Tiểu Công Chúa Đáng Yêu

Chương 41


Chương trước Chương tiếp

_ Thui chị nghỉ đi, em qua phòng anh heo

Nó lê những bước chân nặng nhọc vào phòng, rồi dùng chân đá mạnh khép cửa phòng

Định đi tắm cho nhẹ người nhưng chợt nhớ hok mang theo quần áo sang .

_ Thôi thì mặc tạm đồ của anh heo dzị _ nó chẹp miệng rùi bước tới tủ đồ Chọn bộ đồ có vẻ nhỏ nhất, nó bước vô nhà tắm, hơi nước ấm phả vào mặt khiến nó cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mệt mỏi, nó thiếp đi trong bồn tắm

_Nguyên, em có trong đó không_ Nó lờ mờ nghe được tiếng ai đó gọi mình

Tiếng gõ cửa mạnh và dồn dập kèm theo tiếng réo làm nó tỉnh hẳn, bây giờ nó mới biết mình ngủ quên trong bồn tắm , nó vội tắm rửa qua loa rồi mặc nhanh quần áo chạy ra mở cửa

_ Chị gọi em hả_ Nó hỏi tỉnh bơ

_ Uhm , sao gọi mãi em mới chịu ra vây hả, làm chị đau tay muốn chết luôn ne`

_ Hi hi em đi tắm, chị kêu sao mở cửa được

_ Tắm gì mà lâu dzị cả tiếng trước chị kêu em hok trả lời chị tưởng là em đi tắm lúc đó

_ Dạ lúc đó chắc em đang ngủ_ thui xuống ăn cơm đi chị

Nó nhanh chân chạy xuống trước định phụ cô Ba don cơm nhưng mọi thứ đều tươm tất cả rồi

_ Xin lỗi cô Ba con ngủ quên mất_ nó gãi đầu hối lỗi

_ Còn phần con đó, lát rửa chén đi ha_ cô Ba cười hiền

_ Yes, madam_ Nó giơ tay ngang trán

_ Ha ha ha, con mặc đồ của thằng Huy hả, định nhát ma cô hả_ cô ba đưa tay vuốt ngực vừa cười ha hả

Nó nhìn lại mình, ôi chúa ơi ! trông chẳng khác nào một người tí hon cả. Áo thì rộng thùng thình, quần thì dài quét đất nó thầm nghĩ _ may quá, lúc nãy chạy nhanh như dzị may mà hok vướng phải cái jì , hok thì tiu đời lun oi`. Ông heo đúng là người khổng lồ

_ Dạ, dễ thương đúng hok cô ? nó cười toe

_ Có mà dễ sợ thì có_ Cô Ba dí tay vào trán mắng yêu nó

_ Thui ăn cơm nào_ Nguyệt Hương giục

_ Ôi ngon quá, lâu lắm rồi con mới đc ăm món cô Ba nấu_ Ngon quá cô ba ơi

Nó ra sức ngấu nghiến những món ăn có trên bàn, và luôn miệng khen ngon . nguyệt Hương quá bất ngờ trước cách ăn uống của nó, cô ngồi im không động đậy nhìn nó ăn ngon miệng

_ Chị sao dzị ? sao hok ăn đi, nhìn em làm jì_ Nó ngước mặt lên hỏi, miệng vẫn nhai và tay thì đang ra sức với lấy viên thịt chiên giòn

Cô Ba vẫn là người hiểu chuyện nhất, cô nhẹ nhàng :

_ Nguyên, ăn từ từ thôi nào, cô không có thuốc chữa nghẹn đâu

_ Hương nữa, ăn đi con_ không cần cung cách, ý tứ jì đâu

Nguyệt Hương chưa bao giờ ăn như vậy, mặc dù có lúc cuộc sống không mấy tốt đẹp, cô từng bị cha bỏ đói, nhưng chưa bao giờ cô dám phá vỡ cung cách cư xử, giao tiếp của giới thượng lưu. Thật sự trong Nguyên có quá nhiều điều bất ngờ mà cô chưa dám nghĩ tới.

_ Thìa, dĩa đầy đủ sao hok dùng mà lại bốc bằng tay hả Nguyên_ N.Hương nghiêm mặt hỏi, một chút jì đó ko hài lòng

_ Không sao đâu, ông nội đâu có đây, ăn thía này mới ngon chứ_ chị hok ăn lát heets ráng chịu đói nha

_ ăn thoải mái đi con, hok ai nhìn ngó gì đâu mà lo,con bé này ăn lẹ lắm đó_ hok mún đói tới chiều thì ăn đi con

Không hiểu suy nghĩ thế nào N.Hương cũng buông thìa dĩa xuống , dùng tay bốc ăn ngon lành

_ Ế con tôm đó của em mà, em xí trước rùi nhá_ Nó đang nhai mà vẫn cố giữ khi thấy Nguyệt hương lấy con tôm cuối cùng trong đĩa

_ Hả, con này của em hả, giấy tờ sở hữu đâu_ N.Hương nói xong, ngửa cổ ném ngay con tôm vào mồm trước con mắt ấm ức của nó_ ha ha kì này lại có người dành ăn với nó rồi

Bất chợt nó lại nhớ tới hắn. Không biết tên Đại Phong chết tiệt giờ này đang làm jì nhỉ

_Chắc cũng đang ăn cơm, hứ hok có mình dành ăn chắc hắn vui lắm_ Nó vừa ăn vừa lẩm bẩm

_ Em nói jì Nguyên chị nghe hok rõ

_ Dạ hok có jì, em đang tính xem chiều đi đâu

_ Uhm

Nó thấy có jì đó nhơ nhớ tới hắn, _hok có ai tranh giành với mình chán thật, hok có ai đứng bên hót líu lo lúc nó rửa chén, giá mà hắn có ở đây, chợt có cái jì đó cay cay nơi sống mũi_ nó thầm nghĩ, xong lại gạt ngay_ không, sao mình lại nhớ hắn chứ, hắn ám mình nhiều quá thôi, dẹp !dẹp ngay những ý nghĩ vớ vẩn

Cuối cùng thì cũng giải quyết được vấn đề “bụng dạ”. Nó nhanh chân léo lên phòng mình mở tủ đò lấy đại một bộ rồi chạy qua phòng huy heo

Thay bộ đồ của mình, nó cảm thấy thật thoải mái, thật tuyệt để đi dạo phố. Nó bước chầm chậm xuống phòng khách, hok có ai. N. Hương đã về phòng , hình như đã ngủ rồi, thôi thì mình mình đi vậy_ nó chẹp miệng rồi tung tăng bước ra ngoài

Gió rít lên từng tiếng bên tai, hơi lạnh táp vào mặt nó, quấn thêm chiếc khăn vào cổ, đội 1 chiếc mũ len xám , xỏ tay vào túi quần, nó nhẹ nhàng bước đi trông như một thằng đàn ông làm mí cô nàng đi đường ai cũng ngoái đầu lại suýt đâm vào gốc sấu.

Đã lâu lắm rồi nó mới lại được dạo bước trên con đường này,

_ Lạnh quá, nó khẽ kêu lên _ dường như mùa đông này HÀ Nội lạnh hơn thì phải

Không hiểu mùa đông này Hà Nội lạnh hơn hay nó chịu lạnh kém hơn, phải chăng nó đã quen với nắng, quên mất gió_ quen với phương nam ấm áp. Hay tại trái tim hắn ở đó, nó cô đơn nên thấy lạnh

_ Với thân hình khổng lồ của hắn, ôm mình chắc ấm lắm nhỉ_ Nó buột miệng nói ra trong vô thức và mỉm cười thích thú_ rồi lại giật mình xua đuổi

Một mình lặng lẽ bước đi trên con đường vắng, chợt rùng mình khi đạp lên chiếc lá khô. Nó quyết định đến siêu thị mua quà cho mọi người _ dẫu sao thì cũng chỉ còn vài ngày nữa thôi, vui lên nào _ nó tự nhủ với lòng mình

Rồi lại thấy một cô bé tinh nghịch nhảy chân sáo trên đường đầy lá bay

_ Một chiếc áo dạ cho mẹ nè_ nó hí hửng cầm chiếc áo dạ lông trắng ở cổ lên ướm thử

_ Gói lại giùm tôi

_ Đôi giầy thể thao cho ba nữa _ dạo này ba còn bệ vệ hok nhỉ, nếu thế phải bắt ba chạy bộ thôi_ nó lẩm bẩm trong miệng

Nó chọn cho ông nó một chiếc áo sơ mi màu tro và một chiếc cà vạt màu đỏ tươi trông khá trẻ trung, ông chắc chắn sẽ không mặc đâu nhưng kệ_ nó thích_ nhất định nó sẽ làm nũng cho ông mặc thì thôi_ ai bảo ông không thể chứ

Thế đấy, nó thật trẻ con

Nó gật đầu ưng ý trước đôi gang tay da đen định mua cho Huy heo_ lão này tha hồ đua xe hok sợ lạnh_ kèm theo một đôi tai thỏ màu đen nốt

Đập vào mắt nó là 2 bộ mũ đôi, kiểu dáng tương đối giống nhau nhưng có 2 màu hồng và xanh lá.Nhìn thì ai cũng biết là cặp mũ dành cho tình nhân, một trong nhưng trang phục sốt nhất mùa giáng sinh này. Nó gật gù rồi quyết định chọn tặng cặp mũ hồng cho đôi Hạnh- Bảo còn đôi màu xanh lá cho Trân và Nhật

Không phải là người quá kĩ tính, nó nhanh chóng chọn được quà cho gia đình và bạn bè của nó, nhưng lại không biết nên chọn jì để tặng cho hắn. Nó vòng qua tất cả các shop hàng trong siêu thị mà vẫn không lựa được thứ jì ưng ý. Nếu như là trước đây nó sẽ chọn đại một thứ jì đó, nó là người vô tư mà! nhưng giờ đây nó lại không thể làm thế, nó muốn hắn thực sự hạnh phúc khi nhận được món quà. Dẫu sao thì cũng sắp đi rồi, coi như một món quà để cảm ơn_ Nó tự phủ nhận lòng mình bằng những suy nghĩ ngớ ngẩn nhất có thể.

Gom tất cả đồ đã mua được đem ra quầy thu ngân, nó nhanh chóng trả tiền rồi định nhanh chóng rời siêu thị mặc dù chưa mua jì tặng cho hắn. Nhưng chợt nó khựng lại khi thấy khi thấy mấy cô nhân viên đang đứng đan những chiếc khăn len quàng cổ dài loàng ngoằng. Nếu như trước đây nó thất thật bình thường, thậm chí là “thừa hơi” nhưng bây giờ nó lại muốn đan một chiếc như vậy_ Chính nó cũng không thể hiểu nổi những suy nghĩ kì quặc đó_ Nó đã yêu hắn rồi hay chăng ?

Mua vài cuộn len màu đen, với lấy một quyển sách dạy đan, nó trả tiền tất cả rồi ra khỏi siêu thị. Đem tất cả về nhà, nó sẽ đến công ty gặp anh nó.

Nó bước vào công ty, mọi người ai có mặt trong đại sảnh đều nhìn nó với con mắt lạ lẫm, dò sét và soi mói. Nó thản nhiên bước vào thang máy không quan tâm tới những người xung quanh.

Nó định đi thẳng vào phòng giám đốc nhưng bị ngăn lại bởi một cô thư kí trẻ

_ Xin lỗi cô định đi đâu vậy_ Cô thư kí hỏi nó với thái độ không mấy niềm nở

_ Đi vào đây không để gặp giám đốc thì cô nghĩ tôi định làm jì_ nó mỉm cười tươi đáp lời cùng với ánh mắt sắc lẻm, nó rất ghét những người mượn thế của giám đốc để tỏ ra ngạo mạn như vậy

Tức giận, cô ta mím chặt môi

_ Xin lỗi, cô không có hẹn trước vậy nên mời ra khỏi đây

_ Ha ha ha ……..!!!! sao cô biết tôi không hẹn trước, không lẽ giám đốc hẹn ai cũng phải báo cho cô biết hay sao ?_ Đúng là tôi không có lịch làm việc với giám đốc của cô, nhưng hẹn riêng thì có đấy_ Nó nháy mắt khiêu khích

_ Xin lỗi, đây là công ty, nếu có việc riêng thì cô nên đi về, giám đốc chúng tôi không tiếp ai vì việc riêng_ Cô ta nhếch mép khinh khỉnh

_ Tôi thấy cô đang mượn quyền giám đốc để ngăn cản tôi đấy_ anh ta hay cô là giám đốc vậy ?

Không muốn bàn cãi jì thêm nó sải chân bước về phía cửa, Cô ả vẫn chạy lại níu áo, kéo ra, đứng chắn trước cửa

_ Cô không được vào đây

Nó không nói jì, đẩy cô ta suýt ngã.. Định lại xem cô ta thế nào xong lại thôi, chẳng việc jig phải quan tâm đến loại người đó. Nó đẩy cửa bước vào, cô ả không thể cản được

_Tôi đã bảo trước khi vào phải gõ cửa cơ mà, cô điếc àh _ tiếng lão Huy heo quát lớn làm nó giật mình

_ Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ_ nó bình thản như chẳng hề có chuyện jì

Nghe thấy giọng nói quen thuộc, huy heo sững người

_ Xin lỗi sếp, tôi đã cản nhưng cô ta đẩy tôi ngã để vào đấy ạ_ ả thư kí nói vs huy heo liếc nó một cái sắc lẻm, khinh thường

_ Cô không còn việc ở đây nữa, mau biến ra ngoài và đóng cửa lại_ Nó nói như ra lệnh

_ Cô là jì mà dám ra lệnh cho tôi _ ả ta tức giận, mặt tím bầm

_ “Anh iu” !, cô ta không không nghe lời em kìa

Lão huy heo nãy giờ chứng kiến tất cả, xong giờ mới cất lời :

_ “bé iu” ngoan nào_ nếu không có việc jì nữa thì cô có thể ra ngoài_ không thèm ngẩng mặt lên với cô ả

Ả thư kí chắc thầm nghĩ nó là người iu của Huy heo, muốn níu lại lát nữa để phá hoại, nên ậm ừ. Ả nhìn nó với cái nhìn đầy ganh tị, thù hằn và một chút đe doạ

_ Cô không nghe tôi nói sao_ Huy heo vẫn không thèm nhìn lên, giọng đều đều

_ Dạ chào sếp, em ra ngoài_ ả cúi đầu chào, vẫn không quên liếc xéo nó một cái, nện đế giày vào nền nhà bước đi

_ Sao heo về mà hok báo trước để anh ra sân bay đón_ Huy heo gấp lại tập hồ sơ ngẩng mặt lên nhìn nó

_ Em đâu dám phiền giám đốc _ nó liếc xéo ông anh trai

_ Ông nội có nói jì không ?_ Vứt chiếc kính trắng sang một bên huy heo hỏi nó

_ Em chưa về nhà _ nó đáp tỉnh bơ

_ HẢ !!!!! _ Em ở đâu

_ Biệt thự ngoại ô_ em tưởng được gặp mí anh ở đó chứ_ sao hok thấy ai hít dzị

_ Bọn nó đang chịu đợt huấn luyện của ông, sống không nổi nữa chứ chơi bời jì nữa

_ Thôi đi nào_ Huy heo đứng lên nói với nó

_ Hả ! đi đâu cơ, em mới đến mà, mệt quá àh, anh có phải hành hạ em thía hok ?

_ Ha ha ha hồi nãy còn “Thưa giám đốc tôi không nghĩ cửa chịu được sức gõ của tôi, nên không dám gõ”_ sức lực tràn trề dzị mà kêu mệt hả_ Huy heo nhái lại lời nó

_ Nhưng mà đang giờ làm việc, hoe anh định đi đâu dzị_ em méc ba

_ BA cũng hok bóc lột sức lao động của anh như em đâu_ Anh còn chưa ăn trưa lun

Ák, em hok mún anh thành cái móc phơi đồ chứ

_ há há há_ em sẽ giúp heo anh thành “siêu mẫu xì trum”_ nó toe toét rồi nhanh chân phóng nhanh ra cửa

_ Dạ mời Giám đốc ạ !_ Nó mở cửa cúi đầu cung kính chào khi nhìn thấy bóng huy heo sát sau lưng

_ Cốp_ một cái gõ đầu đau điếng Huy heo ưu tiên dành tặng nó_ dám nói xấu anh hả

_ Hứ, phản đối hành hạ thân thể_ anh cậy lớn bắt nạt em, em méc ông cho coi_ mà xấu thật chứ còn jì nữa_ nó lẩm bẩm trong miệng chắc đủ cho Huy heo nghe được

_ Đầu em có vẻ vẫn cứng nhỉ_ anh thử lần nữa nhá_ ổng giơ tay lên doạ

_ Thui đầu em toàn phần mềm, anh cốc dzị hok may trấn thương não bộ thì sao_ nó ôm đầu chu mỏ lên cãi_ rồi chạy biến ra ngoài

Huy heo lắc đầu rồi khép cửa phòng bước ra ngoài theo nó

_ Anh heo tấp vô, tấp vô_ nó hấp tấp khi nhìn thấy hàng bún cá trên đường

_ Thưa cô, tôi hok mún bị tạm giam vì tội vi phạm giao thông dưới sự xúi giục của trẻ con ?

_ Nhưng mà !!! _ nó ngoái lại nhìn hàng bún cá, tiếc rẻ

_ Chịu cô luôn, đúng là heo_ Để anh tìm chỗ đậu xe đã

Xe đi được một đoạn thì huy heo cho xe rẽ vô bãi đậu của một nhà hàng

_ Nhanh nào anh Heo, lề mề quá thôi

_ Đúng là heo, ăn là nhanh thôi

Nó sải chân bước nhanh đến hàng bún cá vỉa hè ban nãy nhưng tìm mãi hok thấy

_ Hic hic tại anh heo hết ák, người ta đi mất rồi_ nó nhè miệng trách

_ Đựơc òi, để anh gọi về nhà kêu mẹ làm cho em ăn nhá

_ Ok, nhưng đừng bảo em về nhá_ để cho cả nhà bất ngờ

_ N.Hương và N.Đoan cũng đang ở cùng em hả

_ Dạ, Nguyệt hương đi cùng em, còn Nđoan thì hok về

_ Anh giúp em mang đồ về nhà trước nhá_ nó mè nheo

_ Tui mà phải làm chân “cu li” cho cô hả

_ Đi mà, thương anh Heo nhứt nhà lun_ em có quà cho anh heo nũa đó

_ Định đút lót trẻ con đấy hả

_ Hok thì thui, em kêu taxi chở, rùi mec ông_ nó le lưỡi

_ Thui được òi, giờ anh xử lý cái bụng xong rồi qua đó khuân đồ về được chưa

_ Thank you anh “iu”

_ Ế , em định làm anh ế vợ hả

_ Hok, anh ế vợ rùi mà

_ Chắc phải kêu ông nội dán thông báo tìm cháu dâu quá_ há há há_ mà sao ông thiên vị thía nhở, sao chả kím vợ cho anh nhỉ ?

Nó liếc xéo anh nó rồi tiến thẳng vào nhà hàng_ dẫu sao thì đc ăn miễn phí bữa nữa cũng tốt_ ha ha ha

_ Trời, mắt bồ câu con đậu - con sắp bay_ mà liếc hoài nó bay lun đấy nhớ_ ổng nói với theo

Với vận tốc của chong chóng, trong thời gian “đủ rụng 1 cái lông mi”, nó thực hiện một chuyển động tự quay quanh trục một góc 180 độ, mặt đối mặt với một tội đồ chưa đc thánh rửa tội

_ Rắc, rắc, rắc _ nó bẻ từng khớp tay, miệng cười tươi như hoa _ à không hơn hoa

_ Mới có mí ngày hok gặp, nội công em tiến bộ vượt bậc, phận làm huynh quả thực khâm phục _ Huy heo mang cái bộ mặt giả bộ, miệng nín cười làm nó tức điên lên

_ Cũng lâu rồi hok gặp, mụi mụi đây nội công vẫn thế, chắc tại sư huynh già cả nên mất phong độ _ nó nói nhỏ vào tai huy heo_oánh thua mụi cũng đừng nằm lăn ra đương này ăn vạ nhá

_ Khá khen cho mụi mụi của ta, chí nam nhi ngày nào hok đổi, ăn nói vẫn shok óc như xưa

_ Đa tạ sư huynh quá khen, mún thử 1 trận chứ_ anh em nhà này nhiễm truyện kiếm hiệp nặng lắm oi`, có ai chữa giúp hok

Huy heo đi vòng qua người nó xem xét rồi chép miệng lắc đầu

_ Uhm, nhìn đồ bảo hộ có vẻ an toàn đấy, nhưng mà “vải VN chất lương cao, còn chỉ VN chất lượng hok cao lắm đâu”, có “sao, sao đó” thì anh hok chịu trách nhiệm đâu nhá _ có lẽ tôi hok cần nói jì thêm chắc mọi người cũng hỉu rùi nhỉ, nếu mà chưa hỉu lắm thì đọc phần hồi tưởng dưới đây

Hồi tưởng:

1

Bộp, bộp, rầm, rầm, oạch_ hok cần miêu tả ji` thêm ai cũng biết đây là diễn biến của một trận ẩu đả đường phố mà người tham gia không ai khác chính là một trong những nhân vật chính của chúng ta

Chẳng là nó đang bị các má đưa đi siêu thị để sắm đồ, đến lúc thử nó mới phát hoảng, thử nhìu đến thía thì chiều cũng hok xong, chưa kể các má nó còn bắt xoay vòng, tạo dáng………. Thế là lẻn lúc các má hok để ý nó ôm nguyên cả bộ váy đang mặc lén trốn ra ngoài.

Và bao giờ cũng thế khi mà hok mong có thêm rắc rối ji` thêm nữa thì chúng lại kéo đến càng nhiều, nó vướng phải một 3 thằng nhóc, tóc nhuôm vàng hoe, cái răng cạo trắng hớn, cái mặt thì den mà lại rất cơng cơng, hai mắt gườm gườm trông gớm chết

_ Bé xinh xinh đi đâu 1 mình vậy, cho bọn anh đi cùng với_ một tên trong bọn lên tiếng, rồi cả lũ đằng sau cất tiếng cười khả ố

_ Biến khỏi mắt tao đi nếu bọn mày còn muốn sống_ nó rít qua hàm răng đầy giận dữ

Bọn “ đểu” này cứ nghĩ nó cũng như những đứa con gái bình thường như chúng từng gặp nên làm tới mà đâu biết rằng mình đụng đến một cao thủ đai đen karate

_ Bé con nói nặng lời quá, anh chỉ định rủ bé đi chơi thôi mà_ một tên tiến lại khoác bàn tay nhơ bẩn lên người nó

Nhưng nó là ai chứ, chỉ với một cú vặn xoắn tay nó chính thức tuyên chiến với mấy thằng côn đồ

Và rồi tôi hok nói thì chắc mọi người cũng biết kết quả trận đấu, nó thắng một cách thuyết phục nhất_ hạ đo ván 3 thằng cao to, đen hôi trước những con mắt thán phục hoặc kinh ngạc của những người đi đường

Nhưng điều tôi muốn nói đến ở đây hok phải là kết quả mà là những cú ra đòn đẹp mắt của nó. Có thể trong lúc “chiến đấu” nó đã quên mất tình hình là : NÓ ĐANG MẶC VÁY . thế đấy, những con mắt kinh ngạc tột cùng nhìn nó là vì như vậy đó

Thôi tôi không thể nói hơn jì nữa, hãy để trí tưởng tượng của mỗi người phong phú hơn. Há há há

Kết thúc hồi tưởng

Tạm an tâm, hôm nay nó hok mặc váy . Nhưng cái “ vải VN chất lương cao, còn chỉ VN chất lượng hok cao lắm đâu” hẳn lão Huy heo đang chọc nó nhớ tới cái vụ trèo tường, vượt rào trốn đi chơi của mấy anh em nhà nó.

Chả hiểu sao. Mí anh của nó đều an toàn trót lọt, còn nó thì: vấn đề cũng không lớn lắm chỉ là khi nhảy xuống nó không biết rằng gấu quần bị mắc vài cái móc sắt nhỏ của tường rào. Và rồi cái jì ko muốn nó cũng đã xảy ra, tưởng chừng quần chắc rách mảng vải nhỏ nhưng không vải hok rách mà chỉ thì “……….”

Tức thật đấy nhưng chả thể làm jì lão Huy heo, lão ta cũng đai đen karate chứ đâu kém. Nói dại, nhỡ động thủ lại gặp rắc rối như hồi bữa thì ………..

_ Huynh đã nói vậy thì mụi đây cũng hok thèm chấp, hok lại bảo mụi đây bắt nạt người già_ nó nói rồi rảo bước thật nhanh vô nhà hàng

Huy heo lắc đầu chép miệng_ con nhỏ này vẫn lóc chóc như hồi nào, sắp lấy chồng rồi mà chẳng thay đổi jì cả_ rồi cũng theo nó vô nhà hàng

Ông nội , con về rồi nè_ nó hét to, lon ton chạy trước lão Huy heo và Nguyệt Hương

_ Cầu cho heo té gãy răng, cho chừa cái tật lanh chanh_ lão Huy heo đi sau thầm rủa vì phải lôi theo cái valy nặng

Nó nhẹ nhàng quay lại, chép miệng, thở dài

_ già rui`, trái chứng, tội nghiệp

Shock, lão Huy heo trợn mắt, há mồm, rút tay ra định cốc đầu nó. Nhng theo bản năng và kinh nghiệm đúc rút sau bao nhiêu lần chọc ngoáy, nó nhanh chân vọt lẹ, miệng hét to :

_ ák, quân tử động khẩu, không động thủ nhá ......



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...
    Phản hồi

    Phản hồi nhanh


    Hãy cung cấp thông tin càng chi tiết càng tốt, để chúng tôi có thể hiểu rõ vấn đề bạn đang mắc phải một cách nhanh nhất. Đừng ngại chia sẻ với chúng tôi bất kỳ điều gì. Chúng tôi đang lắng nghe!