Ăn Hết Tiểu Bạch Thỏ

Chương 7




Tuyên Lý Hòa mặc dù rất không thích cái tên Phó gia thiếu gia kia, nhưng bà chị ngu ngốc của anh chính là chỉ yêu Phó Kỳ Tu, đem cả trái tim cũng tặng cho người ta, anh còn có thể như thế nào?

Anh chỉ có thể cố mà điều chỉnh tâm thái, nếu không ngăn cản được bọn họ chung một chỗ, vậy anh sẽ phải giúp chị của mình hảo hảo trông chừng Phó Kỳ Tu, tuyệt đối không cho phép Phó Kỳ Tu tổn thương cô.

“Chị, chị nếu đã trở thành bạn gái của hắn, vậy thì nên đem hắn quản chặt một chút, đừng cho hắn có cơ hội cùng những nữ nhân khác mập mờ.”

Thật ra anh cũng không phải cố ý nhằm vào Phó Kỳ Tu, nhưng quan hệ mờ ám giữa Phó Kỳ Tu cùng La Dĩ Na lúc nào cũng nghe thấy, gần đây một tạp chí lá cải còn tung ra một bức ảnh hai người bọn họ “hư hư thực thực” mờ ám đi ra từ một quán rượu, không may lại để anh đọc được.

Mặc dù hình chụp phi thường mơ hồ, không cách nào xác định có phải hay không bọn họ, nhưng không có lửa làm sao có khói, anh hi vọng chị mình chú ý chú ý nhiều một chút, cũng là vì cô tốt.

Đang chuẩn bị ra cửa hẹn hò Tuyên Vũ Đồng dừng bước lại suy nghĩ một chút, xoay người hỏi:

“Em là muốn nói đến tấm ảnh chụp anh ấy và La Dĩ Na của một tạp chí lá cải gần đây sao?”

Tuyên Lý Hòa tức giận trừng cô một cái, anh như thế thay cô khẩn trương, lo lắng trực tiếp nói cho cô biết sẽ làm cô bị đả kích lớn, cho nên chậm chạp không biết nên mở miệng như thế nào, thì ra là cô đã sớm biết.

“Kỳ Tu đã theo chị giải thích qua, anh ấy và La Dĩ Na chẳng qua là bằng hữu bình thường, ngày đó chỉ đơn thuần là đưa nước hoa cho Dĩ Na mà thôi.”

Cô nhanh chóng thừa cơ hội này làm sáng tỏ, không muốn để cho Lý Hòa tiếp tục hiểu lầm Phó Kỳ Tu.

Thật ra cô vốn là không biết chuyện này, mấy ngày hôm trước sau khi ra tạp chí kia, Phó Kỳ Tu lập tức chủ động hướng cô giải thích hết thảy, nói cô không nên để ý đến tin tức trên mấy tờ tạp chí lá cải này.

“Hắn nói chị liền tin?”

“Dĩ nhiên.”

Cô không chút do dự gật đầu.

Tuyên Lý Hòa khẽ thở dài, nhân tình quá mức phức tạp, chị mình như vậy thiếu hụt ý đề phòng người khác, rất dễ bị lỗ.

“Chị, em cảm thấy chị nên tự mình suy nghĩ, không thể Phó Kỳ Tu nói gì chị sẽ tin cái gì, nếu như hắn có chủ tâm dụ dỗ chị, chị ngây ngốc tin hắn, cuối cùng bị tổn thương vẫn là chị.”

Cô biết Lý Hòa là đang quan tâm cô, nhưng cậu đối với Phó Kỳ Tu không tín nhiệm, vẫn khiến cô cảm thấy có chút rầu rĩ.

“Chị nghĩ, anh ấy chắc chắn sẽ không gạt chị.”

“Kia rất khó nói, ít nhất em cảm thấy được hắn trước mắt đối với chị còn chưa đủ có thành ý.”

“Anh ấy nơi nào không đủ có thành ý ?”

“Chỉ riêng điểm hắn ta không công khia quan hệ của hai người cho mọi người biết, em liền rất bất mãn.”

Cô giống như là nhân tình của Phó Kỳ Tu vậy, hẹn hò rất bề bộn, làm chuyện gì cũng rào trước đón sau, cùng chuyện Phó Kỳ Tu và La Dĩ Na công khai thật sự là cách biệt nhiều lắm.

“Loại chuyện này cũng không cần thiết phải cố ý tuyên truyền, không thể không để cho người khác biết”

Cô vẫn là giúp Phó Kỳ Tu nói chuyện.

“Bằng không chúng ta đi làm trắc nghiệm, nhìn xem hắn có phản ứng gì.”

“Làm cái gì trắc nghiệm?”

“Chị tìm một cơ hội nói với hắn, muốn cùng có cơ hội cùng hắn công khai đến chỗ đông người, nếu như hắn thật sự xem chị là bạn gái, sẽ không chút do dự đáp ứng, thậm chí hận không được đem chị giới thiệu cho những người khác biết mới đúng.”

Nhưng nếu như Phó Kỳ Tu có điều do dự, vậy thì có vấn đề. Anh là nam nhân, đối với nam nhân tâm thái rất hiểu rõ.

Tuyên Vũ Đồng nhẹ chau mày, cô cũng không nghĩ cố ý cùng Phó Kỳ Tu cùng nhau trong trường hợp công khai xuất hiện, cô chỉ cần anh cho cô một câu trả lời nhất định, chứng minh tâm ý của anh là đủ rồi. Nhưng vì chứng minh Lý Hòa hiểu lầm Phó Kỳ Tu, cô vẫn quyết định tìm cơ hội hỏi một câu, như vậy cậu cũng không thể nói gì được nữa.

Rời khỏi nhà, cô cùng Phó Kỳ Tu hẹn gặp tại bãi đậu xe.

Cô ngồi lên ghế lái phụ, đang muốn thắt dây an toàn, Phó Kỳ Tu lại đột nhiên đưa tay bưng lấy gương mặt của cô, kéo cô xoay đầu lại đối mặt với anh.

“Vũ Đồng, em làm sao vậy?”

Anh nghi ngờ hỏi.

Đối với cuộc hẹn hôm nay, cô ngay cả điểm một chút nụ cười vui vẻ cũng không, thật giống như có chút rầu rĩ không vui, khiến anh rất khó có thể không chú ý đến.

“Ách? Không có a.”

Cô buồn bực nhìn anh.

“Em cho rằng anh không hiểu em sao?”

Anh nhẹ mổ môi của cô, dùng tiếng nói trầm thấp dễ nghe ôn nhu hỏi thăm:

“Tâm tình không tốt? Cùng anh hẹn hò thống khổ như vậy a?”

“Không phải, anh đừng nghĩ lung tung.”

Cô vội vàng giải thích,

“Cùng anh ra ngoài em rất vui vẻ, không có thống khổ.”

“Nếu không phải, em tại sao sầu mi khổ kiểm?”

Anh thấp cười ra tiếng, anh là nói đùa, không nghĩ tới cô tưởng thật.

“Ách…”

Cô do dự, không biết có nên hay không thực tình nói, dứt khoát trả lời.

“Chỉ là vừa mới ra cửa , cùng Lý Hòa phát sinh một điểm nhỏ tranh chấp mà thôi, không có gì.”

“Tranh chấp cái gì?”

Anh khẽ khiêu mi, sẽ không phải là cùng anh có liên quan ?

“Anh còn tiếp tục hỏi tới, chúng ta đến không kịp buổi chiếu phim.”

Cô nhanh chóng dời đi tiêu điểm, đem anh đẩy trở về ghế lái.

“Nhanh lên một chút lái xe đi.”

Cô né tránh quá mức rõ ràng, khiến cho Phó Kỳ Tu càng cảm thấy được có cái gì không đúng. Bất quá cô hiện tại không nói cũng không lo, anh có thể từ từ tìm cơ hội toàn bộ biết được.

Xe rời bãi đậu xe dưới tầng hầm, tốc độ vững vàng chạy trên đường cái, Tuyên Vũ Đồng trong lòng vẫn đặt nặng chuyên Tuyên Lý Hòa nói với cô, nếu còn không sớm hỏi, cô không biết sẽ buồn bực tới khi nào. Được rồi, bây giờ hỏi!

“Cái kia… Kỳ Tu.”

“Ừ?”

Tay anh cầm tay lái, vừa nhìn chằm chằm tình hình giao thông phía trước, vừa phân thần nghe xem cô muốn nói cái gì.

“Anh gần đây có cái gì tụ hội hoặc là xã giao sao?”

“Có, tại sao vậy?”

“Em có thể cùng anh đi không?”

Lúc này vừa lúc gặp phải đèn đỏ, xe dừng lại, anh kinh ngạc địa quay đầu nhìn cô.

“Em muốn theo anh lộ diện?”

Cô gật đầu, có chút khẩn trương, không biết anh sẽ cho cô câu trả lời thế nào?

“Em tại sao đột nhiên muốn làm như vậy?”

“Thân là bạn gái, em cùng anh đến những chỗ đông người, không phải là rất bình thường sao?”

Phó Kỳ Tu cảm thấy phi thường kinh ngạc. Cô nói rất đúng không sai, nhưng cô cũng không thích xã giao, bình thường có thể tránh liền tận lực tránh xa, hôm nay thế nào sẽ chủ động yêu cầu tham gia?

Cô là vì phối hợp anh, mới tự bức bách mình tham dự những cuộc xã giao của anh, làm chuyện tình bản thân vốn không thích sao?

Mặc dù tâm ý của cô khiến anh cảm động, nhưng anh cũng không hi vọng cô ủy khuất bản thân.

Anh vung lên ôn nhu thỏa mãn cười, vỗ nhẹ gương mặt của cô.

“Em không cần miễn cưỡng tự mình phối hợp với anh, dù sao những thứ tụ hội kia cũng không phải là nhất thiết phải mang bạn gái theo cùng.”

Lúc này đèn đỏ chuyển xanh, anh quay đầu lại, tiếp tục chuyên chú lái xe, khóe miệng nụ cười thật lâu không tiêu tan.

Cô kinh ngạc sửng sốt, anh đang cự tuyệt cô sao?

“Kia nếu quả thật có loại xã giao cần mang theo bạn gái đi thì sao?”

“Em cũng không cần phải lo lắng, anh tự có biện pháp.”

Tại sao có thể như vậy? Đáp án mà cô muốn hoàn toàn không phải là cái này.

Tuyên Vũ Đồng chẳng những tâm trạng không có thả lỏng, ngược lại bắt đầu thấp thỏm bất an, phản ứng của anh cùng cô thiết tưởng hoàn toàn không giống nhau, chẳng lẽ thật sự bị Lý Hòa nói trúng?

Không đúng không đúng, trong này nhất định có cái gì hiểu lầm, cô tin tưởng anh thật sự yêu cô, chẳng qua là… Có thể… Bởi vì có chút nguyên nhân cô không biết, anh mới không hi vọng công khai cô.

Cô cố gắng tự nhủ với bản thân, nhưng càng làm như vậy, lòng của cô ngược lại càng ngày càng bất an, giống như đi vào một đoàn sương mù, tìm không được đường về…

Tuyên Vũ Đồng cảm giác được, Phó Kỳ Tu đối với cô thật sự tốt, nhưng lại không có dự định công khai với cô.

Cô nghĩ như thế nào cũng cảm thấy chuyện này rất mâu thuẫn, anh nguyện ý để mẹ của mình biết quan hệ với cô, nhưng không muốn cho những người khác biết cô là bạn gái của anh, đây không phải là thật kỳ quái sao?

Trừ ra điểm này, nhân tố làm cho cô bất an chính là —— y phục của anh dính mùi thơm không tầm thường!

“Lại là cùng loại mùi thơm…”

Sau giờ ngọ, Tuyên Vũ Đồng nhàn rỗi đi tới nhà Phó Kỳ Tu, chuẩn bị cho anh một kinh hỉ, hôm nay là gỡ kỷ niệm một trăm ngày bọn họ chính thức hẹn hò, cô muốn làm một bữa tối lãng mạn dưới ánh nến, hảo hảo ăn mừng cái này ngày .

Cô nhìn thấy áo khoác ngoài của anh đăt trong giỏ, chờ người giúp việc đến giặt, nhẹ nhăn đầu lông mày, vì muốn xác định mùi thơm chiếc áo này phát ra, cô đặc biệt cầm lên ngửi một chút.

Giờ này khắc này, cô cảm thấy có chút chán ghét, chán ghét cái mũi của mình tại sao phải đối với mùi thơm như thế nhạy cảm?

Đây là nước hoa cô điều chế riêng cho La Dĩ Na, bình thường nước hoa cô điều chế cho những khách hàng khác, chừng quá một, hai tháng sau sẽ quên, nhưng nước hoa điều chế cho La Dĩ Na cô lại nhớ đặc biệt rõ ràng.

“Tôi hi vọng cô có thể giúp tôi điều chế một lọ nước hoa có khả năng hấp dẫn nam giới, đàn ông chỉ cần vừa ngửi thấy mùi thơm kia, lập tức sẽ bị dụ dỗ,…”

La Dĩ Na rốt cuộc muốn dụ dỗ ai? Thẳng đến hiện tại, cô vẫn là không rõ ràng lắm. Nhưng Phó Kỳ Tu trên y phục lại nhiều lần lây dính mùi nước hoa của La Dĩ Na, này đại biểu hai người bọn họ gần đây thường thường gặp mặt.

Mặc dù Phó Kỳ Tu nói anh và La Dĩ Na chẳng qua là bằng hữu, cũng không có bất kỳ quan hệ mập mờ nào, nhưng đây chỉ là ý nghĩ đơn phương của anh, nếu như La Dĩ Na cũng không nghĩ như vậy?

Bằng không… Hôm ở bữa tiệc từ thiện kia, cô cũng sẽ không cố ý nói những lời mập mờ, dẫn đạo cô hiểu lầm quan hệ của hai người bọn họ.

Nếu như La Dĩ Na thật muốn dụ dỗ Phó Kỳ Tu, cô có thể là đối thủ của La Dĩ Na sao? La Dĩ Na các phương diện điều kiện so sánh với với cô đều tốt, nếu như cô là nam nhân, rất dễ dàng cũng sẽ bị La Dĩ Na hấp dẫn, sẽ không coi trọng cô – một đóa hoa bình thường.

“Không được, mình phải tin tưởng anh ấy, anh ấy không phải là loại nam nhân sẽ bị sắc đẹp dụ dỗ, bằng không anh đã sớm lựa chọn La Dĩ Na.”

Cô lắc đầu, muốn vứt bỏ ý nghĩ lung tung trong lòng.

Cô đối với anh có lòng tin, nhưng cô cảm thấy nên làm một số hành động củng cố địa vị của cô trong lòng anh, để anh đối với cô yêu say đắm càng ngày càng sâu, như vậy cho dù La Dĩ Na thật sự muốn dụ dỗ anh, cũng không dễ dàng thành công.

Trong tình cảm, cô trước giờ vẫn đều bị vây trong trạng thái bị động, mà hiện tại cô muốn vì anh thay đổi.

“Không sai, mình cũng phải cố gắng!”

(Hắc hắc, ta cười gian )

Cô trong nháy mắt dấy lên hừng hực ý chí chiến đấu, hướng về nhà riêng làm một … “Tư Bội Tú” chuẩn bị, tối nay phải khiến anh không thể không mê đến thần hồn điên đảo.

Sau khi tất thảy thu xếp xong, cô quay trở lại nhà của Phó Kỳ Tu, tiếp tục chuẩn bị bữa tối dưới ánh nến, vừa khẩn trương, vừa mong đợi, hi vọng tối nay có một sự lãng mạn chưa từng có.

Đến buổi tối, Phó Kỳ Tu tan làm liền về nhà riêng, bởi vì Tuyên Vũ Đồng trước đó dặn dò anh ngày hôm nay nhất định phải về nhà đúng giờ. Nhìn cô thần thần bí bí, nội tâm của anh mặc dù khó hiểu, nhưng lại phi thường mong đợi, không biết cô muốn cho anh niềm vui bất ngờ gì?

Về đến nhà, mở cửa, vừa mới bước vào, Tuyên Vũ Đồng vẻ mặt tươi cười hướng anh đi tới, nhào tới trong ngực của anh.

“Hoan nghênh trở về!”

“Ách?”

Anh ngoài ý muốn sửng sốt.

Từ trước đến giờ đều là anh chủ động kéo gần khoảng cách giữa hai người, cô cơ hồ đều là thẹn thùng bị động, khó được cô chủ động đầu hoài tống bão, anh dĩ nhiên vui vẻ, đang định ôm lấy cô, không nghĩ tới cô đã trước một bước thối lui, tốc độ nhanh đến làm cho anh bóp cổ tay.

Ngay khi cô bổ nhào tới, trong nháy mắt đó, anh tựa hồ ngửi thấy được trên người cô có một mùi hương xa lạ, là ảo giác của anh sao? Anh nhớ kỹ cô không có bôi nước hoa .

Tuyên Vũ Đồng hơi đỏ mặt, trước lấy cặp táp của anh, giúp anh cởi áo khoác, giống như cô vợ trẻ.

“Trước về phòng mang kính sát tròng bỏ ra đi, mang nhiều đối với mắt anh sẽ không tốt.”

Anh tự tiếu phi tiếu nhìn cô, không biết cô rốt cuộc đang chơi trò chơi gì, bất quá anh cũng là phi thường vui lòng phối hợp.

Anh về phòng trước đem kính sát tròng bỏ ra, giải khai cà vạt, vốn là nghiêm chỉnh quần áo trở nên thoải mái, cả người cũng đi theo buông lỏng không ít.

Rời phòng, vừa vào đến phòng ăn, bữa ăn tối dưới ánh nên cô tỉ mỉ bố trí hiện lên trong mắt anh. Trên tấm khắn trải bàn màu hồng bày ra bữa ăn theo kiểu Tây Âu, xem ra cô đã tốn không ít tâm lực. Salad trái cây, gỏi cá cuốn, súp hải sản, sấy hạnh bảo cô, sấy ngưu tiểu bài, sữa tươi lạc, rượu đỏ vân vân, (ta không hiểu nổi mấy món này là gì TT-TT), phong phú bày đầy một bàn, tinh sảo không thua gì khách sạn năm sao.

“Em nghĩ anh nhất định không biết hôm nay là ngày mấy.”

Cô cười ngọt ngào.

“Ngày mấy?”

“Hôm nay là kỷ niệm một trăm ngày chúng ta chính thức gặp gỡ, em đích thân chuẩn bị này một bữa ăn dưới ánh nến, sau bữa ăn tối…”

Cô đột nhiên thẹn thùng dừng lại miệng, không biết có nên hay không nói tiếp đi xuống.

“Ừ?”

Lòng hiếu kỳ của anh cũng bị khơi dậy, cô hôm nay ngôn hành cử chỉ rất không giống với trước đây, khiến anh phi thường mong đợi.

“Chúng ta hay là trước dùng bữa tối đã.”

Cô tính toán trước bán cái nút.

Phó Kỳ Tu kinh ngạc nhíu mày, không nghĩ tới cô lại cũng biết cách kích thích trí tò mò của anh, điều này làm cho anh lại càng mong đợi ” tiết mục hứng thú” sau bữa ăn tối.

Hai người theo sát ngồi ở bên cạnh bàn ăn, vừa dùng cơm, vừa nỉ non nói nhỏ, không khí vừa ngọt ngào vừa lãng mạn, thỉnh thoảng lại chơi trò cho nhau ăn.

(=.=)

“Ăn ngon không?”

Cô mong đợi hỏi, vì chuẩn bị bữa ăn này, cô đã tiêu tốn rất nhiều công phu, thời gian. Trước đó luyện tập rất nhiều ngày, buộc Tuyên Lý Hòa ăn đồ cô “Tập nấu”, cho cô ý kiến.

“Em nấu cái gì, anh có từng chê qua sao?”

Anh cười điểm nhẹ đầu mũi của cô, vấn đề này còn cần hỏi?

Cô không cam lòng nhẹ chau lông mày, câu trả lời cô muốn không phải cái này.

“Anh trả lời như vậy không tính, em muốn nghe anh…”

Sát phong cảnh, chuông điện thoại di động lại đột nhiên vào thời khắc này vang lên, phá hủy không khí lãng mạn.

(Ta nhận ra cứ lúc nào lên đến cao trào là cái điện thoại lại reo -> kinh ngiệm: lần sau muốn làm gì trước phải tắt điện thoại )

Tuyên Vũ Đồng ảo não khẽ thở dài.

“Ai, anh nhanh một chút nghe máy đi.”

Phó Kỳ Tu nhịn không được cười khẽ một tiếng, cô ảo não cau mày nét mặt thật là khả ái : đáng yêu,

“Anh rất mau sẽ trở lại.”

Anh trở lại trong phòng, cầm lấy điện thoại di động trên bàn, nhấn xuống phím trò chuyện.

“Uy, chuyện gì?”

Cô thừa dịp anh đang nói chuyện điện thoại, nhanh lên hít sâu, vì sau bữa ăn tối cấp cho anh “Vui mừng” mà cố gắng ngưng tụ dũng khí.

Thật ra thẳng đến hiện tại cô vẫn còn có chút do dự, mặc dù hiện tại người trẻ tuổi quan niệm cũng rất cởi mở, cảm thấy nam nữ trong lúc đó phát sinh “Loại chuyện này” là rất bình thường, mà cô cũng không bài xích cùng anh tiến thêm một bước phát triển, nhưng cô vẫn là cảm thấy rất khẩn trương, thẹn thùng…

“… Dĩ Na, tôi tối nay không rảnh, hôm nào khác được không?”

Phó Kỳ Tu cũng không có đóng cửa phòng, thanh âm nói chuyện tuy nhỏ, vẫn mơ hồ từ bên trong gian phòng truyền ra.

La Dĩ Na? Nghe được cái tên này làm cho cô trong nháy mắt căng thẳng thần kinh.

Anh hiện tại đang cùng La Dĩ Na nói điện thoại? Cô ấy gọi tới làm cái gì?

“… Ừ, được, tạm thời cứ như vậy.”

Phó Kỳ Tu không có nói quá lâu, rất nhanh liền cúp điện thoại, lần nữa trở lại phòng ăn.

Sau khi anh ngồi trở lại trên ghế, liền phát hiện nét mặt của cô có chút là lạ.

“Sao vậy?”

“Anh mới rồi cùng La Dĩ Na nói điện thoại?”

“Đúng vậy.”

Anh thản nhiên thừa nhận.

“Anh gần đây thường cùng cô ấy gặp mặt sao?”

Nhớ tới mùi thơm trên y phục của anh, cô vẫn là nhịn không được thốt ra vấn đề gần đây vẫn quấy nhiễu mình.

“Tần số so với lúc trước nhiều hơn chút.”

“Tại sao? Cô ấy tìm anh có chuyện gì không?”

Anh thập phần hứng thú cười cười.

“Vũ Đồng, em đang ghen?”

Tiểu bạch thỏ của anh rốt cục cũng bắt đầu biết ghen, này có phải hay không chứng tỏ tình cảm của cô đối với anh ngày càng sâu, càng đậm?

“Không có, không có, chẳng qua là quan tâm một chút thôi.”

Cô khó xử không dám nhìn thẳng anh, coi như là ghen, cô cũng không muốn thừa nhận.

Anh sẽ không cho là cô trông nom nhiều lắm? Nhưng cô thật sự rất để ý, rất muốn biết…

Anh đem cô kéo ngồi lên trên đùi của mình, ôm lấy hông của cô, ôn nhu giải thích.

“Cô ấy gần đây có chút vấn đề tình cảm, cho nên tìm anh tương đối nhiều lần, em không cần nghĩ quá nhiều.”

Khó được Dĩ Na cũng gặp vấn đề tình cảm, lúc trước anh và Vũ Đồng trong lúc tiến triển không thuận, cũng hướng cô tâm sự, xem như là trả lễ, anh gần đây cũng phải thường xuyên nghe cô tố khổ.

Bất quá đây là vấn đề tình cảm cá nhân, không nhận được sự đồng ý của Dĩ Na, anh cũng không có phương tiện nói cho Vũ Đồng tình hình cụ thể và tỉ mỉ, không thể làm gì khác hơn là nhàn nhạt cho qua.

Cô đưa tay quàng qua bờ vai của anh, rốt cục khua lên dũng khí.

“Anh có nhận ra em hôm nay có chỗ nào khác?”

Thật sự là cô đang ghen với La Dĩ Na, thậm chí lo sợ tự mình mị lực không sánh bằng La Dĩ Na, cô muốn bắt lấy trái tim của anh, vô luận dùng phương pháp gì, muốn cho anh càng thêm mê luyến cô!

Anh đem cô từ đầu đến chân nhìn kỹ một lần.

Cô hôm nay mặc một chiếc vày liền màu bạc ôm sát thân, cổ khoét rộng, hiện ra vóc dáng linh lung hấp dẫn, trên mặt trang điểm trang nhã, nhưng lúc cô cùng anh đi ra ngoài cũng sẽ tỉ mỉ chăm lo trang phục, cho nên cũng không có đặc biệt bất đồng.

“Không nhận ra sao?”

Nhìn cô lắc đầu, anh cười xin khoan dung.

“Cho chút gợi ý đi, bằng không anh không biết phải đoán đến lúc nào.”

“Cùng nghề nghiệp của em có liên quan.”

Cô hai mắt hiện ra ánh sáng mong đợi, không biết ám hiệu như vậy anh rốt cuộc có hiểu hay không.

“Em bôi nước hoa!”

Anh lập tức nghĩ tới mùi thơm lúc trước ngửi thấy được, hiện tại cô ở trong ngực của anh, mùi hương này lại phiêu tán đi ra, anh mới xác định không phải là ảo giác của mình.

Cô gật đầu, nét mặt nhiều vẻ ngượng ngùng, bộ dáng muốn nói lại thôi, mơ hồ tản ra hơi thở câu dẫn, hoàn toàn khơi lên sự hiếu kỳ của anh.

“Tại sao phải đột nhiên muốn bôi nước hoa ?”

Bởi vì muốn dụ dỗ anh! Bất quá cô nói không ra những lời rõ ràng như vậy, nét mặt trở nên ngượng ngùng hơn, cũng càng thêm mê người.

Anh thân mật cụng vào trán cô, nhẹ mổ môi của cô, rất có kiên nhẫn cùng cô cọ sát lẫn nhau.

“Ừ? Thế nào không trả lời, lại thẹn thùng?”

Cô suy nghĩ một chút, quyết định quải loan trả lời.

“Từng có người hỏi người khởi đầu nhãn hiệu nước hoa Chanel nổi tiếng một vấn đề, hỏi bà muốn đem nước hoa bôi ở bộ phận nào trên cơ thể, anh biết Chanel thế nào trả lời không?”

“Trả lời thế nào?”

Anh cảm thấy thực buồn bực, cái đó và vấn đề anh hỏi có liên quan sao?

“Bà nói…”

Cô ở bên tai anh vừa nhẹ vừa mềm thấp lẩm bẩm.

“Bôi nơi muốn được hôn…”

Anh đột nhiên chấn động, da thịt toàn thân căng lên, cô đây là đang dụ dỗ anh, anh không thể nào ngốc đến ngay cả ám hiệu của cô cũng nghe không hiểu.

Nội tâm mừng như điên trong nháy mắt bao phủ anh, anh siết hai cánh tay đang ôm cô, để hai người càng dán chặt lại với nhau, không khí mập mờ nhất thời chuyển nùng.

Anh tiếp tục dựa vào trán của cô, tiếng nói trở nên trầm thấp khàn khàn, để lộ ra ham muốn đối với cô.

“Cho nên… Em đem nước hoa bôi ở đâu?”

“Anh cảm thấy thế nào?”

Cô nhịn không được mặt đỏ tim đập, thành công đốt lên lửa dục giữa hai người, muốn dừng cũng không thể dừng lại.

Cô thật sự rất khẩn trương, lại mong đợi chuyện sắp xảy ra…

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.