An Sinh

Chương 27: Trí nhớ




Editor: AM

Hai ngày nay ta luôn trong tình trạng hưng phấn, Trần thúc đến, phụ thân cũng ở đây, sinh hoạt của ta gần như toàn vẹn. Tân Nguyệt nhìn thấy ta vui vẻ như thế, trêu ghẹo: "Công tử gặp chuyện gì vui sao, là nhặt được tiền, hay là mơ được mộng đẹp?"

Ta lườm Tân Nguyệt trong gương, sâu xa nói: "Tỷ không biết đâu, Trần thúc đến, đương nhiên ta phải vui rồi."

"Sao ta lại vô tình nghe được chuyện người nào đó đồng ý một cái yêu cầu của vương gia?" Tân Nhuyệt chớp mắt nghi ngờ nhìn ta.

Ta nhìn thấy vẻ quỷ quyệt trong mắt Tân Nguyệt, ta dám khẳng định, người này không biết yêu cầu đó là gì, với tính tình của vương gia thì còn nghĩ gì ngoài việc lăn qua lăn lại với ta? Aii, đều do lúc đó ta không tự mình đưa ra yêu cầu, để bây giờ trông như cừu non đợi làm thịt, không biết hắn sẽ chưng, nấu, chiên hay là nướng nữa.

Ta phiền não thở dài, không nghĩ nữa, đi tìm Trần thúc chơi thôi. Ta đi vào đại sảnh, thấy phụ thân cũng ở đó, Trần thúc và vương gia ngồi ở một bên, ba người đang nghiêm túc nói cái gì đó, ta dừng bước, nghi ngờ nhìn bọn họ, bọn họ lại nói chuyện bí mật gì nữa, ta có nên tránh sang một bên hay không.

Lúc ta đang do dự, vương gia vẫy tay với ta: "Qua đây, An Sinh!"

Ta chậm rãi đi qua, vương gia ôm ta ngồi lên đùi, ta xem như không nhìn thấy gì, hai ngày nay khi có Trần thúc và phụ thân, vương gia vẫn luôn ôm ấp không buông như thế, kháng nghị không có hiệu quả, phụ thân và Trần thúc còn làm như không thấy ta vùng vẫy, cho nên ta chẳng muốn vùng vẫy nữa, muốn ôm thì ôm đi, cũng không phải chưa từng ôm bao giờ.

"An Sinh, nhớ chuyện ta sẽ tìm trí nhớ về cho ngươi không?" Vương gia nhẹ giọng hỏi.

"Ừm, nhớ rõ." Ta gật đầu.

"Hôm nay chúng ta sẽ khôi phục trí nhớ cho ngươi."

Trời, thật hả, ta kích động ôm lấy vương gia, a a a, ta muốn khôi phục trí nhớ, nhớ lại chuyện trước đây, phụ thân, Hình Thiên, Vấn Thiên, quá nhiều người, "Vậy thì nhanh đi, nhanh khôi phục trí nhớ thôi, chúng ta nhanh đi!"

"Ừm, An Sinh, việc khôi phục trí nhớ rất nguy hiểm, trí nhớ năm đó của ngươi bị Trần thúc phong ấn, tuy có thể giải trừ, nhưng mà, có thể tất cả ký ức đều biến mất, không ai có thể đảm bảo chuyện gì sẽ xảy ra, như vậy ngươi còn muốn khôi phục trí nhớ sao?"

"Mặc dù có hơi nguy hiểm, nhưng ta vẫn muốn nhớ lại, bởi vì ở nơi đó có phụ thân, có ngươi, có Vấn Thiên, có nhiều ký ức tốt đẹp, nếu mà không nhớ, vậy chẳng phải sẽ thiệt thòi lớn rồi sao? Cho nên ta muốn khôi phục trí nhớ." Ta kiên định nhìn mọi người.

"Vậy được rồi, chúng ta bắt đầu." Vương gia nói xong liền ôm ta vào phòng ngủ, ngồi trên giường, cởi áo ngoài, vương gia cho ta uống chén nước gì đó, ta đau khổ nhìn vương gia, vương gia cười nói: "Chẳng lẽ An Sinh không muốn khôi phục trí nhớ?" Ta từ từ nhắm mắt uống hết.

Ta nắm tay vương gia: "Nếu ta quên hết trí nhớ, ngươi nhất định phải giúp ta, hoặc là nói cho ta biết chuyện trước kia, không thể mặc kệ ta!"

"Được." Vương gia gật đầu.

"Aii, ta có thể ngủ không tỉnh luôn không, ta có nghe nói chuyện này, ngủ mãi mãi không tỉnh, nhưng sẽ không chết, có thể ăn uống, vậy thật khó chịu!"

"Sẽ không, ngươi sẽ khôi phục trí nhớ trước kia, ta đảm bảo."

"Vậy là được rồi, đúng rồi, không cho ngươi rời khỏi ta, phải nắm tay ta, nếu khi ta tỉnh dậy không nhìn thấy ngươi, ta sẽ mách với Trần thúc và phụ thân, cho nên ngươi nhất định không được rời khỏi ta!" Ta nghiến răng nghiến lợi, nói ra lời trong lòng, ta có chút sợ hãi, sợ sẽ ngủ mãi không tỉnh, sợ quên mất chuyện gì đó, vậy thì đúng là nhặt hạt mè mà vứt dưa hấu, sau đó ngay cả hạt mè cũng làm mất.

"A..., đúng rồi, ngươi nói với Tân Nguyệt, ngăn thứ ba tủ quần áo có cái túi màu đen, bên trong là tiền ta tích góp nhiều năm, đó là vốn liếng ta để dành thành gia lập thất, bây giờ không biết sau này sẽ thế nào, để lại cho Tân Nguyệt và Trần thúc đi, đáng tiếc tiền của ta, không được dùng!"

Ta thở dài, ta còn nhiều chuyện chưa làm, còn nhiều thức ăn ngon chưa được ăn, thật là lãng phí mà, biết vậy sẽ ăn nhiều mỹ vị một chút, có thể sau này sẽ không được ăn nữa, con người mà, mất đi mới biết quý trọng, Trần thúc nói như vậy rất đúng.

"Ngươi yên tâm, ta sẽ giữ tiền cho ngươi, nhưng mà ngươi không có cơ hội thú thê rồi." Vương gia nói rất nhỏ, ngay cả ta còn không nghe rõ, có hơi mơ hồ, ta nói: "Vương gia, sao ta cảm thấy hơi choáng, muốn ngủ."

"Ngươi ngủ đi, chờ ngươi tỉnh dậy, sẽ nhớ rõ chuyện trước đây, ngoan, ngủ đi, ta sẽ nắm tay ngươi." Một tay vương gia nắm tay ta, một ta che mắt ta lại.

Mí mắt ta dần nặng trĩu, ta mơ một giấc mơ, tuy không có mẫu thân, nhưng ta có phụ thân, phụ thân ta là vương gia, ta không biết vương gia là gì, nhưng mà ta biết có rất nhiều người nhìn thấy vương gia sẽ quỳ xuống, sẽ khom người, mà ta là tiểu thế tử, ta cũng không rõ phụ thân đối xử với ta thế nào, dù sao phụ thân sẽ kể chuyện xưa cho ta nghe, sẽ cùng ta ngủ, sẽ chăm ta uống thứ thuốc đắng khi ta sinh bệnh, sau đó cho ta ăn đường, dù sao có rất nhiều yêu cầu đều được phụ thân thỏa mãn.

Nhưng cũng có lúc phụ thân tức giận, có một lần ta nhìn thấy những hài tử khác kể về mẫu thân của mình, nhưng mà ta không có, vì vậy ta hỏi phụ thân, phụ thận hét ta, nói mẫu thân đã chết, ta không nghe theo, ta khóc rống muốn gặp mẫu thân, phụ thân tức giận càng la hét lớn hơn, ta lập tức khóc càng lớn tiếng, dáng vẻ nhất định phải tìm được mẫu thân.

Ta không để ý điều gì, ta không biết vì sao mình muốn tìm mẫu thân mà lại làm phụ thân mất hứng, còn lớn tiếng với ta, ta chỉ khóc, cũng cảm thấy ủy khuất. Sau đó thúc thúc tới, khuyên ta rất nhiều ta mới không khóc nữa, thúc thúc nói mẫu thân ta đã đến một nơi rất xa cầu phúc cho ta, nàng hy vọng ta có thể vui vẻ, không hy vọng ta khóc nhè.

Đúng vậy, sau khi ta đeo bám dai dẳng thì thúc thúc miễn cưỡng đồng ý khi không có ai sẽ cho phép ta gọi thúc ấy là mẫu thân, đây là bí mật của chúng ta, ngay cả phụ thân cũng không biết. Bởi vì thúc thúc nói phụ thân sẽ nhớ mẫu thân, không hy vọng ta nhắc đến mẫu thân trước mặt phụ thân, nếu không thì phụ thân sẽ đau lòng, sẽ mất hứng.

Thúc thúc đối xử với ta rất tốt, sẽ làm bánh quế hoa cao và bánh hạt dẻ cho ta ăn, mỗi khi ta bệnh đều nhân cơ hội mà yêu cầu thúc thúc làm nhiều một chút, còn kêu thúc thúc là mẫu thân, những lúc này, thúc thúc cười rất đẹp.

Đêm ấy mưa to sét đánh, thúc thúc ngủ với ta, hát cho ta nghe, dỗ ta ngủ, ta nằm trong lòng "mẫu thân" làm như không nhìn thấy ánh mắt đang trừng của phụ thân, ta biết mà, nếu "mẫu thân" ở đây, phụ thân sẽ không làm gì được ta, phụ thân sợ "mẫu thân", lần đầu ta nhìn thấy "mẫu thân" thì đã biết. Ha ha, ta sẽ không nói chuyện này ra đâu, nếu không thì mặt phụ thân sẽ rất đen.

Ta thấy phụ thân là người hai mặt, nhìn thấy "mẫu thân" là một mặt, gặp người khác thì là mặt còn lại. "Mẫu thân" nói cái gì, phụ thân đều nghe theo, phụ thân nói cái gì, những người phía dưới đều nghe theo.

Khi ta hai tuổi, phụ thân muốn ra ngoài làm việc, lại không thể để ta ở trong phủ một mình, liền đưa đến một nơi rất lớn, tuy ta khóc rất lâu, nhưng "mẫu thân" cũng nói ta nên ở đó một khoảng thời gian. Phụ thân muốn ta đến nơi đó, sau đó "mẫu thân" sẽ ở cùng với ta, ta có thể lớn tiếng kêu "mẫu thân", tuy ta còn nhỏ, nhưng ta biết ai nặng ai nhẹ, vì vậy ta đồng ý vào đó ở.

Tuy nơi đó rất lớn, nhưng không có nhiều người, chỉ có mấy tỷ tỷ, nhưng mà không có phụ thân và "mẫu thân", ở đâu cũng không bằng nhà mình, mỗi ngày ta đều đi chơi, có một ngày ta đang chơi trong sân, phát hiện góc tường có một cái lỗ, vì vậy ta chui ra, bên ngoài thật lớn. Từ đó về sau, ngày nào ta cũng vụng trộm chui ra ngoài, ta phát hiện trên cây có rất nhiều hoa, ta muốn làm điểm tâm cho "mẫu thân", đợi đến khi phụ thân đưa ta ra ngoài thì sẽ đưa cho phụ thân và "mẫu thân", nhất định "mẫu thân" sẽ vui.

Lúc ta đang thu gom hoa thì thấy hai ca ca, một người lớn hơn một chút, người kia thì không khác ta cho lắm, người lớn gọi là Hình Thiên, bộ dáng luôn luôn xa cách, người nhỏ gọi là Vấn Thiên, rất đẹp mắt.

Bọn họ đều rất tốt, bởi vì từ khi ta ầm ĩ muốn gặp mẫu thân, phụ thân liền cấm ta chơi với những hài tử khác, cho nên khi nhìn thấy bọn họ thì ta rất vui vẻ, ngày nào chúng ta cũng gặp nhau ở nơi này và cùng chơi đùa, hình như hai người bọn họ rất quen thuộc nơi này, còn mang ta đi nơi khác chơi, đi qua ngự hoa viên, còn có cái "cung" gì đó, dù sao ta cũng không nhớ tên.

Chúng ta còn đi qua nhiều nơi có thức ăn ngon, Hình Thiên ca ca nói nó là "Ngự Thiện Phòng", chúng ta trộm vài thứ rồi đến nơi không có ai mà ăn, Vấn Thiên còn nói ta là mèo ham ăn, ta đáp lại, Vấn Thiên mới là mèo ham ăn, ta và Vấn Thiên tranh luận không ngớt. Sau đó ta và Vấn Thiên cùng hỏi Hình Thiên, ai là mèo ham ăn, Hình Thiên liếc mắt nhìn chúng ta, khinh thường nói, đều giống nhau.

Sau đó có một ngày ta chui qua thì chỉ thấy một mình Hình Thiên, ta hỏi nguyên nhân, Hình Thiên nhỏ giọng nói Vấn Thiên ngủ nướng. Sau đó ta và Hình Thiên đi chơi, cũng không biết đi đến nơi nào, chỉ thấy trên cây có tổ chim, ta năn nỉ Hình Thiên trèo lên lấy tổ chim cho ta, bởi vì ta muốn xem bên trong có trứng chim với chim non hay không.

Hình Thiên nhanh chóng trèo lên, lấy chim trong tổ, ta ở phía dưới hỏi: Là trứng chim hay là chim non?

Hình Thiên nhìn tổ chim trong tay rồi đáp: Chim non.

Ta lại hỏi: Vậy ngươi lấy cho ta xem đi.

Hình Thiên cẩn thận lấy một chú chim non, ta vui vẻ nói: Hình Thiên thật tốt, nhanh bắt xuống đây.

Kết quả Hình Thiên liếc nhìn ta, sau đó không biết làm sao lại ngã xuống, ta sợ đến mức òa khóc, trên mặt Hình Thiên toàn là máu, sau đó ta liền ngất đi.

Chờ đến khi ta tỉnh dậy, phát hiện Hình Thiên nằm bên cạnh ta, khi hắn tỉnh dậy, nhìn ta rồi nói: Ta còn tưởng ngươi đã chết. Sau đó đứng dậy đi mất, thật là kỳ lạ!

Về sau ta từ miệng Vấn Thiên biết được, từ khi Hình Thiên ngã xuống đất rồi tỉnh dậy thì luôn ngồi bên giường ta, vết thương trên trán bởi vì chữa trị chậm trễ mà lưu lại vết sẹo.

Sau đó xếp hạng trong lòng ta của Hình Thiên chỉ ở sau "mẫu thân" và phụ thân, ừm, xem như bạn tốt đi.

Không bao lâu sau, buổi sáng hôm đó ta ăn điểm tâm rồi cảm thấy mệt rã rời, sau đó ngủ mất. Sau đó là trí nhớ tại Việt Quốc.

Nhìn thấy Hình Thiên cầm lấy tay ta, không ngừng nói: Ngươi nhanh tỉnh dậy đi, ngươi nhanh tỉnh dậy đi...

Ta bực bội vẫy vẫy tay, thật là đáng ghét, ta cố gắng mở hai mắt, gương mặt vương gia xuất hiện trước mắt ta, trong mắt là khẩn trương và lo lắng. Vương gia vẫn đáng ghét như vậy, quấy nhiễu mộng đẹp của người ta, phải trừng phạt một chút.

Vì vậy ta nháy mắt mấy cái, nghi ngờ: "Ngươi là ai?"

Vương gia sửng sốt, đáp: "Ta là Hình Thiên."

"Ta là ai?"

"Ngươi là An... Là thê tử."

"Đây là đâu?"

"Đây là nhà chúng ta, vương phủ."

Vương gia đỡ ta ngồi dậy, ta lại hỏi: "Không đúng, ta là nam, sao có thể là thê tử của ngươi?"

"Ừm, cái đó, ở đây cho phép, nam và nam có thể thành thân."

"Vậy nam và nam sẽ sinh hài tử sao?" Ta tiếp tục hỏi.

"Ừm, không có, nhưng mà có thể nhận nuôi hài tử." Vương gia trả lời có chút miễn cưỡng.

"Mẫu thân và phụ thân ta cũng đồng ý sao?" Ta hoang mang nhìn vương gia.

"Phụ mẫu hai bên đều đồng ý."

"Chúng ta thành thân bao lâu?"

"Ba năm."

"Ta nhiêu tuổi?"

"Năm nay ngươi mười chín tuổi."

"Ai mười chín tuổi?" Phụ thân và Trần thúc bước vào, phụ thân tiếp tục nói, "Đậu Đậu cảm thấy thế nào?"

"Đậu Đậu là ai?" Ta phối hợp hỏi một câu.

Phụ thân lập tức nhìn Trần thúc, lạnh lùng nói: "Đây là chuyện gì, chẳng phải ngươi nói không nguy hiểm sao, sao Đậu Đậu lại như thế, không nhớ gì hết, hài tử đáng thương của ta." Sau đó bước qua ôm lấy ta, ta làm bộ sợ hãi, lui vào trong giường.

Trần thúc nhìn vương gia, vương gia lắc đầu, vẻ mặt lo lắng, Trần thúc nhìn ta, chờ phụ thân khóc cho đã, nhẹ nhàng kéo phụ thân ra, sau đó hỏi vương gia: "Aii, tiền của An Sinh chia cho ta và Tân Nguyệt thế nào đây?"

"A, chia đều đi." Vương gia chần chờ rồi đáp.

"Ta còn chưa có chết, tiền vẫn là của ta." Ta cướp lời, trời, ta lập tức che miệng, nhưng đã trễ, phụ thân và vương gia giật mình nhìn ta, Trần thúc thì cười tít mắt.

Xong, lần này chết chắc.

"Thì ra ngươi không mất trí nhớ?" Vương gia cười đến gần ta, nụ cười kia làm người ta sợ hãi.

Ta không ngừng lui về sau, nhỏ giọng nói: "Ừm, vừa mới nhớ lại, ha ha."

"Có nhớ chuyện gì đặc biệt hay không?"

"Ừm, nhớ một chút?"

"Còn một chút?"

"Toàn bộ, tất cả."

"Vậy chúng ta thảo luận một chút về yêu cầu ngày đó ta nói đi, ngươi sẽ không quên chứ?"

"Không, không quên."

"Nhớ ngày chúng ta viên phòng chứ, ký ức lần đó không tốt, lần này ta muốn nó viên mãn, ngươi không có ý kiến gì chứ?"

"Không ý kiến." Hu hu, sao mạng ta lại khổ như vậy!

"Vậy bắt đầu đi." Nói xong liền muốn cởi y phục ta. Ta lập tức ngăn lại, "Phụ thân và Trần thúc còn ở đây."

"Yên tâm, bọn họ đã ra ngoài từ lâu."

"Vậy, ta vừa mới tỉnh lại, không có tinh thần."

"Ta có tinh thần là được, ngươi hưởng thụ đi."

Vương gia đã cởi y phục ta xong, ta từ từ nhắm hai mắt "chờ chết", đột nhiên truyền đến âm thanh "ọt ọt", ta giật mình, lập tức nói: "Ta đói, ăn cơm rồi làm cái đó được không?" Có thể kéo dài được bao lâu thì kéo.

Vương gia ngừng tay, cười nói: "Vậy thì ăn cơm trước."

Ta vỗ vỗ ngực, nguy hiểm thật, đúng là tự tạo nghiệt không thể sống mà!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.