Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 72: Ngươi chết ta sống






Hôm nay, 2 người lại đến Lạc đình, cuối xuân đầu hạ, cành lá sum suê xanh um tùm, muôn hoa khoe sắc, hoàng hôn, khoảng không là một mảnh xanh nhạt điểm ở phía trên là những rặng mây đỏ, tiếng chim kêu thanh túy, đàn bướm tung tăng – một mùa tình yêu
"ta và chàng 1 mình ra ngoài, vài cái tiểu quỷ kia có thể có ý kiến gì đâu!" Tâm Di nghĩ đến bộ mặt không vui của họ là buồn cười
"ta đoạt đi cách cách của chúng, chúng hội mắng ta"
"chàng chính là thần tượng ngạch phu của bọn họ!"
2 người cười cười nói nói, xa xa, Nạp Lan Đức Duật nhìn thấy Khiếu Tuyền, "phía trước là bằng hữu của ta, ta và hắn rất hợp ý nhau, để ta cho 2 người nhận thức"
"hảo a" Tâm Di còn chưa nhận ra là ai
Nạp Lan Đức Duật nắm tay Tâm Di, đi được mấy bước thì giáp mặt Khiếu Tuyền. thấy mặt Khiếu Tuyền Tâm Di không khỏi giật mình, người cùng Nạp Lan Đức Duật vô cùng hợp nhau đây sao?
"Nạp Lan Đức Duật huynh!", đảo mắt thấy Tâm Di, hắn ngây người, "Tâm cô nương!". Khiếu Tuyền đã sớm dự cảm Tâm cô nương chính là Tâm Di cách cách nhưng vân ôm 1 tia hy vọng là không phải"
"Vu đại ca! Biệt lai vô dạng!" Tâm Di khôi phục bình thường hướng Khiếu Tuyền tiếp đòn. Trong 1 lúc, Khiếu Tuyền không biết nói cái gì, chính là hướng Tâm Di nhìn, do dự, khuôn mặt quen thuộc, hắn tưởng niệm, hắn từng nghĩ tới những điều muốn nói vs nàng, hiện tại, những lời này đành phải giữ ở trong lòng
Nạp Lan Đức Duật nhìn Khiếu Tuyền đứng ngây ngất nhìn Tâm Di, nhớ tới trước kia đã từng nói qua, Nạp Lan Đức Duật có ít nhiều không thoải mái vì thế hoán 1 câu: "Khiếu Tuyền huynh"
Khiếu Tuyền phục hồi lại tinh thần
Nạp Lan Đức Duật chỉ chỉ Tâm Di: "ta giới thiệu 1 chút, đây là hôn thê của ta, ta nghĩ huynh cũng đoán được, Tâm Di cách cách"
Nạp Lan Đức Duật chứng thực nàng chính là Tâm Di cách cách làm Khiếu Tuyền đầu óc trống rỗng, mắt không nhìn thấy gì. Nhìn Nạp Lan Đức Duật cùng Tâm Di tay trong tay không khỏi đau xót, cố gắng tươi cười, hướng Tâm Di giơ quyền, "gặp qua cách cách"
"không cần khách khí như thế, vẫn gọi ta là Tâm cô nương đi" Tâm Di mỉm cười nói, trong lòng lại thai Nạp Lan Đức Duật lo lắng, Vu Tức Thủy cùng Nạp Lan Đức Duật là huynh đệ tương xứng là ý gì
"chúng ta đã gặp qua nhiều lần, thật không ngờ ngươi chính là Tâm Di cách cách, thật là thất lễ!" Khiếu Tuyền đau đớn, 2 tay lạnh như băng, nhưng mặt thì tươi cười vs Nạp Lan Đức Duật:
"Nạp Lan Đức Duật huynh, thật chúc mừng, ai, đáng tiếc thẻ bài ta làm mất, bằng không, chức vị ngạch phu này chưa chắc à nha!"
Nhắc tới chuyện này, Nạp Lan Đức Duật có điểm áy náy, vì thế nên hỏi: "Khiếu Tuyền huynh sao lại đi ngang nơi này?"
Nạp Lan Đức Duật vừa hỏi làm Khiếu Tuyền nhớ đến mục đích, lập tức nói: "ta đi qua nhà huynh, mọi người nói huynh ở đây nên cố ý đến, Nạp Lan huynh, ta có việc muốn nhờ huynh tương trợ, nếu huynh không tiện, mai chúng ta gặp nhau nới chuyện"
"hảo!" Nạp Lan Đức Duật không cần suy nghĩ đã đáp ứng làm Tâm Di muốn ngăn cản cũng không kịp
"hảo, ta còn có việc, đi trước, mai gặp"
Khiếu Tuyền liếc mắt Tâm Di 1 cái rồi nhanh chóng rời đi
Hắn vừa đi Tâm Di vội hỏi: "chàng thế nào nhận thức hắn?"
"ta cũng muốn biết nàng thế nào nhận thức hắn?"
"ở trên chùa, ngọc bội của ta bị người giật, là hắn lấy về cho ta. Đến lượt chàng"
"ở tiết nguyên tiêu, chúng ta vô tình nhận thức" Nạp Lan Đức Duật dừng 1 chút rồi nói: "ta nhìn hắn vô cùng quen mắt"
"chàng nghĩ gì vậy? Nạp Lan Đức Duật, ta hỏi chàng, chàng đối vs hắn hiểu biết được bao nhiêu, có hay không nói qua hắn làm gì, nhà ở đâu?"
"cái này trọng yếu sao?"
"ta không nói có trọng yếu hay không, chỉ là cảm thấy hắn có điểm thần bí, cảm giác không phải người đông đạo" Tâm Di vs Khiếu Tuyền còn chưa chắc chắn không thể nói tùy tiện, nói ra miệng hậu quả nghiêm trọng vô cùng, Tâm Di còn muốn xác minh thân phận của Khiếu Tuyền trước khi nói cho Nạp Lan Đức Duật
Nạp Lan Đức Duật cùng Tâm Di hoàn toàn khác nhau, việc Khiếu Tuyền làm Nạp Lan Đức Duật ăn 1 chút dấm chua nhưng cũng không làm xấu đi hình tượng trong lòng Nạp Lan Đức Duật,
"ta không rõ lắm, nhưng cảm thấy thái độ làm người không tồi, công phu cũng tốt, có thể làm bằng hữu! hắn có 1 trang viên ở gần kinh thành, có cơ hội chúng ta đi xem!"
2 người trên đường trở về, Tâm Di thuận miệng hỏi 1 câu: "2 người ở đâu uống rượu?" Nạp Lan Đức Duật thuận miệng đáp, nhờ vậy ngày hôm sau Tâm Di mới có thể tìm được
Khiếu Tuyền đến khách điếm, giữ yên lặng ngồi trên ghế, không nói 1 câu, hắn chỉ cảm thấy tường a, trần a, trời a, đất a đều đối vs hắn châm chọc cười, giống như đang nói: "ngươi thật bổn a!"
Tần Phong cùng Tứ Nương chăm chú nhìn hắn, rốt cục nhịn không được hỏi: "đà chủ, ngươi nghĩ gì vậy?"
"ta thỉnh Nạp Lan Đức Duật ngày mai ra tửu quán chạm mặt"
"hảo kế hoạch a, mai có thể đánh lén hắn!"
"âm thầm đánh lén, giang hồ đạo nghĩa, ta e anh hùng thiên hạ sẽ nhạo báng" Khiếu Tuyền có điểm lo lắng nói
"đối vs hắn không cần nói đạo nghĩa giang hồ, chúng ta vì nghiệp lớn, nhất định phải diệt trừ Nạp Lan Đức Duật" Tần Phong quả quyết nói
Lã Tứ Nương cũng nói: "quân tử có cái nên làm, cũng có cái không nên làm, người là vì Thiên Địa hội, anh hùng thiên hạ cũng chỉ nói Vu đại ca là người có quyết đoán, không câu nệ tiểu tiết"
"đà chủ, hôm nay buông tha hắn, tương lai liệu hắn có buông tha cho chúng ta. Ngẫm lại Tây Hào, ngẫm lại các huynh đệ đã chết như thế nào đi!" Tần Phong thấy cảnh tượng năm đó lại tái hiện
Hắn vừa nói những lời này đã làm Khiếu Tuyền quyết tâm: "hảo, chúng ta chuẩn bị kế hoạch, gậy ông đập lưng ông!"
Bọn họ chuẩn bị kế hoạch, Tâm Di cố gắng ngăn cản Nạp Lan Đức Duật đi gặp bọn họ, nếu không ngăn cản, nàng bất an, phải tìm được 1 lý do sắc đáng. Suy nghĩ đã 1 ngày mà Tâm Di vẫn chưa tìm được lý do, tới tối ngày hôm sau, Tâm Di ngày càng hoảng hốt, không nhịn được, Tâm Di kêu Đại Hổ Nhị Hổ cùng xuất cung
Tới Nạp Lan gia, người trong phủ nói Nạp Lan Đức Duật đã xuất môn từ lâu, Tâm Di vội cùng 2 người đuổi tới tiểu điếm
Bên trong tiểu điếm, Tần Phong vội chạy vào gọi Khiếu Tuyền: "đà chủ, Nạp Lan Đức Duật đến rồi!"
"hảo, Tần hương chủ, đánh ta 2 chưởng"
"đà chủ, người tìm người khác đi"
"không lề mề, nhanh lên!" Khiếu Tuyền đã ra mệnh lệnh, Tần Phong đành phải đánh Khiếu Tuyền 1 chưởng, Khiếu Tuyền căn bản không có cảm giác gì, "không được, toàn lực!"
Tần Phong khẽ cắn môi, xuất ra toàn lực đánh Khiếu Tuyền 1 chưởng, Khiếu Tuyền thối lui 2 bước, miệng ra máu
"đà chủ, ngươi thế nào lại..."
"nếu là khổ nhục kế, phải cho giống thật, đến, thêm 2 nhát đao nữa"
Tần Phong không hạ thủ được, liên tục lắc đầu, "Tứ Nương, ngươi tới đi!"
"Vu đại ca, đắc tội" Tứ Nương nói xong, hướng Khiếu Tuyền đâm mấy kiếm, lại cùng Tần Phong chém 2 đao, máu tươi chảy lên đất
"đủ rồi, đủ rồi" Tần Phong mềm lòng
"như vậy đi, chúng ta cứ làm theo kế hoạch" Khiếu Tuyền băng bó vết thương rồi chạy ra, mấy người còn lại đem bàn ghế đạp phá tán loạn sau đó mới ly khai
Không bao lâu, Nạp Lan Đức Duật đến, đi vào trong tửu quan, chỉ thấy 1 mảnh bừa bãi
"tại sao lại như vậy?" Nạp Lan Đức Duật kì quái, "hay hắn có chuyện gì rồi?" trong lòng lập tức khẩn chương, dọc theo vết máu đi xuống
Chạy tới rừng cây liền nghe thấy tiếng đánh nhau, theo tiếng binh khí, chỉ thấy 1 đám người bịt mặt đang công kích Khiếu Tuyền
Nạp Lan Đức Duật xông lên thay Khiếu Tuyền giải vây, vừa đánh vừa hỏi: "bọn họ là ai, thế nào làm ngươi bị thương thế này?"
"đợi lát ta cùng ngươi giải thích, việc này cùng ngươi không quan hệ, chạy vào trong đi" Khiếu Tuyền suy yếu đáp
"nói nhảm, ta vs ngươi là bằng hữu, ngươi qua bên nghỉ đi, để ta đối phó"
Khiếu Tuyền rời khỏi vòng chiến, dựa vào 1 thân cây nhìn Nạp Lan Đức Duật, "hảo thân thủ, đáng tiếc, như thế nào ta vs ngươi lại là địch thủ, nếu ngươi không phải thì thật tốt!"
Đánh 1 trận người bịt mặt bị thương nên nhanh chóng thoát đi, Nạp Lan Đức Duật muốn đuổi theo bị Khiếu Tuyền ngăn lại: "Nạp Lan huynh, giặc cùng đường đừng truy!"
Nạp Lan Đức Duật ngẫm lại thấy đúng, huống chi 1 mình Khiếu Tuyền ở đây cũng không yên tâm, vì thế đến trước mặt hắn nhìn miệng vết thương nói: "ngươi bị thươ rất nặng, đi, đi tìm chỗ chữa thương"
Giúp đỡ Khiếu Tuyền 1 trận, 2 người tìm được 1 miếu bỏ hoang, trong ngôi miếu chỉ có bãi đất trống phủ kín bụi, mạng nhện dày đặc, ngoài miếu cỏ dại 1 mảnh. 2 người tim 1 chỗ sạch sẽ ngồi xuống, Nạp Lan Đức Duật bắt đầu giúp Khiếu Tuyền chữa thương
Sau 2 canh giờ, 2 người mở mắt ra, "đa tạ Nạp Lan huynh, huynh vì ta đã hao tổn nhiều nội lực, thật làm ta áy náy"
"koh có gì, ta điều tức 1 chút là được"
"ân, ta thay ngươi thủ"
Nạp Lan Đức Duật thả lỏng người, nhắm mắt điều tức, Khiếu Tuyền đứng đằng sau, chậm rãi giơ chưởng lên: "Nạp Lan Đức Duật, ngươi nhận mệnh đi!". Chưởng đến đỉnh đầu, bên tai lại văng vẳng tiếng của Nạp Lan Đức Duật: "chúng ta là bằng hữu"
"hắn coi ta là bằng hữu, 1 chưởng này đánh xuống hắn chết là không nghi ngời, chính là, ta thật có lỗi vs bằng hữu" Khiếu Tuyền chậm rãi buông tay, nhìn Nạp Lan Đức Duật, trong lòng cảm thấy mâu thuẫn, "không, hắn koh phải bằng hữu của ngươi, hắn là cừu địch, là địch nhân của Thiên Địa hội, giết hắn!"
Khiếu Tuyền giơ chưởng lên, mãi không hạ xuống, "là anh hùng thì nên đôi mặt quyết 1 trận, đánh lén sau lưng, thật đê tiện!" hắn buông chưởng, "Khiếu Tuyền, ngươi thật là vô dụng!" Quay đi vài bước, vẫn là quyết định động thủ, "qua thôn này sẽ koh có điếm, bỏ qua cơ hội này thì sẽ koh có còn cơ hội nữa", hắn lại giơ chưởng, đến cuối dùng thì do dự, "hắn mới cứu ngươi, ngươi lại lấy oán báo ơn, ngươi không phải người"
Hắn tự gây sức ép chính mình, vẫn là buông tha cho Nạp Lan Đức Duật. Tâm Di vừa vặn vào cửa, động tác này vừa lúc rơi vào mắt Tâm Di, nhưng Khiếu Tuyền không biết, hắn nhìn thấy biểu tình của Tâm Di, tưởng nàng vì Nạp Lan Đức Duật mà lo lắng
Tâm Di như thế nào đến, tất nhiên là theo vết máu đến, đến cửa miếu, vừa lúc thấy hành động của Khiếu Tuyền, sợ tới mức tim muốn nhảy ra, muốn gọi nhưng lại không ra thanh, nghĩ muốn xông lên nhưng 2 chân lại vô lực. lúc này, Đại Hổ, Nhị Hổ cũng đã theo tới, "A, ngạch phu!"
"ngạch phu các người đang điều tức, đừng kinh động hắn!"
Khiếu Tuyền vội nói
Đang nói, Nạp Lan Đức Duật thu công, mở mắt ra, thấy hội Tâm Di vội hỏi: "các ngươi thế nào lại đến đây?"
"cách cách lo lắng, cho nên chúng ta đi tìm"
"ta không sao!" Nạp Lan Đức Duật hướng Tâm Di, chỉ thấy mặt nàng tái nhợt, bộ dạng kinh hãi, vội an ủi: "Tâm Di, không cần sợ, ta không sao!"
"đưa ta về!" Tâm Di suy yếu nói
"hảo!" Nạp Lan Đức Duật quay đầu nói với Khiếu Tuyền: " chúng ta đi thôi!"
Khiếu Tuyền gật đầu, giờ phút này hắn biết mình vs Nạp Lan Đức Duật tương lai nhất định là địch, nhưng hắn không hối hận
Mọi người yên lặng rời đi, có lẽ vì có Nạp Lan Đức Duật ở bên nên Tâm Di dần bình tĩnh, nàng hướng Khiếu Tuyền liếc mắt 1 cái, hướng Nạp Lan Đức Duật nói: "Nạp Lan Đức Duật, ta hỏi chàng, chàng thế nào lại tin tưởng Vu đại ca, sẽ không sợ hắn thừa dịp ngươi điều tức, đến gần ngươi"
"nàng thế nào lại nghĩ thế, huynh ấy không phải loại lấy oán báo ơn, nếu không ta cũng không đem hắn làm bằng hữu"
Tâm Di nhìn Khiếu Tuyền làm hắn không được tự nhiên, hắn đảo mắt nhìn về phía Nạp Lan Đức Duật, mắt Nạp Lan Đức Duật tràn đầy tín nhiệm. Khiếu Tuyền trong lòng nổi lên 1 tia hổ thẹn
"vạn nhất chúng ta là cừu địch?" Khiếu Tuyền khô khốc hỏi
"ngươi đừng nói lúc nãy ngươi muốn giết ta" Nạp Lan Đức Duật cho là đùa giỡn
"nếu vừa rồi ta giết ngươi, ta liền mất 1 bằng hữu tốt" những lời này là Khiếu Tuyền hướng Tâm Di nói, nói xong thì hướng Nạp Lan Đức Duật nói: "mặc kệ chúng ta tương lai thế nào, trong lòng ta, ngươi vĩnh viễn là hảo bằng hữu. tốt lắm, ngươi đưa cách cách về trước đi" Khiếu Tuyền không thể đối mặt vs hắn, "cảm ơn ngươi hôm nay đã cứu ta, cáo từ!" nói xong xoay người ly khai
"nãy ngươi nói là có ý gì?" Nạp Lan Đức Duật bị lời nói của Khiếu Tuyền làm hồ đồ, cảm thấy lời hắn có chút kì quái
"bởi vì hắn là "Phản Thanh phục Minh"!" Tâm Di khẳng định


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.