Yêu Lầm Giận Vội
Chương 5: Tôi thấy thật bất an…
Thông báo vang khắp phòng tập, khi Lizzie đang vật lộn với cái máy bán đồ uống tự động trong thời gian nghỉ giữa giờ buổi luyện tập của năm thứ 7. Hai trong số các giáo viên nhạc phải nghỉ ốm vì đau dạ dày. Vì thế Lizzie biết, nếu cô cố gắng hết sức, cô có thể xin được những bức thư giới thiệu thật tốt cho một việc mà cô khao khát làm trong suốt cuộc đời mình.
‘Elizabeth Bennet…’.
‘Không biết việc gì nữa đây?’, cô lẩm bẩm, đấm cái máy để cố lấy ra một chai nước táo.
‘Đề nghị Elizabeth Bennet đến ngay văn phòng hỗ trợ sinh viên có việc khẩn cấp’. Âm điệu giọng nói có gì đó khiên Lizzie cảm thấy phấp phỏng. Cô túm lấy chai nước, quàng chiếc túi qua vai và đi về phía cầu thang.
‘Để mình đi với cậu?’. Emily đề nghị, hớt hải chạy theo đằng sau cô. ‘Nghe có vẻ nghiêm trọng đấy’.
‘Cậu tỉnh ra nào’, Lizzie mỉm cười, cố kìm sự lo lắng của mình. ‘Có lẽ mình đã đánh rơi một vài nhạc cụ hay gì đó thôi. Mình sẽ quay lại với cậu ngay, rồi chúng ta vào thị trấn nhé?’
Phòng tiếp khách trong khu dịch vụ sinh viên chật ních người vì đang giờ ăn trưa, có cả bọn trẻ giả vờ ốm để xin được nghỉ buổi chiều mà tận hưởng ngày hè nóng nực. Những người khác thì đến để nhạn lại hoặc khai báo đồ bị mất. Khi Lizzie tiến về phía bàn tiếp sinh viên, cô Carr, một trong hai nhân viên tiếp sinh viên ngẩng lên, rảo bước về phía cô.
‘Elizabeth thân mến, cô không muốn làm em lo lắng’, cái cách bắt đầu của cô cangfk hiến Lizzie thấp thỏm hơn. ‘Nhưng đã có một tai nạn’.
‘Không phải là bố mẹ em đấy chứ ạ!’ Lizzie thốt lên, rồi thoáng nhớ lại sáng hôm trước bố mẹ đã đi nhanh thế nào.
‘Không, không phải em ạ…’.
‘Vậy là hai đứa sinh đôi nhà em? Ôi lạy Chúa, chẳng lẽ Lydia lại làm một điều ngu ngốc gì rồi – như trèo núi chẳng hạn?’
‘Elizabeth, bình tĩnh nào em’, cô Carr trả lời. ‘Không phải, là chị của em, Jane. Rõ rang có ai đó cố gắng gọi vào di động của em nhưng không gọi được và vì thế gọi cho cô. Cô đã giải thích là em không được phép bật điện thoại khi ở trường’.
‘Thế… thế có gì xảy ra ạ? Chị ấy đang ở đâu?’
‘Cô không biết cụ thể, hình như chị em bị ngã ngựa thì phải…’.
‘Ôi không! Chị ấy không sao chứ ạ?’
‘Mọi người đưa chị em đên bệnh viện đa khoa rồi’, cô Carr nói rồi đưa cho Lizzie một mẩu giấy. ‘Đây là số điện thoại của một cậu đã để lại tin nhắn’.
Lizzie liếc nhìn tờ giấy. Số điện thoại chẳng nói lên điều gì, nhưng cô đoán đó hẳn là số của Charlie.
‘Cậu ấy bảo cậu ấy cũng đã gọi về nhà em nhưng không có ai ở nhà’.
‘Bố mẹ em đi vắng cả’, Lizzie nói. ‘Em phải đi đây. Em cần gặp chị em’.
‘Ừ, em đi đi’, cô Carr gật đầu.
‘Cô làm ơn báo giúp cho em em được không ạ? Em ấy học lớp 11C, tên là Meredith?’
‘Được rồi, cô sẽ báo. Cô tin là Jane sẽ ổn thôi. Có khi lúc em đến được bệnh viện thì chị em đã về tới nhà rồi ấy chứ!’
Khi tắc xi rẽ qua một cửa hàng ô tô và vào đến sân trước bệnh viện, Lizzie ấn số của Charlie mà cô mới lưu.
‘Xin lỗi số điện thoại bạn gọi hiện không liên lạc được…’.
Cô tắt điện thoại và thở dài. Chắc là Charlie vẫn đang trong bệnh viện với Jane nên mới phải tắt điện thoại. Cô thấy hơi có lỗi. Chính cô là người thuyết phục chị mình về việc cưỡi ngựa nhảy xa. Nếu có gì đó thực sự tồi tệ xảy ra, cô sẽ không bao giờ tha thứ cho mình.
Cô nhét tờ 5 bảng vào tay người lái xe, đóng cửa và chạy về phía cửa tự động dẫn đến khu điều trị tai nạn và cấp cứu.
‘Dạ, tôi cần tìm Jane Bennet, cô ấy là chị tôi’, cô lao về phía một y tá. ‘Tôi có thể gặp chị ấy chứ? Chị ấy bị thương có nặng không?’
‘Cô ra ghế ngồi đi, để tôi đi tìm bác sĩ’. Cô y tá chỉ tay ra hàng ghế sát tường.
‘Chị làm ơn cho tôi biết chị tôi có sao không?’
‘Cô ấy đáng lẽ còn có thể tồi tệ hơn nhiều’. Nghe thấy một giọng cực trầm đằng sau mình. Lizzie vội quay lại.
Trước mặt cô là James Darcy.
‘Anh làm gì ở đây vậy?’. Lizzie kinh ngạc, bấy gời cô y tá đã đi về phía hành lang. ‘Charlie đâu? Anh ấy đã gọi điện cho tôi mà’.
‘Không, tôi gọi đấy. Tôi đã thử gọi di động, nhưng máy cô tắt ,nên tôi phải gọi tới trường’.
Lizzie không thể thốt nên lời. Song cô trấn tĩnh ngay lập tức.
‘Làm sao anh biết số của tôi?’
Có cái gì đó như nụ cười thoáng qua trên mặt James. ‘Điện thoại của Jane. Rõ rang là chị cô phải lưu số của cô rồi. Chẳng có gì to tát ở đây cả. Và vì cô ấy bị bất tỉnh nên…’.
‘Ôi lạy Chúa!’. Mặt Lizzie tái nhợt, cô bịt tay vào miệng mình.
‘Chỉ một giây thôi, chẳng có gì ghê gớm lắm đâu’, James nhún vái.
‘Anh thì nói gì mà chẳng được, đó đâu phải chị anh!’
‘Ngồi đi nào’. James ấn cô xuống ghế. ‘Cô có thể im lặng một lát để tôi kể cô nghe chuyện gì đã xảy ra không? Hay yêu cầu cô như thế là quá nhiều?’
Nếu là lúc khác thì cái vẻ mỉa mai của James sẽ khiến cô giận điên lên, nhưng giờ không phải lúc tranh cãi.
‘Caroline đưa Jane đi cưỡi ngựa sáng nay’.
‘Tức là Charlie không có ở đó à?’
‘Rõ ràng là cô vẫn chưa học được cách im lặng’.
‘Vâng, nếu anh có thể đi thẳng vào vấn đề’, Lizzie vặn lại.
‘Charlie định đi’, James thừa nhận, ‘nhưng đến phút cuối, mẹ cậu ấy muốn cậu ấy đi cùng. ‘À, có một việc gia đình ấy mà’.
Anh chàng cắn môi lưỡng lự rồi kể tiếp.
‘Vấn đề là, theo tôi thì tai nạn hoàn toàn có thể tiên liệu trước’, James nói, lắc lắc cái đầu. ‘Rõ rang là Jane chẳng có kinh nghiệm gì với ngựa và Caroline lại để cô ấy cưỡi con Lottie. Con này sẵn sàng nổi điên lên như ma làm nếu người ta đặt lên lưng nó dù chỉ một cái lông’.
Anh ta lại cố giấu một nụ cười. ‘Ngốc ơi là ngốc’.
‘Chị ấy không ngốc, chỉ vì chị ấy thiếu kinh nghiệm thôi’.
‘À, ý tôi là Caroline cơ. Theo những gì tôi biết, có vài người nông dân đang thu hoạch màu màng ở gần đó. Nghe tiếng máy gặt, Lottie lao đi, Jane ngã, đập đầu vào hang rào, và hình như rách cả cổ tay nữa’.
Anh ta liếc nhìn khuôn mặt tái xám của Lizzie. ‘Chắc chắn là cô ấy sẽ sống thôi’, anh chàng lẩm bẩm. ‘Vì thế xin đừng trút tất cả mọi thứ quẫn trí lên đầu tôi’.
‘Anh biết gì không? Thật không thể tin có người như anh!’. Lizzie giận dữ đáp lời. ‘Nếu tôi không quá lo lắng cho chị tôi thì… Ôi thưa bác sĩ’.
Cô vội chạy về phía vị bác sĩ mặc áo choàng trắng, trên cổ đeo một cái ống nghe đang đi về phía mình.
‘Các vị là người nhà cô Jane Bennet hả? ông bác sĩ hỏi.
‘Dạ cháu ạ, không phải anh ta’, Lizzie nói, bước xa hẳn James. ‘Chị cháu sẽ ổn chứ ạ, thưa bác sĩ?’
‘Cô ấy sẽ ổn thôi nhưng chúng tôi cần giữ chị cháu ở lại thêm vài giờ nữa, vì chị cháu đã bất tỉnh 1 – 2 phút gì đó. Cô ấy còn yếu, nhưng có lẽ chỉ là vì cú sốc đó thôi. Cô ấy hơi có biểu hiện rối loạn tâm thần, nên cần phải được theo dõi’.
Lizzie chằm chằm nhìn bác sĩ. Cô đã xem khá nhiều các xê – ri phim truyền hình đầy những cảnh tai nạn nên biết thừa là ông đang ám chỉ điều gì.
‘Cháu có thể gặp chị ấy không ạ?’. Cuối cùng thì cô cũng thốt ra được một câu, giọng chới với.
‘Tất nhiên’, bác sĩ nói. ‘Phòng số 9. Và đừng có lo về chỗ bị sưng trên đầu cô ấy vì đó là dấu hiệu tốt đấy. Nó cho thấy vết thương chỉ chảy máu ở bên ngoài thôi’.
‘Lzzie?’
Mắt Jane khẽ mở khi Lizzie kéo ghế gần lại giường chị.
‘Vâng, em đây’, Lizzie nói, thắt tim vì vẻ tái nhợt thiếu sinh khí của Jane, đấy là chưa kể một vết sưng tím bầm trên mắt trái cô chị.
‘Đầu chị đau quá’, Jane lẩm bẩm. ‘Có việc gì xảy ra thế?’
‘Chị bị ngã ngựa đấy, chị nhớ không?’. Lizzie trả lời, rồi nắm lấy tay chị.
Jane hơi rên một chút và nhắm mắt lại.
‘Nhưng ổn rồi, chị sẽ không sao đâu?’.
‘Tôi có thể lấy gì cho cô không?’. James xuất hiện ở cửa ra vào, giọng anh chàng tự nhiên và dịu dàng hơn bình thường rất nhiều. ‘Cà phê nhé?’
‘Ai thế? Giọng Jane nghe líu ríu như thể cô phải cố tập trung để nhớ xem, là ai. ‘Simon? Cóp hải anh không Simon? Ôi, thế là anh đã tới’.
‘Không phải Simon đâu, chị ngốc ạ’. Lizzie nói.
‘Simon, em yêu anh’.
Mắt Jane đảo quanh rồi cô bắt đầu nôn khan. Lizzie chỉ kịp tóm lấy chồng bát giấy gần cái xe đẩy.
‘James, gọi giúp tôi một y tá’, cô hét lên.
Nhưng James đã chạy đi rồi.
Một giờ sau, khi các nhân viên đến để đưa Jane đi chụp X – quang, Lizzie đi ra ngoài, cố gọi cho bố mẹ. Nhưng cả bố và mẹ chẳng ai nghe điện thoại của cô cả; nhân viên khách sạn nói họ vẫn chưa nhận phòng. Điều đó cũng không khiến cô ngạc nhiên lắm vì bố chưa bao giờ bỏ lỡ cơ hội đi thăm từng cửa hàng sách cổ mỗi khi ông có dịp đến Luân Đôn.
Meredith cũng gửi tin nhắn, hỏi xem có chuyện xảy ra. Nhưng khi Lizzie gọi lại thì điện thoại đã tắt rồi, cô đành để lại lời nhắn trong phòng tiếp sinh viên. Đôi khi, những quy tắc ở trường trở nên vô cùng bất tiện.
Cô đang cố gọi lại lần nữa vào điện thoại của mẹ thì nhìn thấy dáng ai quen quen ở phía bãi đỗ xe đi về phía cô.
‘Anh vừa mới biết tin’, Charlie nói hổn hển, bước vội hai bước một lúc. Một lọn tóc ẩm che một bên mắt, áo sơ mi nhét nửa chừng, và vẻ mặt đầy hối lỗi, như kiểu chủ một con chó bị bắt quả tang đang bắt cừu vậy.
‘Cô ấy thế nào rồi? Anh sẽ không tha thứ cho em an hđâu. Không biết nó nghĩ cái quái gì nữa? Anh rất tiếc’.
‘Đó không phải là lỗi của anh mà’, Lizzie an ủi Charlie.
‘Bố mẹ em đến đây rồi chứ?’. Charlie hỏi khi họ quay lại bệnh viện. ‘Bố mẹ em sẽ giận bọn anh lắm đây’.
Lizzie lắc đầu và nói cho Charlie việc bố mẹ cô đang đi vắng.
‘Em vẫn chưa gọi được cho bố mẹ’, cô thở dài, đi về phía bàn hỗ trợ. ‘James vẫn đang ở đây’.
‘Thế à? Cậu ấy vẫn đang ở đây hả? Cậu ấy tốt quá, phải không?’. Charlie gật đầu vẻ đăm chiêu.
‘Gì cơ ạ?’. Lizzie hỏi, nhìn quanh xem có ai có thể cho cô biết thêm gì về Jane không. ‘Tốt bởi vì đã dành thời gian cho những người mà anh ấy ghét hả?’
‘Không?’. Charlie đáp, cau mày nhìn cô. ‘Bởi vì cậu ấy vốn dĩ không chịu được bệnh viện’.
‘À dĩ nhiên rồi, trừ anh tar a thì tất cả chúng ta đều yêu bệnh viện cả mà’, Lizzie đáp trả, rồi tự kiềm chế khi bắt gặp cái nhìn kinh ngạc của Charlie.
‘Vâng, nhưng đúng là anh ấy đã rất tử tế khi ở lại đây’, cô miễn cưỡng nói thêm.
Vừa nhắc đến tên James thì cánh cửa xoay bật mở, James xuất hiện, hai tay cầm hai cái cốc cà phê.
‘Cậu đến rồi đấy à?’, anh ta nói, gật đầu với Charlie. ‘Mọi thứ với… của cậu; cậu biết rồi đấy – vẫn ổn cả’.
‘Tất nhiên. Ổn rồi’. Giọng Charlie rời rạc, đầy lạnh nhạt. ‘Thế cậu gặp Jane rồi à?’
‘Ừ’. Jame liếc nhìn đồng hồ. Thoáng nhìn Lizzie đã biết ngay đó là đồng hồ hiệu Patek Philippe rất mốt.
‘Thế nào?’. Charlie giục.
James nhún vai. ‘Mình đoán cô ấy ổn thôi’, anh ta trả lời. ‘Lúc người ta đưa Jane quay lại phòng sau khi chụp X – quang thì mình đi lấy cà phê. Cô ấy nhìn, nhận ra mình và cố nói một vài câu. Nên nếu giả sử cô ấy không bị MRSA, trường hợp tệ hại nhất trong những ca tương tự thì như thế này là tốt lăm rồi. Mình đoán cô ấy đã qua cơn nguy hiểm’.
Anh đưa cho Lizzie một tách cà phê rồi quay sang phía Charlie.
‘Thế giờ bọn mình đi chứ?’
‘Đi ư?’. Charlie nhắc lại vẻ ngờ vực. ‘Không đời nào! Mình phải gặp Jane đã’.
‘Không phải việc của cậu’, James trả lời. ‘Giờ cô ấy cần gia đình chứ không phải toàn người lạ’.
‘Mình không phải người lạ’, Charlie vặn, giọng hơi gắt. ‘À, không hẳn là người lạ’.
‘Em chắc là chị Jane sẽ rất vui nếu được gặp anh’, Lizzie cam đoan, cố tình bác lại lời James. ‘Em sẽ đi xem thế nào’.
‘Chị Lizzie!’
Lizzie quay lại thì thấy Meredith đang chạy về phía mình, cặp sách tung tẩy bên hông.
‘Chị Jane sao rồi? Chuyện gì đã xảy ra với chị ấy?’. Trước khi Lizzie kịp trả lời, Meredith đã quay sang Charlie tấn công. ‘Sao anh dám để chị ấy làm thế> Chị ấy mà chết thì…’.
‘Meredith, vì Chúa!’. Lizzie hét lên. ‘Chị ấy sẽ không sao và đó cũng không phải lỗi của Charlie. Đó chỉ là một tai nạn thôi’.
‘Chị ấy có đội mũ cứng không? Nếu chị ấy chưa ký vào biên bản, chị ấy có thể kiện anh đấy, anh biết chứ, các quy định về sức khỏe, an toàn và…’.
‘Ôi, Chúa hãy cho con sức mạnh’, James giả vờ thều thào.
‘Meredith, im đi!’. Lizzie gắt.
‘Elizabeth Bennet?’. Một bác sĩ cao lêu đêu mặc một cái áo choàng trắng hơi lôi thôi từ trong phòng ló ra. ‘Chị cô đã đi chụp X – quang về và muốn gặp cô’.
Lizzie thầm cảm ơn câu nói đúng lúc của người nhân viên.
‘Phim X – quang cho thấy không có gì nguy hiểm cả, và giờ chị cô cũng khá hơn nhiều rồi’, bác sĩ nói tiếp. ‘Chúng tôi sẽ giữ cô ấy ở đây thêm vài giờ nữa cho chắc, nhưng sau đó thì cô ấy có thể trở về nhà. Cổ tay cô ấy mặc dù bị bong gân nặng, găng còn rách cả ra, nhưng không gãy xương. Thế là tốt lắm rồi’.
‘Dạ, cảm ơn bác sĩ’. Lizzie trút được mối lo.
Cô kéo tay Meredith.
‘Đi nào, đến gặp chị ấy nhé. Anh có đi không?’- cô quay về phía Charlie.
‘Xin lỗi, mỗi lần chỉ có hai người được vào thôi đấy’, bác sĩ nhắc.
‘Nói với cô ấy anh gửi lời hỏi thăm vậy, được chứ em?’. Charlie lo lắng hỏi.
‘Vâng, tất nhiên là em sẽ nói mà’, Lizzie mỉm cười. Cô quay lại đi theo bác sĩ, lúc đó đã đi vè phía căn phòng có che rèm. Vì thế mà cô không nghe thấy tiếng James thì thầm.
‘Nói thật nhé, Charlie, mình sẽ không để phí thời gian của cậu nữa đâu’.