Hào Môn Kinh Mộng II: Khế Ước Đàn Ukulele
Chương 7: Quen thuộc nhưng lại thật xa lạ
Động tác nhẹ nhàng nhưng không tránh thoát ánh mắt của anh, giọng nói trầm ấm vang lên, “Lạnh?” Trang Noãn Thần thẫn thờ, nhưng người ngoài nhìn vào lại cảm thấy anh đang quan tâm cô. Trang Noãn Thần gật đầu. Cứ coi là vậy đi.
Giây sau đó, một chiếc áo khoác chầm chậm choàng lên bờ vai trần của cô, áo khoác nhuộm đầy mùi hương tự nhiên thuộc về anh, tựa như mang theo hơi ấm của anh. Cảm giác xa lạ mà thân quen bủa vây Trang Noãn Thần, anh kéo bàn tay lành lạnh của cô, cài mười ngón tay vào nhau, không để ý gì đến ánh mắt hồ nghi của những người bên ngoài.
Trang Noãn Thần cúi đầu nhìn tay anh, ngón tay anh thon thả, sáng sủa, cảm giác lạnh lẽo từ tay cô dường như cũng được anh sưởi ấm.
“Ngài Giang đúng là chung tình. Phàm là gặp mặt, thì chắc chắn sẽ dẫn cô Trang theo cạnh.” Một giọng nói sang sảng pha lẫn ý cười vang lên.
“Đúng vậy, có phải hai người sắp có tin vui không?” Một người khác cũng hùa theo, “Ngài Giang, đến lúc đó đừng quên báo tin cho chúng tôi biết một tiếng.”
Trang Noãn Thần nhướng mắt một cách thản nhiên, miệng cô luôn duy trì nụ cười tươi vui. Những người trong phòng này nhìn rất quen. Họ thường xuất hiện trên ti vi, tạp chí tài chính kinh tế, hoặc ít nhiều đã từng trông thấy đâu đó. Cô biết địa vị của họ không tầm thường. Trang Noãn Thần không nói không rằng, những trường hợp thế này chưa tới phiên cô lên tiếng, thì đã có người khác mở miệng.
Quả nhiên, người đàn ông ngồi cạnh cô bật cười, anh ôm eo cô chặt hơn, đưa mắt về một người trong số đó, nói, “Hứa tổng, có câu nói thế này, làm ăn cần nhiều, phụ nữ cần ít, như vậy mới bớt đi phiền phức.” Một câu nói có vẻ tùy ý nhưng lộ rõ ý tứ sắc bén.
Tất cả mọi người đều nở nụ cười, có người còn xen vào tán thưởng.
Trang Noãn Thần cũng khẽ cười, hàng mi dài che khuất đôi mắt đẹp. Do có phụ nữ ngồi đây, mấy người trong phòng nói đủ truyện trên trời dưới đất, chính trị hoặc thể thao, chỉ duy nhất không nhắc tới việc kinh doanh. Người đàn ông bên cạnh cô không nói nhiều, anh chỉ mỉm cười, lắng nghe những người khác trò chuyện, còn thường xuyên nắm tay cô chơi đùa. Tuy vậy, cô vẫn cảm nhận rõ ràng tầm quan trọng của anh trong giới kinh doanh. Mọi người ở đây hiển nhiên đều vị nể, nịnh hót tâng bốc anh. Anh thỉnh thoảng mới góp lời một hai câu nêu quan điểm bản thân, thái độ kín đáo khiêm tốn khiến người khác thu lại bản tính tự cao của mình.
Trang Noãn Thần cũng không có hứng thú với đề tài mà họ đang bàn tán, điều duy nhất cô thấy hứng thú là người đàn ông ngồi cạnh bên. Suốt buổi, cô đều thân thiết tựa người vào anh, cô không kìm được ngẩng đầu ngắm nghía gương mặt anh. Từ góc nhìn của cô, ngũ quan của người đàn ông này góc cạnh, ánh sáng hắt bóng lên vầng trán anh, xuôi thẳng theo lông mày, mũi, miệng, cằm và hầu kết. Cô buộc phải thừa nhận đường nét khuôn mặt anh ưu mỹ quyến rũ, làn môi mỏng khẽ cong. Cô càng nhìn càng si mê. Rốt cuộc thân phận của anh thế nào? Làm nghề gì?
Gặp gỡ anh hơn một năm nay, nhưng cô chưa bao giờ nghĩ tới vấn đề này. Đây cũng là nguyên tắc cơ bản. Cô nắm rõ cái gì nên hỏi cái gì không nên hỏi, cái gì nên biết cái gì không nên biết. Thế nhưng từ tối hôm qua đến giờ, cô cảm thấy khó hiểu vô cùng. Nếu anh có địa vị cao trong giới kinh doanh, tại sao lại xuất hiện ở khách sạn của anh họ cô? Người đàn ông này còn nói tên anh ta là Giang Mạc Viễn cho anh họ cô nghe. Đúng vậy, anh ta tên Giang Mạc Viễn. Điện thoại của cô cũng lưu tên này, nhưng ngoài cái tên ra thì cô chẳng biết thêm gì nữa.
Có lẽ phát hiện ra ánh mắt quá mức “quan tâm” tỏa ra từ Trang Noãn Thần, Giang Mạc Viễn cúi đầu, vừa lúc đối diện với đôi mắt dò xét của cô. Trang Noãn Thần hoảng hốt, muốn né tránh nhưng đã muộn màng. Đôi mắt anh sâu thẳm khiến cô say đắm, mái tóc anh dày đậm, còn đôi đồng tử đen láy… Cô quen thuộc mùi hương của anh, nhưng xa lạ ánh nhìn chăm chú của anh. Cô vừa muốn cúi đầu, đã nghe thấy anh cười khẽ, sau đó bờ môi ấm áp rơi vào trán cô…