1/2 Prince

Quyển 4 - Chương 11: Cải cách lớn




Sau khi kéo tuốt Tình Thiên, Dương Quang, Tinh và Vân vào phòng không chút nhẹ nhàng, tôi đặt tay lên vai Tình Thiên và nói giọng long trọng, “Tình Thiên, em không thể yêu Dương Quang.” Tôi lờ phắt Tinh và Vân, xem như bọn nó không hề đứng cạnh đấy. Nghe tôi nói, mắt 2 đứa lồi ra như muốn bắn khỏi hộp sọ luôn.

Tình Thiên hé miệng rồi lại ngậm lại, cuối cùng cô chỉ bật ra một từ duy nhất, “Tại sao?”

Tôi nhíu lông mày vào với nhau, nhìn Dương Quang và tự hỏi là nên nói chuyện cậu ta là NPC hay thôi. Đáp lại tôi, đôi lông mày Dương Quang cũng chau thiếu điều muốn liền lại.

“Hãy để tôi giải thích đi, Vương Tử.” Dương Quang nói giọng đau khổ.

“Vậy nói em nghe, sao em không thể yêu anh?” Tình Thiên run run hỏi lại, “Em không tin…Em tuyệt đối không tin rằng anh không có tí tình cảm nào với em. Ngẫm lại, chẳng phải những ngày qua ta đã rất hạnh phúc bên nhau đó sao?”

Hạnh phúc bên nhau? Chuyện này xảy ra bao giờ trời? Tôi chau mày nghĩ.

“Bảo sao thời gian Tình Thiên ở gần bên đại ca cứ teo lại dần. Cô ta thực sự đã thay lòng đổi dạ rồi.” Vân lầm bầm một mình và “hai” đứa con gái, là tôi và Tinh, vội bịt mồm cậu ta lại.

“Nhưng anh làm sao yêu em được chứ. Anh không thể yêu em, anh…” Dương Quang không thể nói cho hết câu vì cậu đã bị Tình Thiên hôn rất mãnh liệt. Cậu choáng váng vùng vẫy điên cuồng, gắng sức đẩy Tình Thiên đi. Nhưng giờ bản chất độc ác vô nhân đạo của cái game mới lộ ra – thể lực của ma pháp sư sao bì được với đạo tặc.

Lúc đó tụi tôi, 3 người ngoài cuộc, mồm há hốc mắt trợn trừng nhìn Dương Quang bị hôn táo tợn, chả thèm đoái hoài gì tới tâm lí tụi này. Rồi, mấy cảnh chuyên xuất hiện trong tiểu thuyết lãng mạn rộng mở trước mắt chúng tôi: người bị bức hôn (thường là vai nữ chính, nhưng trong trường hợp này thì ngược lại.) bắt đầu đấu tranh nội tâm hồi lâu, nhưng không thể thoát ra, nên đành thuận theo nụ hôn, cuối cùng ôm chặt người vừa hôn mình mãnh liệt…Giờ đây tôi, Tinh và Vân chỉ biết ngây ra nhìn Dương Quang và Tình Thiên ôm nhau hôn kiểu Pháp, hai người trông vô cùng say đắm.

“Cảm xúc cảm động sâu sắc quá trời!” Tinh lôi cái khăn tay ra và bộ dạng xúc động chấm chấm nước mắt nơi khóe mi.

Vân vỗ vai tôi, nháy mắt hỏi, “Đại ca, nếu đã không cần Tình Thiên, sao anh không để cổ đi với Dương Quang cho rồi?”

“Không cần cái đầu mày. Cần không phải là vấn đề, vấn đề là Dương Quang thậm chí có phải là người đâu!” Tôi lớn tiếng gào. Hai đứa bạn chí cốt đúng là không nắm bắt được tình thế gì cả!

Vừa hét xong, tôi nhận ra Tinh và Vân đang liếc qua vai tôi với khuôn mặt bối rối vượt quá mức bình thường. Tôi quay đầu và thấy Tình Thiên cuối cùng cũng dứt khỏi nụ hôn khi nghe tôi nói, và giờ cổ đứng sau tôi với cái đầu bốc khói ngùn ngụt.

Chát! Tôi bị tát với một lực lớn đến nỗi tôi tưởng cổ mình bong gân mất rồi.

“Em đã đánh giá anh sai rồi. Cho dù em không thích anh nữa, anh cũng không được phép xúc phạm nói Dương Quang không phải con người* chứ.” Tình Thiên cố kìm lệ trào, cái nhìn thất vọng chiếu lên người tôi.

(*Bất thị nhân: không đáng làm người, cách nói của người Trung Quốc, ý chỉ hạng người thấp hèn, chỉ như súc vật. Tình Thiên đã hiểu nhầm ý Vương Tử, tưởng cậu hạ nhục Dương Quang. – nhóm PR)

Cái này hiểu lầm hơi bị to à nha. Tôi nào xúc phạm gì cậu ta, chỉ nói sự thật thôi mà, Tôi nghĩ, xoa xoa vùng má bị sưng.

“Tình Thiên, Vương Tử nói thật đấy, anh thực sự không phải con người.” Dương Quang khó nhọc nói.

“Dương Quang, sao anh lại tự hạ nhục mình thế?!” Mặt Tình Thiên chuyển sang kiểu cảm xúc cực kì không đồng tình khi cô hét lại Dương Quang.

Dương Quang giữ chắc vai Tình Thiên, và với vẻ mặt kích động cao vượt bậc trước đây tôi chưa từng thấy qua, nói, “Anh không tự hạ nhục mình. Anh thực sự không phải loài người, anh chỉ là một NPC biết nhận thức thôi.”

Tình Thiên cứng người hồi lâu. Đoạn, giọng đầy hồ nghi, cô choáng váng, “Anh vừa nói gì?”

“Anh là một NPC.” Dương Quang lặp lại với vẻ đầy đau khổ.

“Không thể thế được. Tuyệt đối không thể nào. Sao anh có thể là NPC được? Anh gạt em rồi!” Tình Thiên hét lên, “Dù có không thích em, thì cũng đừng dối lừa em như thế chứ!”

“Tình Thiên, là thật đó. Kenshin và Dương Quang đều là linh thú dạng người của anh. Điểm khác biệt duy nhất giữa họ và NPC thường là họ có nhận thức bản thân.” Tôi tàn nhẫn phá vỡ tia hi vọng cuối cùng của Tình Thiên. Thà đau một lúc…còn hơn đau cả đời, phải không?

“Sao có thể nào…” Tình Thiên yếu ớt quỳ sụp xuống đất, lệ tuôn như châu như ngọc rớt xuống rồi vỡ tan, và tiếng khóc nghẹn ngào đứt đoạn nghe mà nhói buốt cả tim gan.

Ngoài chuyện cứ để Tình Thiên khóc cho cạn nỗi lòng, tụi tôi chẳng biết làm gì hơn, đành dẹp sang một bên lặng lẽ.

“Tình Thiên…” Dương Quang quỳ xuống cạnh cô với khuôn mặt mất hết thần sắc, Tình Thiên giấu đầu vào ngực cậu, lệ đau thương đến thắt lòng.

“Anh xin lỗi, anh không cố ý giấu em.” Dương Quang dịu dàng ôm lấy Tình Thiên, đôi mắt đong đầy tiếc nuối vô hạn.

“Lỗi của anh hết! Là anh đã lừa em!” Tình Thiên bắt đầu nắm chặt bàn tay đấm dữ dội mất kiểm soát lên ngực Dương Quang, gào lên đau đớn khốn khổ. “Sao lại như thế? Em những tưởng rằng cuối cùng cũng tìm ra tình yêu đích thực! Anh là đồ dối trá, sao anh vẫn tốt với em chứ? Tốt đến độ em không thể ngăn mình yêu anh, vậy mà rồi anh nói với em anh là NPC! Anh còn mong em chấp nhận điều đó nữa sao?”

“Anh xin lỗi. Lẽ ra anh không nên gạt em.” Dương Quang chỉ còn biết điên cuồng xin lỗi, khuôn mặt cậu tái xanh một cách đáng ngạc nhiên.

Thấy đôi tình nhân, một khóc như thác đổ còn một thì liên tục đổ lỗi cho mình, tôi cảm thấy thương cho họ, đành mở miệng an ủi Tình Thiên, “Tình Thiên, không phải Dương Quang chủ đích làm thế đâu. Mặc dù là NPC nhưng anh tin rằng tình cảm của cậu ta dành cho em là thật đấy, cậu ta cũng không có ý giấu em đâu. Nên đừng đổ lỗi cho cậu ta nữa.”

Vượt ngoài dự đoán của tôi, Dương Quang phủ nhận, “Không, là lỗi của tôi hết. Dù sao tôi cũng không nên khiến Tình Thiên đau khổ.”

Dương Quang nói xong, tiếng nức nở của Tình Thiên bỗng dưng biến mất. Cô nàng ngẩng đầu với khuôn mặt ngây ngất còn ánh mắt thì…khiến tóc gáy tôi dựng đứng cả lên, vì đôi mắt đó là kiểu quyết liệt không còn biết trời đất chi nữa.

“Dương Quang, nếu đã nói và làm thế, rốt cục anh có yêu em không?”

Dương Quang nở nụ cười thê lương tuyệt đẹp (nghe có vẻ kì cục, nhưng tin tôi đi, ngoài từ đó ra, không câu nào hợp hơn đâu.*) “Anh có thể yêu một người sao? Tình Thiên, anh chỉ là một dãy mã hóa, một chương trình máy tính. Anh không thể hiểu tình yêu, cũng như không có khả năng yêu.”

(*Đây thực sự là câu nói của Ngự Ngã, trong tiếng Trung người ta thường khen nụ cười của một cô gái là thê lương tuyệt đẹp (Hán Việt: thê mĩ) chứ không phải nụ cười của một chàng trai. – nhóm PR)

Tình Thiên nhìn thẳng vào Dương Quang, “Anh có thích ở bên em không?”

Dương Quang khựng lại đôi chút, rồi gật đầu.

“Ngoài em ra, anh còn cảm thấy như vậy với ai không?”

Dương Quang kiên định lắc đầu.

“Vậy, nếu phải từ bỏ tất cả, anh sẽ nguyện mãi mãi bên em chứ?” Khuôn mặt Tình Thiên tỏ vẻ vô cùng khao khát.

Dương Quang cân nhắc rất nghiêm túc, và trước đó tôi chả nói còn gì, cậu ta không thể nói dối, vậy nên cậu tha thiết trả lời, “Anh sẵn sàng. Thực sự, mong ước lớn nhất của anh là đời đời kiếp kiếp được ở bên em, Tình Thiên.”

Không xong rồi! Đầu tôi bắt đầu rung chuông báo động váng óc.

“Vậy em cũng sẵn lòng.” Tình Thiên nói với vẻ kiên quyết, “Em không cần biết anh có phải là người hay không. Với em, anh còn tuyệt vời hơn con người nhiều. Cũng không cần quan tâm anh có hiểu được tình yêu không. Nếu anh không hiểu, em sẽ giúp anh hiểu.”

“Nhưng Tình Thiên, anh không thể mãi mãi tồn tại, và anh sẽ không bao giờ mãi được ở cạnh em.” Dương Quang vừa mừng vừa lo. Xét cho cùng, cậu đã sống một cuộc đời mà lại chẳng phải là đời, chỉ là ràng buộc với hệ thống trò chơi.

“Người ta nói không cần phải bên nhau trọn đời, mà khoảnh khắc này có nhau là quá đủ. Cho dù ngày sau có ra thế nào, bây giờ em chỉ cần có anh! Anh hiểu chứ?” Tình Thiên hỏi.

“Anh hiểu.” Nụ cười của Dương Quang rạng rỡ như ánh dương trong tên cậu.

“Ui hu hu hu, nói hay quá! Chỉ cần sống trong khoảnh khắc này. Cảm động ghê!” Tinh cầm cái khăn tay và hỉ mũi thật lớn.

“Hầyyy, phận đời nó thế, Đại ca, đừng có cằn nhằn càu nhàu chi thêm mà làm khổ họ!” Vân lại vỗ vai tôi.

Nghe hai đứa bạn vô tư dẩu môi nói, Dương Quang và Tình Thiên quay lại, lo lắng ngó tôi khao khát. Đó là kiểu con gái nhìn bà dì ghẻ độc ác, lo sợ bà ta sẽ không cho cô cưới người cô yêu…Này, Đừng hiểu lầm tui nha, mấy người nghĩ tôi độc ác thiệt hả?

Tôi cũng xúc động vô cùng, và sau khi cướp cái khăn tay của Tinh mà hỉ mũi vào, tôi nói giọng thổn thức, “Nếu hai người không có phản đối, thì cứ làm gì tùy thích.”

“Tốt rồi, Dương Quang!” Tình Thiên nắm tay Dương Quang, rồi ôm cậu xoay vòng vòng xung quanh, và lại hôn cậu ta rất bạo dạn.

Tình Thiên, kiềm chế chút đi…Không thì, làm ơn coi dùm chỗ này có tới ba người độc thân lẻ bóng dùm cái. Cái kiểu uyên ương tình tự đó chỉ tổ làm cho người ta uất chết thôi.

“Vương Tử, có chuyện gì thế?” Giọng Tiểu Long Nữ đột nhiên vang lên trên kênh PM, làm tôi giật nảy vì sợ, “Em mới nghe tin lạ à nha.”

“Ý em bảo chuyện Tình Thiên yêu Dương Quang chứ gì?” Tôi bất lực hỏi lại, nhìn đôi tình nhân ôm cứng lấy nhau mà hôn hít.

“Thật đó hả?” Giọng Tiểu Long Nữ nghe sững sờ, cứ như thể cổ nghe bảo đồ Chanel cổ dùng là hàng nhái, “Anh đã nói cho cô ta nghe Dương Quang là NPC chưa?”

“Anh bảo rồi, nhưng sau khi khóc lóc một hồi, cổ chả thèm quan tâm nữa và 2 người đó đang mải tán tụng tình yêu của họ kia kìa.”

“Có mà tán giời ý!” Tiểu Long Nữ đột nhiên gầm lên, suýt làm điếc lỗ tai tôi, “Chuyện này nghiêm trọng rồi đây! Nghĩ thử coi, cho dù Đệ Nhị Sinh Mệnh có tồn tại mãi được, thì tin tức Dương Quang tự nhận thức vẫn có cơ tuồn ra bất cứ lúc nào. Nếu Dương Quang mà bị xóa, thì Tình Thiên sẽ ra sao?”

“Nhưng 2 người đó bảo không cần biết tương lai, chỉ mong hạnh phúc hiện tại…” Tôi chau mày, nghĩ thầm, Cho dù 2 người có nói vậy, nhưng nếu Dương Quang mà tan biến thì Tình Thiên vẫn rất đau khổ đó nhỉ?

“Và nữa, chả cần biết Dương Quang đã tự nhận thức được tới đâu, cậu ta vẫn chỉ là một dãy mã hóa. Có khi cậu ta không hiểu nổi tình yêu là gì đâu.” Giọng Tiểu Long Nữ thậm chí còn tăng âm tồi tệ hơn.

Tôi nhận xét bình thản, “Anh nghĩ cậu ta hiểu đấy.”

“Anh biết sao được chứ…?”

Tôi ngắt lời Tiểu Long Nữ, nói giọng tin tưởng, “Tình Thiên rất chân thành với cậu ta, anh nghĩ nếu Dương Quang thực sự không biết yêu, thì sẽ không có chuyện cậu ta làm Tình Thiên chết mê chết mệt cậu chàng nghiêm túc đến mức này đâu. Chúng ta không thể ngăn cản gì nữa.”

Tiểu Long Nữ im lặng giây lát, rồi từ tốn đáp, “Dù muốn hay không, mối tình này ràng buộc này sẽ chỉ kết thúc trong bi kịch mà thôi, Vương Tử.”

“Hoặc sẽ có phép màu xảy ra.” Tôi suy đoán, nhìn đôi bạn trẻ đắm chìm trong hạnh phúc, mặc dù tôi thực không dám đặt nhiều hi vọng vào những phép nhiệm màu.

“Thôi được rồi, bỏ chuyện Tình Thiên qua một bên đi. Dù sao cũng đâu còn cách nào khác.” Hình như Tiểu Long Nữ còn định nói gì nữa thì phải?

Tiểu Long Nữ thu một hơi dài rồi nói, “Vương Tử, em có chuyện quan trọng muốn nói với anh. Đệ Nhị Sinh Mệnh sắp cải cách lớn.”

“Cải…cách…lớn?” Tôi đờ người hỏi lại. Tôi chẳng đã chơi từ đầu chí cuối cái game này mà nó lại chuẩn bị đại cải bản cái chi nữa?

“Ừ, thay đổi lớn nhất là các thành phố Nhật, Nguyệt và Tinh Thành đã mở để người cho người chơi xâm chiếm.” Tiểu Long Nữ hào hứng, “Giờ mọi người đang bàn xem xâm lược thành phố nào đầu tiên, và chúng em đều đồng ý là đợi quyết định của lãnh chúa. Nè Vương Tử, chiếm Tinh Thành trước nha? Em thích phong cách châu Âu của Tinh Thành lắm lắm!”

“Chúng ta sắp đi xâm lược à?” Mặt tôi thoáng biến sắc. Vô Ngân Thành xây xong chưa bao lâu mà đã phải đi chiếm mấy thành phố kia á? Có lẽ thân này sẽ phải sống kiếp cực khổ, chả được nghỉ ngơi đến nửa phút ý chứ.

“Vầng, mà Lãnh chúa Vô Ngân Thành nè, khôn hồn lần này đừng có nhủi mất tăm nữa đấy nhé.” Tiểu Long Nữ mỉa mai đáp lại.

Tôi nhún vai, “Chừng nào Nam Cung Túy chưa mời anh đi nhậu tiếp, theo ý anh thì anh đành ngoan ngoãn ở lại trong Vô Ngân Thành vậy.”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.