Ai Bảo Chỉ Hoàng Tử Mới Là "Chân Mệnh Thiên Tử"

Chương 50: Không còn đường lui




Cùng đêm đó, lòng Tâm Di cũng đau khổ không dứt, nằm trên giường thế nào cũng ngủ không được, ngồi dậy bước ra cửa, ngồi trên bậc thềm cửa, ngơ ngẩn nhìn nửa vầng trăng giữa bầu trời đêm, "Na Lan Đức Duật, xin lỗi, em không muốn làm anh tổn thương, nhưng em chỉ để anh tổn thương một lần thôi, chỉ mong anh có thể hiểu em là bất đắc dĩ."

Tiểu Cát Tử luôn quan tâm đến động thái của Tâm Di, nghe tiếng Tâm Di bước ra khỏi cửa phòng, cô cũng từ phòng mình bước ra, đưa cho Tâm Di áo khoát, "Cách cách, đêm lạnh, cẩn thận kẻo lạnh."

Tâm Di kéo Tiểu Cát Tử ngồi xuống, dựa đầu vào vai cô, "Anh ấy đêm nay có ngủ được không? Ta rất muốn đi gặp anh ấy, nhưng ta không thể, anh ấy đã hận ta thấu xương. Có trời mới biết ta phải tốn nhiều sức lực lắm mới có thể nói ra những lời vừa lạnh lùng vừa tàn nhẫn như vậy, nhìn thấy vẻ mặt đau khổ của anh ấy, lòng ta cũng đau vì nỗi đau của anh ấy. Đã từng, ta đã làm cho Na Lan Đức Duật trở thành người mạnh mẽ, chỉ đến hôm nay cái thời khắc anh ấy quay người bỏ đi, ta chợt nhận ra, trái tim ta đã chiếm đầy hình bóng anh ấy, ta muốn gọi anh ấy lại, nói với anh ấy là ta yêu anh ấy, nói với anh ấy là ta bằng lòng nắm tay anh cả đời, nhưng ta không thể, ta sợ sau khi anh ấy biết rõ sự thật sẽ xa cách ta vì sự tôn kính, ta sợ anh ấy kích động chạy đi nói với Hoàng Thượng. Cái gì gọi là đáng thương khi sống trong gia đình đế vương, bản thân ta cuối cùng cũng lĩnh hội được. Đó là một dạng đau khổ nói không nên lời, không có cách nào nói ra, dòng dõi thiên hoàng trong mắt người bình thường, A Ca cũng tốt, cách cách cũng thế, kỳ thực là con sâu đáng thương nhất trong những con sâu." Nói xong, nước mặt lại rơi xuống.

"Cách cách, người đừng buồn, trên đại hội kén chồng Na Lan thống lĩnh chỉ cần nhìn thấy người thì sẽ hiểu được nỗi khổ tâm của người."

"Hiểu sao?" Tâm Di hỏi không xác định.

"Nhất định sẽ hiểu mà, nếu không, anh ta chẳng xứng với nỗi vất vả khổ tâm của cách cách." Tiểu Cát Tử ôm Tâm Di vào lòng, trong suy nghĩ của Tiểu Cát Tử, Tâm Di là người rất kiên cường lạc quan, nhưng gần đây, hay nhìn thấy cô ấy khóc, "Cách cách, không phải nói yêu là rất vui vẻ rất hạnh phúc hay sao, sao người lúc nào cũng khóc chứ?"

"Trong tình yêu có đắng cay chua ngọt, ngươi chưa yêu, sẽ không hiểu đâu."

"Nô tì tình nguyện không yêu, nô tì chỉ mong cả đời được ở cùng với cách cách thì tốt lắm rồi!" Tiểu Cát Tử nói.

"Ta cũng không biết sao gần đây ta đa sầu đa cảm như vậy, đều không giống ta, có thể ta đã mất đi một lần, cho nên ta sợ, ta sợ lại mất anh ấy một lần nữa."

"Cách cách, người tốt với mọi người như vậy, ông trời sẽ không tàn nhẫn như vậy đâu, nhất định sẽ cho người có một kết quả tốt đẹp mà."

"Lúc vận mệnh không nằm trong tay của mình, mới biết đi cầu xin ông trời, cầu xin thần linh, nhưng ta trước giờ vẫn tin rằng, có những thứ mà bản thân mình phải giành lấy, nếu mình từ bỏ, cho dù ông trời muốn giúp, cũng giúp không được." Tâm Di ngẩng đầu nhìn lên trời, lòng thầm cầu nguyện, "Na Lan Đức Duật, anh nhất định không được từ bỏ, nếu không, chúng ta sẽ ôm hận suốt đời."

Những ngày sau đó, công việc chuẩn bị đại hội kén chồng tiến hành thuận lợi, việc chuẩn bị là do Dận Chân phụ trách, ông ta giao khâu bảo vệ an toàn cho Na Lan Đức Duật.

"Vương gia, đây là nhiệm vụ quá quan trọng, ngài tìm người khác đi!" Na Lan Đức Duật từ chối.

Dận Chân nhìn nơi khác, nói trong miệng: "Ngươi tại sao muốn từ chối, đây không phải dốc sức vì bổn vương, mà dốc sức vì Hoàng Thượng, không cần phải lo nghĩ đến việc bị người khác trêu chọc chỉ trích."

Na Lan Đức Duật suy nghĩ cũng đúng, quá cố chấp thì thành ra mình là người lập dị, nên đồng ý, "Xin vương gia chỉ bảo."

"Bổn vương chẳng có gì chỉ bảo, ngược lại muốn nghe dự tính thế nào để được an toàn nhất."

"Vương gia đã quyết định mỗi tuyển thủ được dẫn theo ba gia quyến, đúng không?"

"Đúng, không để cho gia quyến vào trận đấu dường như nói không quá. Thế nào, ngươi cảm thấy quá nhiều sao?" Dận Chân nghe ra vấn đề.

Na Lan Đức Duật gật đầu, "Quá nhiều, tuy nói những người dưới 35 tuổi chưa thành thân không nhiều, nhưng cộng cả nước lại thì rất nhiều, tuyển thủ trong kinh thành thì đã vượt quá hai trăm, tuyển thủ tỉnh ngoài ít nhất cũng gần cả ngàn, mỗi người lại mang theo ba gia quyến, tính tiếp như thế, thì có hơn 3000 người, mà chúng ta lại không biết người nào là tuyển thủ người nào là gia quyến, nếu có người có ý đồ gây rối trà trộn vào, đến lúc đó chúng ta rất khó kiểm soát cục diện."

Nghe Na Lan Đức Duật nói như thế, trong lòng Dận Chân thầm tán thưởng, "Không sai, nói rất có lý! Na Lan Đức Duật suy nghĩ vẫn là rất chu đáo." Nhưng ông ta không dễ dàng khen ngợi người khác, cho nên khuôn mặt không biểu lộ ra, chỉ tiếp tục hỏi: "Ngươi có cách giải quyết gì sao?"

"Theo ý của ti chức, người ngoài thành thì không được mang theo gia quyến, người trong kinh thành thì có thể giữ nguyên số người ba người, nhưng phải có vé cửa mới được vào trong, nhưng vậy thì mới rõ ràng rốt cuộc có phải là gia quyến hay không." chắc lúc ấy chẳng có ai biết làm hàng lậu, không biết làm hàng giả bán hàng giả, bằng không phương pháp của Na Lan Đức Duật không thực hiện được.

"Biện pháp hay! Còn nữa không?"

"Ngoài ra, chúng ta có thể bố trí ba ghế ngồi, một là cho văn võ đại thần trong triều, hai là cho các thương nhân danh môn vọng tộc lừng lẫy trong kinh thành, ba là cho bá tánh dân thường có tiếng tăm hơi nhỏ, đối với hai cái sau, chúng ta có thể hạn chế số lượng cấp vé vào cửa, đương nhiên, vé cửa này không phải cho không."

Vẫn không đợi Na Lan Đức Duật nói hết, Dận Chân nhịn không được kêu lên, "Tuyệt vời, đã có thể hạn chế người vào còn có thể có thu nhập tài chính, nhất cử lưỡng tiện."

"Không là nhất cử tứ tiện."

"Hử? Còn hai cái tiện nữa là gì vậy?" Dận Chân nôn nóng hỏi.

Na Lan Đức Duật cười cười, "Hai cái tiện khác, một là vì Hoàng Thượng, bá tánh có thể nhìn thấy Hoàng Thượng ở khoảng cách gần, có thể để bá tánh cảm thấy gần gũi với Hoàng Thượng, thu phục lòng người cũng được, cùng dân dân vui vẻ cũng được, nói tóm lại làm như vậy khiến cho mọi người cảm thấy trong lòng hoàng thượng có bá tánh. Còn một cái tiện nữa, là bá tánh, được tham gia hoạt động như vậy, chắc là một việc rất vinh hạnh, bọn họ nhất định sẽ ca ngợi, cảm ơn Hoàng Thượng, con cháu đời đời sẽ lưu truyền chuyện này mãi mãi, đối với con cháu bọn họ mà nói, cũng là một món hời lớn, đây còn là vinh dự cho cả dòng họ nữa!"

"Na Lan ơi là Na Lan, bản vương không có nhìn lầm ngươi mà, ngươi thật sự là nhân tài, có trí có dũng!" Dận Chân khen ngợi hết lời.

"Vương gia quá khen!" Na Lan Đức Duật không dám kiêu ngạo chút nào, chỉ dựa theo mà trả lời.

"Ngồi đi!" Dận Chân chỉ cái ghế bên cạnh.

Có thể ngồi trước mặt Dận Chân, thật quá ngoài ý muốn, Na Lan Đức Duật ngẩn người ra, không dám ngồi, "Ti chức hay là đứng nói thì tốt hơn!"

Dận Chân cười cười, cũng không miễn cưỡng, "Ừ, ngươi còn ý tưởng nào khác không?"

"Thi đấu trên võ đài lớn, mà võ đài lớn không có cửa, cho nên ti chức kiến nghị phải có một khoảng cách giới hạn, đến hôm đó trong cự ly bao nhiêu cách võ đài không thể kẻ nhàn rỗi lẫn lộn... cần phái thị vệ đứng bảo vệ xung quanh võ đài.

"Tốt, suy nghĩ rất chu đáo!" Dận Chân nói vẻ rất hài lòng, "Biện pháp là của ngươi nghĩ ra, thì sẽ do ngươi làm luôn, nếu vẫn còn có gì khác, thì ngươi cứ tự mình làm chủ, không cần việc gì cũng đến xin ý kiến, Bản vương sẽ đi dặn dò những người bên dưới, nếu là vì an toàn cho cuộc thi, sẽ không ai dám cản trở ngươi."

"Tạ Vương gia!"

Trở về nhà, phụ thân vẫn chưa về, Na Lan Đức Duật đang suy nghĩ lại kế hoạch cụ thể trong phòng mình, Tiết Ngôn dẫn ba chị em đến viếng thăm, Na Lan Hong không có nhà, Na Lan Đức Duật đương nhiên phải tiếp đón.

"Hiền điệt à, nghe nói Ung Vương gia để con phụ trách bảo vệ cuộc thi hả?" tin tức của Tiết Ngôn thật là nhanh. Không hổ là Binh Bộ Thị Lang.

"Vâng, đến lúc vẫn cần Tiết đại nhân giúp đỡ nhiều."

Tiết Ngôn nhận lời, "Nhất định nhất định! Đây là trách nhiệm của lão phu mà."

"Na Lan đại ca, nhiệm vụ lần này của huynh hình như rất quan trọng!" Hồng Dao cười nói.

"Dốc sức vì Hoàng Thượng làm việc phải làm mà." Na Lan Đức Duật nhạt nhẽo nói.

Lúc này, Thu Yến không không thức thời hỏi một câu, "Na Lan đại ca, còn Tâm cô nương thì sao, huynh có gặp lại cô ấy không?"

Vẻ mặt Na Lan Đức Duật lập tức như phủ một màn sương lạnh giá, không nói gì. Sở Cầm nhìn thấy, đoán là nhất định đã xảy ra chuyện gì, vội ngầm kéo Thu Yến một cái, Thu Yến quay đầu lại, Sở Cầm nhè nhẹ lắc đầu với cô, Thu Yến cũng ý thức được, liền lảng sang chuyện khác, mọi người lại nói chuyện khác.

Đợi sau khi Na Lan Hoằng trở về, nói chuyện thêm một lát, Na Lan Đức Duật nói mình phải đi suy nghĩ cách sắp xếp, rời khỏi phòng khách trước. anh vừa đi, ba chị em cũng lập tức tìm cớ nói đi tản bộ hoa viên, chuồn ra ngoài.

Chị em bọn họ đã quen thuộc nhà Na Lan, chạy thẳng đến thư phòng, không có, sau đó lại chạy đến phòng Na Lan Đức Duật, cũng không có, cuối cùng vẫn là tìm anh ta ở hoa viên.

"Tôi biết các cô muốn tìm tôi, cho nên không về phòng." Na Lan Đức Duật cũng phải bái phục nghị lực tìm người của bọn họ.

"Na La đại ca, chúng tôi quan tâm đến huynh mà!" Sở Cầm tiếp lời,

"Lúc nãy vừa nhắc đến Tâm cô nương, huynh không vui, xảy ra chuyện gì vậy?"

Na Lan Đức Duật do dự rất lâu mới kể lại sự tình với bọn họ.

Thu Yến sửng sốt, "Cô ấy nói như vậy thật sao?"

"Không thể nào, muội không tin Tâm tỷ tỷ vô tình như thế." Hồng Dao lập tức lắc đầu phủ nhận.

Sở Cầm suy nghĩ một thoáng, cũng nói: "Cô ấy có ẩn tình gì khó nói không, lần trước cô không phải nói Hoàng Thượng muốn chỉ hôn cho cô ấy mà, cho nên cô ấy mới từ chối huynh?"

"Cô ấy nói rất rõ ràng, Na Lan Đức Duật chỉ là một thống lĩnh thị vệ nho nhỏ, không xứng với cô ấy." lúc Na Lan Đức Duật nói câu này trong lòng lại quặn đau.

Thu Yến bĩu môi, "Cô ta không cần huynh, là cô ta không có mắt, Na Lan đại ca, chúng tôi ủng hộ huynh tham gia thi đấu, cưới Tâm Di cách cách về, sau đó dẫn Tâm Di cách cách đến Ung Vương phủ, làm cho bọn họ nhục nhã một phen."

"Na Lan đại ca, anh thử đi tìm tỷ ấy lần nữa xem, hỏi rõ ràng." Hồng Dao vẫn rất tin tưởng Tâm Di.

"Không cần đi, bị cô ta làm cho nhục nhã không đủ sao, còn muốn mình bị như lần trước." Thu Yến lật tức phản đối.

Na Lan Đức Duật bị bọn họ hót líu lo một hồi, cái đầu cũng lớn ra, "Sở Cầm, cô có cách nhìn thế nào?"

"Muội nói không được, cũng cảm thấy chuyện này có ẩn tình trong đó. Nhưng mà, muội đồng ý với Hồng Dao, huynh phải đi Ung Vương phủ một lần nữa, nếu không có kết quả, thì huynh hãy từ bỏ đi, đừng nghĩ đến cô ấy nữa, một lòng một dạ tham gia thi đấu, cưới cách cách về."

"Được, tôi đi liền bây giờ." Thật ra trong lòng anh luôn muốn hỏi rõ lần nữa, chỉ là không có dũng khí, không thể nắm bắt mặt này, bây giờ có ba chị em Tiết gia nói vào, vô hình trung có hậu viện phía sau ủng hộ, anh cũng không quan tâm được gì nữa, lập tức đi ra cửa.

Đến Ung Vương phủ, Na Lan Đức Duật đi thẳng lên bậc thềm.

Lính canh liền hỏi: "Na Lan thống lĩnh, đến Ung Vương phủ có việc gì không?"

"Phiền thông báo với Tâm cô nươngcủa quý phủ, Na Lan Đức Duật cầu kiến." Na Lan Đức Duật thật là ngốc, tại sao không nói đến tìm Ung Vương gia bàn việc chứ? Nói tìm Xin tiểu thư, cửa này không được vào rồi á!

"Ngài đợi một chút!" lính canh đi vào.

Trong hoa viên của Ung vương phủ, Dận Chân đang thưởng thức những chậu hoa trong hoa viên. Lính canh vội vã chạy tới: "Bẩm vương gia, Na Lan Đức Duật muốn gặp Tâm tiểu thư."

"Nói với hắn, không có." Dận Chân trả lời không cần suy nghĩ. Thị vệ vừa đi, Dận Chân nghĩ không ổn, lúc nãy ở Binh Bộ có nói vài lời không tốt về Na Lan Đức Duật, bây giờ hắn đã tới cửa tìm, không ngại nói rõ với hắn! Cũng không gọi người đi thông báo với lính canh cửa, tự mình đi ra cửa.

Na Lan Đức Duật đợi ở cửa, khá lâu mới thấy lính đi ra.

"Na Lan thống lĩnh, Tâm tiểu thư không có."

Na Lan Đức Duật đâu có tin, "Tôi biết cô ấy nhất định có, đừng có một câu không có thì đuổi tôi, hôm nay cho dù Ung vương gia có trách phạt tôi cũng nhất định phải gặp cô ấy." nói xong, thì xộc vào trong, lính canh liền rút kiếm ra.

"Các ngươi cho rằng ngăn được ta sao?" Na Lan Đức Duật hỏi.

"Ngăn không được cũng phải ngăn." Bọn lính canh nói.

Na Lan Đức Duật chẳng nói một tiếng, xoay người 360 độ một cái, kiếm của bọn lính canh đã rơi xuống đất, Na Lan Đức Duật tiếp tục đi vào trong, Dận Chân xuất hiện ở cửa.

"Vương gia, ti chức muốn gặp Tâm tiểu thư." Nhìn thấy Dận Chân, Na Lan Đức Duật cũng không quên lễ nghi.

Dận Chân nhìn anh ta một cái, tự nói thầm một câu: "Một tên đại ngốc rơi vào bẫy tình."

Thấy Dận Chân không nói gì, Na Lan Đức Duật khẩn cẩu: "Vương gia, xin ngài hãy cho tôi gặp cô ấy, ti chức chỉ nói mấy câu với cô ấy, nói xong thì đi liền, sẽ không làm phiền cô ấy lâu đâu."

"Vào đi!"

Na Lan Đức Duật theo Dận Chân vào thư phòng, Dận Chân đóng cửa, ngồi xuống, Na Lan Đức Duật không hiểu nhìn Dận Chân.

"Ngồi đi!"

"Vương gia!"

"Ngồi xuống trước đi." Dận Chân dùng giọng nói không thể phản kháng lại nói, "Ngồi đi, ta có lời muốn nói với ngươi."

Na Lan Đức Duật thấy Dận Chân kiên quyết như vậy, đành ngồi xuống, nhưng sau khi ngồi xuống lại không thấy Dận Chân nói gì, chỉ xoay chiếc nhẫn ngọc trên ngón tay cái. Na Lan Đức Duật cũng không dám giục, đành nhẫn nại chờ, được một lúc, Dận Chân mới nói: "Ngươi muốn tìm người không có. Na Lan, nghe bản vương nói một câu, đừng tìm cô ấy nữa, tập trung vào đại hội kén chồng đi."

"Vương gia, ngài hãy để tôi gặp Tâm tiểu thư." Na Lan Đức Duật nghĩ là Dận Chân qua loa với mình.

"Cô ấy thật không có ở đây, nếu ngươi không tin, có thể tự mình đi tìm trong phủ đi, ta có thể truyền lệnh xuống bên dưới, cho ngươi lục soát, tuyệt đối không ngăn cản."

Thấy Dận Chân nói như vậy, Na Lan Đức Duật không tin cũng không được, nhưng anh vẫn không từ bỏ, "Vương gia có biết là cô ấy đi đâu hay không?"

Dận Chân cảm thấy Na Lan Đức Duật thật là cố chấp, không khỏi thầm lắc đầu, khuyên giải: "Na Lan, hà cớ gì, đứng cố chấp như vậy, lối thoát của ngươi là ở đại hội kén chồng, đến lúc đó bản vương sẽ giúp ngươi một tay."

Lời nói này đã quá rõ ràng rồi, chứng tỏ Dận Chân muốn giúp Na Lan Đức Duật, Na Lan Đức Duật cũng hiểu Ung vương gia giúp mình là phải có cái giá, bèn hỏi thẳng: "Vương gia đột nhiên hậu ái với ti chức như vậy, không phải muốn ti chức làm miếng đệm cho ngài chứ"

Dận Chân cũng không nổi giận, chỉ hơi cười, "Ta hỏi ngươi, ngươi thật cam chịu làm một thống lĩnh thị vệ nho nhỏ sao, ngươi không muốn phong hầu phong tước, hơn hẳn mọi người à? Ngươi muốn giống A Mã của ngươi, ai đều không được đắc tội, có thể không? Ngươi yêu người trong phủ của bản vương, thì chẳng khác gì đứng cùng phía với ta rồi."

Lúc này, Na Lan Đức Duật biết mình đã không còn đường lui, đành im lặng không nói.

Dận Chân tiếp tục nói: "Ngươi đoạt giải quán quân, Tâm nhi đương nhiên cũng sẽ xuất hiện, sau này, bản vương cũng sẽ không xử tệ với ngươi, bằng không, ngươi sẽ ôm hận suốt đời."

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.