[1] SUV: Sport Utility Vehicle: dòng xe thể thao đa dụng
Điểm thứ hai và thứ ba thì cô hiểu. Trong túi nilon chứa nhiều đồ vật lặt vặt nhưng lại thiếu thứ đựng chúng là túi xách. Ngoài ra, làm gì có cô gái văn phòng nào không mang túi xách bên mình?
Vừa rồi cùng Hàn Trầm quan sát địa hình, Cẩm Hi cũng phát hiện, nơi ném xác nạn nhân cách đường cái không xa. Chỉ cần đi bộ vào sâu bên trong một đoạn là có thể giấu thi thể ở trong rừng cây hoặc đồi núi, đều là chỗ kín đáo hơn. Nhưng hung thủ không làm vậy, chứng tỏ hắn mong xác nạn nhân nhanh chóng được phát hiện.
Về chiếc SUV? Hiện trường không hề có dấu vết bánh xe, làm sao anh có thể đoán ra?
Kết quả, Hàn Trầm lại một lần nữa thể hiện khả năng quan sát tuyệt vời đối với các chi tiết nhỏ nhặt. Anh nói: "Hiện trường không có vết máu và những dấu vết khác, chứng tỏ nạn nhân bọ sát hại ở nơi khác, sau đó được chuyển đến đây. Thời gian tử vong khoảng từ 9 giờ - 12 giờ tối qua, mà hơn 5 giờ sáng nay trời mới mưa, thân thể của nạn nhân cũng bị dính nước mưa, chứng tỏ sau khi giết nạn nhân không lâu, hung thủ đã lái xe chở xác chết đến nơi này.
Lúc mới tắt thở, cơ thể con người tương đối mềm mại, sau một khoảng thời gian mới trở nên cứng đờ. Một khi hiện tượng cứng đờ xảy ra, trong một thời gian ngắn rất khó thay đổi hình dạng tử thi. Tôi phát hiện, xác chết co quắp ở một góc độ nhỏ, tức là thân thể của nạn nhân bị co cứng trong quá trình vận chuyển. Vì vậy, hung thủ không sử dụng một chiếc xe hơi bình thường. Vì cốp sai xe hơi bình thường rất chật, tử thi sẽ bị co quắp với góc độ lớn hơn. Hung thủ cũng không phải lái chiếc xe bảy chỗ, bởi không gian đằng sau của nó tương đối rộng, tử thi không cần phải nằm co quắp, hơn nữa còn là tư thế nằm nghiêng như thế này".
Suy luận của Hàn Trầm nhanh chóng được chứng thực. Buổi chiều, Tổ Khiên Đen tiến hành đối chiếu với tư liệu của hai nạn nhân trước đó. Họ cũng bị ném ở nơi cách đường cái không xa nên nhanh chóng được phát hiện. Ngoài ra, trong danh sách đồ vật thu tại hiện trường đều thiếu chiếc túi xách nữ.
Địa điểm giấu xác nằm ở khu ngoại ô hẻo lánh nên trên đường không lắp camera. Tuy nhiên, qua thẩm vấn các đồng nghiệp của nạn nhân thứ ba Châu Tự Cẩm và bảo vệ tòa nhà cho biết, nạn nhân mất tích vào chiều ngày thứ năm, sau khi tan sở. Trước hôm mất tích vài ngày, có người nhìn thấy cô ta lên một chiếc SUV màu đen ở gần công ty. Đáng tiếc là nhân chứng không chú ý kiểu dáng và biển số xe.
"Tóm lại là một chiếc ô tô đắt tiền." Nhân chứng nói: "Cũng đúng thôi, trong khu CBD lấy đâu ra xe xấu?"
Lưu lượng ôtô trong khu CBD rất lớn, cảnh sát nhất thời chưa thể tìm ra chiếc xe tình nghi. Hơn nữa, căn cứ vào suy đoán của Tổ Khiên Đen, hung thủ rất có thể đi theo con đường nhỏ ở khu nhà dân gần đó, để tránh camera giám sát.
Hai nạn nhân trước đã chết cách đây một, hai tháng không hề có nhân chứng. Căn cứ vào lời khai của bạn bè và người nhà, ba nạn nhân không quên biết lẫn nhau.
Sau khi tổng hợp tình hình, Tần Văn Lang và Hàn Trầm quyết định, công việc đầu tiên là tiếp tục điều tra mối quan hệ ngày thường của ba nạn nhân để tìm ra điểm chung giữa họ. Tiếp theo là tìm hiểu xem, liệu người này có liên quan với cả ba nạn nhân trên hay không?
Tầm chạng vạng, Tiểu Diêu đi đến bên bàn làm việc của Từ Tư Bạch: "Thầy Từ, em đã làm xong báo cáo rồi ạ."
"Ừ" Từ Tư Bạch gật đầu, "Cậu hãy mang cho Tổ Khiên Đen đi!"
Tiểu Diêu vẫn đứng yên một chỗ cười cười: "Em gọi điện thoại báo chị Cẩm Hi qua lấy nhé?"
Từ Tư Bạch hơi ngẩn người nhưng cuối cùng im lặng, cụp mi mắt. Tiểu Diêu làm sao không hiểu tâm tư sếp nhà mình. Cậu ta lập tức quay về chỗ ngồi, gọi điện cho Cẩm Hi, cô nói sẽ đến ngay. Tiểu Diêu đặt tập báo cáo xuống bàn Từ Tư Bạch: "Thầy Từ, em có chút việc bận, em về trước đây. Lát nữa, thầy hãy giúp em giao cho chị Cẩm Hi." Nói xong không đợi Từ Tư Bạch đáp lời, cậu ta liền cầm áo khoác chạy ra ngoài, còn không quên mở toang cửa để sếp có thể nhìn rõ ngoài hành lang.
Trong phòng lại khôi phục trạng thái yên tĩnh. Bận rộn một lúc, Từ Tư Bạch ngẩng đầu dõi mắt ra bên ngoài, nhanh chóng thấy Bạch Cẩm Hi xuất hiện ở đầu cầu thang. Anh liền buông bút, lặng lẽ nhìn cô tiến lại gần.
Cô vừa đi vừa gọi điện thoại. Có lẽ nói chuyện gì đó rất vui, cô nở nụ cười ngọt ngào. Sau đó, cô chợt dừng bước bám tay vào lan có thể, thân hình lắc lư. Từ Tư Bạch không nhịn được cười.
"Nấu cháo" điện thoại khoảng 3-4 phút, Cẩm Hi mới gác máy. Nhưng cô không bỏ di động vào túi quần ngay, mà đột ngột cúi đầu, hôn lên màn hình điện thoại. Vào giây phút ấy, thần sắc của cô vô cùng dịu dàng. Sau đó, cô mới đút máy vào túi, thong thả đi qua bên này.
Trong khoảnh khắc, Từ Tư Bạch không thể khống chế tâm trạng của mình, viền mặt hơi cay cay. Anh ngoảnh đầu về phía bờ tường một lúc mới quay lại, miễn cưỡng nở nụ cười, chờ cô đi tới.
Vừa rồi, Bạch Cẩm Hi gọi điện cho Hàn Trầm. Anh ra ngoài điều tra, tối nay chưa chắc đã về. Vì vậy, cô định lát về ký túc ngủ một giấc, để tiện có thể lao vào công việc bất cứ lúc nào.
Nhìn thấy Từ Tư Bạch, cô mỉm cười đi tới, ngồi xuống phía đối diện anh, cầm tập báo cáo lên xem: "Có phát hiện gì quan trọng không anh?"
Từ Tư Bạch đứng dậy, đi sang chỗ cô ngồi. Hai người cùng xem tài liệu.
"Trong dạ dày của nạn nhân, ngoài rượu vang còn khám nghiệm ra thịt bò và cá tuyết." Anh đáp.
Cẩm Hi hít một hơi sâu: "Vừa ăn lại vừa uống, đúng là không có biến thái nhất chỉ có biến thái hơn."
Từ Tư Bạch gật đầu: "Rượu là loại Romanee Conti nhập khẩu, thịt là loại bít tết tuyết hoa thượng đẳng, cá tuyết cũng là loại cá bạc. Ngoài ra, anh đã xem báo cáo về hai nạn nhân trước đó, kết quả khám nghiệm có hải sản và rượu Mao Đài mười năm!"
Cẩm Hi cười cười: "Thú vị thật". Cô đóng tập tài liệu, đứng dậy vỗ vai anh: "Báo cáo này vô cùng có giá trị! Cám ơn anh!"
Từ Tư Bạch mỉm cười. Cẩm Hi lại đảo mắt một vòng quanh phòng làm việc, khẽ gật đầu: "Nơi này không tồi. Bây giờ em về ký túc đây, anh có đi cùng không?" Anh cũng có một căn phòng ở tập thể cơ quan giống cô.
Ai ngờ, Từ Tư Bạch đáp: "Em về trước đi, anh đợi Tiểu Diêu một lát."
Cẩm Hi rời khỏi văn phòng. Đi đến cầu thang, cô vô thức ngẩng đầu, thấy Từ Tư Bạch quay lưng về phía mình, đang cởi áo blouse. Anh đứng yên một lúc, không biết nghĩ gì, sau đó cầm áo khoác trên giá mặc vào người. Cuối cùng anh tắt đèn, đóng cửa văn phòng.
Cẩm Hi lập tức đi nhanh xuống dưới.
Về đến ký túc, Cẩm Hi nằm trên chiếc giường đơn, trong đầu lại hiện lên hình bóng cô độc của Từ Tư Bạch ở văn phòng, trong lòng không mấy dễ chịu. Từ Tư Bạch là người bạn mà cô vô cùng quý trọng. Mấy năm qua, hai người kề vai sát cánh, cùng nhau phá nhiều vụ án. Tính anh không hòa đồng, lầm lì, ít nói, nhưng đối xử với cô cũng rất tốt, cô cũng thân thiết với anh. Hai người không phải quan hệ nam nữ nhưng là tri âm tri kỷ, như người anh em, như chân với tay.
Vậy mà bây giờ... Trầm mặc hồi lâu, Cẩm Hi thở dài, vùi mặt xuống gối. Cô chỉ hi vọng, Từ Tư Bạch có thể thông suốt vấn đề. Từ nay về sau, tình cảm giữa cô và anh vẫn không thay đổi. Dù sao, cô sẽ mãi mãi giữ trọn tình bạn với anh.
Trời tờ mờ sáng, Cẩm Hi liền tỉnh giấc. Đánh răng rửa mặt xong, cô không thay quần áo mà mặc nguyên đồ ngủ, ngồi trên giường nghiên cứu tài liệu.
Đột nhiên tiếng gõ cửa vang lên. Không biết ai tìm cô vào giờ này?
"Đến ngay đây." Cẩm Hi xuống giường, chạy đi mở cửa. Không ngờ, người ở bên ngoài lại là Hàn Trầm. Người anh tựa hồ tỏa ra không khí lạnh lẽo của buổi sớm, áo jacket màu xám kéo khóa lên tận cổ, đôi mắt thâm trầm nhìn cô chăm chú.
Cẩm Hi: "Sao anh lại đến đây?"
"Anh vào tắm một cái đã." Hàn Trầm đi thẳng vào phòng. Cẩm Hi vội ngó nghiêng xung quanh phát hiện trên hành lang không một bóng người, cô mới yên tâm đóng cửa.
Cảnh sát hình sự vốn hay phải đi tới hiện trường hoặc làm việc thâu đêm ở sở cảnh sát nên thường chuẩn bị sẵn quần áo. Trước đây, có lẽ Hàn Trầm hay sang ký túc của Lải Nhải hoặc Mặt Lạnh tắm rửa, hôm nay, tự dưng lại tới chỗ cô.
Vừa vào phòng. Hàn Trầm liền đảo mắt một vòng, quan sát chỗ ở của cô. Cẩm Hi thầm thở dài, vội vàng đi thu đồ lót và tất ở trên ghế, gói băng vệ sinh ở trên bàn, nửa gói ô mai ăn dở... Lúc này, cô mới quay sang anh: "Anh đi tắm đi, bên trong có cả sữa tắm và dầu gội đấy!"
Hàn Trầm cười cười: "Em hoảng gì chứ? Anh có chê trách gì em đâu?"
Cẩm Hi cũng cười: "Đây gọi là ấm áp, thoải mái, đâu giống nhà của anh, lạnh lẽo chết đi được ấy, chẳng có chút sinh khí nào cả."
Hàn Trầm đi vào phòng tắm. Cẩm Hi vội vàng dọn phòng. Đến khi cô cầm túi rác ra ngoài cửa, anh đã tắm xong, thay áo sơ mi sạch, cổ áo mở hai cúc, dáng vẻ rất tùy ý.
Cẩm Hi ngồi xuống sofa: "Anh có chợp mắt một chút không?"
Hàn Trầm ngồi xuống cạnh cô: "Anh nghỉ ngơi một lát là được."
Phòng ký túc vốn chật hẹp, anh lại có thân hình cao lớn nên dường như chiếm hết không gian. Anh đặt tay lên vai Cẩm Hi, ôm cô vào lòng.
Cẩm Hi tựa đầu vào vai anh: "Anh điều tra đến đâu rồi?"
"Khối lượng công việc tương đối nhiều, bọn anh cần chút thời gian."
Cẩm Hi gật đầu: "Vâng."
Hàn Trầm cúi xuống hỏi cô: "Việc phát họa chân dung của em thế nào rồi?"
Bị hỏi trúng nỗi buồn phiền, Cẩm Hi thở dài: "Em đã phác họa xong chân dung cơ bản. Nhưng dù em có thể suy đoán ra tuổi tác, sở thích, tính cách, tầng lớp xã hội của hắn, ở thành phố Lam này chắc có cả hàng vạn người phù hợp với điều kiện. Em vẫn chưa tìm ra cách hữu hiệu để khoang vùng đối tượng".
Im lặng vài giây, Hàn Trầm lên tiếng: "Đây là nguyên nhân khiến anh không tin tưởng môn Tâm lý tội phạm. Bọn em luôn đặt ra giả thiết, giả thiết một "chân dung" có khả năng là đối tượng tình nghi nhất, sau đó tìm kiếm con người này trong đám đông. Cho nên, kết luận của bọn em vĩnh viễn chỉ là "xác suất" chứ không phải là "duy nhất".
Bọn anh không như vậy. Bọn anh căn cứ vào chứng cứ chuẩn xác và logic khách quan của sự vật, để loại bỏ tất cả những nhân tố không thể, đưa ra đáp án chính xác duy nhất."
Trước lập luận của Hàn Trầm, Cẩm Hi nhất thời trầm mặc. Vừa định thốt ra câu phản bác: "Xác suất chỉ cần chuẩn xác, cũng có thể nâng cao hiệu suất phá án" cô đột nhiên bừng tỉnh, nhìn anh chằm chằm.
"Chẳng phải anh nói .... Anh ghét tâm lý tội phạm là vì không có em hay sao? Hóa ra anh thật sự ghét lĩnh vực này."
Hàn Trầm không ngờ cô lại nhắc đến chuyện đó. Anh chẳng nói chẳng rằng, lập tức cúi xuống ngậm lấy môi cô.
Cẩm Hi: "... Anh là đồ lừa đảo..."
"Anh không lừa em ..." Anh vừa hôn vừa dỗ cô: "Anh không ghét tâm lý tội phạm, mà chỉ là phân tích khiếm khuyết của nó..."
Chẳng bao lâu sau, Cẩm Hi mềm lòng, yên lặng hưởng thụ nụ hôn của anh. Hàn Trầm bế cô đi tới, thảm mình xuống giường. Chiếc giường đơn kêu cọt kẹt, Cẩm Hi vội đẩy anh: "Giường sập bây giờ!" Hàn Trầm mặc kệ, túm hai tay cô, tiếp tục hôn mãnh liệt.
Cẩm Hi chỉ mặc áo ngủ dài tay, rộng thùng thình. Hàn Trầm cúi đầu là nhìn thấy làn da trắng mịn ở cổ và đường nét đầy đặn của người con gái dưới lớp vải mỏng.
Hôn một lúc, anh rời tay xuống dưới thắt lưng cô, vuốt ve ở bên ngoài áo. Cẩm Hi bị anh sờ đến toàn thân tê dại, cô hơi nghẹn ngào: "Anh mau bỏ tay ra đi!"
Hàn Trầm liền ngậm môi cô, đồng thời thò tay vào trong áo, di chuyển lên trên. Cẩm Hi cứng đờ người, không khí xung quanh dường như tăng thêm mấy độ, làn da của cô cũng trở nên vô cùng nhạy cảm. Theo động tác của anh, thân thể cô hơi run rẩy. Đôi môi anh nhanh chóng rời khỏi khuôn mặt. dừng lại ở cổ cô, nhẹ nhàng cắn mút.
Một lúc sau, Hàn Trầm mới buông người Cẩm Hi ngồi dậy. Anh tựa vào bờ tường, giơ tay đỡ trán, miệng nở nụ cười tươi. Cẩm Hi vội vàng quay người vào trong, cài cúc áo ngủ.
"Cẩm Hi!" Anh đột nhiên gọi tên cô.
Toàn thân vẫn còn nóng ra, cô ngoảnh đầu, liền chạm phải mắt anh. Cẩm Hi phát hiện gương mặt anh cũng ửng đỏ, không biết là do nhiệt độ trong phòng hay do hôn quá lâu.
"Em có từng mơ thấy chúng ta..." Anh hỏi lấp lửng, nhưng Cẩm Hi lập tức hiểu ý, xấu hổ lắc đầu: "Không, thật sự chưa bao giờ."
"Anh đã từng nằm mơ." Hàn Trầm nhìn vào mắt cô, "Mấy lần liền."
Cẩm Hi càng đỏ mặt, cảm thấy ánh mắt của anh tựa như xuyên qua quần áo, nhìn thấu cơ thể cô. Cô không biết đối đáp thế nào, đành cầm cái gối đập vào người anh: "Lưu manh!"
Hàn Trầm túm tay cô: "Em đã sớm là người của anh rồi." Anh từ tốn mở miệng, ánh mắt như sao trời. "Vậy mà bây giờ, anh lại giống như thằng nhóc mới biết yêu, muốn bước vào trái tim em từng chút một."
Cẩm Hi thật sự rung động trước câu nói của anh. Cô khẽ gọi tên anh, ôm cổ rồi chủ động hôn anh.
"Đừng hôn nữa. Em mà hôn nữa, anh thật sự bốc cháy bây giờ." Hàn Trầm cười.
Cẩm Hi "vâng" một tiếng, tựa vào lòng anh bất động. Một tay ôm eo cô, tay kia lấy tập hồ sơ: "Nếu em không tìm ra điểm đột phá, chúng ta đọc lại một lần nữa."
"Vâng." Cẩm Hi ngồi thẳng người, định cầm tập hồ sơ nhưng anh ngăn lại: "Để anh đọc cho."
Cẩm Hi không mong gì hơn, sung sướng tựa vào vai anh, nhắm mắt lắng nghe.
Hàn Trầm nhìn gương mặt yên tĩnh trong lòng mình rồi lại ngẩng đầu dõi mắt ra ngoài cửa sổ. Bên ngoài, bầu trời đã một màu trong vắt, ánh nắng xuyên qua tầng mây, chiếu sáng không gian, tiếng chim hót líu lo trên cành cây phía đối diện.
"Hiện trường ba vụ án đều không phát hiện ra dấu chân và dấu vết bánh xe...
Các thi thể đều co quắp theo góc nhỏ, chứng tỏ hung thủ gây án ổn định, sử dụng một chiếc ôtô vận chuyển xác nạn nhân.
Trong dạ dày nạn nhân còn tàn dư thức ăn. Nạn nhân ăn đồ hai, ba tiếng đồng hồ trước khi chết."
Giọng anh trầm ấm rõ ràng, vô cùng dễ nghe, khiến Cẩm Hi có chút buồn ngủ. Trong lúc mơ màng, cô nghe anh đọc: "Vết thương trên người các nạn nhân na ná như nhau, thủ pháp điêu luyện..."
Cẩm Hi chợt định thần, trong đầu vụt qua vô số ý nghĩ mơ hồ, sau đó nhanh chóng xâu chuỗi. Cô liền mở mắt, nắm lấy tập tư liệu trong tay anh: "Hàn Trầm! Em đã có cách tìm ra nghi phạm rồi!"
Hàn Trầm mỉm cười nhìn cô. Cẩm Hi mừng rỡ, liền ôm cổ anh hôn chùn chụt. Cô đắc ý cười lớn: "Nhờ anh đọc tư liệu mới kích thích linh cảm của em. Cảm ơn anh nhiều!"
Ai ngờ, Hàn Trầm lại nắm tay cô: "Anh cũng có cách tìm ra đối tượng tình nghi."
Cẩm Hi không khỏi ngạc nhiên. Anh cũng có cách ư? Nhưng hung thủ có để lại chứng cứ và dấu vết gì đâu? Bây giờ, phương pháp điều tra truyền thống đi vào bế tắc mới đúng? Hơn nữa, vừa rồi anh chẳng nói gì, đợi cô nghĩ ra vấn đề, anh mới bộc lộ bản lĩnh, đúng là đồ xấu xa!
Hàn Trầm mỉm cười: "Hay là chúng ta đánh cược đi!"
"Cược gì cơ?"
"Cược tâm lý tội phạm và phương pháp điều tra truyền thống, bên nào tìm ra thủ phạm nhanh hơn." Anh từ tốn mở miệng: "Nếu em thắng, anh sẽ nghe theo em. Nếu anh thắng... Em hãy cùng anh nằm mơ đi!"
Chín giờ sáng, phòng hội nghị của đội cảnh sát hình sự Công An tỉnh không còn một chỗ trống. Những người cảnh sát hình sự, bao gồm cả Tổ Khiên Đen đều tham gia cuộc họp về vụ án giết người hàng loạt "Đồng phục y tá" lần này.
Tần Văn Lang khái quát tính nghiêm trọng của vụ án. Lải Nhải và Từ Tư Bạch báo cáo dấu vết ở hiện trường và kết quả khám nghiệm tử thi. Những cảnh sát giàu kinh nghiệm trong đội cũng phát biểu ý kiến, sau đó mới đến phần báo cáo về chân dung tội phạm của Bạch Cẩm Hi và điều tra tổng thể của Hàn Trầm.
Cẩm Hi xem xét tư liệu trong tay, không nhịn được ngẩng đầu đưa mắt về phía Hàn Trầm ngồi cách cô không xa.
Ai ngờ Hàn Trầm như có linh cảm, liền quay đầu, chạm mắt cô vài giây rồi lại nhìn đi chỗ khác.
Người đàn ông này đúng là tên lưu manh đáng ghét!
"Cẩm Hi đến lượt em rồi kìa!" Lải Nhải mở miệng nhắc nhở.
Cô lập tức đứng dậy, Châu Tiểu Triện ngồi cạnh hưng phấn huých cánh tay cô: "Tiểu Bạch cố lên!"
Cẩm Hi đi lên bục phía trước. Hàng đầu tiên ở bên dưới là lãnh đạo Cục, và mấy người cô không quen biết, chắc là lãnh đạo các đơn vị có liên quan. Cô đứng dưới ánh đèn, hắng giọng lên tiếng:
"Thứ nhất, nghi phạm từ 30-40 tuổi, tướng mạo tương đối xuất chúng, là một nhà quản lý trung hoặc cao cấp trong doanh nghiệp, có thu nhập khá. Trong mắt phụ nữ, hắn là người đàn ông thu hút. Vì ba nạn nhân đều có học lực cao, công việc tốt, có nhan sắc, nghi phạm có thể thành công dụ dỗ, bắt cóc họ, chứng tỏ ngoại hình và thu nhập của hắn không tệ. Hơn nữa, trong dạ dày của nạn nhân có rượu và đồ ăn cao cấp, thể hiện sở thích và chất lượng cuộc sống của nghi phạm. Ngoài ra, từ thủ pháp gây án điêu luyện và bệnh thái nhân cách ở mức độ nặng, có thể thấy, đây không phải lần đầu tiên hắn gây án. Vì vậy, tuổi tác của hắn không thể quá nhỏ. Tổng hợp những yếu tố trên, tôi đoán hắn từ 30-40 tuổi."
Mọi người đều yên lặng lắng nghe. Cẩm Hi mỉm cười, đảo mắt một vòng mới tiếp tục lên tiếng: "Thứ hai, cả ba nạn nhân đều làm việc ở khu CBD nên nghi phạm rất có thể cũng làm việc hoặc sinh sống trong khu vực này. Như thế, hắn mới có thể dễ dàng quan sát, tìm kiếm mục tiêu.
Hắn là kẻ giết người hàng loạt "có năng lực tổ chức" điển hình, có IQ cao. Trong quá trình phạm tội, hắn có thể đề ra kế hoạch hoàn hảo và bình tĩnh thực hiện. Phần lớn những tên giết người có năng lực tổ chức đều sử dụng chất cồn trong quá trình hạnh hạ và giết hại nạn nhân. Điều này có liên quan đến cấu tạo bộ não và phương diện tình cảm bị tê liệt của chúng. Chúng cần chất cồn đánh thức sự kích thích. Báo cáo giám định thi thể nạn nhân cũng gián tiếp chứng minh điểm này. Nhà hắn chứa rất nhiều rượu, hắn cũng có thói quen uống rượu, chỉ là bề ngoài, hắn che đậy rất tốt nên không ai phát hiện ra.
Thứ ba, về hai vật chứng quan trọng là bộ đồ y tá và túi xách nữ bị lấy mất. Hiện tại, tôi vẫn chưa thể phán đoán ra, tại sao hung thủ lại lấy đi túi xách của nạn nhân. Tuy nhiên, hành vi này có liên quan đến chấp niệm trong lòng hắn. Có thể hắn cho rằng, túi xách là vật phẩm đẹp nhất của người phụ nữ, hoặc là hắn căm ghét những người phụ nữ đeo túi xách cao cấp.
Ý nghĩa của bộ đồ y tá càng rõ ràng hơn. Đầu tiên, hung thủ bắt nạn nhân mặc đồng phục y tá rồi mới hành hạ và giết hại. Điều này đại diện cho sự căm hận và chế giễu chứ không phải là tình yêu. Ở đây xuất hiện một vấn đề, đối tượng mà hắn căm hận và chế giễu là ai? Tất nhiên không phải những cô y tá thật sự. Bởi nếu là vậy, hắn sẽ đi trực tiếp giết các y tá. Dụ dỗ những cô gái trẻ làm nghề này càng đơn giản hơn những cô gái văn phòng.
Người mà hắn căm giận vẫn là những người phụ nữ viên chức xuất sắc. Về phần bộ đồ y tá, rất có thể liên quan đến thời niên thiếu của hắn hoặc tình cảm trong quá khứ. Vì hung thủ không có hành vi xâm hại tình dục với nạn nhân nên tôi nghiêng về khả năng đầu tiên hơn.
Mục đích của hắn rất rõ ràng, hắn muốn trả thù "người phụ nữ mặc đồ y tá" chứ không phải "cô y tá thực sự". Điều này chứng tỏ, khi xảy ra biến cố, hắn đã có khả năng phân biệt. Vì vậy, lúc bấy giờ, chắc chắn hắn đã ở độ tuổi thanh thiếu niên chứ không phải nhi đồng.
Chuyện gì khiến một thanh thiếu niên có mối hận sâu sắc với "người nữ viên chức mặc bộ đồ y tá?" đến thế?"
Ngừng vài giây, Cẩm Hi nói tiếp: "Hoặc là hắn tận mắt chứng kiến sự phóng đãng của người thân như mẹ hắn; hoặc là hắn từng bị chịu sự thương tổn trực tiếp, ví dụ bị người khác bắt mặc trang phục y tá, rồi bị xâm hại tình dục."
Cô vừa nói đến đây, một vị lãnh đạo tóc bạc ngồi hàng đầu suýt phụt nước trà khỏi miệng. Nhiều cảnh sát hình sự ở hàng ghế sau cũng lộ vẻ ngượng ngập.
Cẩm Hi rất bình tĩnh. Cô còn cảm thấy trường hợp sau có khả năng lớn hơn, vì hung thủ ngược đãi nạn nhân ở mức độ nghiêm trọng, chứng tỏ mối thù hận trong lòng hắn vô cùng sâu sắc.
Cô đưa mắt qua bên này. Hàn Trầm và Mặt Lạnh nhìn cô chăm chú, sắc mặt không chút biểu cảm, Từ Tư Bạch có ánh mắt ôn hòa, còn Lải Nhải và Châu Tiểu Triện lộ vẻ khâm phục.
Cẩm Hi mỉm cười, tiếp tục phát biểu quan điểm của mình: "Từ sự tàn nhẫn, tỉnh táo, nhẫn nại và cực đoan của hung thủ để lại ở hiện trường, có thể thấy, mức độ biến thái trong tâm lý của hắn đã rất nghiêm trọng. Vì vậy, hắn có đặc trưng điển hình của những tên biến thái IQ cao sau đây:
Trong lúc tìm kiếm đối tượng tình nghi, mọi người cần chú ý, hắn rất biết cách ăn nói, lời ăn tiếng nói sinh động và có sức truyền cảm. Bình thường, người mới gặp sẽ cảm thấy hắn hết sức thu hút, nhưng tiếp xúc lâu ngày, bạn sẽ phát hiện sự biểu đạt của hắn thiếu tính liên kết, nhiều chi tiết nhỏ có logic hỗn loạn. Nói chung, tư duy của những kẻ có tâm lý biến thái đều có khiếm khuyết chung là thiếu "sự tổ chức trung ương". Hắn vốn không có cách nào khiến những điều mình cói và nghĩ tập trung về cùng một hướng.
Đặc trưng thứ hai là dễ xúc động và nổi cáu. Những người hiểu rõ hắn sẽ biết hắn buồn vui thất thường, lúc nổi cơn thịnh nộ, hắn dễ thực hiện hành vi phạm tội.
Hắn không có tình cảm nên mới coi thường sinh mạng con người. Nhưng hắn có thể trích dẫn người câu kinh điển, nói về tình cảm một cách trôi chảy.
Vì khiếm khuyết về mặt ngôn ngữ, tình cảm, cộng thêm trạng thái tinh thần đã ở mức độ bệnh hoạn nên hung thủ càng khao khát mãnh liệt sự kích thích. Ngoài ra, do có điều kiện kinh tết nên hắn sẽ tham gia những hoạt động thể thao kích thích như nhảy bungee, nhảy dù, đua xe... Chứ không phải hoạt động nhẹ nhàng như chơi golf, xem nhạc kịch...
Điểm cuối cùng, cũng là vấn đề quan trọng nhất, giúp chúng ta có thể thu hẹp phạm vi tìm kiếm đối tượng tình nghi".
Cẩm Hi cầm chai nước uống một ngụm, ngẫm nghĩ vài giây mới mở miệng: "Đối tượng tình nghi có thủ pháp gây án thành thạo và quy trình gây án ổn định, chứng tỏ đây không phải lần đầu hắn phạm tội. Có lẽ, do một số nguyên nhân, những nạn nhân trước đó chưa được phát hiện. Tại sao lần này hắn lại ném xác nạn nhân ở những chỗ dễ thấy, thu hút sự chú ý của cảnh sát?"
Đám đông ở bên dưới rì rầm bàn tán. Một người cất cao giọng: "Có phải hắn muốn thách thứ cảnh sát như tên T hay không?"
Cẩm Hi gật đầu: "Cũng có thể. Nhưng tại sao hắn lại thách thức vào thời điểm này?"
Người đó không thể trả lời. Châu Tiểu Triện đi theo Cẩm Hi đã lâu nên cũng biết chút ít về tâm lý tội phạm, cậu ta liền phát biểu: " Chắc hắn bỗng nhiên bị một đả kích nào đó, ví dụ người thân qua đời, người yêu bỏ rơi hoặc bản thân mắc bệnh hiểm nghèo đúng không ạ?"
Cẩm Hi lắc đầu: "Không phải."
Châu Tiểu Triện ngây ra, mọi người đều im lặng, Cẩm Hi dõi mắt về phía trước, trong đầu mường tượng ra vẻ mặt nham hiểm của hung thủ. Cô nói: "Dù nguyên lý gây ra hành vi của người kẻ tâm lý biến thái là tương đồng, nhưng những đối tượng có tính cách khác nhau, trước sự kích thích tương đồng cũng sẽ có phản ứng không giống nhau. Tên tội phạm này có đặc điểm rõ ràng: nhạy bén, cực đoan, tinh tế, tỉ mỉ, ăn miếng trả miếng. Một thời gian dài trong quá khứ, hắn luôn né tránh cảnh sát, chứng tỏ hắn vốn chẳng thèm để ý đến cảnh sát. Vì vậy, nếu là người thân qua đời, thất bại trong tình cảm hoặc mắc bệnh hiểm nghèo, hắn sẽ gây án liên tục và tàn nhẫn hơn. Đó là thế giới của bản thân hắn, không liên quan đến cảnh sát.
Nhưng bây giờ, hắn cố tình để xác nạn nhân ở nơi dễ thấy, tức là công khai thách thức cảnh sát. Điều này chứng tỏ, sự đả kích mà hắn gặp phải xuất phát từ phía cảnh sát. Nói cách khác, khoảng hai, ba tháng trước, hắn từng bị cảnh sát sỉ nhục hoặc chọc giận. Có lẽ hắn vi phạm giao thông nên bị khiển trách hoặc là từng bị thẩm vấn với tư cách là nghi phạm của một vụ án nào đó, khiến hắn vô cùng tức giận. Vì vậy, tôi đề nghị lập tức rà soát hồ sơ và nhật ký công việc hằng ngày của các chi cục trong thành phố, tìm kiếm đối tượng phù hợp với tất cả các điều kiện nói trên."
Cẩm Hi vừa dứt lời, bên dưới vang lên tiếng vỗ tay nhiệt liệt. Những người cảnh sát có tuổi vẫn tỏ ra bình tĩnh, còn đám cảnh sát trẻ biểu lộ sự nhiệt tình và hưng phấn, bắt đầu thảo luận sôi nổi.
Chứng kiến cảnh tượng này, tâm trạng của Tần Văn Lang có chút phức tạp. Một mặt, anh ta cũng mừng cho Cẩm Hi, mặt khác... Trên thực tế, đúng là Đội trưởng Tần nhìn ra năng lực của Cẩm Hi về phương diện tâm lý tội phạm nên mới chọn cô vào Tổ Khiên Đen, nhưng chỉ là để bổ sung và trợ giúp cho phương pháp điều tra truyền thống của Hàn Trầm. Trong quan điểm của Tần Văn Lang và nhiều cảnh sát hình sự lớn tuổi, điều tra truyền thống mới là phương pháp chủ đạo của đội hình sự.
Ai ngờ, kể từ khi gia nhập Tổ Khiên Đen, biểu hiện của Cẩm Hi ngày càng xuất sắc. Đặc biệt, hôm nay gặp vụ giết người hàng loạt, cô cứ như được thêm sức mạnh, phân tích đâu ra đấy. Bây giờ thì hay rồi. Mấy cậu cảnh sát trẻ măng chưa tiếp xúc với đời mắt sáng rực như gặp được chân lý. Không được! Anh ta quyết không thể để bọn họ bị Bạch Cẩm Hi dẫn dắt chệch lối, lúc nào cũng chỉ nghĩ đến chân dung tội phạm mà coi nhẹ nền tảng căn bản của phá án hình sự.
Nghĩ đếm dây, Tần Văn Lang quay đầu, đưa mắt ra hiệu cho Hàn Trầm. Ý tứ của anh ta rất rõ ràng: Mau giành lại sự chú ý cho tôi.
Nào ngờ, Hàn Trầm không những không để ý tới Đội trưởng Tần mà còn dán mắt vào Bạch Cẩm Hi cho đến khi cô ta đi xuống dưới như những thằng nhãi khác. Tần Văn Lang cảm thấy tệ hại vô cùng...
Bạch Cẩm Hi đánh giá biểu hiện hôm nay của bản thân không tồi, tâm trạng của cô có chút xúc động. Vừa ngồi xuống, Châu Tiểu Triện liền túm lấy cánh tay cô, cười hì hì. Còn Lải Nhải gật đầu: "Em Bạch, làm tốt lắm! Hôm nay, anh thật sự có cái nhìn khác về em."
Cẩm Hi không nhịn được cười. Đảo mắt một vòng, cô phát hiện không ít cảnh sát hình sự đang quan sát mình, trong khi Hàn Trầm không có bất cứ biểu hiện nào khác.
Sáng nay khi anh đề xuất "đánh cược", Cẩm Hi không nhận lời, nói là phải đi làm rồi chạy mất. Anh là "vua tính toán", năng lực tìm ra sơ hở từ những chi tiết nhỏ vô cùng lợi hại, Cẩm Hi nghĩ mãi không ra, át chủ bài của anh là gì?
Đúng lúc này, điện thoại rung rung, báo hiệu có tin nhắn gửi đến, Cẩm Hi cầm lên xem, là tin nhắn của Từ Tư Bạch: "Em phân tích rất hay."
Cô mỉm cười, nhướng mày nhìn Từ Tư Bạch, ngồi phía trước, cách mình mấy hàng. Ánh mắt dừng lại ở Hàn Trầm, cô liền gửi tin nhắn cho anh. Nội dung chỉ là một mặt cười, tựa như muốn anh khen ngợi.
Cẩm Hi vừa uống nụ cười vừa len lén quan sát sắc mặt của anh. Anh rút di động ra xem, khóe miệng nhếch lên. Tin nhắn nhanh chóng được hồi đáp: Đừng làm nũng nữa, trừ khi em muốn anh đi đến hôn em ngay bây giờ.
"Khụ .." Cẩm Hi liền bị sặc nước.
Đến lượt Tần Văn Lang lên bục phát biểu. Anh ta nói ngắn gọn vài câu, đại ý nhấn mạnh giá trị của bản chân dung tội phạm do Bạch Cẩm Hi phác họa, là nhân tố tham khảo quan trọng cho việc phá án. Sau đó, anh ta kêu Hàn Trầm lên báo cáo. Hàn Trầm liền bỏ di động vào túi quần, đứng dậy. Tất cả mọi người bao gồm Cẩm Hi đều đổ dồn ánh mắt vào anh.
Hàn Trầm đứng dưới ánh đèn, áo jacket phanh ngực, khiến anh càng để lộ thân hình cao lớn. Thần sắc của anh rất bình tĩnh, thậm chí có phần lãnh đạm, khác hoàn toàn khi chỉ có hai người.
"Chưa cần đưa ra giả thiết tuổi tác và ngoại hình hung thủ, nhưng hắn có thể vác cái xác nặng hơn 50kg từ đường cái vào rừng cây mà không để lại dấu chân hay dấu vết nào, chứng tỏ việc này vô cùng nhẹ nhàng. Do đó, hắn sẽ là một người đàn ông trưởng thành khỏe mạnh, có thân hình rắn chắc."
Nghe câu đầu tiên "chưa cần đưa ra giả thiết về tuổi tác và ngoại hình của hung thủ", Cẩm Hi cười tủm tỉm, cô đoán anh cố ý nói vậy. Nhưng ngay sau đó, cô nghe rất nhập tâm. Cô chợt phát giác, mạch máu não của Hàn Trầm đúng là khác với mình. Anh có sở trường nắm bắt quan hệ logic ẩn giấu trong từng chi tiết nhỏ, đưa ra phân tích không trùng lặp với cô, nhưng cũng rất hợp tình hợp lý.
Hàn Trầm nói tiếp: "Thứ hai, thủ pháp gây án của hung thủ rất thành thạo và ổn định, chứng tỏ đây không phải lần đầu tiên hắn phạm tội. Vì vậy, chúng tôi đã rà soát lại những vụ án mất tích hoặc chưa được phá trong năm năm qua ở phạm vi toàn thành phố, phát hiện ra bốn vụ tồn tại những nét tương đồng. Vì thời gian tương đối dài, rài rác khắp chi cục, có vụ lại không tìm thấy xác nạn nhân nên các chi cục không báo cáo cho Công An tỉnh, chúng ta mới không biết đến sự tồn tại của một vụ giết người hàng loạt."
Nghe đến đây, Cẩm Hi lập tức hiểu ý Hàn Trầm. Hung thủ gây ra 4 vụ trong năm năm, nhưng bởi vì thời gian và địa điểm phân tán, hơn nữa, tội phạm có IQ cao, chắc chắn hắn không để lộ sơ hở, vậy thì rất có khả năng hắn dã lọt lưới, bởi cảnh sát không liên hệ những vụ này với nhau.
Hàn Trầm là người vô cùng nhạy bén, lại có ba vụ án để so sánh đối chiếu, vậy thì anh dễ dàng lần ra manh mối của những vụ trước đó, đồng thời có thể xác định xem đó có phải là cùng một đối tượng gây án hay không? Điều này có nghĩa là, số nạn nhân của hung thủ rất có thể lên đến 7 người.
"Ba vụ án hiện tại không thu được hình ảnh và nhân chứng có giá trị. Chúng ta sẽ mở rộng phạm vi điều tra, rà soát tư liệu liên quan đến bốn vụ án trước đó." Hàn Trầm nói.
Mọi người đều gật đầu tán thành, Cẩm Hi thầm tán thưởng trong lòng. Chiêu này của Hàn Trầm nghe ra có vẻ đơn giản nhưng lại rất hữu dụng, suy một ra ba. Ba vụ án lần này, hung thủ không để lại dấu vết, nhưng 4 vụ án trước đó thì sao? Hắn có thể đảm bảo không một lần để lộ sơ hở? Đặc biệt gây án ở thời kỳ đầu, dù là tội phạm có IQ cao cách mấy cũng khó tránh khỏi tình trạng bỡ ngỡ, kiểu gì mà chẳng lưu lại dấu vết?
Chỉ cần tìm ra sơ hở hay manh mối nhỏ, Hàn Trầm có thể lần tới tận gốc, tóm được tên tội phạm? Nghĩ đến đây, Bạch Cẩm Hi, người theo trường phái tâm lý tội phạm đột nhiên cảm thấy chua xót trong lòng. Cô phân tích nhiều như vậy, còn vắt óc đưa ra lý luận sách vở, mới có thể phác họa ra chân dung của kẻ tình nghi. Đây đâu phải chuyện dễ dàng? Thế mà Hàn Trầm chỉ phát biểu vài câu, là đã có thể khoanh vùng đối tượng.
Cẩm Hi nhìn người đàn ông đang đứng trên bục. Cứ đà này, anh sẽ tìm ra hung thủ nhanh hơn cô cũng không biết chừng. Người đi theo phương pháp điều tra truyền thống thật đáng ghét.
"Thứ ba, căn cứ vào vết thương thi thể nạn nhân, có thể thấy, nạn nhân bị ngược đãi một thời gian trước khi chết. Vì vậy, hung thủ cần có một nơi độc lập để nhốt nạn nhân. Sau khi nạn nhân chết, hắn cần dội nhiều nước để rửa sạch vết máu dưới nền nhà. Vì vậy, nếu sống ở khu chung cư, hắn sẽ ở tầng thấp nhất.
Trước khi tắt thở, chắc chắn nạn nhân sẽ la hét, khóc lóc. Nhưng báo cáo khám nghiệm cho thấy, mặt và miệng nạn nhân không có dấu vết của băng dính hay vải bông. Điều này chứng tỏ, nơi ở của hung thủ cách âm rất tốt. Kể cả hắn sống trong biệt thự thì xung quanh vẫn còn hàng xóm. Vì vậy, hoặc là hung thủ sống ở khu vực ngoại ô hẻo lánh, hoặc là căn phòng của hắn đã được tiến hành cải tạo đặc biệt, để tăng hiệu ứng cách âm.
"Chúng tôi sẽ điều tra tư liệu về tất cả những ngôi nhà độc lập ở khu vực ngoại ô, tìm hiểu toàn bộ công ty trang trí nội thất của thành phố, xem ba tháng trước khi xảy ra vụ án đầu tiên vào năm năm trước, có người nào yêu cầu sửa chữa nhà cửa hay không. Đối tượng tình nghi chắc chắn có yêu cầu rất cao, khác với người bình thường, thế nào công ty trang trí nội thất cũng có ấn tượng sâu sắc về hắn."
Những người cảnh sát ở bên dưới đều chăm chú lắng nghe. Cẩm Hi nghĩ thầm: Đúng rồi, nạn nhân không bị bịt miệng nên nhất định la hét trong quá trình bị hành hạ. Đây chỉ là nghịch lý logic mà Hàn Trầm nhắc đến trước đó. Chỉ là một chi tiết rất nhỏ, nhưng cũng chính nghịch lý nhỏ nhoi này đã chỉ ra chân tướng vụ việc.
Thật ra Cẩm Hi muốn đứng dậy phát biểu: Nhát định là ngôi biệt thự đã được cải tạo. Bởi căn cứ vào chân dung của kẻ tình nghi sẽ không có chuyện hắn sống trong căn hộ nhỏ. Nhưng cô biết, người theo trường phái điều tra truyền thống như Hàn Trầm sẽ không bỏ qua bất cứ chi tiết hay khả năng nào. Hừm, cùng lắm khi nào gặp riêng, cô sẽ khuyên anh tìm mấy ngôi biệt thự trước.
"Thứ tư, một trong những vật chứng quan trọng của vụ án là đồng phục y tá. Ba bộ có kiểu dáng và kích cỡ như nhau, kết quả giám định sơ bộ cũng cho thấy là đồ mới, chưa giặt qua nước lần nào. Phòng giám định đang tiến hành kiểm tra kỹ lưỡng và đối chiếu với đồng phục y tá có trên thị trường, cố gắng xác định nơi sản xuất, hy vọng có thể tìm ra nguồn mua. Trước mắt, chúng tôi mới chỉ nắm từng ấy thông tin."
Anh vừa dứt lời, một người cảnh sát mở miệng hỏi: "Tổ trưởng Hàn, ba chiếc túi xách vừa rồi đồng chí Bạch Cẩm Hi nhắc tới liệu có phải là vật chứng quan trọng không?"
Cẩm Hi nhìn anh chăm chú. Anh còn chưa nó đến vật chứng quan trọng là mấy chiếc túi xách.
Kết quả, Hàn Trầm mỉm cười, "Túi xách là sản phẩm đắt tiền nên chúng tôi tìm thấy hóa đơn mua sắm ở nhà nạn nhân, đồng thời lấy được hình ảnh từ camera giám sát ở trung tâm thương mại. Ba nạn nhân hoặc là đi một mình, hoặc là cùng bạn bè là nữ giới đi mua túi. Tuy nhiên, thời gian và địa điểm mua hàng, kiểu dáng túi hoàn toàn khác nhau. Trước mắt, mấy chiếc túi xách không tồn tại bất cứ mối liên quan nào nên chúng tôi tạm thời không coi đó là phương hướng phá án trọng tâm."
Mọi người đều gật đầu, Cẩm Hi hơi thất vọng bởi cô vẫn đang mong sẽ tìm ra manh mối từ những chiếc túi này. Ví dụ, chúng đều là màu đỏ, đều là sản phẩm của Gucci. Nhưng xem ra, hung thủ chỉ đơn thuần mang nó đi như một món đồ lưu niệm, không có giá trị phá án.
Cô đang chìm trong suy tư, Châu Tiểu Triện bỗng dưng ghé sát, nói nhỏ: "Tiểu Bạch, bạn trai của chị giỏi thật đấy!"
Cẩm Hi mỉm cười liếc cậu ta một cái: "Giữa tôi và anh ấy, cậu thấy ai lợi hại hơn?"
Châu Tiểu Triện tỏ ra khó xử, ngẫm nghĩ một lát mới trả lời: "Hai người không giống nhau. Lập luận của chị khiến người nghe sôi sục nhiệt huyết, còn phân tích của lão đại có thể khiến người nghe bình tĩnh lại."
Cẩm Hi trầm mặc một lát, cuối cùng thì thầm: "Tiểu Triện, nhiều lúc cậu nói chuyện... Chẳng giống phong cách của cậu gì cả."
Châu Tiểu Triện ngây ra vài giây mới có phản ứng, sắc mặt lộ vẻ vui mừng: "Thế nào? Cây này uyên thâm lắm đúng không?"