Âm Dương Nhãn

Chương 20: Đầu tháng




Ngày một tháng năm dài đằng đẵng rốt cuộc cũng trôi qua, chờ đến khi Nghệ Tu lếch thân thể nặng nề, tay chân run rẩy mở cửa mật thất, Kỷ Bạch Tình mệt lả cũng được Mao Thiên Tuyền cẩn thận ôm ra.

Cả căn mật thất dưới lòng đất rất ngột ngạt, toàn bộ căn phòng cùng hành lang đều được dát kim loại rất dày, tiếng bước chân cùng tiếng nói chuyện không ngừng vang vọng làm người ta có cảm giác rất áp bách.

Mái tóc dài của Kỷ Bạch Tình ướt đẫm dán sát bên gương mặt, ngay cả khí lực nói chuyện cũng không còn. Cô yếu ớt nhìn mọi người, sau đó nhắm mắt lại tựa vào lòng Mao Thiên Tuyền. Mà Nghệ Tu từ trong mật thất bước ra thì giống hệt như mới từ trong nước leo lên, sắc mặt mệt mỏi tiều tụy, bất quá anh vẫn đứng thẳng người, không cần người khác đỡ, tự mình lê bước nặng nề quay về ký túc xá.

Tất cả mọi người tập trung canh giữ trong căn phòng khách nhỏ trước cửa mật thất, chăm chú nhìn bóng lưng thẳng tắp của Nghệ Tu. Vu Hãn Âm thở phào một hơi: "Lần này coi như bình an vượt qua."

Vưu Minh Thành khẽ gật đầu, mặt không biến sắc xoay người rời đi.

Liếc nhìn căn mật thất tối tăm, trên mặt tường kim loại có thể nhìn rõ những vết lõm có hình dáng từ nắm đấm cùng ngón tay. Cậu yên lặng đứng nhìn một hồi, sau đó quay đầu nhìn theo bóng lưng Nghệ Tu.

Làn da của anh cũng không giống bình thường, những lằn gân xanh vặn vẹo vẫn chưa lặn xuống hoàn toàn, ánh sáng trên người cũng yếu hơn rất nhiều, bất quá vẫn kịch liệt dao động. Nghệ Tu cứ vậy trầm mặc từ mật thất trở về khu ký túc xá, biến mất ở cầu thang.

"Yên tâm đi, đội trưởng còn chống đỡ đi được là không có việc gì. Để anh ấy an tĩnh nghỉ ngơi hai ngày thì sẽ khôi phục bình thường." Đỗ Phái Tuyết nhìn Tô Dập, nhẹ giọng an ủi.

Tô Dập gật đầu, nhịn không được quay đầu một lần nữa nhìn tầng cao ốc mười mấy tầng cao chót vót ở bên cạnh, vẫn không thấy gì.

Ở trong phòng tỉ mỉ vẽ một con tiểu quỷ trong trí nhớ, Tô Dập đã thuần thục sử dụng bảng vẽ điện tử. Vẽ xong, cậu dùng QQ chat gửi hình qua cho Bình Hạo Diễm, sau đó nhịn không được quay đầu nhìn về phía cửa phòng.

Từ khi trở về phòng, Nghệ Tu vẫn không hề có chút động tĩnh nào.

Tô Dập đứng dậy, mở cửa phòng đi tới trước cửa phòng Nghệ Tu, do dự một lúc vẫn không gõ cửa, nắm tay giơ cao không hề hạ xuống.

Nhìn cửa phòng hồi lâu, Tô Dập rũ mắt, trán nhẹ nhàng tựa vào cửa, trong lòng có chút khổ sở.

Lúc sức mạnh bạo động, Nghệ Tu rất thống khổ đi? Dù vậy anh vẫn cắn răng liều mạng sống sót, khó trách khi đó anh lại tức giận như vậy.

Cảm giác này có chút xa lạ nhưng không thể ngăn chặn. Tô Dập yên lặng nhắm mắt, trong lòng cầu nguyện hi vọng Nghệ Tu nhanh nhanh hết thống thổ, nhanh nhanh khỏe lại.

Vì nhắm mắt nên Tô Dập không phát hiện có những sợi tơ bạch quang li ti từ người mình tràn ra, hệt như sương khói có ý thức xuyên qua cánh cửa, chậm rãi tiến vào người người không còn chút sức lực nằm trên giường.

Những sợi tơ kia tựa hồ tạo thành một cầu nối giữa hai người, hết thảy thế giới đều được hư hóa, Tô Dập nhắm mắt "nhìn" thấy người đang mệt lả kia.

Con ngươi dưới mi mắt Nghệ Tu giật giật, mí mắt run lên, giống như sắp mở mắt ra, mi tâm nhíu chặt chậm rãi giãn ra, ánh sáng trên người cũng chậm rãi an tĩnh lại, dần dần khôi phục lại biên độ dao động mà bình thường Tô Dập nhìn thấy.

"Cậu Tô."

Tô Dập cả kinh, bạch quang chậm rãi lưu động đột ngột tiêu tán, trạng thái kết nối cũng biến mất. Cậu ngẩng đầu nhìn qua, phát hiện dì dọn dẹp đang ôm giỏ quần áo đã phơi khô, trên tay còn cầm rất nhiều móc áo.

Đột nhiên có chút cảm giác có người nhìn mình, Tô Dập nghiêng đầu nhìn về phía sân thượng, thế nhưng không thấy gì cả.

Mặc dù dáng vẻ tựa vào cửa khi nãy của Tô Dập có chút kỳ quái nhưng làm việc ở đây đã lâu, dì dọn dẹp tự nhiên hiểu được cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi. Dì chỉ mỉm cười bất đắc dĩ: "Cậu Tô, tôi không phân biệt được áo sơ mi của cậu, cậu có thể nhận ra không?"

Tô Dập trầm mặc gật đầu, nhìn cánh cửa phòng trước mắt một lần nữa rồi mới quay qua nói với đối phương: "Trên quần áo của con đều có dấu hiệu, ở phần lai bên trái, trên quần cũng có." Vừa nói cậu vừa kéo một chiếc áo sơ mi trắng, chỉ chữ "Tô" nhỏ ở phần lai áo.

Dì dọn dẹp ngộ ra, gật đầu mỉm cười: "Tôi biết rồi, sau này tôi sẽ giúp cậu thu dọn."

Nhận lấy quần áo của mình, Tô Dập mới nhớ ra quần áo thể thao mới mua chưa làm ký hiệu. Sau khi treo đồ vào tủ, Tô Dập lấy hộp kim chỉ, kiên nhẫn thêu tên mình lên lai quần áo.

Khoảng thời gian còn lại Tô Dập nghiêm túc hội họa, mà hôm sau Nghệ Tu liền xuất hiện trước mắt mọi người, mặc dù thoạt nhìn vẫn còn yếu nhưng rõ ràng đã ổn định lại.

Tô Dập nhìn Nghệ Tu, ánh sáng trên người anh mặc dù vẫn còn kích động nhún nhảy nhưng so với lúc vừa ra khỏi mật thất đã tốt hơn nhiều.

Nhìn Nghệ Tu bình tĩnh ăn sáng, Khương Tu Hiền khó nén kích động hỏi: "Lão đại, lần này sao anh khỏe lại nhanh như vậy? Có biện pháp gì sao? Em có thể giúp gì không?"

Nghe vậy, Nghệ Tu liếc nhìn Tô Dập ngồi đối diện mình đang cúi đầu an tĩnh ăn sáng, lạnh nhạt nói: "Tôi cũng không biết vì cái gì."

Chú ý tới tầm mắt Nghệ Tu, Vu Hãn Âm có chút suy tư nhìn Tô Dập, sau đó mỉm cười nói với Nghệ Tu: "Vừa vặn, lão Hoàng Nghiệp kinh doanh địa ốc kia khiếu nại chúng ta, kêu la ầm ĩ đòi đích thân đội trưởng ra tay. Thực ra thì cũng không phải chuyện quan trọng gì, nếu anh chịu được thì qua đó xem thử xem sao. Hoàng Nghiệp dù sao cũng có chút liên quan với cấp trên của chúng ta, mặc kệ cũng không tốt lắm."

Sắc mặt Khương Tu Hiền trầm xuống, bàn tay cầm nĩa siết tới trắng bệch, cắn răng nói: "Tên Hoàng Nghiệp kia... cư nhiên chỉ đích danh lão đại vừa mới qua đầu tháng..."

Vu Hãn Âm liếc nhìn sắc mặt âm trầm không kém của Bình Hạo Diệm, bất đắc dĩ nói: "Bị Hạo Diễm chỉ thẳng mặt nói "nếu như có đại quỷ, ông còn có thể sống sót mà đứng sờ sờ ở đây sao", lão ta tức tới suýt chút nữa phun máu nên..."

Đầu ngón tay Khương Tu Hiền giật giật, chiếc nĩa phập một phát cắm sâu vào chiếc đùi gà, ánh mắt lóe hung quang: "Hạo Diễm nói có gì sai đâu? Lão mập kia ồn ào muốn chết, chúng ta có phải đạo sĩ đuổi quỷ đâu, chúng ta là người diệt quỷ. Tôi thấy chính cái thái độ nghi thần nghi quỷ của lão mới dễ hấp dẫn mấy thứ kia ấy."

Mao Thiên Tuyền ở bên cạnh nhíu mày: "Để chị đi, đội trưởng nghỉ ngơi thêm đi."

Bình Hạo Diễm đập mạnh đôi đũa lên bàn, cất cao giọng: "Ai đi cũng vậy thôi! Nhà tên mập kia chỉ có vài con tiểu quỷ thôi, không phải khắp nơi đều có chúng sao..."

"Đừng ồn ào, nghe Vu Hãn Âm cùng đội trưởng nói đi." Vưu Minh Thành nhíu mày lạnh giọng nói.

Chiếc bàn tròn lúc này mới an tĩnh lại, Vu Hãn Âm lắc đầu: "Hoàng Nghiệp chỉ định đích danh đội trưởng."

Nghệ Tu nhíu mày: "Tôi đi xem thế nào."

Vu Hãn Âm gật đầu, nhìn qua Tô Dập: "Tiểu Dập cũng đi cùng đi, xem thử xem có vấn đề gì không. Lần này ba tụi anh đi, Tu Hiền với Hạo Diễm cứ ở lại đây chờ đi, đừng đi theo kích động lão, bằng không lại phiền."

Vì thế sau khi ăn sáng xong, chờ Vu Hãn Âm chuyển qua nữ trang, ba người lên xe tiến thẳng tới biệt thự của Hoàng Nghiệp.

Nghệ Tu ngồi ở ghế sau, xoa xoa trán nói: "Rốt cuộc bên đó có gì không?"

Vu Hãn Âm đáp: "Trước đó Tu Hiền với Hạo Diễm có qua xem rồi, nói là không có dấu vết đại quỷ, chỉ có dăm ba con tiểu quỷ mà thôi. Thế nhưng Hoàng Nghiệp cứ khăng khăng nói mình bị đại quỷ ám, cứ thấy bóng đen ở trong nhà."

Nghệ Tu hừ một tiếng: "Ở đâu ra lắm đại quỷ như vậy chứ, ông ta tưởng khe nứt quỷ vực nằm trong nhà mình à? Hơn nữa ông ta thấy được sao? Nếu quả thực có thể nhìn thấy đại quỷ thì ông ta còn sống được đến giờ sao?"

"Vấn đề chính là ông ta căn bản không thấy được quỷ, vì thế bóng đen mà ông ta thấy chính là nghi vấn." Vu Hãn Âm từ kính chiếu hậu nhìn Nghệ Tu.

Nghe vậy, Nghệ Tu có chút không nhịn được: "Sao không tìm những gia tộc huyền môn hoặc ba tông môn kia? Chuyện này là chính là chuyên ngành của bọn họ mà?"

Vu Hãn Âm nhún vai: "Chắc là tiếc tiền, anh cũng biết bọn họ đòi giá cao cỡ nào mà."

Từng nghe qua từ quỷ vực này, hiện giờ lại một lần nữa nghe thấy, Tô Dập không khỏi hỏi: "Quỷ vực là cái gì?"

Quỷ vực là không gian tồn tại của quỷ môn, căn cứ theo cổ tịch nhiều năm trước ghi lại, năm đó quỷ vực tương thông với nhân gian, quỷ môn tràn qua tàn hại chúng sanh, sau khi quỷ thần thống lĩnh quỷ vực cùng quỷ môn bị thánh tử thời đó của Hạo Ca Tông giết chết thì quỷ vực cùng nhân gian mới hoàn toàn tách biệt. Trước đó không phải đã kể trận hạo kiếp hai mươi năm trước với em sao? Chính vì đột nhiên xuất hiện khe nứt liên thông với quỷ vực nên quỷ quái mới từ đó tiến vào nhân gian."

Tô Dập có chút suy tư gật đầu, hỏi tiếp: "Kia khe nứt đó ở đâu?"

Nghệ Tu chỉ ra ngoài cửa xe, hướng phía tây thành phố: "Ở trên núi Sa Minh."

Hoàng Nghiệp ở trong khu biệt thự sang trọng của mình chờ bọn họ, vừa mở cửa liền không ngừng lải nhải bên tai nhóm Tô Dập: "Thật là, sao bây giờ mọi người mới tới, tên quỷ con âm trầm tới lần trước sao có thể nói như vậy chứ, tôi bị dọa tới gầy mất mấy ký rồi đây này, nếu còn không giải quyết được thì tôi thực sự hoài nghi khả năng của đặc vụ bộ môn mấy người..."

Cửa vừa mở ra, đập vào mắt mọi người là một người nam có dáng người béo tròn. Ngũ quan gương mặt đều bị thịt béo làm biến đổi, cổ tay to tròn đeo chiếc đồng hồ vừa nhìn đã biết có giá trị không rẻ đang không ngừng quơ loạn. Tô Dập nhìn thấy rất nhiều tiểu quỷ có hình dạng giống như con cá với đôi mắt thối rữa bám trên người đối phương, cái miệng đầy răng nhọn hé ra, tựa hồ đang hút gì đó trên người ông ta.

Nhìn đống hắc khí bao phủ trên người Hoàng Nghiệp, Vu Hãn Âm thực đồng ý với phán đoán của Khương Tu Hiền.

Lão mập còn muốn định than vãn hối thúc một trận, thế nhưng bị ánh mắt lạnh nhạt của Nghệ Tu quét tới, lão giống như bị ai đó bóp cổ, những lời chưa kịp nói ra đều nghẹn lại trong cổ họng.

Âm thanh từ tính nhu hòa của Vu Hãn Âm vang lên: "Ngài hoàng, rất xin lỗi, đây là đội trưởng mà ngài đã chỉ định đích danh, trước tiên để chúng tôi vào nhà xem qua một chút được không?"

Lúc này Hoàng Nghiệp mới chú ý tới Vu Hãn Âm ở sau lưng Nghệ Tu, thịt béo trên mặt co rút vài cái, cố nặn ra một nụ cười tự cho là hiền hòa: "Hóa ra là vậy, mời vào mời vào, không biết vị mỹ nhân này gọi là gì?" Vừa nói, lão vừa lặng lẽ nâng tay lộ ra chiếc đồng hồ sáng lóng lánh.

Vu Hãn Âm lộ ra nụ cười tiêu chuẩn, thế nhưng ánh mắt lại không hề có ý cười: "Ngài cứ gọi tôi là cô Vu là được."

"Cô Vu nghe khách sáo quá, tôi gọi em là Tiểu Vu đi."

Nụ cười trên mặt Vu Hãn Âm vẫn không biến đổi: "Cứ theo ý thích của ngài đi." Dù sao thoạt nhìn mình có muốn đổi cũng không được.

Nghệ Tu trực tiếp lướt qua người Hoàng Nghiệp tiến vào biệt thự, Tô Dập có cảm giác tồn tại rất thấp đi sát phía sau, cũng bắt đầu quan sát căn biệt thự này.

Thế nhưng nơi này quả thực giống như bình Hạo Diễm nói, thoạt nhìn không có vấn đề gì cả, bất quá số lượng tiểu quỷ thì có chút bất thường, mật độ nhiều hơn những ngôi nhà bình thường rất nhiều.

Chờ Vu Hãn Âm báo lại kết quả này cho Hoàng Nghiệp, lão liền không thèm để tâm tới mỹ nhân mỹ nhiếc gì nữa, quát ầm lên: "Không có khả năng! Nhất định là có thứ gì đó! Mỗi tối tôi đều thấy một cái bóng đen thật lớn xuất hiện bên mép giường, cúi đầu nhìn tôi chằm chằm!"

.*. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.