Ác Ma Pháp Tắc

Chương 299: Trận đầu chiến thắng




Hơn tám trăm kỵ binh dưới ánh nắng của bình minh rời khỏi thành Lâu Lan. Tất cả ngựa đều ngậm hàm thiết, móng được bọc vải. Đỗ Duy phải đem động tĩnh giảm đến thấp nhất
Mặt trời còn chưa mọc lên, lúc này chính là thời điểm tăm tối nhất trước sáng sớm.Trong bóng đêm,xa xa là hoang nguyên Tây bắc rộng lớn mênh mông. Ngồi trên lưng ngựa, Đỗ Duy nhìn vẻ mặt nghiêm túc mà khẩn trương của các kỵ binh chung quanh. Thằng nhóc Mose nhà Listeria đi theo ngay phía sau mình. Mà năm mươi tên kỵ sĩ Bạch Vũ được hầu tước phu nhân phái tới thì bảo vệ chắc chắn bên người Mose
Nhìn thấy chung quanh đều là hoang nguyên trống trải và bằng phẳng, Đỗ Duy thầm thở dài.
Địa hình Tây bắc đặc thù như vậy, cực kỳ thích hợp kỵ binh tác chiến. Cũng khó trách dị tộc trên thảo nguyên kia có thể trở thành họa lớn trong lòng của đế quốc.Một dân tộc tùy thời có thể toàn dân làm lính, hơn nữa bất kỳ một người đàn ông trưởng thành nào cũng có thể trở thành một kỵ binh hợp cách. Không thể sợ được sao ?
Đội ngũ đi được khoảng chừng bảy tám dặm. Đỗ Duy nhìn về thành Lâu Lan phía sau đang chìm trong màn đêm im ắng. Đỗ Duy trong lòng thở nhẹ một hơi
Hắn và vài đội khác ước định, nếu như đội nào gặp phiền toái, phải thật sự đụng độ với quân tây bắc thì lập tức đốt lửa phóng tín hiệu. Làm như thế, sẽ làm rối loạn quân Tây Bắc, còn có thể thu hút hết sự chú ý của đối phương, đồng thời còn báo tin cho những người khác biết.
Trong màn đêm, bên trên hoang nguyên bằng phẳng này, một ánh lửa nhỏ cũng mười phần rõ ràng. Nhìn thấy màn đêm phía sau nằm trong một mảnh tăm tối, không hề có động tĩnh gì, trong lòng Đỗ Duy hơi bình tĩnh
Trước khi xuất phát, mọi người vì bảo vệ Đỗ Duy, cố ý cho Đỗ Duy chọn một phương hướng an toàn nhất : hướng Đông Nam. Phương hướng này có xác suất gặp quân tây bắc không lớn, hơn nữa dân thảo nguyên là từ Tây bắc mà đến, so ra có thể thấy được hành động phân tán. Quanh thành Lâu Lan tới khu Đông nam tỉ lệ đã không lớn. Trong lòng Đỗ Duy biết mấy người thủ hạ vì chiếu cố an toàn của mình. Chẳng qua bây giờ thân là sương sống của mọi người nên Đỗ Duy đành yên lặng chấp nhận
-Thưa ngài, chúng ta nên đi ra ngoài vòng vây của quân tây bắc.
Một sĩ quan thúc ngựa đi tới bên cạnh Đỗ Duy. Đó là một bộ hạ cũ của Ron Barton, nghe nói năm đó thường xuyên cùng tướng quân hai trăm năm mươi kia uống rượu, đánh nhau. Người đàn ông này đã hơn ba mươi tuổi trước đây đã rời ngũ về quê. Dựa vào dành dụm nhiều năm trên thảo nguyên mà mua một mảnh đất, làm một chủ nông trại nhàn nhã, lại bị một bức thư của Ron Barton gọi về .
Đỗ Duy và người này đã từng tiếp xúc vài lần. Đó là một kẻ không quá thích nói chuyện, một kỵ sĩ cấp bốn, tên là Gada. Tính tình cũng rất giống Ron Barton, bọn kỵ sĩ trong quân âm thầm cấp cho tên này một biệt danh, gọi là " hai trăm năm mươi nhỏ "
Đỗ Duy ừ một tiếng, nhìn thoáng qua "hai trăm năm mươi nhỏ " này
-Thưa ngài, chúng ta đi thẳng về phía đông nam sao ?
Đỗ Duy hừ một tiếng, lắc đầu nói :
- Chúng ta đi ra là để tìm bọn sói thảo nguyên, đi hướng đông nam để làm gì ? Tìm không khí sao ? Ngươi giống bọn họ, coi thân ta là bị thịt sao? Truyền lệnh của ta, đi tới phía trước một lúc nữa. Sau khi mặt trời mọc, quay đầu đi về hướng bắc. Mục đich chuyến đi này của chúng ta là tòa thành nhỏ Norrington, trong thành có một bộ binh doanh là thủ hạ của kỵ sĩ Robert. Chúng ta qua đó xem xem, nói không chừng có thể đụng tới một ít sói thảo nguyên. Bạn đang đọc truyện tại Truyện YY - http://truyenfull.vn
Gada mỉm cười, liếc mắt nhìn Đỗ Duy, vô thanh vô tức chạy đi.
Theo mệnh lệnh của Đỗ Duy, khi phía châ trời xuất hiện màu trắng bạc , toàn đội đều quay đầu ngựa, chuyển hướng đi hướng bắc.
Khi những tia sáng đầu tiên của buổi bình minh chiếu lên mặt đất, mấy tên thám báo quân tiên phong bỗng nhiên ghìm cương, mấy bộ hạ tinh nhuệ cũ đi theo Ron Barton cưỡi ngựa cực kỳ giỏi, trong khi đang chạy nhanh dễ dàng điều khiển ngựa quay đầu trở về, nói lớn :
-Thưa ngài, phía trước có chuyện!
Gada không đợi Đỗ Duy mở miệng, đã hạ lệnh toàn quân giảm tốc độ đề phòng. Nà lúc này, năm mươi kỵ sĩ Bạch Vũ cũng khẩn trương lên, bọn họ lập tức vậy chặt Mose ở giữa.
Đỗ Duy ngồi trên ngựa, nhìn thấy mặt đất cuối đường chân trời phía trước bụi đất tung mù mịt, dường như nghe được tiếng vó ngựa dày đặc
Gada nhìn hai cái,liền lập tức hô lên :
- Thưa ngài, là kỵ binh đội của người thảo nguyên. Bọn họ không phất cờ, khẳng định sẽ không sai đâu.
Sắc mặt Đỗ Duy trầm xuống, nheo mắt lại nhìn ra xa. Hắn liền thi triển một ưng nhãn thuật, lập tức trước mắt sáng ngời. Phạm vi tầm mắt chớp động một chút , tầm nhìn không hề bị cản trở. Đội kỵ binh của người thảo nguyên ở ngoài vài trăm mét kia rõ ràng hiện ra dưới tầm mắt của hắn, mỗi phần đều rõ ràng. Quả nhiên là một đội kỵ binh thảo nguyên. Bọn người kia mỗi người đều quấn những khăn trùm đầu dày trên đầu, đội ngũ cũng không thành hàng đội nghiêm chỉnh như kỵ binh đế quốc. Nhưng mỗi kỵ sĩ trên ngựa đều dũng mãnh, loan đao sáng bóng.
Xa xa, đối phương đã phát hiện đội người của Đỗ Duy. Mấy người thảo nguyên này lập tức hô lên một tiếng, bước chân dừng lại rất nhanh, tạo thành thế trận ở phía xa.
Đỗ Duy liền nghĩ:
- Bọn họ tưởng chúng ta là quân tây bắc !
Nghĩ tới đây, Đỗ Duy lập tức sinh ra một chủ ý, nhìn thoáng qua Gada. Vừa lúc phía sau Gada khoác một cái áo choàng đen, Đỗ Duy liền giật lấy rồi nói :
-Đem áo choàng của ngươi buộc lên mũi thương .
Gada cũng là quân nhân phong phú kinh nghiệm. Hắn lập tức hiểu được dụng ý của Đỗ Duy, cười he he, hạ kỵ thương của mình xuống rồi buộc áo choàng lên trên, giơ cao kỵ thương lên rồi hạ lệnh :
-Đội hình phân tán, dàn trận theo mũi nhọn rồi tiến! Không nên đi quá nhanh, đừng dọa mấy con mồi này chạy mất.
Đội người thảo nguyên phía đối diện kia ước chưng chỉ có khoảng ba đến năm trăm người. So với nhân số bên Đỗ Duy thì ít hơn nhiều.Với binh lực của Đỗ Duy, hoàn toàn có thể nuốt sống đối phương
Gada thúc ngựa về phía trước, tay giơ cao kỵ thương. Bên trên mũi thương là áo choàng màu đen, nhìn từ xa quả thật có năm sáu phần giống với cờ đen của quân Tây Bắc. Những người này quả nhiên nhầm lẫn. Đối phương dừng ngựa lại, đứng im một lúc. Đến khi đoàn người Đỗ Duy tiến tới gần chỉ còn khoảng ba trăm mét thì những người này mới phát hiện không đúng !
Đoàn người của Đỗ Duy đều là ngựa trắng, giáp bạc. Khác biệt với trang phục của quân Tây Bắc rất lớn
Lập tức, mấy tên thảo nguyên hung hãn này hò hét một trận, quay đầu ngựa bỏ chạy. Bọn người kia cưỡi ngựa cực kỳ lợi hại, thật sự có thể coi là " đến đi như gió"
Thấy đối phương vừa hô một tiếng toàn quân liền lui về phía sau, Đỗ Duy tức giận mắng to :
-Mẹ nó, bọn người thảo nguyên này không phải đều khoe khoang mình dũng cảm sao ? Như thế nào vừa nhìn thấy mặt đã chạy ?
Gada hừ một tiếng :
- Thưa ngài, dòng máu chảy trong người bọn dân thảo nguyên này là dòng máu lang sói. Phong cách làm việc của bọn chúng giảo hoạt giống như sói, bắt nạt kẻ yếu, sợ hãi kẻ mạnh.
Không đợi Đỗ Duy lên tiếng, Gada huýt lên một tiếng, toàn bộ tám trăm kỵ binh hoa Tulip lập tức rút loan đao ra, dùng sức thúc ngựa, toàn lực đuổi theo đối phương
Vó ngựa tung bay, bụi
Đoàn người thảo nguyên thấy mặt sau đuổi theo bỗng nhiên khoảng một trăm kỵ binh cuối cùng lập tức cho Đỗ Duy chiêm ngưỡng kỹ thuật " cưỡi ngựa bắn cung" vô cùng sống động
Những người thảo nguyên này không hổ là nhưng kẻ sống trên lưng ngựa. Gần một trăm người chạy phía sau ngồi ở trên lưng ngựa, bỗng nhiên xoay người một cái. Rất tự nhiên trong khi chạy với tốc độ cao, nhẹ nhàng khéo léo xoay người lại, lộn người trên lưng ngựa, ung dung cầm cung tên lên …
-Tản ra !
Gada kinh nghiệm phong phú nhất, lập tức hét lớn một tiếng, hắn thúc ngựa chạy lên phía trước. Bỗng nhiên cánh tay nhấc lên, dùng sức cầm lấy kỵ thương của chính mình, hét lớn một tiếng ném mạnh ra
Cây kỵ thương lập tức hóa thành một ánh sao băng bay về phía trước.
Một tên kỵ binh thảo nguyên bị tụt lại sau cùng còn không có kịp phản ứng thì kỵ thương đã bay vụt tới trước mặt, đâm vào ngực hắn. Hơn nữa dư lực chưa hết, tiếp tục đâm xuyên qua ngực, đem cả người tên đó bay khỏi ngựa, dính chặt trên mặt đất !
Vù Vù ~~~
Một cơn mưa tên từ trên không đổ xuống, các kỵ binh hoa Tulip đã dùng tốc độ nhanh nhất phân tán đội ngũ. Kỹ thuật cưỡi ngựa bắn cung của mấy người thảo nguyên này thực sự lợi hại, trong khi chạy với tốc độ cao mà bắn tên vừa nhanh lại vừa chuẩn!
Nhìn thấy trăm mũi tên răng sói từ trên trời đổ xuống, Đỗ Duy đột nhiên cười lạnh một tiếng. Hắn đang ngồi trên ngựa, đột ngột rời khỏi yên ngựa bay vọt lên, hay tay mở ra, miệng ngâm nhanh một câu chú ngữ
Lập tức, từ trong hai bàn tay Đỗ Duy mơ hồ bắn ra một cái lưới lớn vô hình. Cái lưới trong suốt kia dường như do không khí và hào quang tạo thành, bay lên phía trước đem toàn bộ tên răng sói mà kẻ địch bắn sang thu vào
Đỗ Duy cười lạnh một tiếng, hay tay rung một cái giống như thu lưới. Tên răng sói đầy trời bị một lưới thu xuống, nhẹ nhàng tứ tán rơi trên mặt đất
Tinh thần kỵ binh hoa Tulip phấn khởi, đều vui mừng hoan hô. Mà một trăm kỵ binh thảo nguyên đoạn hậu kia rõ ràng chịu đả kích lớn, không biểu diễn " cưỡi ngựa bắn cung nữa. Tất cả đều chuyển mình, ôm ngựa bỏ chạy

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.