Đấu La Đại Lục II (Tuyệt Thế Đường Môn)

Chương 495: Kiên cường Đông Nhi


Chương trước Chương tiếp

Giang Nam Nam cũng đã chạy đến, mọi người vây chung quanh Vương Thu Nhi! Ánh mắt tràn đầy địch ý.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Không cho ta nói rõ ràng, ta sẽ không giao hắn cho các ngươi. Ta muốn cho các ngươi biết, hắn và ta đã làm gì."
Bối Bối tiến tới một bước, đã muốn phát tác. Nhưng Vương Đông Nhi lập tức giơ hai cánh tay lên, hướng các đồng bạn lắc đầu, nói: "Mọi người đừng như vậy. Hãy cho nàng nói hết đi. Muội thừa nhận được."
Trong ánh mắt buồn bả của Vương Đông Nhi càng nồng đậm thêm vài phần, nhưng lúc này nàng căn bản không có tâm tình đi so đo với Vương Thu Nhi. Vũ Hạo đã trở lại, Vũ Hạo đúng là đã trở lại. Mặc dù không biết trãng thái hiện tại của hắn như thế nào, nhưng nếu Vương Thu Nhi nói hắn chưa chết, vậy là hắn vẫn còn sống.
Sống là tốt rồi, chỉ cần huynh ấy còn sống trở về là tốt rồi! So sánh với Đường Nhã và Mã Tiểu Đào một chút cũng không có tung tích vẫn tốt hơn nhiều. Hiện tại trong lòng nàng đã vứt bỏ hết tất cả, cái gì cũng đều không để ý nữa. Chỉ cần Vũ Hạo còn sống trở về, bình an trở về.
Cho dù huynh ấy và Vương Thu Nhi thật sự có cái gì, nàng cũng nguyện ý nhịn. Mười ngày đợi chờ, khiến cho nội tâm của nàng chỉ có một ý niệm, chỉ cần Vũ Hạo mạnh khỏe, cái gì cũng có thể.
"Đông Nhi, Muội quá thiện lương." Bối Bối thở dài một tiếng, nhưng vẫn làm theo ý của Vương Đông Nhi.
Vương Đông Nhi buồn bã cười một tiếng, nói: "Trở về là tốt rồi. Chỉ cần huynh ấy có thể bình an, muội đã thỏa mãn. Vương Thu Nhi, ngươi nói đi."
Đôi mắt của Vương Thu Nhi lạnh lùng quét mọi người một vòng, nói: "Nhìn bộ dáng của các ngươi, tựa hồ cảm thấy ta cùng hắn đi tư tình vậy? Hừ, các ngươi đúng là bạn tốt của hắn! Nhân phẩm của hắn, giống như tưởng tượng của các ngươi sao?"
Chỉ là một câu, khiến cho tất cả mọi người đều sửng sốt. Đúng vậy! Ở trong lòng bọn họ không phải suy đoán Hoắc Vũ Hạo và Vương Thu Nhi cùng nhau rời đi sẽ phát sinh những chuyện gì sao?
Vương Đông Nhi cũng sửng sốt một chút, từ trong ánh mắt của Vương Thu Nhi, nàng thấy được sự phẫn uất.
Vương Thu Nhi lạnh lùng nói: "Ta thật sự vì Hoắc Vũ Hạo cảm thấy không đáng. Các ngươi có biết, ở trong vòng ngắn ngủn mười ngày này, hắn đã có ít nhất ba lần đến gần với Tử Thần. Nhưng mỗi một lần, hắn cũng bất chấp tất cả đi về phía trước. Ta cố gắng ngăn cản hắn, không để cho hắn tiếp tục mạo hiểm, nhưng hắn thà rằng liều mạng với ta, cũng chấp nhất tiến về phía trước. Đây chính là cùng ta đi tư tình sao?"
Từ Tam Thạch cau mày nói: "Nhưng tại sao các ngươi lại cùng nhau rời đi? Hơn nữa Vũ Hạo lại còn không từ mà biệt."
Vương Thu Nhi nhàn nhạt nói: "Hắn không từ mà biệt là bởi vì tâm tình vội vàng. Ta không biết hắn từ đâu biết được, Vương Đông Nhi có bệnh."
Từ Tam Thạch trừng mắt, "Ngươi mới có bệnh."
Vương Thu Nhi ánh mắt ngưng tụ, lệ quang lóe lên, nhưng nàng vẫn mạnh mẽ đè nén lại cơn giận của mình.
"Là hắn nói cho ta biết Vương Đông Nhi có bệnh. Hơn nữa còn có thể nguy hiểm đến tính mạng. Ngày đó, hắn một mình rời khỏi học viện Sử Lai Khắc, đúng lúc bị ta thấy được, ta thấy hắn vô cùng vội vã mới đuổi theo hắn xem một chút. Ai biết chuyến đi này của hắn, khoảng cách hơn ngàn dặm. Cho nên ta mới cùng hắn cùng nhau mất tích."
"Ta chưa từng nghĩ đến một người có thể vì một người khác làm được như vậy. Thấy cái đóa hoa dán ở trên hai gò má của hắn không? Đây chính là Tiên Thảo mà hắn kinh nghiệm sinh tử, vì Vương Đông Nhi mang về. Tên là Tương Tư Đoạn Trường Thảo. Có thể trị liệu nội thương của Vương Đông Nhi."
Vương Đông Nhi ngây dại, cho tới bây giờ nàng cũng không biết trên người mình có bệnh gì, có nội thương gi. Có thể lời của Vương Thu Nhi như muốn gây sự, nhưng Vũ Hạo trước mắt biến thành như vậy, nàng cũng không biết phải làm gì mới đúng.
Vương Thu Nhi khoát tay, kéo hai ống tay áo của Hoắc Vũ Hạo xuống.
Khi mọi người nhìn thấy hai cánh tay kia, không khỏi hít sâu một hơi.
Hai tay của Hoắc Vũ Hạo hoàn toàn bị bao bọc bởi bông băng. Máu tươi cũng nhuộm đỏ hơn nửa băng gạc đó.
...



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...