Anh Dám Lấy Tôi Dám Gả!

Chương 48




Mẹ Mộ Thanh nghĩ rất hay nhưng ngồi suốt ở cửa lớn mấy ngày cũng không bắt gặp Hồ Quân. Hồ Quân người ta vẫn đang hầu hạ cô vợ mình, nghỉ ngơi xong, xoay đầu lại đến thứ hai mẹ Mộ Thanh mới nhìn thấy Hồ Quân.

Hồ Quân nhận ra mẹ Mộ Thanh, hồi tham gia quân ngũ dù sao Mộ Phong cũng là một trong những lãnh đạo của bọn họ, ngày lễ ngày tết cũng có đến thăm nhà, tuy đã qua nhiều năm, vẫn có chút ấn tượng. Hơn nữa mặt mũi Mộ Thanh rất giống mẹ, có lẽ khi bà còn trẻ cũng là mỹ nữ rung động một phương, bằng không cũng không thể gả cho Mộ Phong.

Nhà họ Mộ cũng có chút gia thế, gia thế ấy trên người bọn họ thì không tính là gì nhưng trong mắt người bình thường cũng xem như khó lường. Lúc này Hồ Quân vô cùng không thích gặp người nhà họ Mộ, chủ yếu vì nhà này có quan hệ với tên Phạm Lý mà anh ghét cay ghét đắng, trong lòng anh như giận chó đánh mèo, ngay cả người nhà họ Mộ cũng bị ghét lây.

Hơn nữa, Hồ Quân đối với những bà cô như mẹ Mộ Thanh luôn có một định nghĩa, bọn họ luôn thấy mình cao cao tại thượng, luôn khinh thường bất kỳ ai, giận người, trách đời. Trước mặt anh thì không đến mức như vậy, nhưng vẻ mặt nhiều chuyện và tâm tư thế lực kia khiến Hồ Quân cảm thấy khá phản cảm.

Nhưng vẫn phải có lễ phép cơ bản nhất, mẹ Mộ Thanh nhìn Hồ Quân bước xuống xe, không nhịn được thầm oán trách con gái mình, dòng dõi của con mình như vậy, lớn lên lại xinh đẹp, gả cho ai chẳng phải cũng môn đương hộ đối, sao lại nhìn trúng tên nhóc nghèo nàn Phạm Lý kia. Nhìn thử công tử của Tổng tham mưu Hồ đi, nhìn người ta tuổi trẻ tài cao, mới chừng đấy tuổi đã lên đến chức cục trưởng rồi, tương lai tươi sáng, nói không chừng còn trên cả ông Hồ, người tốt chức cao như thế lại nhường cho một con nhóc trèo lên.

“Tiểu Hồ, còn nhận ra chị dâu không?” Mẹ Mộ Thanh tươi cười chào hỏi, tính bối phận thực sự hơi loạn, nhưng trong bộ đội đã từng nói, lớn nhỏ đều phải gọi chị dâu, giờ cũng sửa không được nữa.

Hồ Quân khách khí cười cười: “Chị dâu vẫn trẻ đẹp như trước, sao lại không nhớ rõ chứ, chị tìm em có việc gì vậy?”

Mẹ Mộ Thanh nhìn nhìn xung quanh, nét mặt hơi khó xử: “Ừ, có việc riêng…” Ánh mắt Hồ Quân lóe lóe, cúi đầu nhìn đồng hồ: “Nếu không, chị đi với em đến quán trà đối diện ngồi một lát, chỗ đấy yên tĩnh, có ghế lô, có thể trò chuyện......”

Vài bước từ cửa cục đến quán trà Hồ Quân đều suy nghĩ, phụ nữ có chồng tìm anh có chuyện gì? Mặc kệ chuyện gì, nhìn dáng vẻ của bà ta thì biết ngay nhất định không phải chuyện tốt. Hồ Quân không sợ, lớn như vậy chưa có chuyện gì có thể làm khó anh nhưng có Tây Tử vợ anh rồi anh chỉ hơi lo mà thôi.

Hai người ngồi vào ghế, gọi trà Hoàng Kim Quế, mẹ Mộ Thanh còn uống hai hớp trà mới nói: “Tiểu Hồ à! Chị dâu cũng không phải người hay bới móc, nhưng chuyện cưới vợ này, gia đình chúng ta như vậy cần chú ý chọn người môn đăng hộ đối mới thích hợp, không hiểu tận gốc rễ , kiếm không tốt cưới vào nhà rồi sẽ trở thành một mầm hoạ.”

Lời kia vừa thốt ra, nụ cười khách sáo trên Hồ Quân cũng biến mất, cau mày nhìn mẹ Mộ Thanh: “Chị đang nói vợ em là một mầm hoạ?” Giọng điệu rất nghiêm túc. Mẹ Mộ Thanh vốn không nghĩ anh không nể mặt như thế, nét mặt già nua cũng có chút không nhịn được: “Chị dâu nói như thế, chỉ vì vợ của cậu cùng con rể nhà chị......”

Mẹ Mộ Thanh còn chưa dứt lời, Hồ Quân gõ gõ trên bàn trà vô tình cắt ngang bà: “Vợ em như thế nào em là người rõ ràng nhất, không nhọc người ngoài nhiều lời, dạng gì em cũng thích, đều là vợ em cả.”

Mẹ Mộ Thanh bị mấy câu của Hồ Quân làm nghẹn họng, không lên được mà xuống cũng không được, đành lấy ảnh chụp trong túi, ném “bốp” lên bàn: “Cứ xem như chị đây chó lại bắt chuột xen vào việc người khác đi. Cậu trông coi cô vợ này của cậu cho chặt, đừng để nơi nơi thông đồng cùng người khác. Lần này nể mặt mũi của Tổng tham Hồ, chị còn chừa chút đường sống, bằng không chuyện thế này chị đã trực tiếp vạch trần trước Ủy ban kỷ luật quân đội và Cục giám sát thành phố, rồi coi đến lúc đó kết cục sẽ thế nào.”

Bà cô già này thực sự cố chấp kiên quyết không bỏ qua, Hồ Quân liếc một cái, vừa nhìn, ngòi lửa trong lòng lại cháy lên. Ảnh chụp rất tối, rõ ràng là chụp lén không mở flash, nhưng cũng nhìn thấy được đấy là phía trước quân doanh, đèn đường ở phía sau hai người, không quá rõ cũng có thể nhìn ra.

Tên nhóc họ Phạm nắm chặt bả vai Tây Tử, môi hai người dính sát vào nhau....Hồ Quân không dám nhìn kỹ, vội dời ánh mắt, đè ép cơn giận vẫn tăng trong lòng, anh phân rõ trong ngoài, vợ anh làm chuyện gì nên tội, anh trở về đóng cửa giáo dục lại, không tới phiên người ngoài, hơn nữa còn là bà cô già này.

Lúc này khiến Hồ Quân nhớ đến một chuyện trước kia, khi bọn họ tham gia quân ngũ, có một lần Mộ Phong bị vướng vào vấn đề tác phong, quan hệ mờ ám với một cô nhóc của đoàn văn công. Thực tế chuyện này vốn không hiếm, nói trắng ra là chuyện ngươi tình ta nguyện, ai lại cho là thật. Không biết sao lại bị bà cô già này biết, trực tiếp tố cáo đến Ủy ban kỷ luật quân đội. Nếu không phải nhà họ Mộ có nền móng khá vững, chuyện như thế này tương lai Mộ Phong sẽ hoàn toàn bị hủy, thế nên mới nói bà cô già này mà đã tàn nhẫn thì người thân không nhận.

Mấy thủ đoạn này của bà ta áp dụng lên người bình thường thì đã thành công, nhưng lên người anh thì thật sự chưa đủ. Nghĩ đến đây Hồ Quân nở nụ cười: “Chị dâu à, chị làm chuyện này đúng là ngựa quen đường cũ. Thế nhưng Chủ nhiệm của Uỷ ban kỷ luật đã thay đổi, chị không biết chủ nhiệm hiện giờ là lính cảnh vệ trước đây của ông già nhà em đâu nhỉ. Hay là để em giúp chị trình lên, đỡ phiền chị phải tự mình đi một chuyến. Công việc của vợ em thật quá nguy hiểm, em còn đang lo định bắt cô ấy từ chức, chị đến lúc này, em còn ước cục cảnh sát trực tiếp đuổi vợ em luôn, về nhà làm một phu nhân toàn chức, để em nuôi.”

Mẹ Mộ Thanh há hốc mồm, trước kia tiếp xúc cùng Hồ Quân, chẳng qua chỉ là bên ngoài, rất khách khí, sao bà ta có thể biết Hồ Quân như thế nào. Người này không bao giờ chịu thua thiệt, trong lời nói hay việc thật muốn anh chịu thiệt thật không dễ.

Nét mặt già nua của mẹ Mộ Thanh thật sự nhịn không được nữa, có chút khó coi, cơn giận trong mắt Hồ Quân lại phát ra, nhẹ nhàng liếc bà một cái: “Con người em có tật xấu, chuyện gì cũng phải công bằng công chính. Nếu công việc của vợ em bị mất cũng phải kéo thêm vài cái đệm lưng theo mới công bằng, chị thấy đúng không? Đương sự của việc này có tới ba, con gái chị, con rể và vợ em, một người em cũng không tha, chị đi cục thành phố tố cáo vợ em, em đến Ủy ban kỷ luật quân đội vạch trần con rể chị. Còn chưa quên con gái chị làm ở đâu nhỉ, là quân báo đúng không? Vừa may Tổng biên ở đây em cũng quen, một lát em đi gọi một cú điện thoại, nhất định ai cũng chạy không thoát.”

“Cậu . . . . .” Lúc này mẹ Mộ Thanh mới biết bản thân đã chọc phải người thế nào, đây quả thực là một kẻ không phân rõ phải trái. Ý định ban đầu của bà là giáo huấn Tây Tử, một con nhóc quê mùa như vậy lại trèo cao họ Hồ khiến người ta nhìn mà tức giận, nghĩ rằng nếu tố cáo chuyện này ra, Hồ Quân nhất định ly hôn với nó, nhưng bà không ngờ, Hồ Quân lại che chở, mặc kệ thế nào cũng bao che, ngược lại còn cố chấp không buông tha.

Mẹ Mộ Thanh không phải sợ kết cục Phạm Lý thế nào, nhưng bà không muốn làm ảnh hưởng đến công việc của Mộ Thanh làm phiền đến quan hệ mới vào được đấy. Con gái vào quân báo rất tốt, thoải mái, phúc lợi cao, xảy ra chuyện này, ăn trộm gà không được còn mất nắm gạo, mất nhiều hơn được .

Suy nghĩ trong đầu mẹ Mộ Thanh nhanh chóng xoay chuyển, trên mặt buông lỏng nở nụ cười: “Tiểu Hồ à! Chẳng phải chị dâu nói đùa với cậu thôi sao, chuyện này chị nhìn không nổi mới báo cậu một tiếng, không định ầm ĩ lớn chuyện. Tục chữ có nói, giáp mặt dạy con, sau lưng dạy vợ, chuyện vợ chồng hai người thế nào chị sẽ không quan tâm, dàn xếp ổn thỏa là tốt nhất, làm không tốt sẽ hiểu lầm ngay”

“Hiểu lầm?” Hồ Quân nhíu mày: “Hiểu lầm cái gì? Ảnh chụp ở đây, chứng cứ rành rành, chuyện này, nếu chị dâu đã đề suất, em phải xử lý, không thể qua loa. Ngày xưa con vua phạm pháp còn đồng tội với thứ dân, huống chi mấy người này cũng không khác gì con vua, không phải quân nhân thì là cảnh sát, em không thể dung túng cho nếp sống rối loạn này. Chị ngồi đây, em phải quay về đơn vị, chị cứ yên tâm, chuyện này em nhất định phải xử lý một cách công bằng công chính.”

Nói xong, đứng dậy nghênh ngang rời đi, mẹ Mộ Thanh ngơ ngác cả buổi mới vội vàng đứng lên, ra cửa vội vàng gọi cho Mộ Thanh, kể từ đầu tới đuôi một lần, trong lòng thấp thỏm.

Mộ Thanh thật sự không ngờ mẹ cô có thể gây sức ép như thế, bức ảnh đó là do cô chụp , tối hôm đó cô nhận được tin, Phạm Lý làm huấn luyện viên đội huấn luyện đặc biệt, trong đấy có Tây Tử, vội vã chạy đến, tâm tư của Phạm Lý, chưa gặp mặt Tây Tử đã mỗi ngày nhớ thương, hôm đó lại ở cạnh nhau, khó thể nói sẽ ra sao, tuy cô đi cũng không biết có lợi gì, nhưng cô muốn tận mắt thấy.

Chuyện này vừa khéo, cô đúng lúc bắt gặp Phạm Lý cường hôn Tây Tử, bị Tây Tử đẩy ra, lúc ấy chẳng biết tình cảm thế nào, chụp ảnh lại. Phạm Lý về nhà, cô thậm chí không dám lấy ra chất vấn anh, đã uất ức như thế, anh còn đòi ly hôn cùng cô.

Mộ Thanh không muốn trở mặt cùng Phạm Lý, bởi vì cô vẫn muốn sống cả đời bên anh, cô yêu anh, yêu đến hèn mọn, không thể tự kềm chế, nhưng cô đã quên mẹ mình là người ra sao. Mẹ cô muốn xả giận thay cô, cô biết, nhưng cơn giận này vốn do Phạm Lý, cô tự nguyện chịu đựng, nói đến cùng không liên quan đến Tây Tử, điều này Mộ Thanh vẫn phân rõ đúng sai.

Nói sau, họ Hồ không phải gia đình bình thường, bạn tìm đến cửa lên án vợ người ta, có thể tốt mới là lạ. Thế nhưng, Mộ Thanh cảm thấy Hồ Quân chỉ đùa vui, anh ta chỉ hù dọa mẹ cô, sẽ không thật sự làm ra chuyện gì quá đáng, anh ta không để ý đến cô và Phạm Lý, nhưng anh ta để ý đến Tây Tử, vì để ý, chuyện này mới khiến anh có thể khoanh tay bó gối như thế, nhẹ không được, nặng cũng không xong, dù sao với tính cách của Tây Tử, Hồ Quân rõ ràng hơn bọn họ nhiều.

Mộ Thanh chỉ lo cho Phạm Lý, Hồ Quân là một người có thù tất báo, ngoài mặt thì không có gì, nhưng âm thầm ngáng chân, cả đời Phạm Lý có thể bị hủy.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.