Quyền Tài

Chương 258: Phá bom!


Chương trước Chương tiếp

Thời gian từng giây từng giây trôi qua.

Trong phòng làm việc, con số trên màn hình đếm ngược của bom hẹn giờ nhanh chóng giảm xuống!

Một giây, hai giây, ba giây!

Tích tắc, tích tắc, tích tắc!

Âm thanh tử vong quanh quẩn trong phòng, thời gian bom nổ còn thừa lại không đến sáu phút! Khóe mắt của Tạ Tuệ Lan lộ vẻ tức giận, trong nháy mắt hiện lên rất nhiều cảm xúc, phẫn nộ, nóng nảy, cảm động, nhu hòa, đó là một ánh mắt phức tạp tới cực điểm, Tạ Tuệ Lan nhìn chằm chằm con mắt của Đổng Học Bân, chớp mắt cũng không, nhìn hắn, trừng mắt nhìn hắn, nhìn hắn. Đổng Học Bân cũng hoàn toàn từ bỏ hy vọng, loại thời điểm này ngược lại rất thoải mái, hắn nắm thật chặt tay nhỏ nhu mềm của Tạ tỷ, yên lặng ngồi ở bên cạnh cô ấy như thế, nắm tay cô ấy, nắm cô ấy, cùng cô ấy.

Tử vong cách hai người càng ngày càng gần!

"Anh đi!" Tạ Tuệ Lan rốt cục từ trong miệng nói ra hai chữ này.

Đổng Học Bân thờ ơ, "Hiện tại nói cái này còn có ý nghĩa sao? Cửa đều bị anh phá rồi."

"Anh gọi điện thoại gọi người tới phá cửa! Hiện tại còn kịp!" Tạ Tuệ Lan hít vào một hơi, "Coi như tôi cầu anh!"

Đổng Học Bân đưa tay lấy điện thoại di động ra, trực tiếp tắt nguồn. Tạ Tuệ Lan phẫn nộ quát: "Hồ đồ!"

"Anh vẫn cho rằng mình có thể sống đến bảy mươi, nếu không được thì ít nhất cũng đến năm sáu mươi tuổi, người định không bằng trời định, ài, không ngờ chỉ còn vài phút sinh mệnh." Đổng Học Bân nhìn thời gian trên bom hẹn giờ, "Tạ tỷ, còn hơn năm phút, đừng nói đi hay không, một chút thời gian cuối cùng như thế, đừng lãng phí nữa." Dừng lại một chút: "Nếu cứu không được em, anh căn bản cũng không dự định ra cái phòng này, hai ta … trò chuyện lần cuối đi."

Tạ Tuệ Lan mắng: "Ngu xuẩn!"

Đổng Học Bân cười khổ nói: "Đều sắp chết rồi mà em còn mắng anh."

"Trên đời này còn có người nào ngốc hơn anh sao? Anh là tìm mắng! Thiếu mắng!"

Đổng Học Bân nhìn cô ấy, "Tạ tỷ, anh mới biết được em cũng rất quan tâm anh, buổi tối hôm qua em mắng anh nửa ngày, tôi còn tưởng rằng em ngoại trừ tôi sẽ không nghĩ đến người khác, thật ra, đêm qua anh nói cũng do tức giận, ồn ào nói em muốn gả cho ai thì gả, trên thực tế trong lòng nghẹn khuất không chịu được, ồn ào nói không có em anh vẫn có thể sống tốt, trên thực tế đừng nói không có em, cho dù là mấy tháng không nhìn thấy em, anh phỏng chừng cũng ăn không ngon."

Nghe vậy, đôi mắt đẹp của Tạ Tuệ Lan hơi nhu hòa một chút.

Đổng Học Bân nắm bắt tay cô nói: "Tôi cũng biết tôi rất ngốc, Ngụy Nam lái xe đến đây, ngay cả tuyến cảnh giới bên này cũng không dám tiếp cận, nhìn xong lập tức nhanh chóng lên xe, ngay cả chuyên gia phá bom cũng là tiến đến vài phút thì nhanh chóng đi ra, rất sợ bom phát nổ, ha ha, chỉ có anh ngốc hồ hồ đi tới, còn phá cửa nữa, Tạ tỷ, lúc trước em đã nói qua tính cách của anh không thích hợp làm quan, quá xúc động, anh cũng rõ ràng, cũng muốn sửa, nhưng không làm được."

"Không làm được cũng phải làm!"
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...