Hoàng Cung Tư Truyện

Chương 33-1


Chương trước Chương tiếp

Lúc đám người kia kéo tới thì An Nguyệt đã nhàn nhã ngồi ở trường kỷ cạnh thềm các,cô nghiêng đầu chải mái tóc dài đen của mình một cách trầm tĩnh và nhẹ nhàng.Đám Minh Xuân đứng cạnh tuy vô cùng lo lắng sơ hãi,nhưng tuyệt nhiên không ai dám hé răng phát ra một lời nào mà chỉ có thể im lặng nhìn ngắm những đôi giày của chính mình.

"An quý tần,thật không ngờ cô lại có thể là kẻ độc ác đến như vậy,ra tay tàn độc hại chết Hạ sung viên lại còn dám ngồi đây nhàn hạ?Còn không biết tội?-Một giọng nói the thé vang lên,phát ra từ một nữ nhân đang chạy tới.Nàng mang đầu tóc khá rũ rượi,trên mặt và cổ còn thẫm đẫm nước mắt.

An Nguyệt không nói gì,liếc mắt nhìn ra người phía ngoài và đám xa xa đi tới một lát sau đó buộc mái tóc chính mình lại,đưa tay cho Minh Xuân đỡ xuống trường kỷ.Cô không hề tỏ ra chút sợ sệt,quỳ xuống hành lễ với Trưởng công chúa ,Hiền phi,Trang quýphi và một số người có bậc cao khác sau đó mới đứng dậy,nói:

"Tần thiếp không biết hôm nay đã có ngọn gió nào đưa Công chúa,nương nương và các vị tỉ tỉ muội muội đến đây,tần thiếp tự hổ thẹn lòng mình không lễ nghi đầy đủ,xin được giáng tội...Riêng Hàm tần,gặp một quý tần còn không thực hiện đầy đủ lễ nghi,muội còn ở đó ăn nói lung tung?-An Nguyệt quay sang nữ nhân ban nãy,hạ miệng nói ra một câu làm nàng ta tức điên lên.

"An quý tần...cô...cô"

Nhưng nàng chưa nói xong thì đã bị Trang quý phi chặn lại,nàng lúc này nhu hòa nói:

"Là do quá đau buồn cho vị tỉ muội thân thiết là Hạ sung viên nên Hàm tần mới nhất thời luống cuống ,mong muội muội hãy bỏ qua cho nàng.Ta thay mặt hoàng thượng tới đây là để nghe muội giải thích cho lời khai của cung nữ cung muội bị bắt giữ gần Tử Diệp các,nếu muội thật sự có ủy khuất gì cứ nói ra đi."

"Nương nương,là do nô tì,do nô tì không nhớ lời dặn của nương nương nên hạ độc xong Hạ sung viên mới để bị bắt được,nương nương thứ lỗi cho nô tì"-Chu Tịch bị hai tên lính kéo đến,nàng còn quỳ xuống than khóc dập đầu trông vô cùng tội nghiệp,mắt còn không dám nhìn lên phía An Nguyệt nhưng khóe môi lại len lén cong lên.

"Chu Tịch kia,ngươi đừng có ở đó mà hồ ngôn loạn ngữ,vu oan giá họa cho người khác.Nương nương rõ ràng rất xem trọng ngươi,chưa bao giờ la mắng hay làm gì độc ác,ngươi hà cớ gì phải đi lấy oán báo ân?"-Thư Hồng đứng sau tức giận la lên.

"Nô ...nô tì không...không có nói bừa...Chính...chính An quý tần ép nô tì làm như vậy,còn dọa nếu không thực hiện sẽ...sẽ...sẽ...sẽ giết cả gia đình nô tì"-Chu Tịch lắp bắp la lên,kéo váy của Trưởng công chúa đứng bên cạnh thì bị nàngdùng chân đạp cho một cái lăn cù ra đất.

"An quý tần,ta và Hiền phi tin tưởng tuyệt đối muội không làm như vậy,mau hạ nàng ta đi."-Trưởng công chúa giơ tay lên tức giận nói,mắt nhìn An Nguyệt vẫn còn nhàn nhã đứng trước mặt mình rồi lại đạp Chu Tịch kia thêm một cái nữa.

An Nguyệt lại mỉm cười,khuôn mặt và sóng mắt hút hồn của cô làm người ta không thể nào dời mắt được,lại mang theo một vẻ kiên định và quyết tâm vững chắc:

"Tần thiếp xin đa tạ Trưởng công chúa và Hiền phi,lời nói củ một kẻ tiểu nhân làm sao có thể xuyên tạc đưa sự thật?Mạo phạm hỏi Hàm tần và Trang quý phi có bằng chứng gì để buộc tội tần thiếp...?"

"Hoàng thượng giá đáo"


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...