Bệnh Vương Tuyệt Sủng Độc Phi

Chương 130: Dịch vong sư, chết rất thảm


Chương trước Chương tiếp

*tiểu nhân nhi: đứa bé?
Trong cung điện ấm áp yên tĩnh, cung nhân đi lại đều cẩn thận thả nhẹ bước chân, sợ là sẽ làm ầm ĩ đến người nào đó.

Trong sảnh, một phụ nhân đẫy đà ngồi im trên giường êm, dáng vẻ xinh đẹp, làn da trắng nõn. Hơn nữa bộ ngực đầy đặn thu hút sự chú ý của người khác, đây là bà vú trong cung, là bà vú chuyên dụng của Thế tử Điện hạ.

Trong phòng ngủ, giường nhỏ có lan can chắn ở bốn phía được để gần lò sưởi, phía trên là màn lụa được treo ngược xuống vây quanh ba mặt, chỉ để duy nhất một mặt mở, cung nhân đi tới kiểm tra xem tiểu nhân nhi trong giường nhỏ có ngủ yên ổn hay không.

Thật ra thì không cần cung nhân trông chừng hầu hạ, ba ngày nay Nhạc Sở Nhân vẫn ở trong cung tự tay chăm sóc Niên Đồng, đứa trẻ này sinh ra chính là Thế tử tương lai là Thái tử và là Đế Vương Đại Yến tương lai tên là Phong Niên Đồng.

Hắn cực kỳ ngoan, trên cơ bản ăn no liền ngủ. Trẻ con mới sinh cũng đều thích ngủ, đứa nhỏ này cũng không ngoại lệ. Còn chưa đầy tháng, cho nên thoạt nhìn có chút bụ bẫm, chỉ là cũng rất đáng yêu. Giữa lông mày loáng thoáng có chút giống Diêm Cận, những chỗ giống người của Phong gia rất ít.

Thế tử giáng thế (sinh ra), có thể nói là khắp chốn mừng vui, mấy ngày nay bất luận là trong cung hay dân gian đều rất náo nhiệt. Hơn nữa Niên Đồng sanh ra đến ngày thứ hai liền phát Hoàng bảng, nói Phong Trệu Thiên có chỉ thoái vị, Phong Duyên Thiệu kế thừa sự nghiệp thống nhất đất nước, đợi đến lúc Niên Đồng đầy tháng, chính là ngày Phong Duyên Thiệu lên ngôi.

Những thứ này bên ngoài cung truyền rất náo nhiệt, Nhạc Sở Nhân cũng không quá cảm thấy hứng thú, bởi vì nàng đã sớm đoán được.

Nàng cảm thấy hứng thú chính là Niên Đồng, nho nhỏ, luôn ngáy ò ó o, trông vô cùng dễ thương.

Lão thái bà đã từng nói qua, lúc vừa mới nhặt được nàng, nàng cũng chỉ mới sinh ra được hai ba ngày thôi. Nhỏ gầy giống như một con mèo nhỏ, đói đến không còn hơi sức khóc. Nghĩ rằng bộ dạng của nàng lúc ấy cũng giống Niên Đồng không sai biệt lắm, chỉ thật may Niên Đồng là một đứa bé có phúc khí, ăn no ngủ ngon.

Thả nhẹ bước chân đi vào phòng ngủ, có lò sưởi tỏa nhiệt, phòng ngủ này không tính là lạnh.

Mặc váy dài khá dày, khoác áo choàng lông cáo, bởi vì trải qua mấy ngày nay không hề kiềm chế ăn uống, trông nàng hết sức nở nang.

Chỉ là Nhạc Sở Nhân đối với mấy cái này cũng không để ý, cũng không cảm thấy mình mập, dù sao Phong Duyên Thương cũng không ghét bỏ.

Bước chân rất nhẹ đi tới bên giường nhỏ, nhìn dáng vẻ đứa nhỏ ngủ ngon lành trong chăn, Nhạc Sở Nhân không khỏi cong môi, thật là đáng yêu.

Không nhịn được đưa tay ra chạm vào gương mặt hắn, vô cùng mịn màng, trơn bóng không lưu dấu tay.

"Đồng Đồng." Kêu nhũ danh của hắn, chỉ là xem ra hắn cũng nghe không hiểu. Nhưng chính là muốn gọi mấy tiếng, cảm thấy đặc biệt thân thiết.

Tiểu nhân nhi không có phản ứng, vẫn ngủ ngon như cũ, sờ cái mũi nho nhỏ một cái, thật sự rất đáng yêu.

Nằm úp sấp trên lan can nhìn hắn, giữ vững tư thế như vậy, Nhạc Sở Nhân có thể không nhúc nhích một canh giờ.

"Vẫn nhìn sao? Hắn chỉ là đang ngủ, cũng sẽ không bay đi, còn nằm sấp ở nơi này để xem sao?" Sau lưng vang lên âm thanh rất nhẹ, tuy là oán trách, chỉ là vẫn nhỏ giọng như cũ.

Nghiêng đầu nhìn người đang đi vào, Nhạc Sở Nhân mặt mày cong cong, "Thú vị lắm, chàng tới xem một chút, có phải lại béo lên một chút rồi hay không." Nàng cảm thấy là béo, tiểu hài tử mỗi ngày một bộ dáng, biến hóa vô cùng.

Phong Duyên Thương chậm rãi bước tới, đứng ở sau lưng Nhạc Sở Nhân liếc mắt nhìn vào trong giường nhỏ, sau đó nói: "Vẫn là cái dạng kia." Hắn không nhìn ra cái gì, mấu chốt là, hắn chưa từng nhìn kỹ.

Không vừa lòng, Nhạc Sở Nhân bĩu môi, "Ánh mắt chàng không được, rõ ràng là mập không ít. Nhìn gương mặt tiểu tử này một chút, béo múp míp." Đưa tay tới đụng gương mặt của Phong Niên Đồng, quả thật rất nhiều thịt.

"Hắn mập hay không mập ta không biết, nhưng nàng thật ra lại thêm thịt rồi." Bàn tay ở trên vai nàng trượt đến cái mông, hơi tà ác nhéo một cái, so với trước kia có nhiều thịt hơn.

"Cút đi." Đánh hắn tay, Nhạc Sở Nhân bất mãn, quắc mắt trừng hắn, tràn đầy tức giận.

Cười khẽ, Phong Duyên Thương giơ tay lên nhéo cằm nàng một cái, "Biến thành heo ta cũng vẫn thích." ,

"Chàng mới là heo. Ta không có béo lên bao nhiêu được không, ta cũng không phải là không soi gương." Nghiêng đầu, nàng nhưng rất hiểu rõ mình.

Nhìn nàng như vậy, khóe môi Phong Duyên Thương cười từ từ mở rộng, giữa lông mày đều là yêu thích, thật giống như bất kể Nhạc Sở Nhân có cái dáng vẻ gì, hắn đều thích xem.

Nhìn bộ dáng kia của hắn, cơ bản Nhạc Sở Nhân cũng không thể tức giân nổi, trợn to hai mắt lên, tất cả đều hóa thành một tiếng hừ nhẹ hơi có vẻ nũng nịu.

Giơ tay lên ôm lấy nàng, Phong Duyên Thương muốn ôm nàng ôm vào trong ngực, không ngờ tiểu nhân nhi ở trong giường nhỏ có động tĩnh.

"Đừng giỡn, ta xem hắn một chút." Đẩy hắn ra tay, Nhạc Sở Nhân đi xem tiểu nhân nhi trên giường.

Tiểu nhân nhi duỗi chân duỗi cánh tay, động tác biên độ không lớn, chính là thật đáng yêu.

Phong Duyên Thương không có nói gì khẽ nhướng đuôi mày, liếc mắt nhìn đứa bé trên giường kia, hắn thật đúng là không hiểu, một đồ vật nhỏ như vậy làm sao so với hắn lại có lực hút hơn.

"Hắn có lẽ là đói bụng, nếu không chắc sẽ không tỉnh." Vừa nói xong, Nhạc Sở Nhân bên động thủ quấn chăn thật tốt, sau đó bế tiểu nhân nhi trên giường lên.

Hắn quá nhỏ, phải nâng đầu ôm, động tác của Nhạc Sở Nhân cũng rất cẩn thận.

Phong Duyên Thương nhìn nàng, chủ yếu rất ít khi thấy nàng thật tình có bộ dáng cẩn thận như thế.

Ôm tiểu nhân nhi đi ra ngoài, có lẽ ở gian ngoài bà vú cũng đã nghe đến động tĩnh vội vàng ra đón.

"Nô tỳ gặp qua Cần Vương Cần Vương phi." Quỳ xuống vấn an (chào hỏi), phong thái của bà vú rất là mê người.

"Hắn chắc là đói bụng, cho hắn bú sữa thôi." Đưa đứa bé cho bà vú, lúc hai người trao nhận cũng rất cẩn thận.

Bà vú ôm đứa bé rời đi, ánh mắt Nhạc Sở Nhân cũng vẫn theo đuổi.

"Nữ nhân đã từng sinh đứa bé quả đúng là rất có hương vị." Thật lâu sau khi bà vú rời đi, Nhạc Sở Nhân bật thốt lên than thở.

"Không chỉ có thưởng thức nam nhân, còn hiểu được thưởng thức nữ nhân ư?" Phong Duyên Thương từ phòng ngủ ra ngoài liền đi tới chỗ chủ tọa ngồi xuống, nghe được Nhạc Sở Nhân than thở, hắn cười đến mê người.

"Vốn chính là vậy, chẳng lẽ thân là nam nhân Cần Vương không nhìn ra sao?" Xoay người đi về phía hắn, Nhạc Sở Nhân khẽ trợn to hai mắt.

Lời này là một cái bẫy, dựa vào đầu óc của Phong Duyên Thương, hắn tuyệt đối sẽ không nhảy vào bên trong.

Lắc đầu một cái, sắc mặt Phong Duyên Thương thản nhiên, "Đợi đến sau khi con chúng ta ra đời, ta sẽ xem nàng có cùng bây giờ khắc biệt hay không, không phải tất cả đều ẽo ràng hay sao? Đâu còn cần nhìn người khác."

Híp mắt, Nhạc Sở Nhân cười đến vui vẻ, cổ nhân này nói thật đúng là hay, đầu óc này, nàng so ra là kém.

Ngồi xuống trên ghế bên cạnh, Nhạc Sở Nhân nhấc chân lên, lúc này động tác của nàng còn rất thong dong.

"Hai ngày này trong thành còn xuất hiện Ô Nha không?" Hôm đó sau khi nói cho hắn biết chuyện này, hắn cũng chưa hề nhắc tới cho nàng biết, nếu không phải nàng hỏi, hắn chắc chắn sẽ không nói.

Ưu nhã gật đầu, hắn thật đúng là không nói nhiều.

"Lại bị bắn chết rồi hả ?" Khẽ nghiêng người lại gần nhìn hắn, Nhạc Sở Nhân không nháy mắt.

Nghiêng đầu nhìn thẳng vào mắt nàng, mặt mày Phong Duyên Thương chứa ý cười, "Ừ."

"Bắt một con tới cho ta nhìn một chút, đã sớm nói với chàng rồi." Khẽ nhíu mày, chỉ cần nàng xem qua, trên cơ bản có thể xác định xem Ô Nha này rốt cuộc có uy hiếp hay không.

"Lần sau." Đơn giản hai chữ, hắn là đồng ý với nàng rồi.

Mím môi, Nhạc Sở Nhân nhấc chân ngoắc ngoắc chân của hắn, "Ta vẫn đang nghĩ, con chúng ta sẽ giống ai. Nhìn Đồng Đồng xem, nét giống Phong gia các chàng không nhiều lắm, ngược lại rất giống Diêm Cận."

"Cái vấn đề giống ai này ta không cách nào can thiệp, chỉ cần là cốt nhục của ta, lớn lên giống ai cũng không sao cả." Ý nghĩ của một nam nhân điển hình (tiêu biểu), nghe được lời này Nhạc Sở Nhân có mấy phần không nói gì.

Nói vậy nam nhân đều là nghĩ như này, nhưng nếu là, , ,

"Vậy nếu sinh ra được đứa ngốc, ngươi cũng không thấy sao?" Nhíu mày, nàng hơi xem xét nhìn hắn hỏi.

"Ta và nàng có ai ngốc sao? Ta không ngốc." Một câu nói hỏi ngược lại lại mang theo ngụ ý, dù thế nào đi nữa hắn không ngốc, nếu đứa bé có ngốc, cũng chỉ có thể là di truyền từ một người khác. Mà một người khác này, hiển nhiên chính là Nhạc Sở Nhân.

"Lời này của chàng ta không có cách nào để phản bác, coi như ta chưa hỏi gì." Hất cằm lên, Nhạc Sở Nhân có một loại cảm giác gặp trắc trở.

Môi mỏng khẽ nâng lên, nhìn dáng vẻ này của nàng, Phong Duyên Thương không nhịn được cười.

"Tức giận sao?" Cười hỏi, thật ra thì hắn vẫn rất thích xem bộ dáng này của nàng.



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...