Kim Cương Chi Tử

Chương 5-3


Chương trước Chương tiếp

Edit: Tiêu tương

Beta: thuonglu

"Đúng vậy." Quan hệ Tần Tường và chị Vương khá là quen thuộc: "Mới đầu nhìn tên tuổi chị ấy rất lớn, lại là người hay cau có, nhưng thật ra ai tiếp xúc lâu với chị ấy liền sẽ nhận ra, chị ấy chỉ là tương đối thẳng thắn, nhưng vẫn là một người rất tốt. Hơn nữa chị rất biết cách nâng đỡ người mới, những minh tinh mà chị ấy bồi dưỡng ra không được đến mười thì cũng có bảy, tám người thành sao rồi, chị ấy là một người rất có kinh nghiệm."

Tần Linh phồng má, nói: "Thế thì thế nào? Giọng điệu này của chị là sao đây, muốn để cho chị ta bồi dưỡng em?"

"Chị chỉ là giúp em vạch ra kế hoạch trong tương lai mà thôi." Tần Tường mở ra tay, nói tiếp: "Em hoàn toàn có thể không nghe theo chị, chỉ có điều, cơ hội lúc này đang rất là tốt, hình tượng của em xuất hiện trong quảng cáo lần này rất đặc sắc, nếu như có thể rèn sắt lúc còn nóng mà tuyên truyền nhiều một chút, có lẽ sẽ nhanh chóng trở thành một siêu cấp minh tinh." Cô khe khẽ hỏi: "Chẳng lẽ em không muốn bước lên sân khấu, chứng minh năng lực của mình cho mọi người thấy sao?"

Tần Linh cắn cắn môi: "Nhưng mà em nghe nói giới diễn viên, nghệ sĩ rất phức tạp. . . Hơn nữa con người em hết mơ mơ lại màng màng, kẻ địch lại luôn hơn bạn bè."

Tần Tường cười ha ha nói: "Đừng tìm lý do cho mình nữa, có bà chị đây bảo kê cho em, lại thêm anh rể em cùng với bối cảnh nhà chúng ta, thân phận của em tương lai nhất định sẽ rất tươi sáng không làm cho mọi người ngưỡng mộ thì thôi, còn ai dám ở đó bắt nạt em?"

Cuối cùng cô lại nhẹ nhàng ném qua một lý do mê người: "Nếu như em vẫn còn tiếp tục ở nhà, chỉ sợ kế hoạch giảm cân của em mới hoàn thành được mấy tháng sẽ lại phải thực hiện một lần nữa. Em ở nhà chỉ biết hết ăn lại ngủ, nếu như làm nghệ sĩ, trước đài sau đài đều có người nhìn em chằm chằm, đồ ăn thức uống được kiểm soát nghiêm ngặt, dáng người ma quỷ hiện tại của em sẽ không cần phải lo lắng bị biến dạng nữa."

Mắt Tần Linh càng ngày càng sáng, cô nhảy dựng lên: "Được, vậy em ký!"

~~~

Tạ Thiên Ngạo xoay xoay cây bút ký tên trong tay, lẳng lặng nhìn Tạ Tử Hiên ở phía đối diện, trên bàn đều là những tấm poster đề "Cuộc chiến của Apollon và Chiến thần Athena".

"Em giải thích chuyện này như thế nào đây?" Tạ Thiên Ngạo hỏi, giọng nói vẫn lạnh lùng như cũ.

"Đây là công việc của em." Tạ Tử Hiên cười một tiếng, nói: "Em chẳng lẽ chỉ bởi vì mấy câu uy hiếp của bọn lão già Hắc Vũ kia liền trốn đi không gặp người nữa sao?"

"Anh đã từng nói sẽ sắp xếp cho em đến công ty làm việc, em không cần tiếp tục xuất hiện dưới tầm mắt của công chúng nữa."

Tạ Tử Hiên cười cười: "Em không có hứng thú với việc kinh doanh, cũng không phải vì phần tài liệu kia, trời sinh em đã thích cảm giác được mọi người vây quanh, hơn nữa nếu em là người đi chuyến này, sẽ trung thành đúng đắn với một chuyến này, biểu diễn nghệ thuật càng như là một phần của của sinh hoạt, làm sao có thể dễ dàng bỏ qua như vậy?"

"Tử Hiên!" Tạ Thiên Ngạo nặng nề vỗ bàn, cây bút ký tên cầm ở trong tay cũng bị bẻ gãy thành hai đoạn, nói: "Cậu muốn để cho ba mẹ vì cậu mà lo lắng tới khi nào nữa? Cậu có từng nghĩ đến, ngộ nhỡ bang Hắc Vũ thật sự xuống tay hành động với cậu, ba mẹ sẽ càng thương tâm hay chưa?"

Tạ Tử Hiên bình tĩnh nói: "Nếu ngày đó thật sự đến, anh sẽ làm như thế nào?" Con ngươi đen láy của anh sâu kín nhìn chăm chú vào Tạ Thiên Ngạo: "Anh sẽ cứu em sao?" Trong con ngươi đen láy vẫn chứa đựng ý cười như cũ.

Tạ Thiên Ngạo thở dài: "Anh đương nhiên sẽ không khoanh tay đứng nhìn, nhưng tại sao em cứ nhất định phải khiến cho sự việc đến tình trạng không thể cứu vãn mới vừa lòng chứ? Bang Hắc Vũ mạnh như thế nào em cũng biết, cho dù là ta muốn dùng biện pháp hành động, cũng có thể là cục diện lưỡng bại câu thương (*)."

(*) Lưỡng bại câu thương: Đôi bên cùng chịu tổn hại.

Tạ Tử Hiên khẽ hút khí, rũ mí mắt xuống: "Xin lỗi anh, em chỉ là không muốn sống dưới bóng ma của bang Hắc Vũ nữa, nếu như không thể kiêu ngạo mà sống, em tình nguyện lựa chọn kiêu ngạo mà chết đi."

"Tử Hiên!" Tạ Thiên Ngạo không nhịn được hét lớn: "Được rồi, chuyện này không cần nhắc lại nữa, anh sẽ nói chuyện cùng với người đại diện của em, thông báo gần nửa năm sẽ không tiếp tục sắp xếp quay phim, ghi âm cùng tất cả các hoạt động cho em nữa." Tạ Tử Hiên đột nhiên đứng lên, ngạo nghễ nói: "Anh, em sẽ không chấp nhận sự sắp xếp của anh, cuộc sống của em tự em sẽ làm chủ, nếu như anh không an tâm, sợ em sẽ mang phiền toái không cần thiết đến cho nhà họ Tạ, vậy thì. . . . . ." Anh khẽ cắn răng, lộ ra một nụ cười buồn: "Em có thể trở về Nhật Bản."

Tạ Thiên Ngạo nhìn anh: "Em biết rõ ý của anh không phải là muốn đuổi cậu đi mà."

"Em dĩ nhiên biết, anh vẫn luôn rất thương em." Tạ Tử Hiên lấy ra một phong thư từ trong ngực: "Đây là vé vào cửa của buổi kí bán đĩa nhạc mới ra của em, hoan nghênh anh đến dự."

"Tử Hiên!" Tạ Thiên Ngạo còn muốn nói điều gì, Tạ Tử Hiên đã rời đi mà không quay đầu lại.

Ngồi một mình ở trong phòng một lúc lâu, rốt cuộc tay của Tạ Thiên Ngạo chậm rãi cầm lấy điện thoại, bấm một chuỗi dãy số, anh có chút mệt mỏi nói: "Hàn Tuấn, tôi có việc cần anh giúp đỡ rồi."

~~~

Không biết có phải mỗi lần Tần Linh muốn tránh cái gì thì chắc chắn sẽ thấy cái đó hay không. Buổi chiều vốn muốn gặp chị Vương, kết quả là chị Vương lại phải giúp đỡ Tạ Tử Hiên đi kí bán đĩa nhạc mới ra. Trước khi đi, chị Vương suy nghĩ có chút kỳ lạ thế nào lại kéo cô cùng đi theo, nói là muốn để cho cô trước khi ký hợp đồng xuất hiện một chút trước giới truyền thông nhiều một chút, nhằm nâng cao lòng hiếu kỳ của mọi người.

Trong lòng Tần Linh hoang mang, liền gọi điện thoại cho Tần Tường, hỏi ý kiến của chị ấy, kết quả lại là Tần Tường càng khích lệ cô thêm, bản thân còn quyết định đi tới đây động viên giúp cô, khiến cô không đi cũng không được.

Trên đường đi đến nơi kí bán, Tần Linh và Tạ Tử Hiên đều ngồi chung với nhau trên một chiếc xe, ngay từ đầu cô vốn không muốn nói chuyện nhiều với anh ta, nhưng sau đó cô lại kỳ quái phát hiện hôm nay Tạ Tử Hiên hết sức trầm mặc, không chỉ lúc đầu khi nhìn thấy cô cũng chưa chào hỏi với cô, lên xe cũng chỉ một mình ngồi lẳng lẽ ở hàng sau xe, trong tay cầm một cái đồ đập chạy bằng điện.

Cô không nhịn được quay đầu lại nhìn, hỏi: "Trò chơi gì thế?"

"Russia rô." Mí mắt của anh cũng không nháy.

"Anh khẩn trương sao?" Cô không biết mình như thế nào, chủ động nói chuyện với anh ta, lại còn chủ động tìm đề tài.

"Không khẩn trương."

Hôm nay trông Tạ Tử Hiên rất là khó hiểu, thật sự rất khó hiểu, nói ít thật là không giống anh ta chút nào.

Xe mới vừa đến cổng đi vào đĩa nhạc, xuyên qua cửa sổ, Tần Linh nhìn thấy fans đứng chờ đầy ở bên ngoài, dọa cho cô sợ đến nỗi không dám xuống xe, liên tục xua tay: "Hay là thôi đi, trận chiến này tôi chưa chuẩn bị tâm lý, hơn nữa người mà bọn họ muốn thấy cũng không phải là tôi."

Một bàn tay thon dài sạch sẽ dừng ở trước mắt cô, cô quay mặt sang, thấy Tạ Tử Hiên cũng đang nhìn cô. "Tôi hi vọng một chút nữa cô có thể đứng ở bên cạnh tôi, được chứ?" Anh dùng giọng nói mềm mại nhàn nhạt một nói ra một câu, cộng thêm ánh mắt say lòng người kia, không ai có thể cự tuyệt được. Tần Linh không khỏi ngây người nhìn, cũng không biết bản thân từ lúc nào thì đã đưa tay đến đặt vào trong lòng bàn tay của anh.

Tạ Tử Hiên dẫn theo cô cùng nhau xuống xe, lúc hai người cùng nhau xuất hiện làm cho các fans ở đây cùng nhau lớn tiếng thét chói tai. Bởi vì không có ai biết thân phận của Tần Linh, fans đều lấy cái tên "Athena" để gọi cô, mà bản thân Tần Linh một chút cũng không biết, cho nên khi cô nghe thấy khí thế gần như là dời non lấp biển hô hai cái tên "Romeo" và "Athena" này, còn ngây ngốc hỏi: "Tại sao họ lại kêu Athena?"

Tạ Tử Hiên cười nói: "Đó là họ đang bày tỏ sự nhiệt tình của họ đối với cô đó."

"Đối với tôi?" Cô hoàn toàn không nghĩ đến.

Khu vực ký bán đã sớm được bố trí tốt, Tạ Tử Hiên đi đến trên đài, bày tỏ lòng biết ơn đến tất cả fans, cùng người chủ trì cùng chen vào dòng người quậy hồ đồ mà nói đùa, cuối cùng lại biểu diễn mấy ca khúc mới trong album.

Từ đầu đến cuối, Tần Linh chỉ đứng ở một bên góc bàn, ngẩng đầu lên nhìn anh, mà tầm mắt của anh không biết là cố ý hay là vô ý, thỉnh thoảng thường chuyển về phía cô, trán lộ ra nụ cười rực rỡ, khiến hàn băng trong lòng cô dần dần tan ra từng chút từng chút một, dòng nước ấm trong lúc lơ đãng lúc này đã xâm chiếm tất cả nội tâm.

Hôm nay Tần Tường cùng đi với Tần Linh, cô lặng lẽ hỏi chị Vương: "Đối với kết quả cuối cùng của ‘Cuộc chiến giữa Apollon và Chiến thần Athena’ chị thấy thế nào?"

Ánh mắt chị Vương nhìn dán về phía hai người đang hỗ trợ giúp đỡ lẫn nhau, giỏi nhìn thấu suy nghĩ của người khác, chị cười một tiếng: "Apollon và Athena đã bỏ trận chiến này rồi, chẳng lẽ cô không nhìn ra sao?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...