là phụ nữ thì ai cũng đều có chút nhỏ mọn như vậy, mặc dù không quan tâm đến tiền bạc, nhưng lại quan tâm đến chuyện ngườita có cho hay không. Hiện tại đều thấy vui vẻ rồi, không quan trọng lànghèo hay giàu, nhưng nếu không có thành ý thì dù cho có lót đệm vàng mời bà cũng không thèm ngồi. Lại nhớ đến Lý gia ngày trước, cô ta đã cầm bao lì xì cùng với dây chuyền mà bà đưa cho mà con trai bà tối đa cũng chỉ được mời một bữa cơm. Nói gì là mang con trai của mình đến cho bọn họ nhìn mặt, thật ra thì nói vậy để lừa bà mà thôi.

Vương Tứ Nhi gửi biếu bà cũng không ít đồ tốt nào là: nhung hưu, đầu khỉ, dương xỉ, nấm mèo, quả phỉ, hạt thông còn có các loại rau khô nữa. Không có thịt thú rừng tươi vì lễ mừng năm mới đã cầm không ít đồ đông lạnh rồi, hiện tại mà cầm về thì không chừng cũng bị thối . Người thành phố thấy những thứ đồ này rất mới mẻ, đặc biệt là hai khúc lộc nhung này làm quà biếu rất có giá trị. Nghe nói là Điền Đại Hà cùng người ta vào núi săn thú bắt đại lộc những cái khác đều không muốn chỉ cần hai khúc sừng hươu để biếu hai ông bà thông gia mà thôi. Lại nghe nói ông cụ có bệnh phong thấp thì nói rằng sẽ chú ý xem có hổ cốt hay không, lấy cái này mang ngâm rượu uống nhất định sẽ đỡ nhiều.

Mọi người trong nhà đều có thể thấy được vợ chồng Điền Gia rất biết cách ứng xử, không trách được có thể nuôi ra một cô gái tốt như Điền Mật Nhi vậy. Thật ra mỗi người bình thường đều sẽ phải chết, tiền bạc cũng chỉ là phù du, người phụ nữ mà mất đi thông minh khôn khéo thì trong nhà làm sao yên ấm được. Nếu không như vậy thì con trai bà có khác gì sa vào hố đâu đời này chỉ chờ bị ấm ức thôi. Ví dụ cũng không phải là không có, ban đầu nhà mẹ bà dần dần nghèo túng, anh trai cưới được người chị dâu có gia thế rất tốt, hiện tại mặc kệ là quyền cao chức trọng hơn người nhưng vẫn bị nói là dựa vào nhà mẹ của chị dâu, chỉ cần hai vợ chồng cãi nhau thì chị dâu lại dùng chuyện này để nói anh bà, không có ngày nào được yên ổn. Nhìn anh trai bà tóc đã hoa râm, bà liền cảm thấy mệt mỏi thay anh mình, thật là làm cho người ta đau lòng.

Âm thầm dặn dò con trai và Điền Mật Nhi lại nói một chút đến tình huống ở trong nhà, đừng để đến lúc đó không hiểu rõ tình tình để cho người ta lấy sơ hở dể công kích. Đừng nhìn Điền Mật Nhi học giỏi, động lòng người nhưng lại là người thật thà, thành thật nên dễ bị lừa. Hiện tại là con dâu của bà nên không thể để cho người khác khi dễ được.

Cơm tối liền được nấu với những nguyên liệu được mang về từ nông thôn, còn có cả rau dưa mới hái ở trong vườn nhỏ của Điền Gia nữa. Vào thời này thức ăn cũng ít bị nhiễm hóa chất, nhưng cũng không thể so với đồ ăn ở thôn quê vừa tươi và ngon được. Triệu Phương Nghị tuy không phải là người kén chọn, nhưng anh phát hiện vợ mình làm thức ăn so với người khác ngon hơn nhiều, thật muốn để cho cô ngày ngày ở bên cạnh nấu cơm cho anh ăn.

Nhưng cơ cấu tổ chức của đại đội mới vẫn chưa thiết kế hoàn hảo nhưng lại nghe nói phía trên đối với đại đội đặc chủng này đặc biệt coi trọng, trước kia cũng nghe nói lính đặc chủng có phúc lợi tốt, ngay cả người thân theo cũng đều có ưu đãi. Anh tin rằng không bao lâu nữa có thể mang người thân theo quân rồi, cái trụ sở kia của bọn họ cách thành phố không xa lắm, nếu rảnh rỗi thì có thể để Điền Mật Nhi tới ở vài ngày.

Vừa nghĩ tới sắp tới sẽ phải chia lìa mấy tháng không dược gặp, anhthật sự thấy cần phải đòi hỏi phúc lợi một chút! Một năm này cũng không phí công chịu đựng, nếu không phải đạt được thành tích huấn luyện ưu tú nhất thì anh sao có thể trở về được! Trong lòng anh cũng biết cô dâu nhỏ của mình hâm mộ anh trai nên không muốn vợ của mình phải tiếc nuối thất vọng, vợ của anh so với người khác đều ưu tú hơn cho nên phải xứng với đồ tốt nhất! Vì vậy anh mới chọn thủ đô để vợ anh có thể học ở một trường học tốt mà anh cũng có thể đặt hết tâm huyết vào đại đội này để xây dựng nên một chế độ hùng mạnh nhất!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.