Hoa Máu
Chương 6-1
-“ Em gái” Chiếc xe màu bạc cao cấp dừng lại trước mặt cô, cửa kính ô tô hạ xuống, lộ ra khuôn mặt đẹp trai của anh hai, anh hai nhíu nhíu mày, nhìn sắc mặt em gái vô cùng tốt
-“Ân chào anh” Cô không nhiều lời mở cửa ghế phụ bên cạnh anh rồi ngồi xuống
-“Bốn tên ôn thần kia có làm khó em không? Lần sau có đi nhớ bảo anh đi cùng” Chiều nay đáng lẽ ra là anh phải đi cùng cô, làm xong một số sổ sách đứng dậy nhìn đồng hồ liền thấy đã trễ, vẫn ôm hi vọng em gái đáng yêu chờ anh, thế nào đến lớp liền thấy vắng tanh, lòng anh bị tổn thương nhan
-“Em chỉnh cho bọn họ một trận, chắc rằng cái tên Nhĩ Kỳ kia sẽ không bảo em đến nữa đâu” Nhìn anh hai lông mày nhíu lại, cô cười cười nói, còn không quên làm nũng dụi dụi vào vai anh
-“Được, mau về nhà cha mẹ đang chờ em ở nhà” Thiên Phúc nghĩ đến đôi vợ chồng nhà mình liền đau đầu, lại thấy cô làm nũng với mình tâm hồn như muốn mọc thêm cánh bay tít lên trời ô ô, đã lâu lắm rồi cô mới làm nũng với anh, kể từ cái ngày tên Triệu tiểu tử kia xuất hiện trong cuộc đời hai anh em cô, đứa em gái này đã định là quăng anh ra sau đầu, làm cái gì cũng Triệu Tử Phong, Triệu Tử Phong.
-“Ân” Cô ngồi thẳng dậy, liền thấy điện thoại rung lên, báo hiệu có tin nhắn đến, cô lôi điện thoại ra liền thấy hiện lên dãy số đề tên “Lớp trưởng”
-“Ngày mai tôi đến đón cậu lúc mấy giờ”
-“8h” Cô không nhìn màn hình nữa, trên tay liền truyền đến từng trận run
-“Ân, mai 8h tôi đến, chờ tôi” Hoàng Ân lúc này đang ngồi trên bàn ăn, vẻ mặt ôn hòa vui sướng, hù chết cha mẹ hắn, này này đứa con này bình thường vô cùng nghiêm túc, làm việc luôn đặt lễ nghi lên hàng đầu, bình thường ăn cơm cũng không chịu mở miệng nói một tiếng, nay mang cả điện thoại lên bàn ăn nhắn tin, mặt mày lại đầy hoa đào, mùa xuân tình yêu của con đến a, Mẹ Ân vui mừng, ô ô con trai bà rốt cuộc biết yêu, coi coi con cái nhà người ta tuổi này đều đính hôn, con trai bà liếc mắt nhìn mấy chục năm nay đều không có lấy một đứa bạn là nữ, ô ô mẹ Ân sợ muốn chết. Cha Ân rõ ràng là một bộ dáng nghiêm túc, phiên bản lớn của Hoàng Ân, lòng dù vô cùng ngạc nhiên nhưng cũng không nói gì, thằng lớn nhà mình xuân phong nở rộ, nên mừng, nhìn lão bà bên cạnh hai mắt long lanh, vui đến cười toét miệng đến mang tai, ông liền đau đầu, bà già nhà ông là đọc giả lớn của mấy thể loại truyện ngôn tình – lúc nào cũng mơ ước con trai thành nhân vật chính, cưới được một cô nữ chính a. Mẹ Ân vô cùng bị ám ảnh bở kịch bản “đính hôn từ trước”, ông sủng nịch sờ sờ đầu vợ, aiza vợ ông vẫn ngây ngô như năm nào, tính tình chẳng chịu lớn, cứ như trẻ con vậy.
-“Con trai a con trai, có phải là có bạn nữ nào đó nhắn tin không” Thiệu Tiểu Hoa hai mắt vui sướng lóng lánh long lanh nhìn con trai đang cười ôn hòa, gương mặt được bảo dưỡng vô cùng tốt nhìn qua vô cùng trẻ tuổi chỉ chừng 30, dáng người nhỏ con, thấp bé nên dù đã 45 tuổi bà nói ai cũng không tin. Rõ ràng là một lolita đáng yêu.
-“Ân…” Trần Hoàng Ân thất vọng nhìn thấy không có tin nhắn đáp lại, cúi đầu xuống tay cầm nĩa chọt chọt quả cà chua nho nhỏ trong dĩa đến đáng thương, chọt a chọt, nghe mẹ Ân hỏi vậy mặt liền đỏ.
-“ Ô ô mình ơi mình, con trai đỏ mặt” Hưng phấn năm lấy tay áo của chồng lay lay, đôi mắt Thiệu Tiểu Hoa cong cong, hai cái lúm đồng tiền thiệt sâu, làm cho Trần Hoàng Chí cưng chiều yêu thương không dứt.
-“ Lần sau dẫn về gặp mặt cha mẹ một chút” Vẫn là ông cũng nhịn không được tò mò, đứa nhỏ nào lại có khả năng thuần phục thằng con này của mình. Tính tình nó, ngay cả hình dáng nó cũng là ông in ra một khuôn, không lẽ nó cũng có ý với người giống vợ mình….Nhìn nhìn Thiệu Tiểu Hoa bên cạnh, gật gật đầu suy đoán
-“ …Chỉ có con có ý với người ta, người ta không quan tâm con” Dù gì cũng chỉ là đứa nhỏ 16 tuổi, lại được cưng chiều mà lớn lên, Hoàng Ân vô cùng ấm ức nói bằng giọng mũi, có mùi vị làm nũng cha mẹ, vẫn là muốn có người an ủi trái tim cô đơn của hắn
-“ A…” Đôi vợ chồng trợn tròn mắt, nhìn xem nhìn xem cái bộ dạng này đi, con trai đã lâu không làm nũng với mình làm Thiệu Tiểu Hoa vui đến run run chân, Trần Hoàng Chí ngây dại, này này cũng kinh hoàng quá đi. Từ lúc nó lên cấp 2 đã có bộ dáng của lão đại nhân rồi.
-“ Con đừng lo đừng lo, dùng chiến thuật mưa dầm thấm đứt, con cứ ôn nhu ôn nhu, quan tâm quan tâm, thế nào tiểu thư đó cũng đổ, con trai của mẹ vừa đẹp trai, anh tuấn, vừa tài giỏi…” Thiệu Tiểu Hoa đau lòng sờ sờ đầu con trai, thấy nó không khó chịu như bình thường, liền vô cùng đắc ý.
-“Thật sao mẹ” Hoàng Ân cũng chỉ là nhóc con mới yêu, nghe mẹ nói thế lòng liền đầy hi vọng
-“ Cha con lúc trước cũng như vậy đấy” Thiệu Tiểu Hoa đắc ý nói
-“Khụ khụ” Ngụm rượu trong miệng Trần Hoàng Chí làm ông bị sặc, này có cần nói trắng ra như vậy không
-“Cha…” Thấy cha mình bộ dáng lúng túng, Trần Hoàng Ân phì cười, này cũng bất ngờ quá đi.
-“ ….” Thấy ý cười nhạo trong mắt con mình, Trần Hoàng Chí nghiêm túc trừng mắt nhìn lại,sao chứ mẹ con đáng yêu như vậy, như bông hoa nhỏ ngày ngày lượn lượn trước mặt cha con, tâm ai mà không ngứa, nhìn đi Thiệu Tiểu Hoa nhỏ nhắn, xinh tươi, ngây ngô như đóa hoa nhỏ, cười lên một cái liền ngọt như kẹo đường, bộ dáng đáng yêu như thế… Trần Hoàng Chí vô cùng bực mình, mình giờ đã 50 vợ nhỏ hơn 5 tuổi nhưng thế nào ra đường liền bị người ta nói “Trâu già gặm cỏ non”
Trừng qua trừng lại một lúc, điện thoại trên tay Hoàng Ân đổ chuông, tiếng leng keng của chuông gió trong suốt lại vui tai chấm dứt cuộc chiến âm thầm của hai cha con, nhìn thấy người gọi tới là cô, hai mắt Hoàng Ân sáng lấp lánh, không nghĩ ngợi, cũng quên mất tránh mặt hai vợ chồng trước mắt, liền bắt máy
-“ Nhắn nhắn cái gì, rảnh lắm sao, có gì thì trực tiếp gọi cho tôi, bấm muốn mỏi tay” Cô lạnh lùng nói, nhìn cảnh vật ngoài cửa ô tô đang lùi về phía sau, không kiên nhẫn lắm ( em lạy chị chị nhắn có đúng 2 chữ 8h liền kêu lười).
-“A tôi…tôi…” Hoàng Ân lắp bắp, nghe giọng nói trong điện thoại, lòng sướng như muốn lên mây, hai vị lão nhân không ngừng dỏng tai lên nghe, vừa vặn ngồi đối diện lại bên cạnh hắn, giọng nói lạnh nhạt khí phách của cô liền truyền vào tai.
-“ Lắp bắp cái gì, nghe rõ đây, ngày mai 8h đứng trước nhà tôi, trễ một giây tôi liền cho cậu out, rõ chưa” Nhíu mày nghe nhóc con nói cũng không ra nổi một chữ, Trà Hồng Yên liền bực bội nói
-“ Được được, nghe rõ, cậu đã ăn cơm chưa…” Không nhịn được hỏi, hừ đi thăm tên Nhĩ Kỳ kia thế nào cũng đụng mặt Triệu Tử Phong, Hoàng Ân vô cùng dấm chua nghĩ
-“ Đang về nhà” Nhìn mặt anh hai đang nhiều chuyện, cái đầu hơi nghiêng qua muốn nghe cô nói chuyện, cô liền buồn cười.
-“A....vậy cậu về nhà cẩn thận, mà ai đưa cậu về thế?” Hoàng Ân rất không muốn nghe cô nói đến cái tên kia
-“Anh tôi, câu nhiều chuyện quá đấy, cúp máy đây” Hôm nay cô nói rất nhiều với tên này, nhìn cái đầu anh hai có xu hướng muốn trẹo, tay cô đẩy đẩy đầu của anh lại thật thẳng thóm, ánh mắt hài hước nhìn anh.
-“A…này…” Hoàng Ân mất mát nghe tiếng cúp máy, người liền xìu xuống, tiếp tục chọt chọt đồ ăn trong dĩa.
-“ Con trai a, ai vậy ai vậy, là hẹn đi chơi sao, mai 8h a, ông xã tôi không ăn nữa phải đi lựa đồ cho con trai chúng ta đi hẹn hò, a a, có cần phải chuẩn bị quà không, mặc màu gì mới đẹp đây, vú An mau phụ cháu” Tay chân luống cuống, Thiệu Tiểu Hoa chạy vội lên lầu, vú An mỉm cười hiền nhìn gia đình này, ai ai bà già rồi, đi không nổi, lại nhìn tiểu thiếu gia mới biết yêu, là đại sự a, chống gây đi vào thang máy, phu nhân a, bà già rồi trèo cầu thang không được, phu nhân cứ như chim sẻ nhảy nhảy như vậy, bà không đuổi kịp.
-“ Xem ra khó lắm đấy, cứ tưởng giống như mẹ con” Nhìn con trai của mình, vẫn là không đành lòng nói, nhưng lời nói ra không có tí tác dụng an ủi nào cả, ngược lại như gáo nước hất vào người cậu
-“Cha à” Hoàng Ân ai oán nhìn cha mình
-“ Con bé rất cá tính” Vẫn nói, lông mày nhíu nhíu, giọng điệu nữ vương như vậy, ông nghe vẫn không quen a. Thất vọng a cứ nghĩ sẽ tìm được đứa con dâu là phiên bản của Thiệu Tiểu Hoa chứ vì Hoàng Ân vốn là phiên bản thu nhỏ của ông.
Cái lỗ tai thật ngứa, là ai nói xấu sau lưng cô, đóng cửa ô tô lại, cô nghĩ nghĩ
-“Con gái a, con về rồi, ta có tin động trời muốn nói con biết a” Trà phụ thân như con cún quấn quýt xung quanh cô, một đầu tóc muối tiêu làm cô nhìn có chút xót, cha già đến vậy rồi sao, ánh mắt liền ôn nhu
-“Cha à có gì vào nhà rồi ngồi xuống nói, chân cha vốn bị khớp không nên cử động nhiều đâu”
-“A…Nhược Nhược em xem con gái đã biết lo cho cha, ôi con gái bé bỏng” Ôm lấy con gái vào lòng, đôi mắt già hơi xót một chút, lòng vui đến nở hoa
-“Tốt tốt, con gái nhỏ của mẹ trưởng thành rồi, biết thương cha mẹ rồi” Nhược Nhược cười hiền nhìn cảnh tượng một nhà hạnh phúc, lòng vô cùng mãn nguyện
-“Mẹ a, nói gì vậy con vô cùng vô cùng thương cha mẹ hồi giờ mà” Lòng cô mềm nhũn liền chui vào lòng mẹ dụi dụi, ngửi mùi hương dễ chịu trên người bà, lòng yên bình
-“ Còn anh nữa anh nữa, em gái mau mau ôm anh a” Nhìn mình bị bỏ ra ngoài, Thiên Phúc không cam tâm
-“Anh à, anh lớn lắm rồi đó” Nhìn anh trai như trẻ con cô bật cười, vừa đi vừa cười nói với họ, một lúc liền ngồi vào bàn ăn
-“Cục cưng, cha nói con nghe, con nghe xong liền vui” Cha Trà đắc ý nói, vẫn tin tưởng con gái mình còn thương Triệu Tử Phong, nhìn Nhược Nhược sắc mặt không tốt, liền biết từ sự kiện kia vợ mình là có ấn tượng không tốt với tên tiểu tử kia,ông cũng giận đến muốn dựng râu, nhưng dù sao cũng là con trai của bạn thân, lại nhìn nó lớn lên cùng với con gái mình, lòng cũng thương yêu như con ruột.
-“Cha mau nói đi” Thiên Phúc gắp đồ ăn bỏ vào chén của Trà Hồng Yên cùng Thẩm Nhược Nhược, rồi nhấp một ngụm rượu vang trắng tráng miệng trước. Hứng thú nhìn cha mình
-“Này….tên Triệu Tiểu Tử đó muốn đính hôn với con” Cha Trà vô cùng đắc ý nói, hừ lúc trước là ông vòng vèo hoa mĩ gợi ý cùng lão Triệu không ngừng vun đắp, nhưng tên tiểu tử đó vẫn luôn trốn tránh, nay lại khẩn thiết bảo mau mau gả con gái của ông cho hắn. Ông liền lạnh nhạt kéo dài, có ý làm khó, đổi lại nghe thấy cái giọng điệu thành khẩn, gấp gáp của tên tiểu tử họ Triệu kia, lòng ngọt như được rót mật.
-“Phụt” Thiên Phúc không ý tứ phun rượu vào đầy mặt cha Trà, sặc đến ho mặt đỏ lên, gì gì gì, cái tên chết tiệt đó còn không cút xa ra, vẫn muốn dây dưa với em gái anh
-“ Trà Thiên Phúc, đứa con bất hiếu này” Cha Trà lấy khăn lau mặt, trừng mắt nói
-“ Kêu cái gì mà kêu, đáng đời, cái này có gì mà vui mừng, ông coi con gái một chút cũng không để ý, ông mừng cái gì” Thẩm Nhược Nhược hừ lạnh ghét bỏ nói, lại lo lắng nhìn con gái, a, thật bình thản a, nhìn động tác tao nhã của cô gắp thức ăn, bộ dáng như đang nghe là chuyện không phải của mình, cô lấy nước lọc uống một ngụm, nuốt xuống miếng cơm trong miệng.
-“ Cha từ chối đi, nói con không hứng thú” Cười lạnh trong lòng, hành động hèn nhát như vậy cô vô cùng khinh thường, tưởng cô vẫn là Trà Hồng Yên yêu hắn sâu đậm ngày trước sao, nói một câu muốn đính hôn liền vỗ cho cô vui vẻ, mơ tưởng. Đời này cô không tưởng có quan hệ mờ ám với hắn nữa, hắn bây giờ chỉ xứng làm đồ chơi của cô.
-“A…nghe chưa nghe chưa, con gái tốt lắm, vô cùng tốt” Thẩm Nhược Nhược vẫn sợ cô chịu thiệt, bà hi vọng cô lấy được người yêu cô thật lòng, không phải người cô yêu
-“ Cha còn không mau gọi điện thoại từ chối, em gái vô cùng ghét bỏ tên nhóc kia, dù nó có đồng ý, mẹ với con cũng quyết phản đối” Nhìn Thẩm Nhược Nhược không để cho tên nhóc kia một thái độ tốt, Thiên Phúc đắc ý, mẹ mình cũng cùng chiến tuyến
-“ Này…” Cha Trà hai vai rủ xuống, cảm giác như mình bị bắt nạt, lại nhìn con gái, thật sự ông không nhìn thấu nổi được con gái mình
-“…” Cô lười nhác ăn bánh tráng miệng vừa mới được đem lên, ngọt ngọt, thơm thơm, cũng một cảnh này như kiếp trước nhưng khác thời điểm, khi cô bày kế buộc Triệu Tử Phong phải đính hôn với cô, anh hai và mẹ cũng phản đối như thế, nhưng cô liều chết phải có được hắn. Cô cười khổ, mẹ và anh hai thương cô như thế cô lại phụ họ, lại nhìn qua cha mình, cuối cùng ông chết trong tức tưởi, đứa trẻ ông nhìn nó khôn lớn rốt cuộc lại đẩy ông vào chỗ chết.
-“Cha cứ nói con vẫn còn nhỏ, con chưa nghĩ đến chuyện đó, còn Triệu Tử Phong, con sẽ tự gặp riêng anh ta nói chuyện sau” Cô cứng rắn như thế cha Trà liền khuất phục, hai mẹ con Thẩm Nhược vô cùng vừa ý. Con rể cứ để bà chọn đi.
Bữa cơm hôm nay dù có một chút chuyện không vui nhưng vẫn không thể phá được không khí hài hòa hạnh phúc của gia đình, cha Trà vẫn là đặt hạnh phúc của người thân lên hàng đầu.Chỉ là xin lỗi lão già họ Triệu kia thôi, con gái và vợ là nhất
Cô ngâm mình trong bồn tắm nửa tiếng đồng hồ, cảm nhận được tinh dầu thấm vào từng lỗ chân lông thoải mái đến híp mắt, mái tóc bồng bềnh trong nước, ngón tay thon dài chơi đùa nó, mai phải đi cắt mới được.Cô đứng dậy, sóng nước bập bùng, lộ ra đường cong lung linh xinh đẹp, cô lấy váy ngủ bằng lụa trơn mặt vào. Ngồi lên giường, nghĩ gì đó đến thất thần, mắt có chút tính toán, quyết định cầm điện thoại gọi vào số của Triệu Tử Phong, nhìn cái tên cô đang lưu, buồn nôn một trận “Anh yêu” – cô nhịn xuống xúc động muốn mắng chửi bản thân mình.
-“Alo…Trà Hồng Yên?” Triệu Tử Phong đang buồn bực ngồi ở ngoài vườn, cảm nhận cơn gió buổi tối mơn man trên da thịt, lòng của anh vô cùng phiền loạn, không ngừng dốc rượu vào miệng mình, đêm nay trăng vô cùng sáng, sao thì đầy trời trái ngược với tâm trạng u tối của anh. Nghe tiếng chuông điện thoại của mình vang lên, anh muốn cầm nó ném ra xa, tay vừa đưa lên liền thấy dòng chữ màu đỏ hiện lên trên màn hình. Lòng khẽ động một cái, lâm vào trạng thái vui mừng.
-“ Ừ” Cô đáp một tiếng, nghe giọng nam tính, khàn khàn truyền đến lỗ tai mình, vỡ giọng thật tốt
-“ Em gọi cho tôi, có gì sao” Đè nén tình cảm đang dâng trào trong lòng, đè xuống niềm vui đang nhảy trong cổ họng, giọng anh trầm thấp
-“ Nghe nói anh muốn cùng tôi đính hôn?” Cô đứng dậy đi đến bên cửa sổ, ngắm nhìn ánh trăng, tay còn lại chơi đùa loạn tóc xoăn của mình
-“Phải? Em vui sao” Hắn có chút mong chờ, nếu như vì giận dỗi hắn thì cô đã thành công gây cho hắn sự chú ý, nhưng cũng có chút thất vọng sợ cô sẽ trở lại là người tùy hứng như trước
-“Vui? Anh nghĩ tôi bị thần kinh giống anh sao?” Cô cười lạnh một tiếng, trong lòng dâng lên cảm giác cười nhạo, lúc trước ghét cô muốn chết, mới có mấy tháng liền đổi thái độ, cũng thật nhanh quá đi.
-“Em lại mắng chửi người” Anh lúc này cũng không giận như trước, giọng nói có chút ôn nhu, khóe miệng đầy đặn hơi nhếch lên nụ cười hài lòng, đây mới đúng là cô mà hắn mong chờ.
-“ Đừng có làm phiền tôi nữa, hôm nay tôi gọi là nói thẳng với anh luôn, tránh cho sau này chạm mặt nhau rồi gây thêm chuyện, tôi không còn là Trà Hồng Yên của ngày trước, thế nên cái phần tình cảm hèn mọn dành cho anh….chết rồi, mà Trà Hồng Yên đó cũng chết luôn rồi, tôi nể mặt bác Triệu nên tốn hơi nói với anh nhiều như thế, hi vọng từ nay anh đi đường anh, tôi đi đường tôi, đừng có lượn lờ trước mặt tôi, nếu không…..tôi không chắc sẽ chỉ có vết dao trên cổ anh đâu” Hừ hôm nay cô dành nước bọt thật nhiều cho mấy tên đàn ông vô nghĩa đó, nếu mà còn không hiểu bén mảng đến gần cô, cô lập tức giết.
-“Ý em là gì?” Lần đầu tiên từ ngày cô rơi xuống nước đến giờ đây có lẽ là câu nói nhiều nhất cô dành cho anh, nhưng sao lại chẳng khiến anh vui vẻ chút nào cả, đáy mắt của anh lộ chút khổ sở, a Triệu Tử Phong lúc có mi không trân trọng, giờ mất rồi tiếc cái gì
-“ Bị ngu, cúp máy đây…” Cô vô cùng nghi ngờ chỉ số thông minh của tên này, không phải nói rất cao sao, gạt người à
-“ Khoan…tôi cũng nói với em, từ ngày hôm nay Triệu Tử Phong tôi sẽ chính thức theo đuổi em, tôi yêu em là em của hôm nay còn Trà Hồng Yên ngày trước- em nói đúng tôi chả có một phân tình cảm nào cả, em đừng hòng bỏ rơi tôi ở phía sau, nếu như tôi đã từng phụ em, thì nay tôi sẽ là người chủ động theo đuổi em, dù em có lấy dao đâm vào tim tôi, tôi vẫn không buông em xuống đâu, em chỉ có thể là của tôi, một mình Triệu Tử Phong này”. Em muốn bỏ tôi sau lưng sao, tôi không cho phép, những tên đàn ông xung quanh em đều nhìn thấy vẻ đẹp của em, muốn em trở thành của bọn hắn, anh không cho phép điều đó xảy ra.
-“Triệu Tử Phong – đừng chọc tôi tức giận, anh nói anh là của tôi, tôi chẳng là của riêng ai cả, chỉ có người khác mới trở thành thứ đồ chơi mình tôi độc chiếm thôi, anh nói muốn theo đuổi tôi, được, nếu muốn tôi dẫm nát dưới chân, cứ tới đây, tôi sẽ khiến anh sống không bằng chết” Muốn chơi đùa sao, được cô sẽ chơi đùa với hắn, lòng cô vô cùng tức giận
-“Được vậy tôi nói lại, tôi là của em được chưa” Nghe cô bướng bỉnh tuyên thệ, lời nói vô cùng cao ngạo, khiến anh phì cười, lúc này anh mới nghe được một chút tức giận trong lời nói của cô, vì từ khi đó cô nói chuyện với anh chỉ bằng vẻ nhàn nhạt lạnh lùng, anh ôn nhu nói.
-“Gì? Đồ thần kinh” Triệt để chọc tức Trà Hồng Yên, cô nghiến răng nghiến lợi, không phải nói hắn rất cao ngạo sao, rất không coi ai ra gì sao, nói đến thế mà hắn còn vặn vẹo được, Trà Hồng Yên cảm thấy đầu đau, không được cô cần xuống uống tách trà, ý định muốn chuyển trường lại nảy mầm trong đầu cô, không được, cô còn phải đợi chị dâu của cô, cùng với đứa em gái giả mạo kia.
-“Ân…Em” Nghe cô lành lạnh nói một câu, sau đó điện thoại lại truyền đến tiếng tút tút, Triệu Tử Phong cảm thấy mây đen trong lòng liền bị xua tan đi, tinh thần vô cùng cô cùng sảng khoái. Hắn vuốt ve màn hình, nghĩ nghĩ gì đó, liền nhấn vào danh bạ, ngón tay thon dài được cắt sạch sẽ chạm vào cái tên của cô, sau đó đổi tên thành “Cục cưng”.Trà Hồng Yên mà biết được chắc chắn sẽ đem cái điện thoại trên tay hắn đập nát. Triệu Tử Phong đứng dậy trở về phòng, khi nằm xuống giường lớn của mình, đôi mắt yêu mị nhắm lại, trong khoảng tối đó hắn mơ thấy cô đang cười với hắn, thật nhớ cô, sáng mai đến nhà cô mới được.