Nam Thần Ở Phòng Bên Cạnh
Chương 152: Mày không được mang cô ấy đi
Tô Song Song đột nhiên lạnh lùng, dùng sức giãy giãy cánh tay đang bị Tần Dật Hiên lôi kéo, nhưng cho dù cô làm như thế nào cũng không thể mở ra được. Tần Dật Hiên căn bản không có ý định buông cô ra.
Tô Song Song cũng dứt khoát không vùng vẫy nữa, chỉ lạnh nhạt nhìn Tần Dật Hiên, giọng nói không chút cảm xúc: “Thả tay em ra.”
Tuy tính tình của Tô Song Song rất dịu dàng, nhưng nếu khi đã thực sự chọc tới cô, chạm đến ranh giới cuối cùng của cô, khi ấy sự sắc bén vốn đang nằm ép trên người cô, lập tức nhất tề dựng đứng lên hừng hực sức chiến đấu, quả thực cô giống như một thùng thuốc nổ nhỏ, không giống như cô của những ngày thường để người khác có thể bắt nạt được.
Từ nhỏ Tần Dật Hiên và Tô Song Song đã cùng nhau lớn lên, đương nhiên anh biết rõ cô có một “Kỹ năng” như vậy. Vừa thấy gương mặt cô lạnh xuống, Tần Dật Hiên biết lần này mình đã thật sự chọc giận Tô Song Song rồi.
Tần Dật Hiên dự định dùng thủ đoạn tình cảm dịu dàng một lần nữa, hy vọng có thể thức tỉnh lại nội tâm yếu đuối nhu thuận của Tô Song Song, như vậy, anh còn có thể có cơ hội làm cho Tô Song Song tin tưởng lại bản thân mình.
“Song Song, chỉ là do anh quá yêu em mà thôi, em chỉ cho phép anh được làm anh trai của em, đối với anh mà nói, thật sự đã quá tàn nhẫn!” Tần Dật Hiên nói đến đây liền hơi nới lỏng sự lôi kéo tay của Tô Song Song một chút, trong ánh mắt tràn đầy đau thương.
Tô Song Song cứ như vậy nhìn Tần Dật Hiên, nhìn thấy trong mắt của anh như đang nói những lời đau thương, cô nhíu mày. Đột nhiên Tô Song Song ảm thấy bản thân mình rất ngu, không ngờ cô có thể cứ hết lần này lại đến lần khác để cho loại lời nói này, loại vẻ mặt này của Tần Dật Hiên xoay quanh mà lừa gạt.
“Từ trước cho tới bây giờ em đều không hề yêu cầu anh làm anh trai của em, anh đã thật sự coi em chính là người yêu của anh, nếu như em không muốn, em nên sớm nói cho anh biết, anh tuyệt đối sẽ không quấn quít lấy em.”
“Nhưng mà bây giờ anh nói những lời này với em để làm cái gì?” Hai hàng lông mày của Tô Song càng nhíu lại sâu hơn, tuy sự sắc bén của cô vẫn cụp lại, nhưng nỗi đau đớn thầm kín đầy chua xót trong nội tâm của cô thì vẫn như cũ, vẫn không có cách nào để phát tiết ra bên ngoài.
Tần Dật Hiên sững sờ, tuy vẫn luôn là một người hoạt ngôn (giỏi ăn nói ứng biến trong mọi trường hợp), anh cũng không biết lúc này phải nói những câu gì nữa. Anh chỉ có thể cố chấp lôi kéo tay của Tô Song Song không buông, muốn dùng hành động này để chứng minh cô vẫn còn đang bên cạnh mình.
“Song Song, có thể cả chặng đường vừa qua anh đều đã sai rồi, nhưng mà tấm lòng của anh đối với em thì cho tới bây giờ vẫn luôn luôn rất chân thành, em hãy cho anh một cơ hội nữa, cho phép anh một lần nữa thôi, chúng ta làm lại từ đầu một lần nữa, có được không,?”
Tần Dật Hiên nói xong, bàn tay lại siết chặt, lôi kéo cánh tay của Tô Song Song, như chỉ sợ cô lại sẽ dùng lực để tránh thoát khỏi anh, không bao giờ quay đầu lại nữa.
Tô Song Song không hề cử động, chỉ nhìn Tần Dật Hiên, chỉ có vẻ kiên cường trong ánh mắt của cô thì không thể nào che dấu được sự thương tâm. Mặc dù thần kinh của cô cũng đã vững vàng, nhưng vẫn chưa đủ vững vàng đến mức có thể bỏ qua được sự tổn thương lớn như thế.
“Em... em... Từ nay về sau em không muốn gặp lại anh nữa, ít nhất là không muốn nhớ lại những gì gần đây...” Tô Song Song cúi đầu, lúc này cô cũng không hề liếc nhìn Tần Dật Hiên đến một lần.
Không thể trách lòng dạ của Tô Song Song ác độc, gặp phải một người cứ mang cô ra để mà trêu đùa tới mức như thế, nếu như người này không phải là Tần Dật Hiên, người đã từng sống ở bên cô từ thời còn nhỏ, nói không chừng Tô Song Song sẽ trực tiếp cho anh một cước, làm cho anh đoạn tử tuyệt tôn, thậm chí muốn dùng sự phát tiết này để làm hả nỗi oán giận đầy ứ trong lòng.
“Không có khả năng! Cả đời này Tô Song Song em cũng đừng mơ đến điều đó, trừ phi anh chết!” Tần Dật Hiên dùng sức kéo Tô Song Song vào trong ngực mình.
Sự nhẫn nại của Tô Song Song cũng đã đến cực hạn. Cô bắt đầu dùng sức giãy dụa, chỉ có điều, sự giãy dụa này không lại được với Tần Dật Hiên, sau đó cô bị anh nửa túm nửa kéo hướng vào trong xe.
Đương lúc Tô Song Song bị kéo vào trong xe, trong nháy mắt, vừa vặn Bạch Tiêu đang thì thầm lầm bầm đi từ trong bệnh viện ra ngoài, vừa ngẩng đầu lên đã nhìn thấy Tô Song Song bị kéo vào trong xe.
Anh sửng sốt một giây, vô ý thức rống lên một câu: “Tần Dật Hiên, đồ khốn kiếp kia! Mau thả người ra!” Bạch Tiêu vừa hô vừa đuổi tới, chỉ tiếc một giây đồng hồ anh bị sững sờ kia, Tần Dật Hiên đã đóng cửa xe, mang theo Tô Song Song nghênh ngang rời đi rồi.
“Mẹ kiếp, đồ trứng thối!” Bạch Tiêu thấy khó thở rồi, khẽ nguyền rủa một tiếng, tại sao anh không nghĩ ra cô nàng Nhị Manh Hóa kia sẽ trực tiếp ngả bài rõ ràng với Tần Dật Hiên chứ, ngay cả cơ hội để cho anh hòa hoãn cũng không có.
Anh vội vàng lấy điện thoại di động ra, dặn dò thủ hạ đuổi theo Tần Dật Hiên, như vậy tất yếu sẽ tìm được hắn đã đưa Tô Song Song tới chỗ nào rồi.
Dặn dò xong, Bạch Tiêu tranh thủ thời gian gọi điện thoại cho Tần Mặc, Tần Mặc nhìn thấy số điện thoại của Bạch Tiêu còn đang nghĩ không muốn nhận, nhưng rồi lại cầm lên như cũ, phương pháp nghe rất đúng tiêu chuẩn của Tần thị, điện thoại vừa thông liền hừ lên một tiếng tràn đầy miệt thị, cũng không nói thêm câu nào nữa.
Trong lòng Bạch Tiêu đang gấp, cũng không muốn so đo, đếm xỉa gì với Tần Mặc, nghĩ nghĩ xem khả năng lớn nhỏ của chuyện này thế nào, có lẽ nên nói thật thì sẽ thuyết phục hơn: “Tần Mặc, Tô Song Song bị Tần Dật Hiên lôi đi rồi!”