Âm Dương Nhãn

Chương 1-2: Bệnh mù màu




Mây đen dần dần bao phủ khắp bầu trời thành phố A, thành phố không bao giờ ngủ, ánh đèn đường sáng ngời hệt như mạng nhện dọc theo các con đường từ trung tâm sầm suất kéo dài ra xung quanh, từ từ len lỏi đến vùng ngoại thành.

Tia chớp lóe sáng trên tầng mây, tiếp theo đó là ầm một tiếng thật lớn.

Mưa to như trút nước.

Rạng sáng bốn năm giờ, bên cạnh khu nhà cũ an tĩnh, mọi người đều đang say giấc. Màn mưa dày đặc che chắn đi ánh đèn đường lờ mờ đồng thời xối ước những tòa kiến trúc cũ kĩ cùng những tấm biển quảng cáo.

Tiếng mưa ào ào cùng âm thanh giọt nước đập vào cửa sổ đôm đốm quấy nhiễu giấc mộng đẹp của mọi người. Những người đang say ngủ trong tiểu khu không khỏi trở mình, lầm bầm vài tiếng rồi nhắm mắt ngủ tiếp, hoàn toàn không nghe thấy tiếng kêu cứu cùng than khóc xen lẫn trong tiếng mưa.

Khu nhà này từng là khu phân phối, thế nhưng hôm nay lại trở thành một góc cũ nát bị bỏ quên giữa đô thị sầm uất. Vì thế khu này hiển nhiên không có camera giám sát.

Trong hẻm nhỏ chật hẹp tăm tối, một nữ nhân gầy yếu bị một người nam nhân cường tráng cưỡng ép đè trên đống rác dơ bẩn, cô vừa giãy dụa một cách vô lực vừa kêu khóc. Túi đồ, mảnh dù rách cùng quần áo văng tán loạn, bị nước mưa thấm ướt.

"Cứu, cứu tôi với..."

"Giờ này có ai tới cứu mày chứ?" Vừa nói, người nam nhân thô bạo tát nữ nhân một cái.

Gò má nữ nhân nhanh chóng sưng lên, cô tuyệt vọng trợn trừng mắt, không có ai, không có ai tới cứu cô cả...

Không có...

Đột nhiên một bóng dáng vặn vẹo mơ hồ xuất hiện sau lưng nam nhân, nước mưa xuyên qua bóng dáng kia rơi xuống đất, nam nhân cùng nữ nhân đều không cảm nhận được sự tồn tại của nó. Nó xúi đầu, thèm thuồng nhìn chằm chằm tấm lưng nam nhân. Trái tim mạnh mẽ đang nảy lên bên dưới lớp cơ bắp rắn chắc, nó cơ hồ có thể tưởng tượng được hương vị thơm ngon của trái tim kia...

Cười gằn một tiếng, nó nhanh chóng vươn móng vuốt xuyên thủng lưng nam nhân, moi trái tim đang nảy thình thịch kia ra ngoài!

Máu tươi tung tóe bắn lên vách tường xám xịt trong hẻm, sau đó bị nước mưa pha loãng chảy xuống. Biểu tình dữ tợn của nam nhân đột nhiên đóng băng, cả người nặng nề ngã xuống người nữ nhân.

Nữ nhân phát hiện nam nhân đột nhiên ngã xuống, cô vội vàng dùng cả tay lẫn chân điên cuồng giãy ra khỏi thân thể nặng trịch của nam nhân, khiếp sợ không ngừng bò ra xa. Ánh mắt nữ nhân trừng to cực đại, nhìn thi thể nam nhân nằm bất động trong đống rác, cổ họng run rẩy phát ra tiếng thở dốc.

Ánh mắt đờ đẫn một chốc, nữ nhân dáng vẻ vô cùng chật vật rốt cuộc ý thức được gì đó, cô bắt đầu liều mạng kéo túi đồ của mình đang nằm trong vũng nước, run rẩy lôi di động ra, bất quá di động bị thấm nước, hoàn toàn chết máy.

Cô trợn to mắt, hốt hoảng dùng sức bấm nút nguồn di động, thế nhưng màn hình vẫn không có dấu hiệu sáng lên, đột nhiên tầm mắt cô đông cứng.

Trong ánh đèn đường mờ ảo, nữ nhân nhìn thấy máu, đều là máu, trên tay, trên người, còn có vách tường cùng nền đất...

"A-----!!!"

...

Lại là giấc mộng này.

Tô Dập an tĩnh đứng trong bóng tối mờ mịt, trước mặt là hai cánh cửa loáng thoáng không thấy rõ hình dáng ẩn sau lớp sương mù dày đặt.

Gần nhất giấc mộng này xuất hiện càng lúc càng thường xuyên hơn, làm Tô Dập vô thức nghĩ tới ông lão.

"Tiểu Dập, con phải nhớ kỹ, có những cánh cửa tuyệt đối không thể mở, thế nhưng có những cánh cửa, con nhất định phải mở nó ra."

Những lời ông lão từng nói vang lên trong đầu Tô Dập, lần đầu tiên nghe cậu nói mình thường xuyên mơ thấy giấc mơ này, ông lão đã nhìn thẳng vào mắt cậu nói như vậy.

Thế nhưng cánh nào nên mở, cánh nào không nên mở thì ông lão không nói. Ông chỉ dùng ánh mắt phức tạp nhìn Tô Dập, sau đó nói: "Lựa chọn cái nào thì cứ nghe theo nội tâm của con đi..."

Nghe theo nội tâm?

Tô Dập không nhúc nhích đứng im tại chỗ, nhàn nhạt nhìn hai cánh cửa.

Cậu không muốn chọn cái nào cả.

Sáng sớm, Tô Dập bị một trận huyên náo đánh thức.

Đây chính là điểm xấu của khu nhà cũ, hiệu quả cách âm cơ hồ là con số không, huống chi Tô Dập còn ở tầng lầu thấp, mỗi sáng sớm tiếng báo thức chính là tiếng rao hàng, tiếng trả giá cùng tiếng trò chuyện của mọi người khi chuẩn bị đi làm.

Tô Dập mở mắt, ánh sáng lờ mờ từ cửa sổ chiếu vào phòng, trước mặt là một mảnh trắng đen đơn điệu. Không có bất kỳ màu sắc nào khác, chỉ có biến hóa giữa trắng và đen. Đây là một gian phòng ngủ nhỏ cũ kỹ, một cái giường gỗ, một tủ áo gỗ, một cái kệ gỗ, một bộ bàn ghế gỗ cùng một chiếc bàn để máy vi tính cũng cũ nốt, trong ánh sáng lờ mờ của ban mai có chút ngột ngạt.

Tô Dập chậm rãi ngồi dậy, nhìn quanh một vòng căn phòng nhỏ quen thuộc, sau đó quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ.

Bầu trời u ám, xem ra hôm nay thời tiết khá râm mát. Tâm tình Tô Dập không khỏi có chút vui vẻ.

Đồng hồ chậm rãi chạy, kim giờ chỉ ngay số sáu.

Tiếng huyên náo dưới lầu tựa hồ lớn hơn ngày thường rất nhiều, Tô Dập hoàn toàn không có chút hứng thú. Cậu cúi đầu, nghiêm túc xếp chăn đặt lên đầu giường, sau đó đặt gối lên phía trên rồi đi rửa mặt.

Tiếng nước trong phòng tắm vang lên, phòng tắm rất nhỏ, sàn nhà có chút không bằng phẳng cùng bệ xí đều được chà rửa rất sạch sẽ, vòi hoa sen cùng máy nước nóng được treo cạnh chiếc gương. Tô Dập chải răng, bình tĩnh nhìn gương mặt bị phần tóc mái che đi phân nửa của mình, phía trên chậu rửa mặt là kem đánh răng cùng khăn lông được đặt chỉnh tề, ánh mắt liếc nhìn hình ảnh quen thuộc trong phòng tắm, không hề có chút ưu tư.

Nghiêm túc chải răng năm phút, Tô Dập nhổ bọt, súc miệng rồi rửa mặt, sau đó quay trở ra phòng ngoài, kéo mở cửa tủ quần áo cũ kỹ.

Trong tủ treo một hàng áo sơ mi trắng quần tây đen, Tô Dập lấy bộ ngoài cùng bên trái thay cho bộ áo ngủ trên người, sau đó đi qua phòng ngủ chính.

Căn phòng cũng vô cùng đơn sơ, bất quá không hề có dấu tích của người ở, trên giường gỗ cũng không có chăn nệm. Trên chiếc tủ cũ là di ảnh một ông lão cùng một chiếc lư hương nhỏ.

Tô Dập rút ba cây chân nhang đã cháy hết bỏ vào hộp gỗ, sau đó từ ngăn kéo lấy ba cây nhang, đốt lửa rồi cắm vào lư hương.

Xuyên qua làn khói nhang lượn lờ, Tô Dập lẳng lặng nhìn di ảnh. Ông lão vẫn luôn nghiêm nghị, bức di ảnh cũng không có biểu tình vui vẻ, thế nhưng trong mắt Tô Dập, ông lão trong bức di ảnh trắng đen hoàn toàn không có gì khác biệt với trong ký ức, cứ như ông chưa từng rời đi.

Nhìn một chốc, Tô Dập chậm rãi chớp chớp mắt, xoay người trở về phòng ngủ nhỏ, cầm lấy mấy quyển sách đặt trên đầu giường tiến ra phòng khách.

Phòng khách thiết kế rất đơn giản, một chiếc bàn gỗ lớn, vài chiếc ghế dài cộng thêm vài chiếc tủ lớn nhỏ bất đồng. Tô Dập từ trong tủ gỗ lấy bảng vẽ ra đeo lên lưng, sau đó một lần nữa kéo kệ tủ, từ những ngăn bất đồng lấy ra giấy phác họa, bút cùng tẩy. Nhìn kỹ thì sẽ phát hiện trên những thứ này đều có hình vẻ sao năm cánh màu đen.

Lúc ra tới cửa, Tô Dập nghiêm nghiêm chỉnh chỉnh kiểm tra lại đồ đạc cùng ba lô, chắc chắn không bỏ sót thứ gì mới cầm lấy chiếc dù đặt cạnh cửa, mở cửa đi ra ngoài, sau đó xoay người đóng cửa.

Dưới lầu truyền tới giọng nói oang oang của bác gái lầu trên đang trò chuyện với hàng xóm.

"Ai nha, trong cái hẻm để rách cách hai con phố có người chết! Cảnh sát đã phong tỏa hẻm đó lại rồi..."

"Xảy ra chuyện gì vậy? Hung thủ bị bắt chưa, chúng ta sẽ không gặp nguy hiểm chứ?"

"Ai nha, hi vọng cảnh sát sớm bắt được hắn a..."

Tô Dập kéo kéo cửa, kiểm tra lại lần cuối cùng, xác nhận đã khóa kỹ. Vừa quay người lại liền đối diện với hai bác gái vóc người đầy đặn xách túi thức ăn đi tới.

Hành lang có chút chật hẹp, Tô Dập im lặng đứng sát tường, nhường đường cho đối phương.

Hai bác gái thấy Tô Dập thì sửng sốt, một bác gái tóc quăn lúc đi ngang qua thì nói: "Tiểu Dập, sớm vậy đã đi vẽ rồi à? Gần nhất ra ngoài phải cẩn thận một chút nha con, phụ cận vừa xuất hiện một kẻ giết người!"

Tô Dập cứng đờ, chầm chậm gật đầu, có chút cứng nhắc mở miệng: "Cám ơn dì Hứa, hôm nay làm món cá cho em nó ạ?" Cậu chỉ mấy con cá tươi còn đang nảy lung tung trong bịch.

Nhắc tới đứa con trai bảo bối, dì Hứa lập tức bật cười: "Đúng vậy! Nó chuẩn bị thi đại học, ăn cá cho bổ não! Trưa nay Tiểu Dập muốn qua nhà dì...."

Tô Dập vội vàng lắc đầu, không nói thêm gì nữa.

Dì Hứa rất quen thuộc với dáng vẻ này của Tô Dập, biết rõ tính tình cậu nên cũng không cưỡng ép, cười ha hả đi tiếp, ngược lại bác gái đi ở phía trước thì có chút nghi ngờ nhìn Tô Dập.

Tô Dập cúi đầu, nhìn thứ kỳ quái có hình dáng giống con thỏ màu xám tro nằm trên cầu thang. Con thỏ kia rất nhỏ, đôi tai xám tro không ngừng lay động, đôi mắt hạt đậu ti hí mờ mịt nhìn khắp nơi, hiển nhiên không rõ vì sao mình đang bám trên túi cá thì bị rớt xuống, thoạt nhìn có chút đáng yêu.

Thứ kia căn bản không phải con thỏ đáng yêu gì cả, nó là loài tiểu quỷ chuyên hút những cảm xúc tiêu cực của nhân loại, để có được thức ăn thơm ngon, chúng sẽ dụ dỗ làm những ưu tư của con người biến thành suy nghĩ cực đoan.

Cũng may loài quỷ này không có lực sát thương, Tô Dập nhấc chân đá nhẹ con thỏ, nhẹ giọng nói: "Đi đi."

Con quỷ ngẩng đầu, nhe hàm răng sắc bén hăm dọa nhân loại có thể nhìn thấy mình! Tô Dập cúi đầu nhìn nó, vẫn như cũ không có biểu tình.

Nó ngửi ngửi Tô Dập một chút, sau đó mất hứng thú thu hồi răng nhọn, xoay người theo cửa sổ hành lang nhảy ra ngoài. Giống như phát hiện động tĩnh bên này, những con tiểu quỷ đang di động khắp nơi chợt quay đầu nhìn qua, sau đó chậm rãi thu hồi tầm mắt, tiếp tục di động tới mục tiêu của mình.

Nhìn thấy con quỷ có bộ dáng như con thỏ rời đi, Tô Dập mới tiếp tục xuống lầu.

Bởi vì hiệu quả cách âm của khu nhà không tốt, lúc đang chầm chậm đi xuống lầu, Tô Dập nghe thấy bác gái vừa nãy nhỏ giọng hỏi: "Chị Hứa, đứa nhóc ở phòng 301 ở một mình à? Nghe nói nó là trẻ mồ côi, thoạt nhìn có chút âm trầm a, hai mươi mốt tuổi mà không chịu học đại học cũng không có nghề ngỗng gì..."

"Chị nói gì vậy!" Dì Hứa lập tức ngắt lời đối phương, ló đầu nhìn xuống cầu thang một chút, không thấy bóng dáng Tô Dập mới nhỏ giọng nói với bác gái vừa mới dọn tới không lâu: "Chị đừng có nói lung tung trước mặt Tiểu Dập, thằng bé liên quan gì chị chứ, cũng đâu có ăn cơm nhà chị."

Bác gái nọ ngượng ngùng nói: "Tôi chỉ hỏi chút thôi..."

Dì Hứa liếc đối phương một cái: "Tôi nói cho chị biết, người quanh đây đều rõ chuyện của nó, bất quá chị đừng có hỏi lung tung để thằng bé nghe mà buồn. Nó là trẻ mồ côi được ông cụ ở nhà 301 nhận nuôi, ông cụ kia cũng không có con cái gì nên để căn hộ lại cho Tiểu Dập. Còn công việc thì Tiểu Dập làm nghề tự do, làm phiên dịch ở trên mạng."

Bác gái kia suy tư gật gật đầu, không hỏi thêm nữa.

Nghe được phân nửa thì Tô Dập không để ý nữa, nhìn sắc trời u ám, Tô Dập mang theo tâm tình có chút vui sướng bước xuống con đường huyên náo.

Cậu không thích ngày nắng có ánh mặt trời chói chang. Mặc dù Tô Dập không sợ ánh sáng như người bị bệnh mù màu khác nhưng cậu vẫn thích thời tiết râm mát hơn.

Đi xuống hành lang, tiến vào con đường nhỏ nhưng vô cùng huyên náo. Con đường vốn đã chật lại thêm những kệ hàng chiếm lấn, xe cộ muốn đi qua phải không ngừng bóp còi. Hôm nay kẹt xe khá nghiêm trọng, tiếng còi xe chói tai không ngừng vang lên, những người bán hàng cũng không an tâm, cứ không ngừng nhìn dáo dác.

Tô Dập từ quầy hàng điểm tâm mua ba cái bánh bao, liếc nhìn đám tiểu quỷ đủ loại hình dáng chạy tán loạn trên đường, ánh mắt dừng lại trên người con quỷ có hình tứ giác đang há rộng miệng, lộ ra cái lưỡi dài chẻ đôi đang bám trên vai ông chủ bán điểm tâm, sau đó lẳng lặng rời đi. Tô Dập vừa ăn bánh bao vừa cúi đầu né tránh những vũng nước đọng trên đường, chầm chậm đi tới phía trươc1.

Số lượng đám tiểu quỷ tựa hồ hơi nhiều một chút.

Xuyên qua hai con phố, đột nhiên Tô Dập dừng lại, nhìn thấy bên đường tụ tập rất đông người.

Tô Dập trầm mặc nhìn đám người, ánh mắt kinh hoảng như nhìn thấy quái thú. Đứng yên nhìn xuyên qua khe hở giữa đám người, thử quan sát bên trong.

.... Xe cảnh sát, cảnh sát, dây ngăn cách...

Bình tĩnh!

Tô Dập tựa hồ có chút tò mò nhìn hẻm nhỏ bị phong tỏa, thế nhưng con ngươi trống rỗng không ngừng co giật, nhịp tim cũng tăng nhanh.

Chỗ Tô Dập dừng lại có một vũng nước đọng, nước từ trên lầu không ngừng tí tách nhỏ xuống.

Tiếng gặm cắn làm người ta khó chịu vang lên ngay sau lưng Tô Dập, cậu căn bản không dám quay đầu lại, chỉ có thể nương theo chiếc gương nhỏ của cô gái trẻ đang chỉnh trang ở phía trước len lén nhìn một chút-----

Trong kính có một bóng dáng chợt lóe, con ngươi Tô Dập co rút. Đó là một con đại quỷ hình vượn màu trắng, dáng người to cỡ người trưởng thành. Trên người nó có những vết bẩn đen đen không biết là gì, nó đang cầm một thứ gì đó ngồm ngoàm gặm cắn, những giọt chất lỏng không rõ từ thứ kia không ngừng nhỏ giọt.

Không muốn nghĩ tới thứ kia rốt cuộc là gì, trái tim Tô Dập đập thình thịch, cứng đờ người sải bước đi ra xa.

Tô Dập không nhìn thấy con quỷ vượn màu trắng kia đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng lưng mình lộ ra biểu tình thèm thuồng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.