Khế Ước Quân Hôn

Chương 43: Giải thích


Chương trước Chương tiếp

Thư Khả hoảng sợ, quay đầu lại đã thấy Mạc Sở Hàn không biết trở lại từ lúc nào. Cô ta vội vàng giấu đi sắc mặt xám trắng , ép ra nụ cười nói: "Em nói chuyện phiếm với một người bạn thôi. Anh khát nước không? Để em đi châm trà ."

Mạc Sở Hàn có chút không yên lòng, hắn khoát tay, sau đó lẩm bẩm: “Chẳng lẽ cô ấy thực sự có nỗi khổ riêng?"

"Anh nói ai vậy?" Thư Khả cố tình giả bộ hồ đồ, trong lòng cô ta sợ muốn chết.

Trầm ngâm trong chốc lát, Mạc Sở Hàn lắc đầu, hắn không trả lời Thư Khả mà lập tức đi đến chỗ để điện thoại, nhấc máy lên bấm một dãy số."Lão Tam, gần đây thế nào rồi?"

"Đầu óc hoàn hảo không tổn hao gì còn tốt lắm, có chuyện nói nhanh, tôi đang bận!" Bên kia truyền ra giọng nói thô lỗ ngang ngược của đàn ông, thoáng nghe thấy tiếng thở dốc, hình như vừa mới vận động kịch liệt ở đâu đó.

"Cậu còn giữ con át chủ bài từng dùng để đối phó với Lương Tuấn Đào không?" Mạc Sở Hàn hỏi thẳng vào vấn đề.

"Vẫn ở đây, sao? Anh muốn dùng à?"

"Đúng vậy! Cho tôi mượn dùng một chút."

"Át chủ bài đương nhiên chỉ phát huy công dụng tại thời điểm trọng yếu nhất, bây giờ vung ra cũng không thỏa đángi!"

"Người anh em tốt, giúp tôi lần này đi, xem như tôi cầu xin cậu."

"A, sao lại nói nghiêm trọng thế chứ? Được rồi, một nữ nhân thôi mà, nếu anh em đã mở miệng nhờ vả, tôi liền để cho anh!"

*

Dùng di động của Lương Tuấn Đào tìm được số Lưu Dương, Lâm Tuyết bấm gọi, chuông vang lên vài tiếng, chợt nghe thấy tiếng Lưu Dương gào to: "Không phải đã nói với anh, vợ anh tự mình đi rồi sao?"

"Dương Tử, là tôi." Lâm Tuyết nói.

"Ách, " Giọng nói của Lưu Dương bất giác trở nên ôn nhu , anh ta mang theo giọng điệu vô sỉ trêu chọc: "Người đẹp, muốn tôi sao?"

Lâm Tuyết cong khóe môi, hỏi: "Tôi muốn ... hỏi một chút, anh hộ tống ba vị mỹ nữ kia đi đâu?"

"Khụ, hóa ra vậy, không phải là muốn tôi, hại tim gan tôi run rẩy, run rẩy! Xin nhờ cô, lần sau có thể nói hết câu được không, cứ như vậy dễ khiến cho người ta mơ mộng..."

Một tay Lương Tuấn Đào đoạt lấy di động, hắn liếc mắt mắng: "Đã nói với cậu nhiều lần rồi, phải gọi Lâm Tuyết là chị dâu, thái độ đứng đắn một chút! Đầu óc cậu không tốt chẳng lẽ lỗ tai cũng không tốt sao? Chị dâu hỏi thì cậu lập tức trả lời đúng câu hỏi, đừng có không trả lời mà thao thao bất tuyệt chuyện trên trời dưới đất!"

Lâm Tuyết nhận lại di động, lần này cùng Lưu Dương nói chuyện, tên kia sau khi ăn mắng đã thành thật hơn nhiều.

"Mã Đồng Đồng còn ở bên cạnh tôi đây, đuổi cũng không đi. Chị gái cô được Lương Thiên Dật lưu lại, cô bé tên Vân Đóa thì khóc lóc, sau đó đã rời đi rồi!"

"Sao cơ?" Lâm Tuyết ngạc nhiên, cô không tin hỏi lại Lưu Dương lần nữa: "Anh có nhìn lầm không? Lương Thiên Dật thật sự để Lâm Á Linh ở lại mà đuổi Vân Đóa đi sao?"

"Này, tôi đang tuổi thanh xuân phơi phới, mắt làm sao mờ được mà nhìn lầm? Cho dù cô là mỹ nữ cũng không nên nói tôi như vậy chứ!"

Ngắt điện thoại, một lúc lâu sau Lâm Tuyết mới ngước mắt liếc sang Lương Tuấn Đào đang lái xe bên cạnh, cô cười lạnh nói: " Không nhìn ra đại ca anh lại là người như thế."

Lương Tuấn Đào như đã sớm biết chuyện này, thấy cô cực kì bất mãn Lương Thiên Dật, hắn nhướng nhướng mày phong, thay anh mình giải thích: "Chị em bị đuổi đi nhiều lần như vậy còn không lay chuyển được, đại ca nói khó tìm được nữ nhân nào mặt dày như thế, đúng là bông hoa hiếm có, gặp được cũng coi như hữu duyên. Lại nói , tốt xấu gì cô ấy cũng là chị gái em, hai anh em anh cùng chị em em không phải thân lại càng thêm thân sao?"

"Lái xe của anh đi!" Lâm Tuyết tức giận bùng lên, cô vứt trả điện thoại cho hắn.

*

Đôi môi đỏ mọng của Thư Khả run rẩy, cô ta còn cố giả bộ bình tĩnh nói: "Vân Đóa là một kẻ điên mất trí, lời cô ấy nói sao anh cứ để trong lòng ?"

Mạc Sở Hàn như đang suy nghĩ điều gì đó, thật lâu sau hắn mới lên tiếng: "Có đôi khi lời nói của kẻ điên mới càng đáng tin. Cô ta không nhớ những chuyện xảy ra sau này, nhưng lại có thể minh mẫn nhớ rõ chuyện trước kia. Vân Đóa sẽ không nói dối, cô ta rất ngây thơ, căn bản sẽ không có tâm cơ!"

"Sở Hàn, " Thư Khả bắt đầu thương tâm , thủy mâu lã chã rơi lệ, cô ta nức nở nói: "Chẳng lẽ là em nói dối sao? Chẳng lẽ em có tâm cơ sao? Anh nói như vậy em sao chịu nổi!"

Ý thức được mình đã làm Thư Khả đau lòng, Mạc Sở Hàn áy náy đứng dậy, hắn vội kéo cô ta vào ngực, vỗ về khuôn mặt hơi có vẻ tiều tụy kia, Mạc Sở Hàn thở dài: "Đừng suy nghĩ nhiều, bất kể lúc nào em cũng là người phụ nữ duy nhất của Mạc Sở Hàn anh! Đợi anh báo thù xong lập tức cùng em kết hôn, chúng ta sẽ rời khỏi chốn thành thị này, đến Thailand nương tựa lão Tam!"

"Đáng ghét, đầu tiên là làm cho người khóc ta, bây giờ lại gạt người ta cười!" Thư Khả chu đôi môi đỏ mọng, sẳng giọng: "Em không thích Thailand, em thích ở đây. Người ta không đi đâu!"

"Ngoan, thế cục hiện tại cấp bách, quân đội lại bắt đầu vây quét tổ chức với quy mô lớn, ở cạnh lão Tam thì tương đối an toàn. Em yên tâm, trong lúc đó anh và Lâm Tuyết sẽ hoàn toàn kết thúc, cô ta nợ anh, khi anh đòi lại tuyệt đối sẽ không hạ thủ lưu tình!"

Trong lòng Thư Khả vui vẻ, rốt cục cũng được nghe những lời này từ miệng Mạc Sở Hàn. Cuối cùng, hắn và Lâm Tuyết đã hết hy vọng, Mạc Sở Hàn không còn nghĩ cách chiếm giữ cô ta ở bên người nữa, bọ họ đã hoàn toàn kết thúc!

*

Trở lại Sư đoàn, bởi vì Sư đoàn 706 sắp triển khai nhiệm vụ vây quét tổ chức NT, công tác chuẩn bị phải được làm thật tốt. Lương Tuấn Đào cố ý sắp xếp một hạng mục huấn luyện giúp Lâm Tuyết vượt qua nhược điểm sợ độ cao, để cô sớm đạt tiêu chuẩn tham gia nhiệm vụ. Hắn còn dặn cô chú ý giữ tinh thần cho tốt, hai ngày nữa sẽ tham gia huấn luyện.

Bận rộn cả ngày, khi trở lại ký túc xá nghỉ ngơi , Lâm Tuyết mới phát hiện ra Vân Đóa gọi điện thoại tới. Có vài cuộc gọi nhỡ, rõ ràng là có việc gấp. Cô vội gọi lại cho Vân Đóa, điện thoại vừa thông, Lâm Tuyết liền hỏi: "Em bây giờ ở đâu? Đã về nhà chưa?"

"Em đang ở nhà." Từ di động truyền ra giọng nói suy yếu của Vân Đóa , cô khóc đến khàn giọng, thút thít ngắt quãng: "Lâm Tuyết, chị biết không? Thiên Dật có người phụ nữ khác rồi... Ô ô... Anh ấy ôm chị ta còn hôn nữa, anh ấy bảo em lăn đi, còn nói không bao giờ muốn nhìn thấy em... Thiên Dật còn nói... còn nói rất nhiều rất nhiều lời khó nghe, tim em đau quá đau quá!"

Tim Lâm Tuyết thót lại, là người từng trải, bản thân cô cũng đã kinh qua cảm giác của Vân Đóa. Nhìn người đàn ông ngày xưa mình từng yêu ôm ấp niềm vui mới, nghe hắn nói những lời đau đến tận tim phổi với mình, quả thực cảm thấy sống không bằng chết!

Sau một hồi trầm mặc thật lâu, Lâm Tuyết khuyên giải có vẻ nhợt nhạt mệt mỏi : "Đừng đau lòng, nếu anh ta đã muốn tiếp nhận người phụ nữ khác và không hề yêu em, tự mình làm tổn thương trái tim ... thì có ích lợi gì?"

Vân Đóa kìm nén, cúi đầu khóc, trong tiếng khóc lộ ra tuyệt vọng nồng đậm, "Em yêu anh ấy, ô... Em yêu anh ấy, em nhớ...rất nhớ...anh ấy! Em nên làm gì bây giờ?"

"..." Vấn đề này Lâm Tuyết không trả lời được, chỉ có thể nói đàn ông đều là động vật biến đối từ thiện lương sang lãnh khốc , một khi đã trở mặt thì tâm địa so với sắt đá còn cứng rắn hơn

Khóc một lúc lâu, đại khái đã phát tiết ra được nỗi thất vọng và buồn khổ trong lòng, Vân Đóa kiềm chế nức nở, thút thít nói với cô: "Em còn quên một chuyện quan trọng khác, nghe nói chị và Mạc Sở Hàn đã chia tay, chuyện này có thật không?"

"Ừ." Lâm Tuyết mạnh mẽ lấy lại tinh thần, khuyên giải an ủi cô : "Em xem, chị không phải cũng từng phải đối mặt sao ? Vân Đóa, nghĩ thông suốt một chút, ai chưa từng qua lửa."

"Hôm nay em gặp Mạc Sở Hàn, anh ta hỏi em nhiều vấn đề kỳ quái. Lâm Tuyết,em cảm thấy anh ta hiểu lầm chị, liền giúp chị thích rất nhiều chuyện. Em nói cho Sở Hàn biết, hôn ước giữa chị và anh em trước đây là việc không theo ý muốn , kỳ thật chị vì giúp anh ta nên mới đính hôn với anh trai em !"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...