Tình Yêu Cũ Thức Tỉnh
Chương 11
Khi Mạc Tang và Đường Tụng đến tháp đồng hồ cũ, mưa cuối cùng cũng tạnh.
Mọi thứ trong nhà hàng xoay này được trang hoàng theo phong cách châu Âu thời kỳ Trung Đại. Nhân viên bước ra từ cửa rất sớm để đón khách, ai nấy đều toát lên vẻ điềm đạm. Mạc Tang vừa bước vừa châm chọc Đường Tụng: “Anh đầu tư nhà hàng này đấy à, toàn là phong cách của anh.”
“Đương nhiên không phải, mà phong cách của anh là gì?”
Tiêu tiền mà chẳng khác gì không tiêu.” Mạc Tang khái quát một cách đơn giản, khiến người phục vụ dẫn đường bật cười. Suy nghĩ một lúc, cô bổ sung: “Ý tôi là, người không hiểu thì sẽ không nhận ra.” Nghe câu đó nhân viên phục vụ quay đầu nhìn Mạc Tang giây lát rồi nói: “Tứ thiếu gia rất ít khi đưa khách nữ tới.”
Đường Tụng kéo tay cô đi vào trong, Mạc Tang nghiêng đầu nhìn anh, cười hỏi: “Ồ, vậy là từng đưa cô nào tới rồi?”
Anh kéo ghế cho cô, đủng đỉnh thừa nhận: “Trước đây đưa Kính Dao tới.”
Hôm nay tâm trạng Mạc Tang rất vui vẻ, thấy anh thành thật nhắc tới thì bày trò, cố tình hỏi phục vụ: “Thế cô trước kia đẹp hay là tôi đẹp?”
Câu hỏi khiến người phục vụ bối rối, ấp a ấp úng, sau đó vừa cười vừa lắc đầu, “Tiểu thư mang vẻ đẹp lai, phụ nữ ở đây đương nhiên không sánh được.”
Mạc Tang lập tức liếc xéo Đường Tụng, thở dài, tỏ vẻ không hài lòng với câu trả lời. Anh chàng phục vụ ấp úng, vắt óc nghĩ ra vài câu khách sáo để Đường Tụng khỏi mất mặt. Nhưng anh không hề hấn gì, cười cười nhìn anh ta, “Không sao, đừng áy náy, cô ấy trêu cậu thôi,”
Anh chàng toát mồ hôi, bước ra cửa gọi người mang đồ ăn. Mạc Tang nhìn bốn phía, cửa kính quan sát cảnh ba trăm sáu mươi độ được phân chia thành nhiều gian phòng. Gian mà cô và Đường Tụng ngồi có tường mang hoa văn kiểu Damascus màu xanh lam đậm. Đèn chùm thủy tinh phát ánh sáng dịu nhẹ, dễ chịu.
Mạc Tang xem xét xung quanh, bước tới cạnh cửa sổ. Chỉ vài động tác hoa chân múa tay, cô mở được hệ thống khóa an toàn phức tạp, đẩy của kính rồi khom lưng xuống nhìn ngó. Mái tóc đỏ đậm bị gió thổi tung, trông như ngọn lửa giữa không trung, hình ảnh đẹp đến ngây người. Đường Tụng rót rượu vang, đi tới nắm chặt cánh tay Mạc Tang, sợ cô sẽ rơi xuống nếu vươn ra thêm chút nữa.
Mạc Tang luôn thích những hành động mạo hiểm như thế. Đường Tụng không ngăn cản nữa, nhìn cô cúi xuống la hét như một đứa trẻ. Nhưng cuối cùng, anh buộc phải giữ cô chặt hơn, “Gió to, quay lại thôi.”
Cô cụng ly với Đường Tụng trước cửa sổ, mím môi nhìn anh, hỏi: “Anh lên kế hoạch đưa tôi đến đây ăn cơm, nhất định có chuyện muốn nói.”
Đường Tụng không trả lời, gian phòng bỗng vang lên tiếng nhạc. Giai điệu chậm rãi và kì ảo, nhưng bị xen lẫn tạp âm kỳ quặc, giống như được ghi âm từ nơi nào đó. Không những vậy, còn có tiếng cãi cọ, tiếng nói chuyện của những đám người.
Đĩa thịt bê Zurich sắp xếp rất cầu kì, đẹp mắt được bê ra. Mạc Tang đưa ngón tay trỏ chấm vào sốt kem thơm phức, ung dung cho ngay vào miệng, “Ồ, có vị rượu vang trắng, mùi vị thật tuyệt. Anh đến Zurich rồi hả? Tôi nhìn thấy bưu thiếp của anh khi ở đó.”
Tiếng nhạc quái dị trong phòng vẫn vang lên, dần to hơn. Được ăn các món đã lâu không được thưởng thức, mọi sự chú ý của Mạc Tang đều dồn vào bàn ăn. Cô cầm dĩa xẻ thịt, hớp một ngụm rượu vang, nhìn Đường Tụng, nói: “Tôi đoán lát nữa sẽ có Fondue(*)? Anh cố ý lấy lòng tôi bằng món ngon Thụy Sĩ, chắn chắc có chuẩn bị rồi…”
(*) Fondue: Món ăn nổi tiếng của Thụy Sĩ, được làm từ phô mai nấu chảy, ăn kèm với các loại rau củ hoặc bánh mì.
Mạc Tang bỗng không nói tiếp, dưới ánh đèn, ly rượu vang trên tay giống màu tóc của cô, đều đậm tới mức khiến người ta say. Cô chợt đặt ly rượu xuống, gương mặt lộ rõ vẻ sững sờ, kinh ngạc.
Giai điệu đã có thể nghe rõ hơn, thấp thoáng giữa tạp âm kia là giọng hát một cô gái.
Hình như là ở quán bar. Không, không phải hình như. Mặt Mạc Tang bỗng biến sắc, cô bỏ dĩa xuống, nghe giọng mình trong quán bar thuở trước, bất động hồi lâu.
Hồi ở Zurich, Mạc Tang nếm cảm giác thất tình khi bị K từ chối, cô uống say mềm rồi lang thang đầu đường cuối phố.
Con đường tới khu phố cổ là nơi cô thường lui tới nhất, đêm nào cũng tới quán bar đó hát hò. Thính giả của cô chẳng bao giờ cố định, từ lữ khách ghé qua, du dân thất nghiệp, đến kẻ thất tình mượn rượu giải sầu… hạng người nào cũng có. Chỉ riêng cô luôn hát duy nhất bài đó, hát tới khi ở dưới không còn ai, sau đó nốc rượu đến say mềm, loạng choạng bước về. Đó là quãng thời gian cô sống bê tha nhất.
Giờ đây, Mạc Tang đứng bên bàn ăn, miễn cưỡng nở nụ cười không quá khó coi, chất vấn Đường Tụng: “Làm sao anh có bản ghi âm?”
“Unintended, anh cũng thích bài này.” Anh giơ ly rượu tỏ ý mời cô uống. Nhưng Mạc Tang bỗng nổi giận, chạy lại nắm cổ áo anh, hỏi: “Tôi hỏi anh! Làm thế nào anh có bản ghi âm!”
“Anh từng nghe em hát, đường Niederdorf, số 581, hôm anh tới người đông nghịt, vừa hỗn độn vừa nhếch nhác. Thực ra anh không thích lắm.” Bệnh ưa sạch sẽ của Đường Tụng tái phát khi nhớ lại cảnh hỗn độn ở quán bar. Khắp nơi đều là mùi cồn nồng nặc và mùi hôi của những loại thuốc lá kém chất lượng. Anh khẽ chau mày, thể hiện sự không tán thành, sau đó nghĩ trong giây lát rồi nói: “Nhưng vì thấy em hát hay nên cũng đáng.”
Mạc Tang đăm đăm nhìn anh, từ từ thả tay. Theo thói quen, Đường Tụng vỗ lên vai cô, “Anh thấy hay nên thu âm, bây giờ nhớ lại ngày xưa một chút, em không vui sao?”
Mạc Tang lắc đầu như điên dại, bịt lấy mặt, lùi xuống cạnh bàn. Rồi cô bịt cả hai tai, cho thấy không thể chịu đựng thêm được nữa, “Dừng lại, đừng phát nữa! Tôi không muốn nghe.”
“Được.” Đường Tụng ra ngoài yêu cầu tắt nhạc, trở lại thì thấy mặt Mạc Tang đang cố gắng che giấu biểu cảm. Cô làm như không có chuyện gì, ngồi bên bàn cúi gằm ăn.
Quả nhiên nhân viên phục vụ mang món Fondue nổi tiếng, nhưng cô ăn mà không thấy vị gì. Đường Tụng ngồi đối diện, ngón tay đan vào nhau, chăm chú nhìn cô. Hai người im lặng một hồi lâu. Không có sự che đậy của tiếng nhạc, những cảm xúc sâu kín nhất chẳng còn chỗ ẩn mình. Cuối cùng Mạc Tang mở lời trước, cô dằn dao dĩa xuống, nhìn anh, hỏi: “Rốt cục anh muốn nói gì?”
Cô như con mèo đùng đùng giận dữ vì bị vạch vết thương, nhưng đó cũng là lúc yếu ớt nhất, không thể chịu đựng thêm một chút va chạm nào.
Đường Tụng chống cằm, chăm chú nhìn cô, bỗng nở nụ cười nhưng đôi mắt buồn bã, “Đến bao giờ em mới thôi hiếu thắng? Thừa nhận sợ hãi với em khó đến thế sao?”
Giọng Mạc Tang run run nhưng vẫn nhìn anh nói kiên quyết: “Tôi không sợ hãi, chỉ không muốn đối mặt với những chuyện đó. Anh mới chỉ nghe tôi hát, vậy anh có biết chuyện gì đã xảy ra trong quán bar đó? Tôi bị người ta hãm hại suýt mất mạng. Anh biết được bao nhiêu? Mang quá khứ của người khác ra làm trò đùa anh thấy vui lắm sao?”
Mạc Tang nói gằn từng câu từng chữ, thấy Đường Tụng đứng dậy với khăn ăn đi về phía mình, mới nhận ra nước mắt đang tuôn trào. Cô né tránh bàn tay anh, “Không sao cả, tôi quên những chuyện đó rồi, mà anh lại…”, cô nghẹn ngào tới mất giọng.
Đường Tụng đắp khăn ăn lên mắt Mạc Tang, cô không biết phải làm thế nào, nhắm mắt lại, nắm chặt bàn tay Đường Tụng. “Đường Tụng, anh đừng hỏi nữa có được không, đừng đi tìm quá khứ của tôi, đừng khiến tôi…”
Vốn nghĩ rằng nói ra sẽ không sao nhưng Mạc Tang bỗng nhận ra cô lo sợ Đường tụng biết. Trước đây cô chưa từng nghĩ về quá khứ, bởi vì không để mắt tới người nào. Còn bây giờ, cô đã thua. Bắt đầu từ giây phút hôn mê ở sơn trang Tử Kim, cô hoàn toàn không thể khống chế được cảm xúc.
Cơn mưa tí tách rơi rất lâu, thấm vào từng hình ảnh nhỏ bé tinh vi nhất, từ đây cuộc sống như bị nứt ra một khe hổng để rồi sau đó, tất cả đổ ập về phía anh.
Cho dù cô chỉ là một con dế mèn không thuốc cứu chữa, sau khi chết, lên thiên đường hay xuống địa ngục cũng chẳng liên quan gì tới anh. Nhưng giờ đây, trước mặt Đường Tụng, cô thậm chí không thể ngăn được nước mắt. Phụ nữ thường thích tạo cho mình lớp vỏ ngụy trang. Cô khôn ngoan là thế, vậy mà cuối cùng lại dễ dàng trở nên ngốc nghếch vì một người.
Trong những đêm mất ngủ, cùng tựa vào nhau, Daisy từng lơ đễnh nhìn xa, nói với Mạc Tang: “Tớ ngưỡng mộ cậu còn có tình yêu, còn có thể khóc như một kẻ ngốc.”
Hóa ra cô thật sự còn có thể khóc.
Đường Tụng kéo cô lại gần, “Xin lỗi, anh không nghĩ là em sẽ như thế này, anh sai rồi.” Anh quỳ xuống, buông tay cô, Mạc Tang chỉ trân trân nhìn anh.
Đường Tụng kiên nhẫn lau khô từng vệt nước mắt trên mặt cô, nhẹ nhàng nói: “Đừng khóc nữa, lớn thế này rồi. Anh nhớ khi đó em đứng trên sân khấu vừa hát vừa khóc, nhìn qua cũng biết đó là sự ngốc nghếch khi thất tình. Lúc đó anh nghĩ, em chỉ mười mấy tuổi.”
Mạc Tang lắc đầu, bật cười vì câu đùa đó, “Sao mà thế được, lúc đó tôi đã hai mươi tuổi.”
Anh nghĩ trong giây lát rồi nói: “Không thay đổi chút nào, lúc đó em cũng dữ dội như thế này. Một cô gái mà chạy tới nơi như thế hát hò, uống rượu đến không còn biết trời đất gì nữa.”
Cô cúi đầu, không nói gì thêm. Đường Tụng giữ lấy khuôn mặt cô, ngón tay từ từ vuốt qua khóe mắt, anh nói: “Đồng ý với anh nhé, sống cùng anh được không?”
Mạc Tang vẫn cúi đầu, một lúc lâu sau, cô thở dài như đã cho qua điều gì, ngẩng mặt nhìn thẳng vào đôi mắt anh, lấy lại thần thái của một con mèo. Cô nghiêng nghiêng đầu thăm dò, mắt còn đỏ nhưng vẫn toát lên sự kiêu ngạo rất riêng. Cô nói: “Chỉ vì anh từng nghe tôi hát?”
Đường Tụng cười, vỗ vỗ mái đầu cô, bảo: “Vì anh còn có thể gặp lại em.”
“Chẳng phải anh không tin vào số mệnh sao?”
Đường Tụng lắc đầu, vẻ mặt chưa bao giờ nghiêm túc đến thế, anh nhìn cô nói: “Dù xảy ra chuyện gì, mãi mãi không được từ bỏ cuộc sống.” Dường như sợ cô không tin, anh nói tiếp: “Anh cũng từng mắc sai lầm đến nỗi để mất cô ấy, tới khi anh muốn tìm lại bù đắp thì mọi thứ đã muộn. Sau sự lẳng lặng ra đi của anh hôm đó, người ta bảo cô ấy đã qua đời.”
Mạc Tang đưa tay ôm Đường Tụng, tựa đầu lên vai anh, thấy sống mũi cay cay. Cô hỏi nhẹ: “Là mẹ của Đường Đường ư?”
Anh gật đầu, hôn lên mái tóc dài của cô, “Sau chuyện đó, anh hiểu một điều, đừng thề hẹn ngày mai. Mạc Tang em phải biết rằng quá khứ đã qua, chẳng ai đoán được tương lai. Chúng ta chỉ có thể lựa chọn hiện tại.”
Đường Tụng thấy khóe mắt Mạc Tang lại ngấn nước, mỉm cười ôm chặt cô, “Vì thế, ngay bây giờ hãy đồng ý với anh.”
Mạc Tang định nói điều gì, bỗng nhiên cửa kính trong gian phòng bị ngoại lực lớn làm vỡ nát. Mặt cô biến sắc. Theo bản năng, cô kéo tay Đường Tụng trốn về phía sau, hai người ngã xuống, cửa kính vỡ tan tành vương khắp nền nhà.
Liền đó, đạn bắn tới tấp, cay nghiệt nghiền vỡ mọi tình cảm ấm áp. Bàn ăn trở thành một bãi hỗn độn.
Mạc Tang rút súng, Đường Tụng vội nhấn tay cô xuống cùng dựa vào chiếc bàn đổ nghiêng. Anh ra dấu im lặng, Mạc Tang ló mặt quan sát ngoài cửa sổ, nói nhỏ: “Nhà hàng này xoay tới vị trí này rồi, phía Bắc có tòa nhà cao, có thể có tay súng đã đợi nó xoay tới góc này… Hắn muốn giết tôi.”
Đường Tụng nhìm chằm chằm quần áo mình, thở dài, chai rượu vang rơi vỡ dưới nền nhà, rượu dính vào quần áo anh. Mọi nơ-ron thần kinh của Mạc Tang đều trở nên căng thẳng, cô không có thời giam để lo chuyện sạch sẽ cùng Đường Tụng. Cô kéo anh, chỉ về phía cửa ra vào, phân tích: “Chúng có thể bắn tỉa bất cứ lúc nào, chúng ta buộc phải xông ra.”
Đường Tụng nhìn ra cửa sổ rồi bảo “ừ”, sau đó hai người lấy bàn làm bia đỡ, từng bước di chuyển. Quả nhiên bên ngoài có kẻ không ngừng nổ súng, đạn xuyên không trung ập tới, toàn bộ nhà hàng chỉ còn lại tiếng kêu thét hỗn loạn.
Đường Tụng mở cửa, đưa mắt nhìn quanh, lập tức đẩy Mạc Tang sang một bên, che chắn cho cô. Có sát thủ trà trộn vào trong nhà hàng, hai người vừa bước ra đã bị tập kích, tiếng súng dội lên không ngớt.
Mạc Tang không ngờ lần này K thậm chí không tha cả những người trong nhà hàng, cử nhiều người đến, cạn tàu ráo máng quyết giết nhầm còn hơn bỏ sót. Cô bỗng chốc hốt hoảng, cố thoát ra khỏi vòng tay Đường Tụng, la lên: “Đường Tụng! Đây không phải lúc đùa giỡn, thả tôi ra!”
Đường Tụng rùng mình khi bị Mạc Tang đẩy mạnh. Cô giơ súng bắn trúng hai tên, không còn thời gian để nói nhiều, kéo Đường Tụng chạy về phía thang máy, cảnh cáo anh: “Đừng đóng vở anh hùng cứu mỹ nhân với tôi, anh chưa từng thấy tình huống này, muốn sống thì nghe lời tôi.” Cô liên hồi nhấn nút trên thang máy, còn Đường Tụng vẫn không thể hiện biểu cảm gì. Anh quay đầu nhìn sát thủ đang đuổi theo, kéo cô chạy xuống theo đường cửa thoát hiểm. Mạc Tang cần súng chạy phía sau, thấy anh vừa bước vừa rút điện thoại ấn số, đeo tai nghe rồi nói: “Ở Loan Đình, mau đưa người tới đây.”
“Không kịp đợi người tới đâu, K dám nổ súng trong nội thành, chắc chắn đã nhận được sự đồng ý ngầm của cấp trên. Anh ta cậy có thế, kiên quyết muốn trừ khử tôi, chúng ta phải lập tức rời khỏi đây.” Mạc Tang nói rõ tình hình, ngay lúc đó nghe thấy tiếng súng từ tầng trên vọng xuống. Tay vịn cầu thang tóe lửa, có kẻ đã đạp cửa xông vào đuổi theo mục tiêu. Cầu thang ngoằn ngoèo, không gian chật hẹp. Với khoảng cách hai, ba tầng, đôi bên bắn nhau qua khoảng trống từ thanh vịn cầu thang, dường như đều đang đùa với mạng sống.
Mạc Tang bắn vài phát qua khe hở nhưng vô ích, đành kéo cánh tay Đường Tụng thúc giục: “Chạy nhanh!”
Nhưng anh lại đưa mắt nhìn khẩu súng của cô, vẫn giữ được bình tĩnh nói: “Em chạy xuống trước đi, đưa súng cho anh.”
Mạc Tang suýt ngất vì tức giận, đang bị truy sát chứ không phải đóng phim. Cô giận dữ hét: “Anh điên à?”
Khoảng cách giữa hai người họ rất gần, Đường Tụng nắm chặt cổ tay Mạc Tang, chỉ khẽ bóp khiến cô buộc phải lùi về phía sau, còn tay kia, anh nắm ngón tay cô, dễ dàng lấy được khẩu súng. Sau đó, theo quán tính, anh đẩy cô ra, “Đi mau.”
“Anh…” Mạc Tang gần như phát sợ vì động tác bất ngờ và mau lẹ của Đường Tụng. Trong chớp mắt, anh khiến cô không còn khả năng đáp trả, thậm chí mất cả vũ khí. Hình ảnh nhìn trộm ngày bé lóe lên trong đầu cô. K từng tập trung những đứa trẻ mà hắn mua về để đưa đi huấn luyện, cô trốn ở gần nhà máy quân đội bí mật đào tạo, trông thấy những người đàn ông trong quân đội đặc chủng.
Mạc Tang nhớ mang máng, những người đàn ông đó cũng có động tác ra đòn gần như vậy. Chỉ có điều… Người như Đường Tụng…. Nếu không phải vì anh khống chế được tay cô, có đánh chết cô cũng không tin chuyện đào tạo đó có liên quan tới anh.
“Anh từng được huấn luyện đặc chủng?” Cô chạy vài bước, ném băng đạn cho Đường Tụng. Anh không trả lời, nhanh chóng nạp đạn, giơ súng lên rồi nghiêng người tựa lên tay vị cầu thang, liên tiếp bắn ba phát rồi thu tay lại một cách gọn ghẽ. Sau đó Đường Tụng nhìn Mạc Tang hỏi: “À, em vừa nói gì?”
Tầng trên không còn tiếng súng, chỉ có tiếng cơ thể đang lăn xuống, phát ra tiếng bồm bộp.
Mạc Tang miêu tả lại động tác rất chuẩn xác của Đường Tụng lúc nãy, “Tôi hỏi anh từng được huấn luyện…”, đang nói dở, mắt cô bỗng lóe lên, vội nắm tay Đường Tụng nhìn dấu vết lạ bên phải áo sơi mi của anh, “Đường Tụng! Anh bị thương rồi à?”
Đường Tụng chán nản chau mày, lắc đầu nói: “Anh thích rượu vang.. nhưng ghét bị nó dính lên người, nó vấy lên khắp quần áo... muốn thay quần áo quá.” Nói rồi, anh lại đẩy cô bước lên trước mình, hai người vội vã chạy xuống. Quả nhiên Mạc Tang ngửi thấy mùi rượu vang, thở phào nhẹ nhõm, nói: “Anh chú ý phía sau, chúng ta ra nhà để xe, có kẻ bắn tỉa, không lên xe thì không thoát nổi.”
Thời gian gấp gáp mà họ lại ở độ cao hai mươi tầng, chạy xuống tầng mười, Đường Tụng dừng lại xem xét xung quanh. Nhận ra không còn kẻ nào đuổi theo, anh quả quyết bấm thang máy đi thẳng xuống khu để xe dưới tầng hầm. Mạc Tang thấy trong thang máy cũng không có dấu hiệu khác thường, nghĩ ngợi trong giây lát, nói: “Khu để xe chắc chắn còn người, đạn của tôi không nhiều.”
Trong tình huống nguy hiểm như vậy, Đường Tụng vẫn không biểu lộ gì, chỉ khó chịu vì những vệt rượu vang trên quần áo. Mạc Tang ngán ngẩm vì bệnh ưa sạch sẽ của Đường Tụng, quả nhiên bệnh thiếu gia nổi lên thì khó hầu hạ, lúc bực bội trông rất buồn cười. Cô đành nhìn những con số báo tầng trong thang máy, buông một câu: “Cầu cho anh còn có cơ hội được thay quần áo.”
Đường Tụng cười, vỗ vỗ vào tay Mạc Tang xoa dịu tâm trạng của cô, “Đương nhiên, chắc anh sẽ không chết khi mặc quần áo bẩn.” Cùng lúc đó, cửa thang máy hé mở, chưa đầy một giây, mũi súng đen ngòm lướt qua khe cửa. Đường Tụng chưa dứt lời mà tay đã đưa lên, bắn ngã kẻ cầm súng trong khi thang máy còn chưa mở hết.
Anh kéo Mạc Tang men theo vách tường chạy lên phía trước, mượn dãy ô tô đậu san sát yểm hộ. Mạc Tang bình tĩnh, lắng tai nghe, “Có lẽ là… bốn tên.”
Anh nhè nhẹ đưa súng lên, hỏi cô bằng ánh mắt. Mạc Tang hiểu ý, mấp máy môi: “Còn bốn phát nữa.”
Đường Tụng dường như thở phào khi hiểu ý cô, đứng thẳng lên, để lộ vị trí của mình. Mạc Tang hoảng hốt nhấn cánh tay anh xuống, nhưng không kịp, chỉ thấy anh đứng thẳng, cười cười nói: “Thế là đủ.”
Bốn phát súng vang lên. Mạc Tang sững người khi nhìn thấy bốn tên ở bốn hướng khác nhau. Chúng còn đang đứng một chỗ dè dặt xác định vị trí của họ, giờ đã đổ gục.
Tiếng động cơ xe vang lên đâu đây, cả hai không biết hướng đi nào đang bị tắc đường, Đường Tụng mở khóa xe, “Lên nhanh.”
Mạc Tang mau chóng chạy tới, chặn lại cửa xe, chỉ sang bên khác nói: “Coi như anh thắng nhưng đừng thi chạy trốn với tôi. Việc này anh tuyệt đối không đọ được, tôi đã chạy trốn ba năm… Để tôi lái.”
“Cái này thì đúng.” Đường Tụng điềm tĩnh gật đầu. Kinh nghiệm nào anh cũng có, trừ việc chạy trốn. Anh không giành với cô nữa, ngồi vào vị trí ghế phụ.
Xe vụt thẳng lên đường, quả nhiên gây chú ý cho tay bắn tỉa trên tầng. Phạm vi một cây số không an toàn, may là Mạc Tang rõ cách thức của đối phương - từng là người một phe với cô. Cô rẽ ngược rẽ xuôi rất thuần thục, cuối cùng thoát khỏi tầm ngắm của đối phương.
Đường Tụng mở cửa sổ xe, hít một hơi sâu, khẽ chau mày, đưa tay ra phía lưng.
Mạc Tang liếc nhìn khi lái xe, biết anh còn thấp thỏm không yên vì bộ quần áo bẩn. Cô cười nói: “Được rồi, anh có cơ hội thay quần áo. Nhưng…”, cô đập lên chiếc vô lăng, “Anh bị lộ rồi, K biết tôi ở bên anh.”
Nhà họ Đường dù là chỗ dựa vững chắc thế nào, cũng là những người ở nơi sáng.
Để đề phòng bất ngờ xảy đến, Mạc Tang quyết định đi vòng một đường dài. Cô vừa lái xe ra con đường ngoài vừa nghĩ, hành tung của K bí ẩn, những gián điệp như họ đều có phương thức hoạt động riêng, một người công khai xuất hiện còn một người nấp trong bóng tối. Lần này Đường Tụng gây phiền phức lớn cho gia đình. Còn nữa… K dám liều lĩnh nổ súng trong thành phố, nhất định không chịu trắng tay. Anh ta đã quyết bắt cô phải chết nên mới điều động nhiều người như vậy, thật sự không còn vương chút tình.
Mạc Tang còn sống ngày nào, K ăn ngủ không yên ngày đó.
Con đường cao tốc này nối Diệp Thành và thi trấn nhỏ lân cận, chạy xuyên suốt đoạn đường gần như không có xe nào khác. Mạc Tang lái được một quãng chưa xa, mưa lại lất phất trên lớp kính.
Đường Tụng bình lặng ngồi bên cô, nghĩ gì đó rồi cúi đầu tìm kiếm, cất tiếng hỏi: “Chạy lâu vậy rồi, em khát không? Anh nhớ ở đây có chai nước.”
Mạc Tang trừng mắt nhìn anh, “Chúng ta đang chạy trốn, không phải đi du lịch.”
“Giống nhau cả.”
Cô chẳng buồn giỡn với anh, nhưng đã dần thả lỏng hơn. Khi bình tĩnh lại, Mạc Tang nhớ tới điều gì Đường Tụng nói ban nãy. Đó có được gọi là thổ lộ? Đáng tiếc cô không có thời gian trả lời.
Chỉ thiếu một giây. Giờ đây trong đêm yên tĩnh, khi vừa trải qua chặng đường thoát thân, hai người im lặng. Chẳng ai dám tiếp tục nói hết câu chuyện vừa rồi.
“Mạc Tang…”, vẫn là Đường Tụng mở lời trước, đúng lúc này, điện thoại của cô đổ chuông. Liếc mắt nhìn thấy số của Daisy, cô ra hiệu Đường Tụng đợi một chút.
“K nói anh ta đã đi tìm cậu, bảo tớ gọi điện nói… nói anh ta sẽ đưa cậu về nhà. Dù cậu ở đâu anh ta cũng sẽ đi tìm.” Giọng của Daisy đầy vẻ lo lắng, cô ngừng một lúc rồi hỏi nhỏ: “Mạc Tang thân yêu, nghe tớ nói, có phải cậu quay lưng với K? Lúc nãy anh ta hơi giận dữ.”
Tay Mạc Tang nắm chặt vô lăng, dùng lực dần mạnh hơn, cô cố gắng trấn tĩnh, kìm giọng nói: “Không sao, anh ta chắc còn như kẻ mơ giữa ban ngày, tớ không muốn gặp anh ta.”
Daisy hết cách, “Sao cậu còn nóng giận chứ? Mạc Tang…” Daisy dừng lại một chút, giọng trở nên nghiêm túc khác thường khi khuyên nhủ: “Tớ không biết tại sao cậu phải ra đi. Nhưng Mạc Tang thân yêu, cậu biết đấy, những kẻ như chúng ta biết quá nhiều thông tin tình báo. Trừ phi chết, không thể rời bỏ.”
Trừ phi chết.
Mạc Tang nhắm mắt, bất ngờ tắt cuộc hội thoại, tập trung tăng tốc. Cô điên cuồng lái xe, tính năng của chiếc Maybach vượt sức tưởng tượng, như bay lên trong làn mưa giữa đêm tối. Hành ộcủa cô nguy hiểm và là sự phóng túng cận kề cái chết.
Đường Tụng nắm tay Mạc Tang, hơi ấm từ lòng bàn tay anh khiến các ngón tay đang nắm chặt vô lăng của cô dần thả lỏng.
Anh hỏi: “Ai gọi tới vậy?”
“Không có gì.”
Mạc Tang nhìn thẳng vào con đường tối đen vắng vẻ phía trước cùng những ngọn đèn lướt qua, từ từ giảm tốc độ. Cô biết có những chuyện không thể trốn tránh.
Đường Tụng nói đúng, cô không thể cứ mãi sống vì quá khứ, nhưng cô còn một món nợ chưa hỏi rõ ràng, cũng chưa đòi được. Chạy trốn không những hủy hoại bản thân mà còn liên lụy người khác. Sự việc hôm nay là một bài học. Sai lầm của cô nhưng có thể sẽ gây ra những rắc rối, những nguy hiểm vô cùng vô tận cho tương lai của Đường Tụng.
Mạc Tang bấm nút ở hệ thống audio trên ô tô. Kênh nhạc đang phát ca khúc tiếng Anh Just One Last Dance, mọi thứ đều thật trùng khớp.
Mạc Tang nhìn bóng dáng Đường Tụng, trong màn đêm, anh thật sự khiến người khác an lòng. Cô bỗng nhấn phanh, xe lập tức dừng vào làn đường ưu tiên. Ánh đèn hắt vào, cô kề gần anh hơn, dường như chợt nghĩ ra điều gì, vòng tay ra sau cổ anh, chủ động kéo người anh lại.
Đường Tụng đưa tay ôm cô, “Em vẫn chưa trả lời anh.”
Một giọng ca diễm lệ. Mạc Tang có chút hưng phấn, ấn mạnh Đường Tụng xuống ghế, nhoài người hôn anh, không để anh nói thêm gì. Ngoài kia mưa vẫn rơi, bên trong lớp kính xe, không khí trở nên ấm nóng hơn.
Mái tóc đỏ xõa lên gương mặt Đường Tụng, như một sự khêu gợi vô tình.
Tiếng hát vọng ra từ radio: “Just one last dance, before we say goodbye…”
Bàn tay lạnh ngắt của Mạc Tang vuốt ve sau cổ Đường Tụng. Anh hơi bất ngờ, cắn môi cô, thầm thì: “Trả lời anh, Mạc Tang.”
Ngón tay cô khẽ cử động. trong bóng đêm, chiếc nhẫn mắt mèo bất ly thân phát ra ánh sáng lạnh lẽo. Cô ôm chặt Đường Tụng, môi áp sát vào phần da lành lạnh phía sau tai anh, nhẹ nói: “… Tạm biệt.”
Mũi kim nhọn trên chiếc nhẫn đâm vào da Đường Tụng, anh lập tức vặn tay cô, nhưng tất cả đã quá muộn.
Anh nên sớm biết rằng, Mạc Tang là người phụ nữ nguy hiểm, chỉ một khắc mê đắm mất kiểm soát cũng đủ khiến anh chết thảm.
Người trong cuộc u mê thì phải gánh hậu quả, từ nhỏ anh đã hiểu điều này nhưng vẫn chẳng thể thoát ra, cứ đắm chìm trong đó.
Cảm giác tê liệt đến rất nhanh, màn đêm khiến lòng người rối như tơ vò. Đường Tụng mất hết sức lực, tựa vào ghế, tiếc nuối vì không được nhấm nháp dư vị của nụ hôn.
Mạc Tang hôn anh thật sâu, đưa tay mở cánh cửa phía Đường Tụng ngồi. Mưa ngoài kia theo gió hắt vào, mái tóc đỏ của cô bị thổi tung. Lận đận là kiếp số mà Mạc Tang mãi mãi không thoát nổi.
“Mục tiêu của K là em, không phải anh.” Mạc Tang cố kìm nén cảm xúc nhưng ngón tay run lên. Cô làm ra vẻ bình tĩnh song khi nói câu đó, giọng rất gượng gạo. Thấy Đường Tụng không còn khả năng phản kháng, cô rút điện thoại trong túi anh, nhắn một vài chữ cho Lục Viễn Kha rồi nhét lại chỗ cũ. Sau đó, cô vỗ vỗ lên tay Đường Tụng như đang an ủi, “Bạn anh sẽ sớm tìm ra anh thôi.”
Khi con mèo tuyệt tình, mức độ làm tổn thương người khác vượt quá sức tưởng tượng.
Bài hát đó vẫn vang lên. Lúc họ gặp nhau cũng như thế này, hôm đó Diệp Thành cũng mưa, khắp nơi đều có mùi tanh tanh.
Mạc Tang mím môi, cố không nhìn vào mắt Đường Tụng. Cô nhấc vai anh, cửa đã mở sẵn. Nhắm mắt lại, cô dứt khoát đẩy anh xuống.
“When we sway and turn round and round and round, it’s like the first time…”
Mạc Tang tuyệt tình đóng cửa, ngồi về chỗ ghế lái, đầu không ngoảnh lại. Mưa mỗi lúc một lớn. Khoảnh khắc đẩy Đường Tụng xuống, bài hát kia đang ở đoạn cao trào, cô nói: “Em yêu anh.”
Giọng cô quá nhỏ nên bị tiếng mưa át mất.
Nhưng thế đã đủ, đó chính là câu trả lời.
Mạc Tang khởi động máy, phóng xe về phía trước.
Tạm biệt, nhưng em yêu anh.