Thiên Thần Cần Một Thứ Gọi Là Tình Yêu
Chương 7: Điệp vụ mật
Nhà mới của hai người là căn hộ nhỏ, nó chẳng khác gì nơi ở cũ tại Hồng Kông. Bên trong, mọi đồ vật đều được phủ kín một lớp vải trắng, hai người mất cả buổi sáng để dọn dẹp và sắp xếp lại đồ đạc cho ngôi nhà, Hiểu Lam nhảy lên chiếc ghế sofa, Duật Hiên đang lau chùi một vài bức tranh trên tường, cô bé chống tay lên cằm nhìn ông làm việc, cô nhìn chiếc đồng hồ đeo tay, đã giữa trưa, bụng cô cũng bắt đầu phát tín hiệu đòi ăn, cô bé dưới người về phía Duật Hiên:
-Chú à, nấu mì cho cháu.
-Trưa nay phải ra ngoài ăn thôi, mới dọn đến đã mua sắm được gì đâu.
-Vậy mình đi mau thôi chú.
Hiểu Lam nhảy xuống ghế, cô bé khoác tay Duật Hiên đi. Trên đường, dòng người đi lại nhộn nhịp, mỗi người một việc thật ồn ã riêng có hai người tách biệt hẳn. Họ nổi bật với tông màu đen lạnh lùng, bí ẩn, đeo cặp kính đen, người đàn ông tay xỏ túi áo, bộ râu được cạo sạch, mái tóc đen cũng được cắt gọn gàng. Còn cô gái đeo kính, mặc chiếc áo da đen tay cũng xỏ túi áo, chiếc áo da ngắn chỉ tới thắt lưng, miệng nhai kẹo cao su, mái tóc đen dài buông thõng, chân đi đôi giày cao gót khiến cô cao ngang ngửa người đàn ông. Bộ quần áo vừa vặn ôm sát lấy thân hình nhỏ nhắn, cô gái tỏa ra một sức hút lạ lùng, cao ngạo, người đàn ông đi bên cạnh thì lại như một vệ sĩ luôn theo sát để bảo vệ cô chủ và cũng giống như một người cha luôn theo sát con mình. Một cô gái người Mĩ, tóc xoăn nhẹ màu vàng ăn mặc trông thật hấp dẫn, cô khiến mọi thằng đàn ông phải thèm thuồng trong chiếc áo khoe vòng một đầy đặn, chiếc quần sooc khoe cặp đòi trắng nõn nà. Cô ta quả thật là xinh đẹp, cô ta đi lướt qua người Hiểu Lam. Hiểu Lam cũng nhìn thấy, cô bé kéo trễ chiếc kính xuống, đưa mắt nhìn toàn bộ từ đầu tới chân cô gái đó. Cô ta dừng lại trước cửa một hộp đêm có tên là Blue Club, cô ta nhận lấy một điếu thuốc từ một tên đứng ngoài cửa, đưa vào miệng, một tên đàn ông cao to khác châm lửa cho cô ta. Hiểu Lam bị Duật Hiên làm phân tâm, cô bé đẩy chiếc kính lên:
- Cái cô ta hút không phải là một loại thuốc lá tầm thường đâu.
-Vậy chắc hẳn phải là một loại hạng sang rồi.
-Còn hơn vậy cơ.
-Thuốc phiện chắc. Thuốc phiện? Ừm…cũng không có gì là lạ, gái bao ở một hộp đêm nhìn lướt qua đã thấy những người vào đây toàn là những người tai to mặt lớn thì chắc cũng dùng mấy loại như vậy.
-Chúng ta cũng sẽ sớm phải vào đó thôi.
-Vào đó? Chú à…
Hiểu Lam chẳng thích cái kiểu nói nửa chừng của Duật Hiên chút nào, ông cứ làm cô bé nổi tính tò mò. Hiểu Lam cũng muốn được đặt chân vào đó, dù cô chưa đủ tuổi nhưng Duật Hiên có thể giúp cô chuẩn bị sẵn tất cả để có thể thuận lợi trong việc cùng ông làm một điệp vụ mật siêu đẳng. Chỉ có đạt đến trình độ ấy thì kế hoạch trả thù cô bé vạch ra sẽ được thực hiên thật dễ dàng. Duật Hiên cũng không quên dạy cô bé lái xe, việc học lái dễ hơn việc bắn súng rất nhiều, cô bé cũng học rất nhanh nhưng chỉ phòng trong những trường hợp đặc biệt cô bé mới phải tự mình lái. Cô đã được trang bị đủ để trở thành một mật vụ giỏi.
Cô bé sẽ giúp công việc của ông trở nên dễ dàng hơn với cái bề ngoài hoàn mĩ của mình, cô sẽ khiến bọn đàn ông phải chết mệt với cái vẻ đẹp ấy, cô biết khi nào nên sử dụng nó.
Hai người từ Hồng Kông bay sang đến Đài Loan này với mục đích để tránh những kẻ bám đuôi rình rập nhưng họ đâu biết rằng chính tại Đài Loan này mới là nơi ở của Dương Nhất Lâm và mẹ của Hiểu Lam.
Trong căn phòng ngủ sang trọng, đầy đủ tiện nghi hơn cả một khách sạn 5 sao, một người phụ nữ xinh đẹp đã ngoài 30 nhưng nhìn vào, trông bà chỉ như vừa mới 20 tuổi. Sắc đẹp trời cho ấy không hề bị phai mờ theo thời gian mà ngày càng sắc sảo, mặn mà. Sống trong một nơi chẳng khác gì cung điện của một vị vua sa hoa có lẽ ai cũng được sống trong sự sung sướng và hạnh phúc nhưng với người phụ nữ đó, bà có một đôi mắt rất buồn. 10 năm qua đối với Lâm Hiểu Khiết từng ngày từng giờ trôi qua thật chậm chạp, nặng nề, bà sống không có niềm vui trọn vẹn. Bà luôn nghĩ về người chồng đã khuất, đứa con gái bị thất lạc bao nhiêu năm chẳng biết sống chết ra sao. Bà ngồi cạnh cửa sổ, đưa mắt nhìn xa xăm, bỗng cánh cửa phòng ngủ mở ra, một cậu bé chừng 9 tuổi chạy vào ôm chầm lấy bà, cười rạng rỡ:
-Mẹ ơi…hôm nay con được điểm 10 nữa đấy ạ.
-Ừ, Nhất Vỹ của mẹ giỏi quá, hôm nay con muốn mẹ thưởng gì nào.
Hiểu Khiết ôm Nhất Vỹ vào lòng âu yếm, cậu bé có một đôi mắt đẹp giống hệt mẹ nhưng đôi mắt ấy chứa đựng những niềm vui chứ không phải những nỗi buồn sâu thẳm như mẹ nó, Nhất Vỹ xuất hiện trong cuộc đời bà như một niềm an ủi lớn. Ngoài cửa, Dương Nhất Lâm mỉm cười nhìn hai người.
…
2 năm sau
Một cô gái chừng 18 tuổi đi trên chiế xe Chevrolet màu bạc cùng một người đàn ông trung niên chững chạc, chiếc xe đỗ lại bên bờ biển, dường như hai người đang đợi ai đó. Cô gái với mái tóc màu bạch kim dài để xõa, miệng nhai kẹo cao su, mặc một bộ quần áo màu đen, người đàn ông đeo kính đen to, để râu, tóc đen cắt tỉa gọn gàng. 2 năm trôi qua, Hiểu Lam càng lớn càng xinh đẹp, cô bé có một đôi mắt sâu giống mẹ, nhìn vào đôi mắt ấy ta thấy một vực thẳm hun hút không lối thoát, như bị mê hoặc, bị say đắm không lối thoát. Ánh mắt ấy thật sắc sảo, cô nhuộm tóc màu bạch kim trông càng cuốn hút, lạnh lùng, 2 năm qua Hiểu Lam đã học được rất nhiều điều, đã trở thành cánh tay trái đắc lực cho Duật Hiên. Cô gái dựa đầu vào ghế, từ xa một chiếc Jaguar màu xanh thẫm tiến lại, Duật Hiên tháo kính ra và bước xuống xe, từ trong chiếc Jaguar, một người đàn ông chạc tuổi ông bước xuống, trên tay cầm một xấp tài liệu, đưa cho ông. Người đàn ông nhìn vào trong xe của ông, với mái tóc màu nổi bật, ông dễ dàng nhìn thấy Hiểu Lam, ông ta nói:
-Đó là Hàn Du, con bé năm xưa đó sao? Con bé lớn nhanh quá.
Duật Hiên quay đầu nhìn Hiểu Lam ngồi trong xe, cô bé chẳng quan tâm đến cuộc trò chuyện của hai người đàn ông. Duật Hiên nhận xấp tài liệu từ tay người đàn ông, rồi trở về xe, chiếc Jaguar chuyển bánh, thấy Duật Hiên trở vào, Hiểu Lam ngồi dậy, lấy xấp tài liệu mở ra xem. Cô bé rút cả tập giấy ra và xem từng từ một, những tờ giấy được lật ra nhanh chóng, cô dừng lại, rút ra một tờ giấy được đánh máy cẩn thận đưa cho Duật Hiên, rồi tiếp tục lựa chọn, cả xấp tài liệu có khoảng 30 tờ, Hiểu Lam chỉ lấy ra có 7 tờ. những tờ được Hiểu Lam lựa chọn là những tờ có ghi số tiền thưởng cao, cô luôn nhìn vào dòng có ghi số tiền nhận được cho dù đó là bất kì phi vụ nào. Tuần nào cũng vậy, hai người đều đến một điểm hẹn khác nhau để nhận nhiệm vụ, nhưng không phải cái nào cũng làm, những cái tiền ít đều bị bỏ qua, những vụ đã nhận thì chắc chắn trong một tuần sẽ hoàn thành. Thời gian qua, hai người không biết đã làm bao nhiêu phi vụ lớn nhỏ, từ buôn người, buôn hàng cấm đều được lật tẩy toàn bộ. Danh tiếng của hai điệp vụ Tử Du và Hàn Du vang xa khắp nơi nhưng rất ít người biết được mặt hai người. hai người chỉ nhận nhiệm vụ từ người quen chứ không bao giờ chấp thuận những giao dịch mà không biết rõ về đối phương. Có rất nhiều tin đồn xung quanh bề ngoài hai người. Người thì nói hai người là vợ chồng, bề ngoài hiền lành nhưng thực ra là những điệp vụ siêu hạng. Người thì bảo đó là hai anh em mồ côi từ sớm được rèn luyện từ nhỏ nên rất nhanh nhạy, hiểu rõ sự đời… Hai người chẳng hề quan tâm đến mấy lời đồn đại đó, ngày qua ngày họ vẫn sống rất tốt. Hiểu Lam có thói quen đòi Duật Hiên nấu mì cho ăn và cô bám ông như đỉa, 1 năm 365 ngày 8760 tiếng thì số thời gian Hiểu Lam không ở cùng ông có lẽ chưa đầy mười hai tiếng không kể thời gian ngủ. Duật Hiên cũng quen với việc luôn có một con nhỏ rắc rối lúc nào cũng dính chặt lấy mình.
Chiếc Chevrolet của hai người đỗ lại bên đường, Duật Hiên cầm một tờ giấy đã được chọn sẵn từ nãy, trong đó có ảnh một gã chừng 27, 28 tuổi, và một số thông tin liên quan như tên, biệt hiệu, tội trạng… phần ghi tội có nêu rằng đây là một kẻ chuyên bài bạc, số tiền mỗi ván phải lên tới 5000000 nhân dân tệ và toàn bộ đồ thế chấp đều là đồ có giá trị nhưng sòng bạc của hắn luôn di động, khó có thể biết được địa điểm cụ thể, hắn cũng có những tay chân thông báo trước mỗi khi cảnh sát chuẩn bị ập vào để tẩu thoát một cách dễ dàng. Ông gấp tờ giấy lại cất trong túi, Hiểu Lam cầm theo một chiếc túi cỡ vừa bên trong là những cọc tiền, cả súng. Hai người bước xuống, rẽ vào một con đường khuất sau dãy phố tấp nập, cuối đường có một căn nhà nhỏ phát ra ánh sáng, để vào được phải đi qua một cánh cửa sắt lớn có kẻ canh giữ, bên trong là một đường hầm có thể tẩu thoát. Quanh đó không có một chiếc xe nào nên chắc chắn những con bạc ở đây đã đậu xe ở đầu lối thoát ấy. Hai người lạnh lùng và thản nhiên bước đến như một con bạc ăn chơi, gã canh cửa chìa tay trước mắt họ, Hiểu Lam kéo phần áo ở thắt lưng lên rút từ cạp quần ra một tấm thẻ gì đó đưa cho tên gác cửa, hắc liền mở cửa cho hai người vào. Những con bạc vào được đây phải có một tấm thẻ, kí hiệu riêng của canh bạc, không có chắc hẳn đó là một kẻ đang cố tình trà trộn vào. Hiểu Lam đã nhận tấm thẻ đó từ Duật Hiên, chẳng hiểu sao ông lại có nó. Căn phòng thắp đèn sáng, đây là một căn phòng nhỏ, sát chân tường có những băng ghế dài và giữa phòng là một cái bàn tròn để đánh bạc, bên cạnh là một tên đứng chia bài. Duật Hiên đặt tay lên vai Hiểu Lam như đã xác định được con mồi, hán là kẻ cao ngạo đang ngồi chơi, ánh mắt gian xảo nhìn những người đang chơi cùng bàn, trên bàn từng cọc tiền xếp la liệt. Vấn chơi mới bắt đầu, Hiểu Lam ngồi vào bàn, Duật Hiên ngồi chờ trên băng ghế sát tường, đối diện Hiểu Lam. Tên kia hé bài của mình lên, hắn nhìn Hiểu Lam khẽ nhếch mép, hắn đẩy hết những cọc tiền trước mặt ra giữa bàn, Duật Hiên đưa tay ra hiệu, ông vỗ nhẹ vào ngực trái hai phát rồi đưa theo đường cong xuống, một kí hiệu riêng của hai người. Hiểu Lam đã nhìn thấy và hiểu rằng đây là cơ hội thích hợp, cô bé không cần lật bài cùng từ từ mở túi, đặt lên bàn từng cọc tiền một, khi đã đặt lên đủ số tiền cược, cô bỗng đặt lên một khẩu súng. Mọi con mắt đều dán vào nó, hắn ta cố không tỏ ra một gì gọi là lo sợ và từ từ đẩy ghế ra đứng dậy vừa nhìn Hiểu Lam, Duật Hiên cũng nhanh khi hắn chưa đứng thẳng dậy đã xông đến đè đầu hắn xuống bàn, bẻ cánh tay hắn ra đằng sau khiến hắn không thể chống cự hay phản kháng. Nhân cơ hội, Hiểu Lam đưa khẩu súng lên, chĩa vào những kẻ đang có ý định tẩu thoát và ra lệnh:
-Tất cả đứng yên, không ai được cử động.
Nhìn ánh mắt sắc lạnh và cái khí chất tỏa ra từ hai con người đó bọn chúng đủ thông minh để hiểu không nên làm trái lời Hiểu Lam. Ông cũng lấy từ trong người ra tờ giấy được gấp làm tư và mở ra trước mắt, lúc đó là khi nhiệm vụ hoàn thành.
Chiếc Chevrolet lại đỗ cạnh bờ biển, trong xe lúc này chỉ có tên tội phạm bị còng tay, Hiểu Lam thì đứng dựa vào mui xe, đeo chiếc kính đen, miệng nhai kẹo, tay khoanh trước ngực còn Duật Hiên, ông đứng sát đường biên, xỏ tay túi áo, nhìn xa xăm. Một lát, chiếc Jaguar hôm nọ cũng đến, Duật Hiên giao lại tên tội phạm cho họ và nhận tiền. Trở vào xe, Hiểu Lam thích thú cầm cọc tiền lên đến rồi quanh sang cười thật tươi với Duật Hiên. Ông vừa lái xe vừa nói:
- Làm tiếp chứ?
-Dạ. Nhưng cháu phải thay đồ đã.
-Ok. 5’
-Quá đủ.
Chiếc xe đỗ lại bên đường, đối diện là hộp đêm Blue Club, Duật Hiên bước ra khỏi xe, đứng dựa bên ngoài và để ý xung quanh qua chiếc kính đen. Còn trong xe, Hiểu Lam với lấy túi đồ ở hàng ghế sau, mở ra và chọn cho mình một bộ đồ thật phù hợp với nơi cô sắp bước vào. Duật Hiên kéo nhẹ tay áo bên phải xem giờ, 5’ trôi qua, Hiểu Lam cũng bước ra trông một bộ cánh thiêu đốt ánh mắt bọn đàn ông. Duật Hiên tháo kính, hai người cùng bước vào câu lạc bộ. họ là khách quen ở đây và bà chủ nơi này cũng giúp họ được nhiều việc, những vụ giao dịch có lợi cho đôi bên. Duật Hiên ngồi vào cái bàn gần đó quan sát. Vừa thấy cả hai, một người phụ nữ tầm 30, mặc chiếc quần sooc ngắn, áo dây mát mẻ khoe trọn bầu ngực đầy chạy ra, dặt cánh tay lên vai Hiểu Lam, mắt đảo xung quanh, miệng khẽ mấp máy vào tai Hiểu Lam:
-Kẻ hai người muốn tìm đang ở bên kia nhưng đừng nên manh động, thấy chứ- vừa nói bà ta vừa hướng mắt về phía mấy gã trên sàn nhảy đang rung lắc một cách điên cuồng, mấy gã đang ngồi bên quầy ba ôm eo mấy cô tiếp viên nóng bỏng, và một vài tên khác ngồi rải rác trong quán- đó đều là tay chân của hắn đấy, tính ra cũng phải gần 20 tên. Luật cũ, dùng mọi cách tiếp cận nhưng không được dùng súng ở nơi này.
-Ok.
Kết thúc cuộc tìm hiểu, Hiểu Lam đưa ánh mắt quyến rũ nhìn tên đó, hắn họ Vương, hắn được biết đến là một tay chơi gái khét tiếng, chưa có một cô gái vũ trường còn nguyên vẹn nào hắn chưa thử qua, những người đã qua tay hắn đều là những cô gái thật nóng bỏng, sexy. Bà chủ hộp đêm cũng đi làm việc khác, đon đả mời chào khách. Tay họ Vương cũng nhanh chóng nhìn thấy một cô gái thật quyến rũ vừa bước vào không ai khác chính là Hiểu Lam, cô mặc một chiếc áo croptop và một chiếc quần sooc nhưng không quá ngắn, không phô diễn thân hình nhưng làm cho những gã đàn ông phải chảy nước miếng, cô hơn tất cả gái pady ở đây, cả ngoại hình lẫn nhân phẩm. Chiếc áo croptop cô mặc khoe ra cánh tay trắng nõn nà, vòng eo con kiến thật tuyệt mĩ, từ lúc cô bước vào, hộp đêm như ngưng hết mọi hoạt động, DJ quên chơi nhạc, đàn ông quên cách thở, từng bước chân của cô đều có kẻ dõi theo, và cô đi lên sàn nhảy, bọn đàn ông tự động dẹp ra, cô đưa mắt nhìn DJ, hắn sực tỉnh và như muốn chiều lòng người đẹp, hắn ta chơi một bản nhạc thật sôi động. Cơ thể cô bắt đầu chuyển động theo nhạc, mọi kẻ đều muốn tiếp cận cô, cả sàn nhảy trở nên huyên náo và ầm ĩ, tất cả mọi ánh mắt đều hướng về cô gái đó trừ Duật Hiên, ông vẫn luôn dõi theo tay họ Vương. Một lúc sau, Hiểu Lam tiến đến bàn của tay họ Vương, mọi hoạt động lại diễn ra bình thường, hắn đang cầm một ly rượu Richard Remy, Hiểu Lam rất tự nhiên cầm cả chai rượu Richard Remy uống một hơi, họ Vương vẫn dán mắt vào người đẹp, hắn liếm môi, nhìn từ trên xuống dưới cô gái đó. Hiểu Lam cúi xuống, ghé sát tai hắn nói nhỏ:
- Cảm giác thế nào? Tuyệt chứ?
Câu hỏi chỉ như cố tình để lại một chút gì đó quyến luyến và kích thích hắn chứ không có ý nghe câu trả lời. Hắn nhếch mép cười nham hiểm nhìn người đẹp nhưng hắn chưa định làm gì thì Hiểu Lam đã lạnh lùng rời khỏi hộp đêm, trở về xe. Mọi việc còn lại phải nhờ bà chủ hộp đêm, hắn có ý định đuổi theo thì bà chủ đon đả giữ lại:
-Ấy, Vương thiếu gia, hôm nay rời Club chúng tôi mà không dẫn theo một cô em nào sao? Có phải là bị cô gái đó mê hoặc rồi không?
Hắn ngồi xuống cùng bà chủ, mấy cô bên cạnh hắn cũng tự động lui ra. Hắn nhìn bà chủ với vẻ muốn nghe tiếp câu chuyện, bà ta không để hắn chờ lâu:
- Thiếu gia thích cô gái đó chứ?
-Cô ta hơn tất cả bọn họ.
-Đương nhiên rồi, cô ta là gái bao cao cấp ở Club chúng tôi.
-Giá bao nhiêu?
-Cô ấy chỉ chiều lòng những tay khách sộp như ngài đây thôi.-tay họ Vương rút ra một cọc tiền đưa cho bà chủ
-Bằng này đủ chứ?
-Thiếu gia cứ đùa, làm sao một cô gái đáng giá như vậy lại bị mua bằng thứ này chứ.
-Vậy bao nhiêu?
-Ngài hãy nói chuyện trực tiếp với cô ấy đi, ngày mai, giờ này, tại đây nhưng cô ta cực ghét bị làm phiền nếu cuộc trò chuyện của hai vị không tốt đẹp thì đừng trách tôi không báo trước. Làm gì có cô gái nào lại muốn bị hàng mấy chục con mắt của tay chân ngài soi mó chứ.
-Bọn chúng chỉ bảo vệ ta chứ không hề có ý định nào vượt quá giới hạn.
-Tùy ngài.
Bà ta bỏ dở câu nói và bước đi khiến tay họ Vương phải để ý những lời đó, quả thực hắn đã bị Hiểu Lam mê hoặc nhưng để có được khoảng thời gian riêng tư với người đẹp thì hắn phải đánh cược cả an nguy của bản thân. Duật Hiên để tránh sự chú ý bây giờ mới bước ra, trở về xe, Hiểu Lam đã ngồi yên vị trong đó với bộ trang phục thường ngày. Thấy Duật Hiên, cô hỏi:
-Chú à, chú nghĩ lần này liệu có thành công không? Cháu thấy hắn là một gã vô cùng gian manh và xảo quyệt.
-Chẳng một gã đàn ông nào ngoài ta có thể thoát khỏi lưới tình cả, anh hùng còn khó qua được ải mĩ nhân.
-Vậy chú không phải anh hùng rồi.
Cô bé cười tươi rói sau khi trêu lại được Duật Hiên, ông cũng chẳng chấp cái con nhóc này. Cả hai cùng trở về nhà. Hiểu Lam nằm vật ra ghế sau một ngày mệt mỏi, cô ngóc đầu lên:
-Chú à, nấu mì cho cháu.
Như thường lệ, Duật Hiên đã quá quen với thói quen này của Hiểu Lam, ông cũng vào bếp nấu mì cho con bé và không quên đặt lên trên một quả trứng chưa chín hết lòng đỏ. Với Hiểu Lam, ăn như vậy là quá đủ, hơn bất kì loại thức ăn sơn hào hải vị nào.
Đúng như kế hoạch đã định, Hiểu Lam lại vào Blue Club trong một chiếc váy ngắn khoe cặp đùi trắng nõn. Nhưng hôm nay không có Duật Hiên đi cùng, ông đã được bà chủ Club thông báo trước rằng họ Vương không đi một mình nên ông đã đợi sẵn ở một địa điểm khác. Họ Vương đang ngồi chỗ cũ, mắt hướng ra phía cửa ra vào một cách chăm chú, mặc kệ mấy cô gái đang ngồi bên cạnh, xung quanh hắn vẫn có những cận vệ nhưng chỉ có duy nhất hai tên, khi Hiểu Lam bước vào, hắn như bừng tỉnh sau cơn mê liền đứng dậy mà chẳng biết làm gì. Có lẽ Hiểu Lam là người đầu tiên hắn si mê đến thế. Hiểu Lam bước đến, mắt nhìn xung quanh nói:
- Sao hả, thiếu gia đây không muốn chúng ta có một buổi trò chuyện thật riêng tư sao?
- Cô em tinh mắt thật đấy.
Hắn lấy tay khẽ đẩy cằm Hiểu Lam về phía mình. Nhưng Hiểu Lam đáp lại bằng ánh mắt thật sắc rồi quay đi, họ Vương như bị cuốn theo ánh mắt đó mà đứng đờ ra. Bỗng Hiểu Lam dừng bước, quay lại:
- Thiếu gia không định đi sao?
-Đi? Đi…à có…có…
Hắn như con rối bị Hiểu Lam giật dây vậy, cứ thế nghe lời cô mà đi theo, bỗng tay hắn bị giữ lại, một tên đàn em nhắc nhở:
-Thiếu gia, cậu định đi với cô ta sao?
-Một là đừng đi theo, hai là mất việc.
Tên đàn em đành buông tay, tay họ Vương chạy đến trước xe của mình, đó là một chiếc Cayenne màu đỏ rực, tỏ ra ga lăng trước mặt cô, trong lòng thì vui sướng khi vớ được miếng mồi béo bở ngay trước mắt mà biết đâu được thực ra miếng mồi ngon ấy là vỏ bọc hoàn hảo của một quả bom nguyên tử. Cô vẫn nhìn thẳng và nói:
- Tới khách sạn Black and White đi.
-Cách đó không xa có một khách sạn tên là Shadow.
-Dừng xe.-chiếc xe vẫn chuyển động-tôi bảo dừng anh không nghe thấy sao.
-Ok, ok, vậy thì khách sạn cưng chọn.
Chiếc xe đỗ lại ngay trước cửa một khách sạn sang trọng, nhìn bao quát thì nó đúng như tên gọi, toàn là hai màu đen trắng kết hợp lại, hai người xuống xe, một tay nhân viên khách sạn chay đến nhận chiếc chìa khóa của tay họ Vương và di chuyển xe vào bãi đỗ. Hắn cùng cô đi đến quầy lễ tân, một anh nhân viên trao tận tay cho hắn một chiếc chìa khóa tưởng như vô tình nhưng vốn đã được sắp đặt từ trước. phòng của hai người trên lầu 5, trong thang máy, hắn dán mắt vào cô, ánh nhìn như muốn ăn tươi nuốt sống. Hắn định tiến lại thì cô nói lạnh tanh:
- Camera kìa.
Hắn đưa mắt nhìn lên và kiềm chế. Hắn mở cửa phòng 214 ra cho Hiểu Lam bước vào trước, cô nhanh chóng đưa mắt thấy Duật Hiên đứng ngay sau cánh cửa, cô khẽ gật với ông trong khi hăn không để ý, hắn bước vào ngay sau đó và vội đóng cửa nhưng nhanh như chớp, Duật Hiên lao đến, bẻ một cánh tay hắn ra sau đè vào cửa. Duật Hiên rút tờ giấy trong người ra nhưng vì hắn ta vẫn còn ngoan cố chống cự làm tờ giấy rơi xuống đất, ông một tay vẫn giữ hắn vừa cúi xuống nhặt tờ giấy, hắn ta nhân cơ hội đó rút con dao trong người ra đâm liên tiếp vào Duật Hiên nhưng ông đã tránh được và dơ chân đá thật mạnh vào bàn tay đang cầm dao làm con dao rơi xuống đất, ông đã tóm gọn hắn. Duật Hiên đã bị thương nhẹ trong lúc hắn chống cự, con dao cứa vào mu bàn tay ông làm chảy máu. Trở về nhà sau khi đã giao hắn cho người đàn ông đi chiếc Jaguar. Hiểu Lam đã băng bó cẩn thận cho ông. Duật Hiên đi tắm trong khi Hiểu Lam đã nhảy lên giường ngủ ngon lành.