Ảnh Đế Bá Đạo Một Mực Cưng Chiều

Chương 45




Editor: Rain

Gameshow sẽ phải quay một khoảng thời gian, thế nên hiện tại những người tham gia quay hình khá nhàn rỗi, một ngày ba bữa, thỉnh thoảng còn phối hợp với nhau làm ra chút chuyện “ngoài ý muốn” để tăng hiệu quả tiết mục, dù sao nói chung thì vẫn tương đối nhẹ nhàng.

Qua mấy ngày, Lại Mỹ Quyên đã chơi rất vui vẻ với mẹ Sở, hai người thưởng thức tài nghệ lẫn nhau trong từng tiết mục, trước khi tạm biệt còn lôi nhau khóc lóc thảm thiết, trông cứ như là đang rơi vào cảnh sinh ly tử biệt vậy.

“Chị nói này em gái, sau khi về nhớ phải gọi điện cho chị đấy nhé, thật ra hai nhà chúng ta cũng không cách xa nhau lắm, có thời gian thì phải qua chơi đó.”

Mẹ Sở kéo tay Lại Mỹ Quyên không buông, Sở Tiện chỉ có thể nhận mệnh kéo vali, nghiêm túc ngồi xổm trên mặt đất thu xếp hành lý của hai người bọn họ.

Lại Mỹ Quyên nhìn người bạn tốt mới quen này, cũng lau nước mắt: “Ai, chị yên tâm, có cơ hội thì em nhất định sẽ dẫn chồng mình theo luôn, nếu chị có thời gian thì cũng có thể tới chơi nhà em, tuy nhà bọn em không có nhiều đặc sản như bên chị nhưng phong cảnh vẫn rất không tồi.”

Lại Mỹ Quyên vừa mở miệng, mẹ Sở đã lập tức hùa theo:

“Được nha, đúng lúc năm nay tôi với cha Sở Tiện về hưu, chờ bọn chị rảnh thì nhất định sẽ tới chơi, còn mang theo cả quà tặng cho em nữa.”

Lại Mỹ Quyên xua tay cười:

“Sao chị lại nói vậy, không cần mang gì cả, tới đó rồi bọn em sẽ chiêu đãi chị một bữa thịnh soạn.”

Trong lúc hai người trò chuyện, xe bắt đầu tăng tốc, Quý Lạc Lạc đi tới trước cửa phòng Sở Tiện, nhìn người đàn ông đang thành thạo thu xếp đồ đạc kia lại không nhịn được nói:

“Dì Sở vẫn luôn… nhiệt tình như vậy sao?”

Sở Tiện liếc nhìn cô một cái, vẻ mặt bình tĩnh “ừ” một tiếng: “Chắc tại họ hợp ý nhau.”

Quý Lạc Lạc gật gật đầu, dứt lời, hai người lại lần nữa im lặng.

Ngoại trừ ngày đầu gặp bọn họ có chút tiếp xúc ra thì mấy ngày nay hai người cũng không nói thêm gì với nhau nữa, Sở Tiện cũng không hiểu tại sao, cứ như là hắn lại khôi phục lại tính cách lạnh nhạt vậy, nếu không có ai chủ động nói chuyện thì hắn sẽ luôn im lặng, khiến trong lòng Quý Lạc Lạc cảm thấy bất an.

Cô cảm thấy mình giống như một kẻ mặt dày, lúc trước hắn bám theo thì cô trốn tránh, bây giờ hắn không quấn lấy cô nữa thì cô lại thấy khó chịu.

Cho đến khi bốn nhà cùng rời khỏi biệt thự, Quý Lạc Lạc cũng không nói thêm một câu nào nữa với Sở Tiện.

Cô về nhà nghĩ ngơi cùng Lại Mỹ Quyên vài ngày, bởi vì đã gỡ bỏ hiểu lầm với cha và mẹ kế cho nên những ngày ở nhà này khiến cô thấy rất an nhàn hạnh phúc.

Nhân dịp thật vất vả cô mới về nhà nghĩ ngơi, mỗi ngày mẹ kế đều thay đổi phương pháp nấu đồ bổ, sau vài ngày, mặt Quý Lạc Lạc cũng bắt đầu béo lên.

Chờ đến khi quay về đoàn đóng phim, Trịnh đạo diễn vừa thấy cô đã không nhịn được mà trêu đùa:

“Người khác dụng binh đánh giặc thì càng đánh càng gầy, còn Hoan công chúa chúng ta lại càng ngày càng mượt mà hơn!”

Sắc mặt Quý Lạc Lạc đỏ lên: 

“Chứng tỏ thức ăn của quân đội chúng ta ngon thôi.”

Dáng vẻ xinh đẹp này của cô chọc người trong đoàn làm phim cười ha ha.

Lúc này Sở Tiện vẫn luôn lạnh mặt cũng đi vào tổ làm phim cùng Hạ Nhiên, bọn họ đến vừa lúc mọi người trong đoàn đang nói giỡn với Quý Lạc Lạc, tình cảnh là một mảnh cười đùa vui vẻ.

Hạ Nhiên đứng đằng sau Sở Tiện, nhìn hắn nhìn chằm chằm ánh mắt Quý Lạc Lạc, đôi tay liền hung hăng cấu vào thịt.

Trong chớp mắt, biểu tình của cô ta đã thay đổi, bày ra gương mặt tươi cười rồi đi qua chỗ đám người Trịnh đạo diễn:

“Chị Lạc Lạc, mọi người đang nói chuyện gì mà vui vẻ thế?”

Trịnh đạo diễn nghe tiếng liền ngẩng đầu, đúng lúc nhìn thấy hai người Sở Tiện đi đến, vậy nên liền nhanh chóng xua tay:

“Hai người tới rồi, vậy mau tranh thủ thời gian, nói qua hết lần diễn này trước, nhân lúc sắc trời còn sớm, chúng ta liền quay hai cảnh luôn đi.”

Mọi người ngồi vây quanh bên cạnh đạo diễn, nhìn ông ta cúi đầu chỉ vào kịch bản rồi mở miệng nói:

“Nội dung lần quay này là cảnh Tầm Hoan công chúa khi lẻ loi một mình xâm nhập vào hoàng cung lúc đêm khuya, nhân lúc thủ vệ chưa chuẩn bị liền xông vào ngự thư phòng đi gặp Vân Trường, mà màn này cũng là lần đầu tiên Tầm Hón thấy hắn sau khi Vân Trường rời khỏi Tề quốc đã bị diệt vong, hai người gặp mặt yêu hận xen lẫn rồi liền triền miên hôn nhau.

Quý Lạc Lạc nỗ lực đưa mình vào trong thế giới giảng thuật của Trịnh đạo diễn, khiến mình và Tầm Hoan công chúa hợp lại làm một.

“Mà lúc này, Khúc Thản Nhiên đã trở thành hoàng hậu Sở quốc, một màn Tầm Hoan và Vân Trường gặp lén này đúng lúc bị nàng thấy được, chuyện này liền khiến nàng hiểu lầm Vân Trường.”

Trịnh đạo diễn vừa nói xong, ba người liền gật đầu, sau đó ông nhìn về phía hai người Quý Lạc Lạc và Sở Tiện, lời nói thấm thía:

“Lạc Lạc, Tiểu Sở, hai cảnh còn lại này đều là hai cảnh quan trọng nhất, cảm tình trước đó đã có cơ sở khá ổn, tôi tin là hai người đã có cái nhìn của mình về cảm nhận giữa các hình tượng nhân vật rồi, hai người thử diễn một lần theo cách nghĩ của hai người đã, sau đó chúng ta lại thảo luận.”

Sở Tiện gật đầu: “Được, chúng ta bắt đầu đi.”

Trịnh đạo diễn vung tay lên, toàn bộ đoàn phim lập tức rơi vào trạng thái làm việc căng thẳng, cảnh quay vẫn lấy bối cảnh là lều, Quý Lạc Lạc mặc một bộ khôi giáp dày nặng, treo dây thép bay lên không trung.

Động tác yêu cầu cao được nàng làm cực kỳ hoàn mỹ, sau khi rơi xuống đất, nàng liền tra xét vị trí của thủ vệ một chút, sau đó động tác lưu loát bay vào ngự thư phòng.

“Ai?”

Nghe có tiếng động, Vân Trường liền buông tấu chương trong tay ra, nhìn vè phía cửa sổ.

“Ai đó? Không cần trốn nữa, ra đi.”

Nghe thấy thanh âm quen thuộc lại xa lạ của hắn, Tầm Hoan chỉ cảm thấy trái tim mình run lên, cách một tấm bình phong, nàng vẫn luôn không dám bước ra.

Lúc trước dùng chính mạng mình để khiến phụ vương phải thả hắn đi, chờ đợi hắn tuân thủ hẹn ước mà quay về cưới mình, nhưng kết quả là người đàn ông mà nàng đã trả giá tất cả này lại xoay người diệt đất nước của nàng, nhà nàng, còn đem mọi dịu dàng vốn thuộc về nàng cho một người phụ nữ khác nữa.

Nàng cười nhạo, đã biết rõ hắn bạc tình như vậy, bản thân lại vẫn còn luôn ảo tưởng, ban đêm mạo hiểm mạng sống xông vào hoàng cung, chỉ vì để nhìn hắn một cái.

Nghĩ đến đây, Tầm Hoan liền nhắm chặt mắt lại, đôi tay nắm chặt thành quyền, chân bước nhanh ra ngoài.

“Hoàng đế bệ hạ, đã lâu không gặp.”

Vào khoảnh khắc nàng xuất hiện, Vân Trường liền đứng dậy từ trên long ỷ, mắt không chớp nhìn nữ nhân mặc khôi giáp đứng dưới kia.

“Là ngươi…”

Tầm Hoan khóc, khóe môi lại nâng lên: “Là ta, xem ra hoàng đế bệ hạ còn nhớ rõ.”

Hai người bọn họ đối diện, trong mắt đều có thiên ngôn vạn ngữ, ai cũng không chịu động một chút.

Nàng cười chua xót như vậy, từng bước một đến gần nam nhân khắc vào trong xương cốt nàng này: 

“Vì sao?”

Lúc chỉ còn cách hắn một bước chân, nàng ngừng lại, vươn tay, run rẩy tinh tế vuốt ve long bào trên người hắn.

Mỗi một chỗ trên long bào đều tinh xảo như vậy, cũng không biết đã được nhuộm thành từ máu tươi của bao nhiêu người nữa, mà trong đó, có lẽ phần lớn đều là máu của người Tề quốc.

“Vì sao lại đối xử với ta như vậy?”

Đây là lời nàng muốn hỏi hắn từ rất lâu rồi, nàng ngẩng đầu, dùng khuôn mặt trải qua gió táp mưa sa bão kinh phong sương lại vẫn diễm lệ như thế nhìn hắn.

Vân Trường vẫn luôn im lặng, chỉ là tầm mắt kia lại chưa từng rời khỏi mặt nàng, thâm thúy mà ẩn nhẫn.

Tay hắn nâng lên, giống như muốn vuốt ve dung nhan trong trí nhớ kia, nhưng vào lúc mới nâng được một nửa lại lặng yên rơi xuống, nắm chặt thành quyền.

“A, vì sao? Ngươi hỏi ta?”

Vân Trường cắn chặt hàm răng, ép bản thân rời mắt đi: 

“Chẳng lẽ trong lòng ngươi không rõ ràng sao?”

Tầm Hoan ngẩn ra: “Chẳng lẽ ngươi cũng không có một chút do dự nào? Những việc ta đã đối xử tốt với ngươi, ngươi có từng nhớ kỹ dù chỉ một chút hay không? Dù chỉ một chút mà thôi…”

Từ trước đến nay nàng luôn cao cao tại thượng, dù có nước mất nhà tan cũng chưa từng lộ ra một chút mềm yếu nào cả, nhưng bây giờ nàng sợ hãi, đối mặt với người mình yêu, lòng nàng lại tràn đầy ủy khuất.

Nghe thanh âm Tầm Hoan mang theo khóc nức nở, tiết tấu hô hấp của Vân Trường liền rối loạn, hắn cảnh cáo chính mình, là do nữ nhân này, nếu không phải tại nàng thì những năm ở Tề quốc đó, hắn cũng sẽ không phải sống đến vất vả như vậy.

Nghĩ vậy, hắn nhẫn tâm mở miệng:

“Chưa từng.”

“Thịch” một tiếng, Tầm Hoan chỉ cảm thấy đáy lòng có thứ gì đó vỡ nát, ngực trống rỗng, vừa chua xót vừa đau đớn.

Nàng ngơ ngẩn nhìn Vân Trường, đôi tay nắm chặt vạt áo trước ngực hắn, mê mang giống như một đứa trẻ lạc đường.

“Vân Trường…”

Nàng gọi tên hắn giống như những ngày ở Tề quốc, ngữ khí nhẹ nhàng, dừng lại trong lòng Vân Trường, lại còn khiến hắn đau lòng hơn so với dao nhọn sắc bén nhất.

Nàng nhón chân lên, chậm rãi đến gần, hôn một cái lên khuôn mặt lạnh lẽo của hắn, một nụ hôn dứt khoát quyết tuyệt.

Lúc này ngoài cửa sổ truyền đến thanh âm đồ sứ vỡ tan, Vân Trường mở mắt ra, chỉ thấy một đoạn góc áo thêu loan phượng chợt lóe qua.

Sau khi kết thúc nụ hôn chuồn chuồn lướt nước, một giọt nước mắt liền chảy xuống khóe mắt nàng, rơi trên mu bàn tay của Vân Trường.

“Từ nay về sau, giữa hai chúng ta không còn bất kỳ quan hệ nào nữa, ta, Tầm Hoan công chúa của Đại Tề quốc thề, từ đây không đội trời chung với ngươi, ta muốn báo thù thay con dân Đại Tề, báo thù thay cha mẹ cùng huynh đệ tỷ muội đã chết của ta.”

“Dừng, qua!”

Trịnh đạo diễn kích động vỗ vỗ tay: “Hai người đã diễn ra hiệu quả mà tôi muốn, đặc biệt là Tiểu Sở xử lý chi tiết nhỏ kia cực kỳ tốt, giống như dự đoán của tôi.”

Về cảm tình giữa Vân Trường và Tầm Hoan, đạo diễn có cái nhìn của chính mình, ông không cực đoan như người đọc khác, cảm thấy Vân Trường toàn tâm toàn ý thích Khúc Thản Nhiên, chỉ là lợi dụng Tầm Hoan mà thôi.

Ông cảm thấy, Vân Trường có tình cảm với Tầm Hoan, chỉ là hắn bị thù hận che mờ mắt, là một người thiếu tình thương từ nhỏ, hắn cũng không biết yêu là gì, càng không biết nên yêu như thế nào.

Cưới Khúc Thản Nhiên, là bởi vì nàng chưa từng làm tổn thương hắn, đối xử tốt với hắn, làm hắn không nghi ngờ, mà Tầm Hoan thì khác, nàng biết rõ quá khứ tăm tối của hắn, cũng từng làm hắn tổn thương nhất, cho nên, hắn cho là mình hận nàng, rồi lại sẽ rối rắm sau khi nàng hắc hóa.

Giọng nói của đạo diễn khiến hai người đang đắm chìm vào thế giới khác không phản ứng kịp, Sở Tiện vẫn cúi đầu, nhìn Quý Lạc Lạc cách mình một bước, trong lòng căng thẳng.

Hắn không để ý đến ánh mắt của nhân viên công tác bên cạnh, nâng tay lên nhẹ nhàng lau đi nước mắt trên khuôn mặt trắng nõn của cô.

Quý Lạc Lạc ngẩng đầu, kinh ngạc nhìn về phía Sở Tiện:

“Không phải anh không để ý tới tôi sao?”

Khóe miệng Sở Tiện hiếm khi lộ ra một nụ cười nhạt:

“Không phải cô tránh mặt tôi trước sao, sao giờ lại đi trách tôi?”

Ngón tay hắn còn ở trên mặt nàng, lạnh lẽo.

Quý Lạc Lạc bị hắn nói đến khuôn mặt nhỏ đỏ lên, nàng hờn dỗi trừng mắt Sở Tiện, sao người đàn ông này có thể lòng dạ hẹp hòi như vậy?

Nhìn hai người bọn họ tiếp xúc với nhau, trong lòng Trịnh đạo diễn liền rõ ràng, ông lật kịch bản, cũng không thúc giục bọn họ, để mặc bọn họ liếc mắt đưa tình, mình thì ngồi ở một bên xem náo nhiệt.

Tác giả có chuyện muốn nói: ngưu bức mình thả ra không thể kéo về…_(:3″<)_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.