1/2 Prince

Quyển 4 - Chương 3: Đoàn hát rong




“Em muốn anh làm ca sĩ, rồi lại còn biểu diễn hòa nhạc cơ á?” Tôi bắt đầu thấy hơi váng đầu. Mấy người nghĩ sao mà làm vậy? Chẳng phải tôi là Lãnh chúa sao? Sao nhoằng phát biến thành ca sĩ vậy?

“Chuẩn, anh cứ nhìn lại mình xem.” Tiểu Long Nữ đẩy tôi tới chỗ tấm gương, “Hãy nhìn khuôn mặt siêu siêu tuấn tú vô địch, dáng người thon dài cân đối kia xem. Hãy trông khí chất cao quý lạnh lùng (miễn là anh ngậm cái mồm không nói gì), cộng thêm cả giọng hát đầy quyến rũ! Anh không đi bán thâ…ấy lộn, là đi bán nghệ, thì lãng phí tài nguyên thiên nhiên lắm sao.”

Tôi liếc xoáy Tiểu Long Nữ, nghi ngờ không biết có phải lúc đầu cô nàng nói ‘bán thân’ không. “Nhưng chỉ là game online thôi mà. Ai lại đi làm ca sĩ với cả diễn hòa nhạc chứ?”

“Còn chụp ảnh nữa.” Tiểu Long Nữ nói thêm, thấy mặt tôi xám ngoét đến mức báo động, cô chọc, “An tâm đi, tụi em không có bắt anh phải lộ hết ba chỗ* kia đâu, hở hang thì cũng chỉ có tí tị tì ti** thôi à…”

“Tí tị tì ti?” Tôi nghi ngờ hỏi lại, “Thực sự chỉ có tí tị tì ti thôi?”

“Vầng, có mỗi tí tị tì ti thôi.” Tiểu Long Nữ mỉm cười chân thành vô cùng. Sau này, tôi mới phát hiện ra trong cái “tí tị tì ti” của Tiểu Long Nữ thì vừa có “tí”, lại còn có “ti”, nên thành ra hai cái chỗ kia cô ta cho tôi lộ hết mà vẫn mặt dày gào lên là có mỗi “tí ti”…Tiểu Long Nữ, tiếng Trung rốt cuộc là ai dạy cô?

(*, **: Trong tiếng Trung, “ba chỗ” hay gọi là “ba điểm”, nghĩa là hai nhũ hoa và “cậu nhỏ” của người ta. Trong nguyên tác, Tiểu Long Nữ nói chỉ cho Vương Tử lộ “nhất điểm điểm” nghĩa là chỉ lộ một chút. Nhưng sau này cô nói trong “nhất điểm điểm” có hai chữ điểm nên thành ra cô phải cho Vương Tử lộ hẳn hai điểm, nghĩa là phơi hai “đầu ti” của Vương Tử ra. Trong bản dịch tiếng Việt, tôi quyết định thay đổi một chút, mong bạn đọc cảm thấy dễ hiểu hơn và thấy sự thay đổi này cũng vui vui. – nhóm PR và meomeo)

“Đợi chút, cái này không quan trọng! Quan trọng là game online có cho làm ca sĩ không? Nghề của anh đâu phải là Thi nhân lãng du.” Tôi mãnh liệt kháng nghị.

Tiểu Long Nữ nhướn mày, “Từ bao giờ anh lại quan tâm đến game cho làm gì với không cho làm gì? Thích gì làm nấy chẳng phải là phong cách đặc trưng của anh là? Quan trọng là ở chỗ anh có muốn làm hay không thôi.”

Tôi ngừng lại một lát. Trước đây… hình như đúng là tôi thích gì làm nấy thật. Làm ca sĩ hử… Tôi cúi đầu nghĩ, Nghe cũng hay phết đấy chứ! Cuối cùng tôi cười lớn, “Được rồi, làm ca sĩ cũng có vẻ hấp dẫn đấy.”

“Tốt, để em nghĩ xem nào… Đầu tiên, anh sẽ đi lưu diễn qua Nhật, Nguyệt, Tinh thành để lấy chút danh tiếng đã…” Tiểu Long Nữ nói gần xong, lại ngắm được nụ cười “rực rỡ hào quang” của Vũ Liên đại tẩu, liền vội vội vàng vàng chèn thêm, “và nhân thể kiếm tiền luôn.” Thấy nụ cười của chị dịu đi một chút, cô mới thở phào nhẹ nhõm và nói tiếp, “Cuối cùng, thanh thế tạo dựng tàm tạm rồi, anh sẽ quay lại Vô Ngân Thành và tổ chức hòa nhạc. Thứ nhất, thuận tiện kiếm tiền, thứ hai, chúng ta có thể gia tăng số dân của Vô Ngân Thành. Nhất cử lưỡng tiện luôn.”

Nghĩ một lúc, tôi lại hỏi, “Vậy anh có phải đưa theo cả Du đi đệm nhạc nữa không?”

Nghe vậy, mắt Du lập tức sáng rỡ lên, “Anh có thể theo Vương Tử Điện hạ được không?”

“Không chỉ Du thôi đâu, em nghĩ chúng ta cần tìm thêm vài người nữa để tạo thành ban nhạc luôn. Kể ra đến giờ trong Đệ Nhị Sinh Mệnh cũng chẳng có nhạc nhẽo gì dùng được.” Cô ngập ngừng. “Riêng trống đã bao nhiêu là loại, em chỉ sợ thợ thủ công làm không được thôi…”

“Trống thì tôi không rành, nhưng ghi ta thì có thể tạo được đấy.” Tình Thiên đột nhiên thốt lên. Cô đút tay vào túi lôi ra một cây ghi ta, “Tôi có một cây đây này.”

“Vậy cô biết đánh ghi ta chứ?” Mắt Tiểu Long Nữ sáng rực.

Tình Thiên gật đầu ngay, “Tất nhiên. Tôi học đàn 10 năm rồi, tôi chơi thạo lắm.”

“Tốt, lại thêm một người nữa.” Tiểu Long Nữ vui vẻ ghi lại ngay.

Tôi cúi đầu nhìn bát cơm ruốc chan canh trứng, vô cùng nghi ngờ, trên đời còn có trò kết hợp cổ cầm với ghi ta? Thây kệ, chuyện của tôi là hát thôi mà, phần còn lại để Tiểu Long Nữ lo tuốt! Hừm…Canh trứng với ruốc thật không tệ, không tệ!

“Tôi cũng muốn đi.” Tà Linh lạnh lùng nói, lườm Du, “Tôi không thể để Du có cơ hội một mình tiếp cận Vương Tử được.”

“Cậu…” Du tức tối siết chặt nắm đấm.

“Anh chơi được nhạc cụ nào?” Tiểu Long Nữ hào hứng hỏi. Bộ mặt của cô nàng lộ rõ vẻ chỉ sợ thiên hạ không loạn*.

(*Chỉ sợ thiên hạ không loạn: đây là một kiểu nói của người Trung Quốc. Ý nói người được đề cập rất thích thị phi, rất muốn làm loạn mọi thứ. – meomeo)

“Tiêu*.” Tà Linh đáp ngắn gọn.

(*Tiêu: tiêu là loại nhạc cụ có hình ống, phía trên thân ống khoét lỗ để nghệ sĩ lợi dụng khí thổi và cách đặt ngón tay mà phát ra các nốt nhạc khác nhau. Khá giống với sáo, nhưng tiêu dễ thổi hơn, sáo thổi ngang còn tiêu thổi dọc. – meomeo)

Uầy, quá tuyệt vời luôn. Cổ cầm, ghi ta, lại còn tiêu nữa? Tui thấy cũng hổ lốn ngang bát cơm tui đang cầm nha.

“Tôi nữa!” Phượng Hoàng vội nói khi thấy 3 trong số 4 người cuồng tín Vương Tử đã tham gia.

“Cô chơi gì vậy?”

“Tôi chơi trống. Tôi cũng học được 10 năm như ai kia rồi đấy.” Phượng Hoàng khoe khoang, nhìn đểu Tình Thiên đứng cạnh, “Tôi sẽ tìm thợ thủ công bảo họ làm một bộ trống ngay. Chắc chắn họ sẽ kham được.”

“Tốt. Du chơi Cổ cầm, Tà Linh thổi tiêu, Tình Thiên gảy ghi ta và Phượng Hoàng đánh trống.” Tiểu Long Nữ nhướn mày đọc lại tờ giấy vừa ghi, “Vậy ta sẽ chia ra thành 2 nhóm. Nam đệm nhạc nhẹ tình cảm, nữ đệm nhạc rock.”

Tôi thở dài ngao ngán, nhìn xa xăm, “Thời thế đã đổi thay. Nam thì nhạc tình cảm sướt mướt, nữ thì rock ầm ầm – mình già rồi, già rồi.”

Tiểu Long Nữ phát mạnh vào đầu tôi, PM, “Vậy nên cái thứ nam chả ra nam nữ không giống nữ như anh phải hát cả 2 loại nhạc!”

Au! Đôi mắt sắp tràn lệ, tôi bĩu môi và hờn dỗi lẩm bẩm, “Hát thì hát! Sao em cứ cốc đầu anh hoài vậy! Anh ngu đi thì sao?”

“He he he, vậy là thành viên của Ban Nhạc Vô Ngân đã được quyết định.” Tiểu Long Nữ nói, “Du lo phần viết nhạc và lời bài hát. Tà Linh lo phần vũ đạo. Vương Tử, anh nhớ học thuộc lời bài hát đi đấy. Phượng Hoàng và Tình Thiên, tụi mình sẽ thiết kế trang phục biểu diễn.” Mắt Tiểu Long Nữ rực sáng và trong nháy mắt 3 cô gái cùng phóng vọt đi.

“Du…anh biết sáng tác bài hát hửm?” Sao tôi chưa từng nghe qua hắn biết sáng tác nhạc?

Mặt Du khù khờ hết biết, “Tôi? Trước đây tôi đã rờ vào mấy thứ đó bao giờ đâu?”

Chúng tôi nhìn nhau im lặng một lúc. Rồi tôi vạn phần hi vọng ngước mắt nhìn Tà Linh, “Anh nhảy được chứ?”

“Ờ.” Tà Linh trả lời, thành ra tôi có dấy lên chút hi vọng.”Có học qua múa dân gian.”

Con tim bé nhỏ của tôi sắt lạnh lại như miếng cá đông có thể cầm quật chết người.

Tiểu Long Nữ đột nhiên lại thò đầu vào phòng, “2 người mà làm không tốt là tôi đá đít ra khỏi Ban Nhạc Vô Ngân đấy. Vương Tử thì ngoại lệ, nhưng nếu anh ta không đạt, thì tới bữa cứ ngồi mà nhai cơm không thôi nha.” Dứt lời, cô thụt đầu lại chạy mất hút.

Hai mạch gân xanh nổi hằn đập phập phồng trên trán tôi. Nếu hồi nãy trái tim tôi giá băng như cá đông lạnh thì bây giờ nó đã hóa núi lửa đang phun trào. Tiểu Long Nữ mắc dịch, cô chỉ toàn lấy thức ăn ra dọa dẫm anh! Đừng để anh bắt được điểm yếu của cô, bằng không anh nhất định sẽ @#^&%!* cô! (Do quá bạo lực nên cụm từ này đã được kiểm duyệt để tác giả khỏi bị cộng đồng văn chương tẩy chay!)

~*~

Những ngày sau lố sự kiện kia, chỉ thấy một giáo sư Hán Văn mồm thì giảng lịch sử Hán Văn, mắt lại dán vào quyển giáo trình thanh nhạc căn bản. Điều kì cục là anh ta vẫn giảng rõ ràng rành mạch ngon lành. Này, thiên tài là để làm cái này à! Lại nói, còn có một cha nghiên cứu sinh bình thường rất lạnh lùng đẹp trai mà chẳng hiểu sao đang yên đang lành làm thí nghiệm lại xoay ra hết hiphop, waltz, rồi đến hí kịch cũng chơi tới luôn. Chuyện đó khiến người ta nghi ngờ thí nghiệm anh chàng đang làm có phản ứng phụ khiến tiểu não bị ảnh hưởng nghiêm trọng. Thành ra thí nghiệm nọ bị tống vào một cuộc điều tra nghiêm túc đang tiến hành.

Còn tôi thì, do chưa có bài hát, nên tôi cứ phải luyện giọng, hát, “Đồ Rê Mi Pha Son La Si” cả ngày. Tiểu Long Nữ, Tình Thiên và Phượng Hoàng kéo tôi tới lui, đo đông đo tây, không thì chỗ này thử một cái áo, chỗ kia thay một cái quần. Lúc đầu, thì là con gái mà, nên tôi rất hào hứng thay quần áo, nhưng cứ mỗi lần thay đồ xong tôi lại phải đối mặt với những cặp mắt thèm thuồng của 3 con người dâm đãng kia. Có gì mà vui chớ, vả lại đặc biệt đến khi nhận ra số lượng vải trên người đang đã thiếu nay càng thêm hiếm…Tôi đã hoảng hồn bỏ chạy.

Tuy nhiên, dù tôi đã chạy xa vạn dặm, dù bọn họ thất bại trong việc bắt Tà Linh cởi đồ thì cuối cùng 3 cô gái cũng giữ được Du, kẻ không có tí tẹo sức phản kháng và tự vệ nào, mặc quần bơi…Cái gì? Làm sao tôi biết á? Hỏi thừa, làm sao tôi có thể bỏ qua cơ hội rửa mắt đã đời vậy được chứ?

Tóm lại, Ban Nhạc Vô Ngân cũng đã dần đi vào quỹ đạo, bài hát đầu tiên, vũ đạo, trang phục cũng sớm ổn thỏa.

Buổi diễn ra mắt đầu tiên tổ chức tại quảng trường Vô Ngân Thành.

Tôi mặc bộ quần áo có tông đỏ đen chủ đạo, ôm sát lấy cơ thể, hở nửa vai và cánh tay, đeo đôi bốt dài, vừa gợi cảm lại vô cùng lạnh lùng. Phía sau tôi là 2 mĩ nữ mặc bộ quần áo cùng tông, váy ngắn cũn cỡn và quần bó sát chân. Trong đôi bốt thấp cổ, Tình Thiên quyến rũ và nóng bỏng như lửa, còn với đôi dài cao gót, Phượng Hoàng duyên dáng nhưng giá lạnh như băng. 2 cô gái bước sau, chúng tôi tiến lên sân khấu tạm thời.

Nhìn ánh mắt khán giả háo hức đón chờ, lòng tôi chợt rộn ràng muốn cất lời ca để thỏa mãn sự chờ đợi của khán giả và xúc cảm của tôi. Tôi nhắm mắt, nghĩ về bài hát đầu tiên Du viết, đắm mình trong lời hát. Bài đó rất tình cảm, nên tôi hát bằng giọng cao mà mạnh nhưng đượm buồn, nhưng con bươm bướm lao mình vào ngọn lửa.

Nụ cười của em, nước mắt của em, đối với anh là một điều rất thiêng liêng mà anh nguyện ôm ấp chở che suốt đời, khắc ghi trong tim này.

Niềm vui của anh, nỗi buồn của anh, sẽ từ bỏ cả tự do này, cuộc sống này vì em, chỉ mong đôi ta mãi không tách rời.

Em là lửa, em là gió, em là cạm bẫy của ma quỷ, là sự rù quến của đấng thiên thần.

Bài hát: Yến Vĩ Điệp.

Nhạc và lời: A Tín. (một ca sĩ của ban nhạc Trung Quốc nổi tiếng, May Day.)

Tôi hát, Phượng Hoàng đệm trống và tiếng ghi ta của Tình Thiên hỗ trợ, cùng với màn vũ đạo say đắm lòng người của Tà Linh, tôi thấy mình cũng giống như bướm kia cất cao tiếng ca, lao mình vào trong lửa cháy rừng rực, dâng hiến cho tình yêu nồng nhiệt ấy, không chút đắn đo.

Hát xong đâu đấy, tôi quay xuống khán đài nhìn đám đông vẫn còn đê mê. Có vẻ mình hát cũng hay ra phết đấy chứ!, Lòng tôi lâng lâng vui sướng.

“Bài này anh hát không hay bằng bài “Mộng ước được bay”.” Tiểu Long Nữ thoáng cau mày.

Lời bình của cổ như một đòn búa khổng lồ giáng mạnh xuống đầu tôi. Tôi ứa nước mắt nhìn cổ, phụng phịu, “Sao thế được? Anh đã luyện tập nhiều lắm rồi mà.”

“Có lẽ là do anh thiếu cảm xúc.” Tiểu Long Nữ liếc nhìn Du, “Rõ ràng anh chưa từng trải qua tình yêu, nhất là mối tình đơn phương, ngọt ngào mà đắng cay.”

Khi nghe Tiểu Long Nữ nói, mặt Du tối sầm lại. Cuối cùng, anh lặng lẽ cất tiếng hát, cũng là bài đó. (Để tránh mọi người nghi ngờ tôi cố ý chèn từ để thêm tiền, lời bài hát xin được phép không ghi vào…)

(Chú thích: Yu Wo là nhà văn mạng, bản thảo tính theo số chữ, thường tính 1000 chữ được 3 đô. – nhóm PR)

Mặc dù tụi tôi hát cùng một bài đó, nhưng cảm xúc trong bài thì khác xa nhau một trời một vực. Giờ tôi đã hiểu tại sao Tiểu Long Nữ nói tôi hát ‘thiếu cảm xúc’ – Tôi không biết làm sao mà giọng hát của Du lại có thể đượm buồn, cay đắng xót xa nhưng vẫn vô cùng dịu dàng và ngọt ngào, đặc biệt là hắn cứ nhìn tôi không dứt bằng đôi mắt sầu não. Tôi gần như, gần như không dám nhìn vào mắt hắn; tôi những sợ nếu nhìn hắn, nếu tôi không cẩn thận, rất có thể…Tà Linh sẽ điên tiết lên mất, vì giờ mắt ảnh đã rực lửa căm hờn rồi. Chỉ sợ Du còn hát hò thêm chút nữa thì Tà Linh sẽ phi thân qua đây băm vằm hắn thành bánh bao nhân thịt mất.

Hơn nữa hai cô nàng đứng đằng sau tôi có vẻ cũng đã sẵn sàng bắt tay vào dần Du thành bánh bao nhân thịt người rồi… Cười gì mà cười! Chỉ có tôi mới có quyền đánh Du thôi, những người còn lại còn khướt nhé!

Nhắc mới nhớ, kể ra cũng lâu lắm rồi tôi chưa có nện Du, tôi lập tức nở nụ cười ấm áp và nói với giọng ngọt như mía lùi, “Du, anh dạy tôi hát nha.”

“Vâng, Vương Tử Điện hạ.” Du xúc động chạy về phía tôi, tôi cũng sung sướng cười nhìn hắn ta, trước khi một tay túm hắn lên. Nói mỗi câu, “Tôi đi tập đây.”, tôi kéo bừa Du vào một căn phòng và hô hô hô!

“Tóm lại, mọi người mau mau tập luyện đi. Chúng tôi sẽ đá mấy người ra ngoài tuần tới để đi công diễn ở 3 thành phố ka, tối đa chỉ được đi một tuần thôi. Nhớ đấy, mấy người không được phép làm tổn hại danh tiếng của Vô Ngân Thành.” Tiểu Long Nữ nạt mấy người còn lại trong Ban Nhạc Vô Ngân.

“Biết rồi!”

~*~

Một hôm, tập hát xong xuôi, tôi chợt nhớ ra hình như tôi đã quên béng mất bốn người tôi đưa về hồi nào Tới giờ rồi. Chẳng biết bây giờ họ thế nào nhở? Thấy có chút tội tội, tôi PM họ luôn.

“Tinh, Vân, 2 đứa đang ở đâu đấy?” Giọng tôi có chút lo lắng.

Vân hào hứng đáp lại, “Tụi em đi chọn mua nhà.”

“Chọn mua nhà á?” Tôi ngẩn người.

“Vâng, là dân cư của Vô Ngân Thành nên thầy Du nói tụi em sẽ được bớt nửa giá.” Vân phấn khởi.

“Sau khi bán mấy cái vé tàu không sử dụng với gom góp tiền tiết kiệm, tụi em chọn được một căn có địa thế tuyệt lắm!” Tinh cũng không thể giấu nổi sự vui sướng của mình, “Vậy nên bây giờ bọn em phải đi mua nhà sớm, kẻo không đến lúc Vô Ngân Thành mở cửa chính thức thì đến cái lều rách cũng chẳng còn mà mua.”

“Ồ, vậy anh có nên mua nhà không nhờ?” Tôi hỏi gấp gáp, nhưng bỗng chợt nhớ ra toàn bộ tiền của tôi đều bị Vũ Liên đại tẩu trấn lột hết rồi. Hức, tôi không đủ tiền mua nhà! Chẳng lẽ tôi thân là lãnh chúa lại phải ra ngoài đứng đường ư?

Vân hỏi tôi với giọng tức cười, “Đại ca à, anh phải ở trong hoàng cung chứ? Anh cần nhà làm chi nữa?”

Còn Tinh cũng chỉ biết dở khóc dở cười, “Đại ca à, Phi Thường Đội, Hắc Ám Tà Hoàng Đội, Mai Khôi Đội, Nam Cung Túy và nhiều người nữa, tất cả những người quan trọng có chức có quyền đều ở trong hoàng cung cả mà. Anh là Lãnh chúa, chẳng lẽ lại móc tiền túi ra mà đi ở vạ vật bên ngoài?”

“Ồ, ra là thế!” Tôi giật mình hiểu ra. “Hai đứa bao giờ chọn xong nhà nhớ gọi anh qua chơi nhá.”

“Tất nhiên rồi!” Vân trả lời.

Đột nhiên nhớ ra còn chuyện nữa, “À ờ, hai em có biết Dương Quang với Kenshin đang ở đâu không?”

“Họ thường ở quán rượu Vô Ngân.” Tinh nghĩ một thoáng, “Không thì đi loanh quanh đâu đấy trong thành phố.”

“Rồi, anh đi tìm họ đây.” Tôi bắt đầu có chút lo lắng. Sau khi Tinh và Vân đã mua nhà được rồi thì Dương Quang và Kenshin sẽ ra sao đây? Họ sẽ ở đâu? Tôi làm gì có tiền mà mua đất xây nhà cho 2 người đó chứ…Tôi xoa xoa má, quyết định nếu bức quá thì họ chuyển qua ở với tôi cũng được, dù sao phòng tôi tôi cũng chẳng dùng đến mấy mà.

Tôi hộc tốc chạy đến quán trọ, thấy ngay 2 ông bạn đang ngồi uống trà. Tôi ngồi xuống, giật li trà trong tay Kenshin, nuốt đánh ực rồi hỏi, giọng bình tĩnh, “Mấy ngày nay 2 người sao rồi?”

Kenshin ngó li trà trên tay tôi trừng trừng rồi lại im lặng lấy li khác rót trà tự uống. Còn Dương Quang mỉm cười đáp, “Tốt cả mà. Tụi tôi đi bộ quanh thành phố này, xem mọi người và ngồi uống trà ở đây.”

“Nghe chán thế!” Tôi cảm thấy thật tội lỗi khi đưa họ đến đây rồi lại bỏ mặc họ, “Sao 2 người không đi lưu diễn với bọn này? Mấy người có thể thăm thú nhiều thành phố khác.”

“Chuyến lưu diễn à?” Dương Quang lúng túng.

Tôi gãi đầu bối rối, “Nói lưu diễn thì hơi quá. Tụi tôi chỉ đi qua hát rong ở 3 thành phố thôi mà.”

“Hát rong?” Dương Quang nhìn tôi khó hiểu.

“À, là hát trên đường ý mà.” Tôi giải thích thêm.

“Tại sao mọi người lại muốn hát trên đường chứ?” Dương Quang mỉm cười nho nhã.

“Để kiếm tiền đó…” Hử, sao có cảm giác tên này giống Bé Bao quá vậy giời?

“Kiếm tiền làm gì?” Dương Quang vẫn không ngừng hỏi.

Tôi liếc nhìn Kenshin đang ngồi chơi xơi trà, “Ờm, sao cậu không hỏi Kenshin ấy? Câu này tôi không chắc lắm.”

Dương Quang nhăn mày, “Nhưng mấy lần tôi hỏi cậu ta đâu chịu nói.”

Tôi nhìn tên Kenshin trầm lặng và hiểu tại sao anh cứ câm như hến thế. Nếu tôi ở với Dương Quang vài tháng thì đến cả người lắm mồm như tôi cũng sẽ thấu hiểu đạo lý ‘im lặng là vàng’. Tôi bắt đầu thấy Vân to mồm và Dương Quang hóng chuyện sao mà hợp nhau quá đỗi.

“Kệ đi, lúc đi lưu diễn chỉ cần làm theo tôi là được rồi.” Tôi thay đổi chủ đề.

Dương Quang lại cười dịu dàng, “Được thôi.”

“Hai người bên đó có vẻ rất muốn qua đây nói chuyện với cậu đấy.” Kenshin đột nhiên nói, liếc qua vai phải tôi.

“Ồ?” Tôi quay đầu lại nhìn và lập tức cứng người. Tôi không thể cử động được, vì hình ảnh phản chiếu trong võng mạc tôi bấy giờ là bố mẹ chẳng-được-cái-nết-gì,-ăn-chơi-suốt-ngày-mà-không-làm-việc-hay-nấu-nướng của tôi.

Thấy tôi quay đầu lại, hai người hào hứng thấy rõ, vừa chạy lại bàn tôi vừa vẫy tay điên cuồng. Mẹ tôi trông cứ gọi là siêu siêu vui mừng luôn ý, “Lãnh chúa khỏe không? Nhớ chúng tôi chứ? Chúng ta đã gặp nhau một lần tại Giả Công đại hội, con trai chúng tôi là Phong Vô Tình của Hắc Ám Tà Hoàng Đội ấy.”

Vầng! Và con gái 2 người là Lãnh chúa của Vô Ngân Thành luôn đấy. Làm sao con có thể quên được bố mẹ mình cơ chứ? Tôi bất lực nghĩ trong khi ngoài mặt vẫn trưng ra nụ cười tươi roi rói, “Tất nhiên, hai người là ông xã bà xã nhau phải không?”

“Thấy chưa anh yêu, Lãnh chúa còn nhớ chúng ta kìa!” Lúc nói câu ấy trông mẹ tôi cảm động dã man.

“Anh nói rồi mà! Lãnh chúa sao có thể quên chúng ta? Em xem lãnh chúa chúng ta khí chất như cuồng phong vũ bão. Trận chiến hôm đó lãnh chúa đáp xuống như thiên thần giáng thế, khiến quân địch sợ đến tè ra quần, phải quỳ xuống xin tha. Một bầu trời nhân cách như vậy sao lại so đo với hai ta được chứ!” Bố nắm tay đấm thùm thụp xuống bàn.

“Đừng – đừng quá khích thế.” Tôi vội nói, nghĩ thầm, Thiên thần giáng thế á? Tôi thật tò mò chẳng biết lúc tôi lộn cổ xuống khỏi cái thảm bay thì thiên thần giáng thế chỗ nào nữa?

Bố xoa xoa đầu tỏ vẻ hối lỗi, “Xin ngài tha thứ, tại tôi quá hào hứng đó thôi. Nhưng Lãnh chúa tuyệt lắm! Tôi và vợ tôi sẵn sàng chấp nhận thua cuộc, ân oán cá nhân lúc xưa quên đi, sẽ không để ý làm gì nữa.”

Quên là tốt, quên là tốt! Tôi thở phào nhẹ nhõm.

“Lãnh chúa không chỉ am tường tinh hoa võ thuật mà còn có giọng hát thánh thót mê đắm lòng người.” Mẹ cười với tôi, nụ cười trong sáng hết chỗ nói.

“Quá khen, quá khen rồi.” Tôi cười đáp lễ.

“Nhưng Tiểu Lam, chẳng phải con thích bài It’s My Life nhất sao? Sao con không hát bài đấy, hoặc bài con thích thứ hai “Mộng ước được bay” ấy?” Mẹ nghi hoặc hỏi.

“À, vì đàn Cổ cầm không hợp đệm nhạc rock nên con phải chọn một bài tình cảm hơn.” Tôi vừa cười vừa nói.

“Ra là vậy!” 3 người chúng tôi cùng cười ngất, ba khuôn mặt ngoác miệng cười giống hệt nhau.

” Vương Tử, biệt danh của cậu là Tiểu Lam?” Kenshin ngồi một bên lơ đãng mỉa.

Nụ cười của tôi lập tức đóng băng lại, giờ tôi mới chợt nhớ ra mấy câu cha mẹ nói. Mắt tôi trợn trừng, mồ hôi mẹ mồ hôi con chảy ròng ròng, tôi nuốt khan nhìn 2 người đang cười toe toét.

“2 người, tôi không -” Tôi lắp bắp.

“Đừng có chối, Tiểu Lam. Con tưởng bố mẹ cũng thiểu năng bẩm sinh giống thằng Dương Danh đầu đất sao?” Giọng của mẹ vang lên trên kênh PM.

“Sao bố mẹ biết?” Tôi hỏi, có chút rối bời.

“Quá đơn giản.” Bố hí hửng giải thích, “Đầu tiên, thằng Dương Danh nói cho bố mẹ biết con chuyển giới trong Đệ Nhị Sinh Mệnh (Thằng em trai ngu si kia, sao mồm mi giống loa phóng thanh thế hử?). Thứ 2, thằng nhỏ Linh Bân thích Tiểu Lam, nhưng trong game cứ cặp kè với Vương Tử, mà tính thằng bé son sắt thủy chung số một – nên chuyện nó bắt cả 2 tay là không thể, kết luận khả năng lớn nhất Vương Tử và Tiểu Lam chỉ là một người. Thứ 3, Tiểu Lam à, con suốt ngày véo von mỗi 2 cái bài đấy, ai mà chẳng nhận ra giọng con? Ờ…trừ thằng con trai đần nổi tiếng Dương Danh nhà mình.”

Tôi khựng lại một giây, rồi hỏi tới tấp, “Bố mẹ nói gì vậy? Trác ca ca thích con? Không phải anh ấy thích Dương Danh à?”

Cha mẹ tôi cũng sững lại, “Linh Bân mà thích Dương Danh á? Làm sao có thể? Chẳng phải con đi đâu nó theo đấy suốt ngày à?”

“Trác ca ca chỉ muốn bảo vệ con thôi mà?” Tôi hỏi một câu ngớ ngẩn. Theo những gì trước đây tôi suy luận thì chẳng phải Trác ca ca và Du tranh giành em trai tôi sao? Hừm? Lạ nhể…Nếu vậy, sao trong game họ cứ quấn lấy tôi, chứ không phải Vô Tình?

Bố và mẹ tôi choáng váng…Và rồi mẹ ngã vào vòng tay bố, thổn thức, “Chồng yêu! Sao cả 2 đứa con mình đều dốt quá vậy?”

“Ầy, chắc tại trước khi sinh chúng nó vợ chồng mình không có chịu khó lên chùa cầu Bà Mụ*.” Bố lắc đầu, thở dài.

(*Bà Mụ: bản gốc là Tống Tử Nương Nương, nghĩa là Nữ Thần Sinh Nở. Tôi xin phép được đổi lại một chút cho hợp với cách suy nghĩ của người Việt. Nếu độc giả không thích có thể đưa ý kiến để sửa đối. – meomeo)

“Vậy cuối cùng thì Trác ca ca vẫn thích Dương Danh chớ gì?” Tôi nghiêng đầu qua một bên, cắn móng tay, nghĩ ngợi.

“Đương nhiên là không!” Bố mẹ đồng thanh gào lên. Mẹ tôi thậm chí còn véo tai tôi (Au au au!), gầm gừ, “Con không được phụ lòng thằng bé! Thằng Linh Bân thích con 8 năm rồi đấy! Thằng bé học hành rất siêu, lại đẹp trai thôi rồi. Con không gả cho nó ngay cho mẹ thì con định gả cho ai đây?”

Tôi chộp lấy cái tai đỏ ửng, rầu rĩ xoa lấy xoa để, “Trác ca ca thích con tận 8 năm ròng á? Vậy…” Tôi chợt nhớ đến cuộc nói chuyện giữa Du và Trác ca ca – Chẳng lẽ họ đấu đá nhau không phải vì Dương Danh? Mà là vì tôi?!

“Nói thử coi, con có định mang mĩ nam Linh Bân về để mẹ còn được chiêm ngưỡng không hả?” Mẹ tôi lại xoắn chặt lấy cái tai đáng thương của tôi mà véo.

Mẹ à, cuối cùng mẹ cũng lộ cái mặt thật ra nhá! “Nhưng , nhưng con cũng chẳng biết mình có thích Trác ca ca không nữa.” Tôi vô vọng nói, “Vả lại nếu con lấy Trác ca ca thì Du sẽ khóc lóc đến sụp thành luôn không biết chừng.”

“Du?” Mẹ lại mở to đôi mắt ngây thơ vô tội, “Là chàng thi nhân đẹp trai như tranh vẽ đó á?”

“Vầng, anh ta cũng là giáo sư ở trường đại học của con luôn!” Này! Mẹ à, sao mẹ có thể tự nhiên mơ đắm về một tên khác ngay trước mặt chồng mình vậy chứ. Mặc dù bố cũng có vẻ quen luôn tật mê giai của mẹ rồi…

“Giáo sư? Thật à?” Khuôn mặt mẹ tỏa sáng, rồi mẹ quay ra chớp chớp mắt nhìn tôi, “Cậu ta cũng đẹp trai đấy, một kiểu khác với Linh Bân, nhưng không thể phủ nhận chuyện cả 2 đều có thể nuôi mày tốt. Á há há, không tệ, không tệ đâu, Tiểu Lam! Mày cứ việc chọn một trong 2, Mẹ iu tuyệt đối không có phản đối đâu!”

Đương nhiên có 2 chàng mĩ nam tử xâu xé con gái mẹ thì thích quá còn gì? Mẹ còn phản đối chi nữa? Tôi thở dài, nghĩ đến chuyện mình đi đâu cũng bị kẹp giữa 2 chàng trai và 2 cô gái, vả lại họ đều ngưỡng mộ tôi…Thật là phức tạp, phức tạp quá đi.

“Dù sao, mẹ, mẹ không được buôn với ai về bí mật của con.” Tôi nghiêm khắc nhìn mẹ, “Cấm tiệt, kể cả thằng Dương Danh, mẹ mà nói cho bất cứ ai á, con sẽ lấy một tên xấu đau xấu đớn cho thủng mắt mẹ luôn.”

Mặt mẹ lộ vẻ kinh hoàng, “Đừng, đừng! Mẹ thề là sẽ không hé răng nửa lời. Tiểu Lam à, con phải chọn một trong 2 tên đẹp trai kia làm chồng nha!”

Tôi mệt mỏi gật đầu. Tôi nên chọn ai ta? Thây kệ, để sau hẵng tính.

Còn việc bố tôi có làm lộ không á… Đã nghe qua “vợ bảo chồng nghe”* chưa? Là mẹ nói gì bố tôi theo đó đó!

(*vợ bảo chồng nghe: gốc là phụ xướng phu tùy. Đây là một câu nói vui, đảo ngược lại của câu: phu xướng phụ tùy: chồng làm gì vợ theo đấy hỗ trợ, nghe theo. Câu trong ngữ cảnh truyện ý muốn nói bố Tiểu Lam rất sợ vợ. Tôi có đổi một chút cho hợp tiếng Việt, bạn đọc không hài lòng có thể đề đạt ý kiến để thay đổi. – meomeo)

Lại giật tách trà trong tay Kenshin, tôi lờ lớ lơ vẻ mặt “Tôi muốn hỏi” của Dương Quang, mệt mỏi day thái dương. Ay, hình như mọi chuyện đang vuột khỏi tầm tay rồi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.