Thợ Săn ♥ Alpha
Chương 4
Biên:pastelxduck
_ DIANA _
"Vậy... chúng ta có chung tiết Sử ngay tiết đầu. Còn lại thì không." Xavier nói. Chúng tôi đang đi trên một hành lang vắng sau khi hoàn tất lấy thời khóa biểu từ Văn phòng Hiệu trưởng. Giờ chúng tôi đi tìm tủ đựng đồ của tôi.
Tôi gật đầu với tất cả những gì cậu ta nói. Nếu cậu ta không phải là một Alpha thì còn lâu tôi mới để ý tới cậu ta. Cuối cùng, tôi cũng tới chỗ tủ khóa. Tiếng chuông báo tiết vang lên cắt ngang hành động mở tủ của tôi. Chậc, đã tới giờ ăn trưa rồi sao? Tôi đã ở với cậu ta bao lâu thế này?
"Này, cậu muốn ngồi cùng với bọn tớ chứ?" Xavier bất ngờ nói. Chu cha. Tôi biết cậu ta ắt hẳn rất nổi tiếng. Tôi không thể phủ nhận độ cuốn hút của cậu ta được. Và tôi cũng biết cậu ta có lẽ cũng là tình nhân trong mộng của các cô gái ở đây. Nhưng cậu ta mời tôi ăn trưa cùng cậu ta mặc dù biết tôi bị câm? Thôi nào. Điều này rất đáng nghi đấy. Kể cả khi tôi là một thợ săn, tôi cũng không thể chỉ trỏ hỏi cậu ta đang dở trò gì được.
Hoặc có lẽ giây tiếp theo cậu ta sẽ nói 'Chỉ đùa thôi! Sau này đừng bao giờ nói chuyện với tôi nữa, được chứ? Trừ khi cậu muốn bị giết.'
Nhưng không. Xavier vẫn đang thật sự chờ câu trả lời của tôi. Tôi muốn lắc đầu nói 'không' nhưng sự kiên định trong mắt cậu ta, thật khó để từ chối.
Tôi mỉm cười. Mặt Xavier sáng lên rồi kéo tôi vào căn tin. Khi bạn tay cậu ta nắm lấy tay tôi, tôi lại cảm nhận được dòng điện kia. Có gì đó cuồng lên trong dạ dày tôi. À phải rồi, tôi chưa ăn sáng.
Mọi ánh mắt đổ dồn về phía chúng tôi khi chúng tôi vừa bước vào căn tin. Có không ít ánh mắt ghen tị của các cô gái xen lẫn trong đó dành cho tôi. Wow, cậu ta thật sự nổi tiếng nhỉ?
"Nhanh nào," Xavier kéo tay tôi tiến về một bàn toàn người sói, tổng cộng là năm, có lẽ là thành viên trong tộc cậu ta. Tôi được chào đón bởi những nụ cười ấm áp lẫn những ánh nhìn ghen ghét.
Xavier ngồi vào một chỗ rồi vỗ nhẹ chỗ bên cạnh, tôi nhanh chóng ngồi vào. Tôi quan sát cẩn thận từng người một nhưng cũng không thể hiện quá lộ liễu. Có một người thu hút ánh mắt tôi từ đằng sau. Một tên tóc vàng.
Rouge.
Hà, cậu ta chắc chắn sẽ chết một khi cộng sự của tôi tới. Chậm đã, trước hết chúng tôi phải tra tấn hắn buộc hắn nhả ra vài thông tin về lũ rouge và ma cà rồng còn lại rồi mới giết hắn sau nhỉ.
Muahahahaha. Tôi thầm cười âm độc trong bụng. Ôi trời, thỉnh thoảng tôi cũng phải công nhận mình có chút tâm thần và ATSM không hề nhẹ.
Dòng suy nghĩ của tôi bị cắt đoạn bởi một tiếng gầm nhẹ từ tên tóc đen bên cạnh tôi. Tôi chết ngồi. (Vâng, định dịch là chết đứng nhưng chị ấy đang ngồi nên là chết ngồi :))))) Chết tiệt, đừng nói bọn họ có thể đọc suy nghĩ của tôi đấy chứ? Vô lý!
Tôi ngạc nhiên nhìn Xavier, băn khoăn, nhưng người cậu ta gầm với không phải là tôi. Thở dài nhẹ nhõm, vai tôi thả lỏng ra.
_ XAVIER _
Diana đang ngồi cạnh tôi lúc này. Tôi muốn ôm nàng ngồi lên đùi mình nhưng lại không muốn làm nàng sợ.
'Thật bất ngờ đấy Alpha Xavier! Mate của Người thật đẹp! Ôi trời ơi! Chúng tôi nhất định sẽ thành bạn thân sớm thôi!' Tessa, mate của delta Jack, truyền âm cho tôi.
Tôi nhìn xung quanh, nhiều tên giống đực khác đang không ngừng liếc mắt đưa tình cho mate của tôi. Tôi ném một cái liếc sắc lẻm và gầm lên, bọn họ nhanh chóng hiểu ý mà quay đầu đi chỗ khác. Nhưng Diana cũng quay sang nhìn tôi. Chết, đừng nói nàng ấy cũng nghe thấy tiếng gầm đấy chứ?!!
Ai đó thắng giọng, mọi người đồng thời nhìn sang Tessa, người đang cười vô cùng rạng rỡ, ra hiệu cho cô chữa cháy. "Nè! Cậu chắc hẳn là ma- ý tớ là bạn của của Xavier! Haha, tớ là Tessa. Đây là Jack, ma- ý tớ là bạn trai của tớ. Drew. Martha và... Fiona." Tessa nghiến răng nhả ra cái tên cuối cùng. Tôi không trách Tessa. Vì Fiona đúng thật là một con đĩ. Mối quan hệ thân thiết giữa ba mẹ tôi và ba mẹ cô ta là tấm vé duy nhất giúp cô ta có được quyền ngồi với chúng tôi.
Tôi chợt nhớ tới điều gì đó. 'Tessa, tôi quên nói, cô ấy không nói được.' tôi không chỉ truyền âm cho Tessa mà truyền âm cho cả bàn. Họ khá là bất ngờ. Tessa nhìn đồng cảm. 'Đừng lo lắng. Tôi sẽ giúp cô ấy nói được. Tôi đoán chắc có chuyện gì đó đã xảy ra trong quá khứ cô ấy.'
Fiona khịt mũi, cô ta thù ghét nhìn Diana. Họ đối mặt với nhau. Tôi giữ chặt nắm đấm trên đùi, kiềm chế không đấm thẳng vào mặt cô ta.
"Ê đồ quái dị." Fiona cay nghiệt nói. Tôi lườm cô ta nhưng cô ta cố tình bơ đi. Con đĩ khốn nạn đó, sao cô ta dám làm như thế. Tôi nhìn sang Diana.
Nàng vẫn giữ biểu cảm như không có chuyện gì, nhướn mày lên. Biểu hiện của nàng làm tôi ngạc nhiên. Mặc dù Diana không nói được nhưng biểu hiện của nàng ai cũng có thể hiểu được 'Đó là tất cả những gì cô có ư?' Chết tiệt. Diana thật sự làm tôi rất hứng thú.
Nhưng chúng tôi vẫn không ngừng liếc Fiona. Cô ta có vẻ khá bực mình với phản ứng của Diana song bất chợt nhận thấy chúng tôi đều đang ném cho cô ta những cái nhìn sắc lẻm. Mặt Fiona đỏ lên vì giận dữ và xấu hổ. Cô ta nhìn sang tôi tìm kiếm sự vớt vát cuối cùng. Không đời nào!
Tôi làm cử chỉ giống Diana, nhướng một bên lông mày lên. Đám còn lại đều cười thầm và cố nín không cười to thành tiếng. Fiona bây giờ thật sự giận dữ. Cô ta đột ngột đứng lên rồi bỏ về phía lối ra căn tin, những bước chân của cô ta chả khác nào voi giậm. (thật ra thì tác giả miêu tả chỉ như 'bịch bịch' thôi nhưng mị cố tình dìm hàng nên ẻm thành voi nhớ)
"Ôi Chúa tôi! Hài chết mất! Tớ thật sự rất kết cậu đấy... Xin lỗi tên cậu là gì ấy nhỉ?" Martha hỏi. Tôi mừng vì mọi người bắt đầu thích Diana mặc dù nàng không thể nói.
Diana đang định đánh chữ vào điện thoại thì tôi chen lời "Diana. Tên cô ấy là Diana." Tôi vừa nói vừa cười, nhìn sang nàng, nàng cũng đáp lại cái nhìn của tôi. Tiếng điện thoại rung lên cắt đứt màn 'giao cảm' giữa chúng tôi. Là tiếng chuông từ điện thoại Diana. Nàng thu hồi ánh mắt từ phía tôi, dời tầm nhìn xuống điện thoại.
Biểu cảm khuôn mặt Diana cho thấy điều đó khá quan trọng. Nàng nhìn tôi xem như sự xin phép, tôi gật đầu. Diana gật đầu chào cả bàn rồi rời đi. Vừa nhìn bóng dáng nàng rời đi, tôi vừa thầm nghĩ đó là chuyện gì.
"Nàng mate tuyệt vời thật đấy! Chúc mừng!" Jack vừa nói vừa đấm tay vào tôi, còn Drew thì vỗ nhẹ vào vai.
"Đúng thế! Thật tốt khi mate của cậu là Diana mà không phải là con ả dâm đãng Fiona kia! Tôi sẽ cạo trọc đầu nếu chúng ta có một Luna như ả mất," Cô nàng nói với giọng đầy chán ghét khi phải nhắc tới tên Fiona với tư cách Luna và điều này đều được cả đám còn lại hưởng ứng.
"Dù sao, cậu có thấy tên tóc vàng đằng kia không? Nãy giờ hắn không ngừng nhìn cậu và mate của cậu đấy." Drew nghiêm trọng nói.
"Phì. Chỉ là tên ẻo lả gớm ghiếc hay gì đó tương tự thôi Drew. Kệ hắn đi." Martha phẩy phẩy tay mặc kệ.
_ DIANA _
Tôi đi thẳng vào nhà vệ sinh nữ sau khi rời khỏi bàn ăn, chọn bừa một gian bước vào. Đó là một tin nhắn số lạ nhưng dựa chữ số đầu, giữa và cuối của nó là '061' tôi có thể khẳng định nó là của một thợ săn cấp trên hoặc tương tự.
Tôi mở tin nhắn, nó viết
'Sát thủ của Satan, cẩn thận xung quanh trường cô. Có nhiều rouge quanh đó. Trong lúc cộng sự cô vẫn chưa tới, tôi gợi ý cô hãy đi thu thập tin tức trước. Hãy đảm bảo rằng bọn họ biết cô đang ở đây. Xóa tin nhắn sau khi đọc.'
Tôi nhếch mép, tất nhiên tôi sẽ đi thông cáo tín hiệu Sát thủ của Satan đang tới thăm quan thị trấn. Họ chắc chắn sẽ phải sợ hãi.
Đang định mở cửa buồng vệ sinh thì tôi nghe thấy tiếng cửa phòng vệ sinh mở, sau đó có những tiếng bàn tán của con gái vang lên. Giọng nói ồn ào và khó chịu của bọn họ khiến Diana thay đổi chủ ý đứng nghe lén.
"Fiona bình tĩnh nào." Một cô gái nói. Tôi có thể khẳng định họ đều là người sói mặc dù không nhìn trực tiếp. Từ từ đã, Fiona? Là cô nàng lẳng lơ hồi nãy sao?
"Bình tĩnh?! Bình tĩnh sao?! Anh ấy đã làm tôi mất mặt trước cả trường! Và cô bảo tôi bình tĩnh sao?!" Chuẩn, chính xác là Fiona rồi. Cô gái kia rên lên. "Cô thì biết gì chứ? Để tôi yên! Đồ vô dụng!" Tưởng tượng hình ảnh đầu Fiona đang bốc khỏi nghi ngút làm tôi chỉ muốn cười phá lên.
Tiếng cửa khép lại vang lên, cô gái kia ắc hẳn đã rời đi. Tiếp sau đó là tiếng chuông điện thoại Fiona rung lên. Cô ta gọi cho ai thế?
"Randy? Đúng thế, tôi sẽ chấp nhận đề nghị của cậu. Với một điều kiện, tôi muốn cậu kết thúc con nhỏ đó ngay trong ngày hôm nay."
Tiếng cửa đóng sầm vang lên.Tôi thở dài, bước ra ngoài gian phòng vệ sinh.
Thời gian trôi qua khá nhanh khi tôi không có tiết học nào chung với Xavier sau buổi trưa. Xì, đừng hiểu lầm, tôi không thất vọng vì điều bạn đang nghĩ đâu.
Kết thúc buổi học, tôi ra ngoài bãi đỗ xe, tới chỗ xe của mình, khởi động máy, đi tìm cửa hàng.
Đây là một cửa hàng tạp hóa nhỏ, may là nó còn có bán thức ăn. Tôi đỗ xe tận cuối dãy.
Tôi mua soda, sô cô la, đồ ăn vặt, trứng, thịt xông khói và kẹo dẻo! Không thể sống nếu thiếu đống này được. Và một số thứ lặt vặt khác tôi tiện tay thảy vào giỏ xe. Tôi tới quầy thu ngân, đưa thẻ tính tiền. Này, tôi không làm nhiệm vụ miễn phí đâu nhé.
Khi tôi bước ra cửa hàng, trời đã sẫm tối, bên ngoài vắng tanh.
"Chà, chà, chà, đó không phải là cô bạn của Xavier thì là ai nhỉ?" Tôi dừng lại, quay đầu, tên tóc vàng tôi để ý trong căn tin hồi sớm đang đứng đằng sau tôi. Một tên tóc đỏ khác tiến đến.
Chúng đều là rouge. Tôi nhẹ nhàng đặt túi đồ xuống, tôi chả muốn mình phải mất đống đồ ăn ngon vì lũ này đâu.
"Randy, tôi nghe nói cô ta bị câm. Việc dễ dàng hơn nhiều rồi." Tên tóc đỏ nói. Randy? Tôi hình như đã nghe qua cái tên này. Kệ, dù gì đi nữa, bọn chúng nghĩ tôi bị câm. Ha. Tôi cười to trong bụng mặc dù mặt vẫn vô cảm.
Tóc vàng cười "Do chúng ta may mắn đúng không? Cô ta sẽ chẳng thể hét cứu mạng."
Tóc đỏ bước qua đối diện với tôi. Tôi hơi khuỵu xuống, nắm lấy con dao trong ủng giày, gâm chặt vào ngực hắn. Tóc đỏ vô cùng hoảng hốt nhìn tôi. Đáp lại hắn là một nụ cười nham hiểm. Tóc vàng thụt lại, hoảng sợ và không thể tin được hiện rõ trên mặt hắn.
"Cái khỉ g-?" Tôi cắt lời hắn.
"La hét ư?" Tôi hừ mũi khinh thường, chơi đùa với con dao đẫm máu trong tay. Hắn bất ngờ biết tôi có thể nói. "Yên tâm đi, ta sẽ chẳng hạ mình làm mấy việc đó đâu."
"Ngươi là a-" Tiếp tục ngắt lời, tôi giáng một đòn mạnh vào giữa mặt hắn, tay còn lại ép hắn xuống đất, giờ thì hắn hôn mê rồi.
Mặc dù tôi rất muốn giết hắn cho lẹ nhưng tôi cần moi thêm thông tin từ miệng hắn về nhiệm vụ hiện tại của tôi cũng như hiện tại của bố mẹ tôi mấy năm về trước.
Tôi kéo lê thân hình bất lực của Randy dễ dàng, hơi dừng lại nhìn sang thân thể không sinh khí của tên tóc đỏ bên cạnh túi đồ. Tôi quỳ xuống, khắc dao lên ngực hắn, viết 'SA'. Tôi lấy áo hắn lau con dao đầy máu sạch sẽ trước khi đút nó vào lại giày. Tiến tới xa, tôi ném cả túi thực phẩm và Randy vào cốp xe, khởi động máy. Tên tóc đỏ kia coi như là tin nhắn cho sự tồn tại của Sát thủ của Satan.
Về tới nhà, tôi lái xe vào thẳng garage, bước ra khỏi xe, đóng sập cửa garage, đảm bảo không ai ngoài có thể thấy việc diễn biến trong nhà, xong xuôi kéo thân hình bất lực Randy ra ngoài.
Tôi đặt túi đồ một bên, nhấc Randy vào phòng giam dưới đất trong nhà. Nhìn ngoài thì nơi đây chỉ đơn giản trông như mọi tầng hầm khác nhưng nó có một cánh cửa bí mật dẫn tới phòng giam.
Tôi vứt đại gánh nặng trên vai vào một lồng bạc bất kỳ, khóa nó lại. Tôi nhìn xung quanh tìm bộ đồ và mặt nạ. Tôi cười nham hiểm, tôi đâu nói tôi chỉ có một bộ đồ và một cái mặt nạ đâu nhỉ?