Đạo Mộ Bút Ký

Chương 10: Cái bóng


Chương trước Chương tiếp

Ban đầu tôi còn nghĩ hắn cố tình hù dọa mình, nhưng nhìn vẻ mặt và xét tính tình vốn có thì lại thấy hắn không giống dạng người này. Tên Muộn Du Bình kia không ngừng phát ra âm thanh “khành khạch”, thế nhưng miệng hắn lại không hề mấp máy. Bốn người chúng tôi nhìn hắn, chợt cảm thấy rét run cả người, trong lòng tự nhủ không đến mức xui xẻo như thế chứ. Chẳng lẽ Muộn Du Bình lại là cái bánh tông siêu bự đến từ địa ngục?

Chú Ba thấy vẻ mặt hắn đáng sợ như vậy, cầm tay kéo Phan Tử ra ngoài. Đột nhiên, Muộn Du Bình im bặt. Thoáng chốc mộ thất yên lặng đến rợn người, không biết đã qua bao lâu, đến khi tôi sắp nhịn không nổi mà hỏi hắn đã xảy ra chuyện gì, nắp quan tài đột nhiên bật lên rồi hạ xuống, bắt đầu lay động kịch liệt. Sau đó từ trong cỗ quan tài đá phát ra những âm thanh ghê rợn khiến người ta không rét mà run, rất giống với những gì ông nội tôi đã miêu tả trong bút ký, nghe qua khá giống tiếng ếch kêu.

Đại Khuê thấy thế, sợ đến mức ngã dập mông xuống đất. Hai chân tôi mềm nhũn, cảm giác mình cũng sắp ngã bệt ra đến nơi rồi. Chú Ba tôi dù sao cũng từng gặp qua vài chuyện kỳ quái, tuy hai chân đã bắt đầu phát run nhưng vẫn chưa đến mức đứng không vững.

Sau khi Muộn Du Bình nghe được âm thanh ấy, sắc mặt hắn vô cùng khó coi, đột nhiên quỳ rạp xuống đất rồi hướng về phía quan tài nặng nề dập đầu một cái. Chúng tôi trông thấy lập tức làm theo, toàn bộ đều quỳ xuống dập đầu liên tục. Muộn Du Bình ngẩng đầu lên, lại tiếp tục phát ra những âm thanh quái đản, giống như đang đọc câu thần chú gì đó. Chú Ba đổ một thân mồ hôi lạnh, nhỏ giọng nói: “Không phải là hắn đang nói chuyện với nó đấy chứ?”

Rốt cuộc cái quan tài đá kia cũng ngừng rung lắc, Muộn Du Bình dập đầu thêm một cái rồi đứng lên nói với chúng tôi: “Chúng ta phải rời khỏi đây trước khi trời sáng.”

Chú Ba lau mồ hôi, hỏi: “Tiểu Ca, thì ra vừa rồi cậu cò kè mặc cả với lão bánh tông đó hả?”

Muộn Du Bình khoát tay ra hiệu, ý bảo không nên hỏi: “Đừng đụng tới bất kỳ vật gì trong này, chủ nhân quan tài đá vô cùng lợi hại, nếu dám thó cái gì, dẫu là thần tiên cũng đừng mơ thoát được khỏi đây.”

Phan Tử còn không biết mình vừa gây họa, cười hỏi: “Tôi nói vị Tiểu Ca này, vừa rồi cậu dùng thứ ngoại ngữ gì thế?”

Muộn Du Bình không thèm để ý tới hắn, chỉ chỉ lối đi phía sau quan tài: “Nhẹ nhàng đi qua, tuyệt đối không được đụng vào cái quan tài đá kia!” Chú Ba đã lấy lại bình tĩnh, nói thực có một người như thế bên cạnh, lá gan của chúng tôi cũng lớn hơn rất nhiều. Chỉnh đốn hàng ngũ một chút, chú Ba dẫn đầu, Muộn Du Bình đi sau cùng, chúng tôi mở đèn mỏ tiến thẳng vào lối ngầm. Lúc đi ngang qua quan tài, cái tên Đại Khuê chết nhát còn dán chặt lưng vào vách tường, cố gắng giữ khoảng cách xa nhất. Điệu bộ hắn trông nực cười hết biết, nhưng hiện giờ tôi hoàn toàn không có hứng thú cười nhạo.

Lối ngầm thông vào mộ này hơi dốc xuống dưới, hai bên khắc kín minh văn, còn có một số hình chạm trổ tôi nhìn mà chẳng hiểu gì. Thật ra tôi làm nghề buôn đồ cổ với bản photo sách cổ, đương nhiên có nghiên cứu một chút về lĩnh vực này, cho nên cũng đọc được mấy từ.

(*) Minh văn là những chữ chìm thường được khắc trên bia, trên đồ đồng.

Nhưng nói thì nói thế, chứ tôi có dịch được tất tật những chữ khắc hai bên lối ngầm này thì cũng khó mà hiểu được ý tứ bên trong, bởi vì đám văn tự này không có dấu chấm dấu phẩy gì cả. Cách nói chuyện của cổ nhân vô cùng giản lược, hơn nữa lại còn dùng rất nhiều lối chơi chữ, nói thí dụ như từ “Nhiên”. Tôi còn nhớ có một câu chuyện như thế này: Vua nước Tề hỏi quân sư của mình một vấn đề, vị quân sư kia gật đầu cười một tiếng, đáp: “Nhiên.” Vị vua kia trở về suy nghĩ mãi từ ‘nhiên’ rốt cuộc là đồng ý hay phản đối, kết quả là vất vả lâu ngày sinh ra bệnh tật, lúc hấp hối gọi quân sư đến và nói ra suy nghĩ của mình, hỏi lúc ấy ý của quân sư có phải là như thế không. Quân sư cười ha hả một tiếng: “Nhiên.” Vị vua kia tức khắc tắt thở.

Chú Ba vừa đi vừa cẩn thận dò xét, mỗi bước đều tốn rất nhiều thời gian. Ánh sáng phát ra từ đèn mỏ không mạnh, phía trước tối đen như mực, phía sau cũng thế, cảm giác lúc này cũng mịt mờ y như đang ở trong cái động nước kia vậy, thật sự rất khó chịu. Đi chừng nửa giờ, địa đạo bắt đầu hướng lên trên, tôi đoán đã đi được nửa đường rồi. Đúng lúc này chợt có một đạo động cắt ngang, chú Ba thấy vậy không khỏi cả kinh. Chú ấy sợ nhất là người khác nhanh chân đến trước mình, vội vàng vòng qua xem xét.

Nhất định là đạo động này được đào cách đây không lâu, các vết đào xới còn rất mới. Tôi hỏi chú Ba: “Lão già kia nói hai tuần trước cũng có một đám người vào sơn cốc này, có phải là do họ đào không nhỉ?”

“Chú cũng chẳng biết nữa, có điều cái động này đào rất vội vàng, nhìn không giống đào để đi vào, mà là đào để đi ra! E là chúng ta bị kẻ khác nẫng tay trên rồi.”

“Đừng nhụt chí, lão Ba. Nếu bọn họ tìm được báu vật thì nhất định sẽ ra ngoài bằng đường cũ, đằng này lại đào đường mới, xem chừng đã xảy ra chuyện chẳng lành. Tôi nghĩ bảo bối vẫn còn nguyên chỗ cũ thôi.” Phan Tử an ủi.

Chú Ba gật đầu. Mọi người lại tiếp tục đi, đã có người thế mạng cho mình rồi, chúng tôi cũng chẳng cần lề mề làm gì nữa.

Mọi người đều tăng tốc, đi thêm chừng 15 phút nữa thì chúng tôi đến một hành lang gấp khúc gồ ghề, rộng gấp đôi so với đoạn chúng tôi đi hồi nãy, trang sức cũng tinh tế hơn hẳn, xem ra đây đúng là khu mộ chính. Cuối hành lang gấp khúc này là một cánh cửa khổng lồ bằng ngọc trong suốt đang rộng mở, hình như nó được người bên trong mở ra. Bên cạnh hai cánh cửa ngọc có hai pho tượng quỷ đói, một cầm quỷ trảo, một cầm con ấn trong tay. Cả hai đều được sơn màu đen nhánh.

Chú Ba kiểm tra cánh cửa ngọc một chút, phát hiện cơ quan của nó đã bị phá hư hết. Chúng tôi lách qua khe cửa đi vào, không gian bên trong rất lớn, hơn nữa lại đen nhánh một màu, nguồn sáng phát ra từ đèn mỏ không đủ để bao quát toàn bộ.

Nhưng chúng tôi cũng có thể nhìn được những nét cơ bản rồi, đây chắc là mộ chính. Phan Tử cầm đèn mỏ soi tới soi lui, kêu lên một tiếng: “Hả, sao lại có nhiều quan tài thế này?”

Trong tình trạng thiếu sáng, muốn thấy rõ những vật trong mộ là vô cùng khó khăn. Tôi quét mắt qua hướng đó, thấy ngay chỉnh giữa mộ thất đặt rất nhiều quan tài đá, hơn nữa chỉ cần nhìn thoáng qua cũng nhận ra dường như chúng được xếp theo một thứ tự nào đó, nhưng không phải là xếp chỉnh tề theo hàng. Trên đỉnh mộ thất là một bức bích họa lớn, bốn phía đặt những phiến đá vuông vức khắc chi chít các ký tự. Tôi đặt đèn mỏ xuống một bên, Phan Tử cũng đặt đèn mỏ của hắn chéo với tôi, soi qua, chúng tôi thấy bên cạnh mộ thất còn có hai nhĩ thất.

Tôi và chú Ba đi tới bên cạnh chiếc quan tài thứ nhất, đốt đuốc, đẳng cấp chiếc quan tài này hoàn toàn khác biệt so với cái mà chúng tôi mới nhìn qua trước khi xuống đạo động. Phía trên nó khắc đầy minh văn, tôi nhìn qua, không ngờ có thể hiểu được chút ít!

Những văn tự phía trên ghi chép lại chuyện về chủ nhân quan tài đá lúc sinh thời. Thì ra chủ nhân của ngôi mộ này là một chư hầu của nước Lỗ, người này trời sinh có ấn quỷ, có thể mượn âm binh của Địa phủ, cho nên bách chiến bách thắng, được Lỗ quốc công phong làm Lỗ Thương Vương. Đến một ngày nọ, hắn đột nhiên cầu kiến Lỗ quốc công, nói rằng mình đã nhiều lần mượn binh Địa phủ, hiện tại chỗ Diêm Vương có một tiểu quỷ tạo phản, hắn phải trở về Địa phủ trả nợ nhân tình, (đương nhiên nguyên câu không phải viết như vậy), hi vọng Lỗ quốc công có thể ân chuẩn cho hắn trở về phục mệnh. Lúc ấy Lỗ quốc công chuẩn tấu, Lỗ Thương Vương dập đầu một cái rồi thăng.

Lỗ quốc công nghĩ rằng hắn còn trở về, cho nên xây một cái địa cung ở chỗ này, giữ gìn cẩn thận thi thể của hắn, hi vọng lúc hắn trở lại còn có thể tiếp tục cống hiến cho ông ta. Còn nhiều chuyện nữa rất dài dòng, bên trong còn miêu tả cặn kẽ những cuộc chiến mà hắn tham gia, hầu hết đều có chi tiết ấn quỷ trên người hắn phát sáng, điều động một nhóm âm binh lớn đi bắt hồn phách quân địch. Phan Tử nghe tôi giải thích, cảm thán: “Lợi hại quá, may mà hắn chết sớm, nếu không thì nước Lỗ đã thống nhất được sáu nước rồi.”

Tôi cười lớn: “Chưa chắc đâu. Người cổ đại rất hay thổi phồng, Lỗ Thương Vương của anh có thể mượn âm binh, thì bên nước Tề của tôi cũng có người này người nọ mượn được thiên binh đây này. Tôi nhớ còn có chuyện một tướng quân có thể bay kìa, nếu anh từng xem Sơn Hải kinh (*) thì hẳn phải nhớ chứ.”

(*) Sơn Hải kinh: tên một quyển sách ghi lại những chuyện thần thoại cổ đại của Trung Quốc, xuất hiện khoảng thời Hán.

“Dù sao chúng ta cũng biết được mộ này là của ai rồi, có điều chỗ này lắm quan tài quá, cái nào mới là của hắn chứ?” Phan Tử hỏi.

Tôi nhìn minh văn khắc trên mấy quan tài còn lại, đại để nội dung cũng tương tự nhau. Chúng tôi đếm đếm, tổng cộng có bảy cỗ, vừa khéo ứng với vị trí của bảy sao trong chòm Bắc Đẩu. Lúc tôi đang nghiên cứu những minh văn khác mà mình không hiểu, Đại Khuê ở một bên kêu lên thất thanh: “Mọi người nhìn kìa, quan tài này đã bị ai đó mở qua rồi!”

Tôi bước tới xem, quả nhiên, nắp quan tài không được đậy khít hoàn toàn, hơn nữa đôi chỗ còn có những vết bị nạy ra rất mới. Chú Ba lấy xà beng ra, từng chút từng chút bẩy nắp quan tài, sau đó cầm đèn rọi vào quan sát. Phan Tử kêu lên một tiếng quái lạ, nhìn chúng tôi hồi lâu, mờ mịt nói: “Tại sao bên trong lại là một người nước ngoài?”

Chúng tôi nhìn vào, bên trong quả nhiên là một người nước ngoài, hơn nữa cái xác này còn rất mới, chắc chắn chết chưa tới một tuần. Phan Tử định đưa tay vào tìm xem có thứ gì không, chợt Muộn Du Bình một phát túm lấy bả vai của hắn, hình như khí lực rất lớn khiến Phan Tử phải mở miệng kêu đau. “Đừng động vào, chính chủ nằm bên dưới!”

Chúng tôi nhìn kỹ, quả nhiên bên dưới xác người nước ngoài kia còn có một khối thi thể nữa, nhưng không thể nhìn rõ hình dạng. Chú Ba móc ra một cái móng lừa đen, nói: “Chắc là mọc lông đen rồi, tiên hạ thủ vi cường!”

Lúc này, Đại Khuê ở phía sau chợt níu áo tôi rồi kéo qua một bên.

Bình thường hắn là người ăn ngay nói thẳng, tôi cảm thấy kỳ quái, hỏi hắn có chuyện gì. Đại Khuê chỉ chỉ vào bức tường phía đối diện, trên có in những cái bóng của chúng tôi, khe khẽ nói: “Cậu nhìn coi, cái bóng này là của cậu, đúng không?”

Tôi tức giận nói: “Thì sao, anh quẫn trí đến độ cả cái bóng cũng sợ rồi hả?”

Sắc mặt của hắn chẳng khá lên chút nào, nghe tôi nói thế, miệng cũng bắt đầu run rẩy. Tôi nghĩ thầm: không thể nào, chẳng lẽ đã sợ đến mức này rồi? Hắn khoát khoát tay, ý bảo tôi im lặng đã, sau đó lại chỉ vào mấy cái bóng kia: “Đây là của tôi, cái này của Phan Tử, cái đó của lão Ba, cái kia của Tiểu Ca, cậu thấy hết chưa? Cộng thêm của cậu nữa thì tổng cộng là 5 cái đúng không?”

Tôi gật đầu, đột nhiên cũng phát hiện ra điều gì đó bất thường. Đại Khuê nuốt nước bọt, chỉ chỉ một bóng người đứng riêng rẽ một bên, cơ hồ muốn khóc, hỏi: “Vậy cái bóng đó là của ai?”


Bình luận
Sắp xếp
    Loading...