U Minh Trinh Thám

Chương 113: Ác chiến


Chương trước Chương tiếp

- Không cần phí sức lực.

Diệp Trọng từ trên lưng Khuyển Địa Ngục nhảy xuống, Khuyển Địa Ngục vẫn cúi đầu nằm trên mặt đất không dám đứng dậy.

- Rất rõ ràng, so với cái roi kia của ngươi, nó còn sợ ta hơn.

- Được, rất tốt.

Minh Diệu huýt sáo vỗ tay, căn bản không hề nhìn ra có bất kỳ lo lắng nào, thoải mái giống như là ngồi trong rạp xiếc xem biểu diễn vậy.

- Quả nhiên là gừng càng già càng cay, ngươi chấm dứt cũng thật nhanh.

Diệp Trọng nhặt bộ tây phục bị ném xuống đất ở phía trước, lại mặc lên người, liền khôi phục bộ dáng nho nhã.

- Mười năm không gặp, ngươi vẫn còn chưa bỏ được cái tật xấu ba hoa này. Ta còn sợ ngươi sẽ làm hư con gái của ta mất.

- Oan uổng, kia là nữ nhi bảo bối của ngươi nhưng mà lại giống như bà cô luôn luôn phải phụng dưỡng vậy.

Minh Diệu đứng lên, vừa mới nghỉ ngơi trong chốc lát nhưng thật ra đã khôi phục không ít linh lực.

- Ngươi làm cha cũng thật là hay, vừa đi chính là mười năm, con gái cũng ném cho ta.

Diệp Trọng thản nhiên cười cười.

- Ta bận.

- Ít đến.

Minh Diệu từ từ tiến lại, bộ dáng như là có người nợ tiền hắn.

- Tuy rằng ta gọi ngươi một tiếng đại ca, nhưng ngươi có phải là nên đem phí dưỡng dục mười năm nay trả lại cho ta đi, đây chính là không ít tiền. Còn nữa, con gái của ngươi hiện tại cũng đã học đại học, học phí cũng đắt, xa hoa vô cùng. Chúng ta đều là người thân quen, ta chỉ lấy ngươi tám phần là được rồi.

Diệp Trọng cũng không thèm để ý.

- Ngươi tính rõ ràng, cho ta biết tổng số là được rồi.

- Sách sách sách.

Minh Diệu bắt đầu đánh giá Diệp Trọng, từ đầu đến chân.

...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất. Đừng ngại chia sẻ với chúng tôi bất kỳ điều gì. Chúng tôi đang lắng nghe!