A, Này! Tôi Là Nam Thẳng

Chương 6




– Tôi là Hoắc Nguyên Giáp

Hôm sau, An Dật mang theo vẻ mặt lưu luyến đi ba bước quay đầu một lần, như đang trình diễn một hồi kịch sinh ly tử biệt thông thường trên sân khấu.

Sau đó rời khỏi tầng 3, đến tầng 9.

Hạ Vũ nhìn chỗ ngồi trống trơn bên cạnh, cảm thán một câu: “Có cảm giác giống đàn bà ghê, ai. . . . . .”

Người bên cạnh ném cho hắn ánh mắt thông cảm — nhân tài mới vừa đi, tên này bắt đầu bệnh tương tư.

Cường Thụy cách An Dật một chỗ trống nói với hắn: “Chờ cậu ta làm Case xong, không phải sẽ trở lại sao?”

Hạ Vũ liếc mắt nhìn y, lắc đầu: “Anh không hiểu đâu, yêu tinh An Tiểu Dật này, chỉ cần cho cậu ta cơ hội, cậu ta nhất định sẽ trèo lên cao.”

Cường Thụy: “. . . . . .”

.

Hắm cảm thấy trứng mình giờ khá đau, cụ thể là khi hắn thấp thỏm không yên đứng trước mặt Trần Trăn, mà Trần Trăn lại có điệu bộ bình tĩnh thâm sâu nhìn chằm chằm hắn.

An Dật: “Giám đốc, việc kia. . . . . .  Tại sao lại muốn tôi đặc biệt chuyển đến tầng 9?”

Trần Trăn không nói gì, thay vào đó là tiếp tục nhìn chằm chằm hắn.

An Dật cảm thấy lúng túng, a, này, ánh mắt này khiến hắn không thể bình tĩnh nổi!

Ho khan hai tiếng, hắn lại nói tiếp: “Giám đốc?”

Lúc này Trần Trăn không nhanh không chậm nói một câu: “Chúng ta có phải đã từng gặp nhau ở đâu rồi hay không?”

An Dật nghe xong vội vàng lắc đầu: “Không có nha, dân chúng bình thường giống như tôi, quăng vào đám người sẽ tìm không ra, sao lại có thể gặp qua giám đốc.”

Trần Trăn nhếch mày: “Phải không?”

An Dật nhìn hắn gật gật đầu: “. . . . . . Phải nha. . . . . .”

Trần Trăn: “Nga.”

Y tuyệt đối không biết mình chính là người vô tình nghe được bí mật trong WC!

An Dật không ngừng ở trong lòng động viên tinh thần.

“Bên cạnh bàn kia chính là nơi làm việc của cậu.” Trần Trăn chỉ chỉ cái bàn cách chỗ y làm việc không xa, nói.

An Dật vừa nghe, cổ họng thiếu chút nữa xoắn lại: “Giám, giám đốc. . . . . . Thật ra tôi rất thích cảnh vật xung quanh lầu 3, nơi đó sơn hảo thủy hảo nhân càng hảo. . . . . .”

Trần Trăn: “Cậu nói bậy bạ gì vậy?”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “Case lần này rất quan trọng, mặc dù tôi biết kỹ thuật của cậu tốt, nhưng không đại biểu tôi yên tâm để cậu tùy ý làm. Nên tôi sẽ đích thân giám sát.”

An Dật: “. . . . . .”

Em gái anh, là theo dõi mới đúng? hửm? Chắc chắn là theo dõi!

Ngay lúc An Dật đang tiến hành đủ loại “Thâm tình” ân cần thăm hỏi Trần Trăn ở trong lòng, Trần Trăn lại bỏ thêm một câu: “trước khi Case này làm xong, thời gian biểu đi làm của cậu sẽ đồng bộ với tôi.”

“Giám đốc, anh thật sự là một người biết quan tâm cấp dưới nha!” An Dật lập tức trở mặt, vẻ mặt cười nịnh nọt.

Bắt đầu từ 10 giờ sáng làm đến 5 giờ chiều, ai nha!

Đây chính là thời gian biểu của quản lý cao cấp, ai nha!

Thời gian làm việc hắn mơ ước, ai nha!

Trần Trăn nhìn cậu nhỏ hiếm khi có được một chút đàng hoàng, nhịn không được cong khóe miệng: “Vậy cậu phải biểu hiện cho tốt vào, đừng khiến tôi thất vọng.”

An Dật nhìn Trần Trăn đang tươi cười, nghĩ thầm người này cười lên không ngờ lại dễ nhìn như vậy. . . . . . A phi! Hắn hết việc làm lại đi tán thưởng dáng cười của đàn ông làm cái rắm gì nha!

“Giám đốc, tôi nhất định sẽ cố gắng!”

Nghĩ đến việc gần đây đi làm sẽ được ngủ nhiều hơn một chút, An Dật liền vui tươi hớn hở không ngừng.

An Dật đang đắm chìm trong thế giới của mình hoàn toàn không phát hiện hai mắt của Trần Trăn đang lập lòe sáng như đang rình rập con mồi.

“Đúng rồi, bảng mục lục bổ sung lần trước làm rất tốt, về kiểu cách cơ bản thì đều giống với những trang khác.” Trằn Trăn hiếm khi khen ngợi.

An Dật tiếp tục vui tươi hớn hở gật đầu: “Ân. . . . . .”

Trần Trăn: “Cơ mà theo như tôi biết, kiểu cách bên trong bộ dự án kia không có nhiều người biết rõ cho lắm? Sao cậu lại biết được?”

An Dật: “! ! !” Xong rồi? !

Trần Trăn: “. . . . . .” Nào nào, lộ sơ hở đi.

An Dật gãi đầu, lúng túng hì hì hai tiếng, tròng mắt đảo qua đảo lại vài vòng, sau đó bắt đầu tìm cớ chối bỏ: “Cái này. . . . . . Lúc Jakes thiết kế nó, đúng lúc có tôi ở đó quan sát. Ha ha. . . . . .”

Vẻ mặt Trần Trăn vẫn bình tĩnh như cũ: “Buổi họp lần trước sao tôi lại không thấy cậu nhỉ, cậu mới vào làm không lâu đúng không?”

An Dật gật gật đầu: “Um, tôi là nhân viên mới. Đương nhiên giám đốc sẽ không để ý đến tôi. Tôi chỉ là một mảnh mây trôi trong muôn vàn chúng sinh mà thôi.”

Trần Trăn: “. . . . . . Vậy tôi chính thức tự giới thiệu một chút, tôi là Trần Trăn.”

An Dật tiếp tục gật gật đầu, buột miệng: “Ưm, còn tôi là Hoắc Nguyên Giáp.”

Trần Trăn lườm hắn: “Cậu nói cái gì?”

An Dật kinh hãi hoàn hồn: “A? Tôi nói cái gì? Nga nga, tôi nói tôi là An Dật. . . . . .” Oa kháo, nhất thời sơ suất xém tí nữa đã để lộ suy nghĩ trong lòng rồi, An Dật rất muốn đâm đầu vô đậu hủ.

“Hai ngày đầu cậu cứ thu thập tư liệu trước đi, có gì không hiểu có thể hỏi tôi bất cứ lúc nào.” Trần Trăn nói xong quay người về giá sách lấy tư liệu.

An Dật nhân cơ hội này giơ ngón giữa lên, miệng còn làm khẩu hình “FACK YOU”.

Hắn tưởng rằng thần không biết quỷ không hay, nào biết mắt Trần Trăn đã sớm nhìn đến nhất thanh nhị sở động tác và dáng vẻ của hắn qua cửa kính thủy tinh trên giá sách.

Khóe miệng cong lên, Trần Trăn tỏ ra rất vui vẻ.

Xem ra có thú vui rồi.

Chờ Trần Trăn quay lại, An Dật lập tức khôi phục dáng vẻ ngoan ngoãn vừa rồi.

Trần Trăn đến bên cạnh hắn, lúc cầm văn kiện đặt vào trong tay hắn, cố ý đụng chạm lòng bàn tay An Dật.

An Dật vốn không suy nghĩ nhiều, nhưng mà khi hắn chuẩn bị mở miệng nói “Làm phiền anh” thì đúng lúc nhìn thấy Trần Trăn mỉm cười.

Đó là một nụ cười rất đẹp, đây cũng không phải lần đầu tiên An Dật nhìn thấy y cười.

Nhưng hắn chung quy vẫn cảm thấy nụ cười này còn mang theo một dạng. . . . . . Ân. . . . . . Là cám dỗ.

Không biết tại sao, da mặt hắn xưa nay cực kỳ dày lại có chút đỏ.

Kháo, cười giống quảng cáo kem đánh răng để làm chi, khoe răng trắng à? ! Anh cho là cười kinh tởm như vậy, tôi sẽ coi anh là người tốt sao? !

Trong lòng An Dật vẫn không nhịn nổi mà ói mửa.

Nhưng mà không ngờ tới, Trần Trăn lại đột nhiên tới gần hắn, đến bên tai hắn khe khẽ nói: “An Dật, cậu đang giả bộ? Cậu tưởng là tôi không biết người trong WC là cậu sao?”

Không rảnh thời gian để bận tâm tới chuyện động tác của hai người lúc này có bao nhiêu ám muội, người bên ngoài nhìn vào tuyệt đối sẽ cho rằng cả hai đang ôm nhau.

An Dật bây giờ chỉ cảm thấy vô cùng kinh ngạc, trong lòng thầm nghĩ: Y rốt cuộc phát hiện bằng cách nào? Lão tử thực hiện việc hủy thi diệt tích rất lưu loát nha!

Trần Trăn cười xấu xa: “Sao nào? Không dám thừa nhận?”

An Dật xưa giờ không chịu được phép khích tướng, lập tức lộ nguyên hình: “Không dám cái em gái anh!”

Sau đó nhìn mặt Trần Trăn ý cười càng ngày càng nhiều, An Dật mới nhận ra mình khi nãy chẳng khác nào đã tự thừa nhận.

“Giám đốc, tôi thề tôi thật sự không biết anh đang nói cái gì.” An Dật quyết tâm tiếp tục giả ngu.

“Nga. . . . . .” Trần Trăn theo hắn cố ý phát ra một tiếng trả lời không rõ ràng, sau đó vươn tay duỗi về hướng cổ áo An Dật.

Ngay lúc tay y sắp chạm vào áo An Dật, An Dật lập tức nhảy lùi về sau, sửng sốt kêu lên: “Anh muốn làm gì? ! Tôi không phải là đồng chí đâu!”

Trần Trăn không đáp trả hắn, mà là tiếp tục duỗi tay tới phủi đi vết bụi trên áo hắn.

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “Ha ha. . . . . . Sao cậu lại biết tôi là đồng chí? Ở trong công ty này, người biết việc đó cũng không nhiều.”

An Dật: “. . . . . .”

Trần Trăn: “Còn muốn giả bộ tiếp?”

An Dật: “. . . . . . Được rồi, giám đốc. Tôi sai rồi. Anh bỏ qua cho tôi đi.”

Trần Trăn: “Vậy thì phải xem tâm tình của tôi.”

An Dật: “. . . . . .” Cái tên ác ma này!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.