Thê Tử Phản Bội Của "Mặt Quỷ"
Chương 7
Hạ Mộ Nghiên mới từ bên ngoài trở về, lập tức gặp riêng Lưu quản gia, sau đó đưa một bao thuốc Đông Y to loại thượng đẳng giao cho lão.
“Đây là….” Lão tiên sinh nhìn cô.
“Đây là… mẹ của tôi đưa tới một ít thuốc Đông y, nghe nói dùng để bồi dưỡng thân thể rất tốt.” Cô nhẹ giọng: “Phiền tiên sinh nhờ phòng bếp dùng thuốc này nấu chung với canh gà, mỗi lần một gói là được, chờ sau khi thiếu chủ về đưa anh ấy nếm thử xem”
Kỳ thật chỗ dược liệu này là cô thấy trên phố, sau đó tự mình đi vào phố chuyên bán thuốc Đông Y mua về, nhưng cô thẹn thùng không dám thừa nhận đây là tâm ý của mình, bởi vậy mới lấy cớ là mẹ đưa cho.
Tuy rằng ra vẻ trấn định, nhưng khuôn mặt thanh lệ lại tự nhiên đỏ hồng.
“Được, tôi biết rồi” Lưu quản gia như là hiểu được lòng của cô “Thiếu chủ lúc nào cũng bộn bề công việc, ăn không nhiều lại ít ngủ, có lẽ cũng nên tẩm bổ nhiều một chút” Lão cũng không quên cười tủm tỉnh nói thêm một câu: “Có người như thiếu phu nhân chăm sóc, thiếu chủ thật có phúc khí.”
“Đâu có, đâu có…..” Ánh mắt lão nhìn cô khiến cô không biết làm sao mới tốt “Chỉ là thuận tiện thôi, không có gì cả…”
“Nhưng thật ra thiếu phu nhân cũng nên chú ý tới thân thể của mình” Lưu quản gia biết da mặt cô mỏng, không dám trêu trọc tiếp “Gần đây khẩu vị của người có vẻ không tốt lắm, ăn cũng không nhiều, nếu rảnh nên đi xem thầy thuốc, ngàn bạn lần đừng làm bản thân sinh bệnh” Lão tiên sinh cẩn thận dặn dò.
“Ừm, tôi biết rồi”. Nghe vậy khuôn mặt nhỏ nhắn của cô càng thêm hồng.
Không ổn, có phải lão tiên sinh đã phát hiện ra điều gì rồi hay không?
Kỳ thật mấy ngày trước cô đã phát hiện ra cơ thể mình có biểu hiện lạ, cho nên giành riêng buổi sáng hôm nay đi đến bệnh viện kiểm tra, đúng y như cô dự liệu, cô đã mang thai.
Tuy rằng mới được hơn một tháng nên người ngoài nhìn vào không thể phát hiện ra được, nhưng mà lão tiên sinh này là người từng trải, cô thực lo lắng sẽ bị lão phát hiện bí mật.
Mặc dù mang thai không phải là chuyện gì xấu, nhưng mà chuyện gia đình riêng tư này cô chỉ muốn một mình chồng biết, hay ít nhất anh ấy cũng là người đầu tiên biết chuyện, lòng cô không muốn để người khác biết trước.
“Thiếu phu nhân, vậy cô về phòng nghỉ ngơi trước, bữa tối chuẩn bị xong tôi sẽ gọi cô.” May mắn Lưu quản gia không hỏi thêm gì nữa, cầm túi thuốc trong tay đi làm việc của lão.
Hạ Mộ Nghiên thở dài nhẹ nhõm một hơi, cô nhẹ nhàng đi về phòng của mình, sau khi thay một bộ quần áo thoải mái, liền nằm xuống chiếc ghế dựa bên cạnh cửa sổ suy nghĩ một số chuyện.
A, cô mang thai.
Sờ sờ cái bụng bằng phẳng, cô vẫn chưa thể tin tưởng trong đây đang nuôi dưỡng một sinh mệnh nhỏ bé.
Là sinh mệnh kết tinh giữa cô và La Kế Đường.
Nếu anh biết được sẽ có biểu tình gì nhỉ ?
Là kinh ngạc? Là vui vẻ? Hay cả hai ?
Tóm lại, anh nhất định sẽ không tức giận.
Anh không thực hiện bất kì phương pháp tránh thai nào, chắc cũng rõ ràng đây là chuyện tình hiển nhiên, nói không chừng đây cũng là kết quả anh chờ mong.
La gia chỉ có nhất mạch đơn truyền (tức là có mỗi Đg` ca là con trai thoai), La Kế Đường không có lí do gì không muốn có con.
Chờ sau khi đứa nhỏ sinh ra, bọn họ hẳn sẽ càng giống một gia đình hơn, mà cô là mẹ của đứa nhỏ, sau này trong cảm nhận của anh sẽ càng thêm quan trọng, anh sẽ từ từ coi trọng cô, cũng sẽ không gạt cô ra khỏi thế giới của anh.
Tưởng tượng tới cuộc sống hạnh phúc sau này, cô không khỏi âm thầm cao hứng.
Đang nghĩ hết sức chuyên chú, cửa phòng đột nhiên bị người mở ra, nhưng theo một cách rất “bạo lực”.
Tiếng vang thật lớn làm cô giật mình ngẩng đầu, Hạ Mộ Nghiên lập tức nhìn thấy La Kế Đường đang hùng hùng hổ hổ tiến về phía cô.
Phát, phát sinh chuyện gì?
Trông anh thật tức giận…
Trong lúc cô còn chưa kịp phản ứng, anh đã vọt tới trước mặt cô, đem theo một tập hồ sơ quẳng lên mặt bàn.
“Lấy ra xem xem.” La Kế Đường hung ác ra lệnh.
Cô ngơ ngác nhìn tập hồ sơ trước mặt .”Cái này là cái gì ?”
“Tôi bảo cô lấy ra xem thử xem.” Anh không còn kiên nhẫn gầm nhẹ.
Bị sự tức giận chưa từng có của anhn doạ sợ, cô run run làm theo lời anh, rút giấy tờ bên trong tập hồ sơ đó ra.
Là ảnh chụp.
Ba tấm ảnh chụp.
“Thực tuyệt diệu có phải không ?” Anh cười lạnh.
Tuyệt, tuyệt diệu ?
Bàn tay nhỏ bé phát run cố gắng lật giở ảnh chụp.
Trời ạ!
Đầu cô không khỏi một trận choáng váng, tại sao có thể như vậy?
Tình huống ngẫu nhiên hôm đó sao lại thành ảnh chụp rơi vào tay La Kế Đường thế này ?
Hạ Mộ Nghiên hoảng sợ trợn mắt nhìn, trong ảnh là chụp cô, là bộ dáng cô vụng trộm yêu đương bên ngoài.
“Giật mình sao?” Anh châm chọc nói: “Không tưởng tượng được mình đi ăn vụng bên ngoài lại bị bắt được?”
“Em, em không có…” Cô hoảng sợ rất nhiều, chỉ còn bản năng phản ứng.
“Không có?” Anh cười lạnh.”Chẳng lẽ cô muốn nói người trong ảnh chụp không phải là cô sao ?”
“Em… Xin anh… Xin anh nghe em giải thích.” Suy một đống hỗn loạn, cô muốn biện minh cho chính mình.
“Cô muốn nói cái gì?” La Kế Đường xiết chặt cằm của cô, nâng khuôn mặt của cô lên.”Nói là cô vô tội ? Nói cô chưa từng làm gì cả ?”
Ô… Đau quá…
Lực đạo ở tay anh ngày càng lớn như muốn bóp nát cằm của cô, cô suýt nữa đau ra nước mắt.
“Em thật sự không làm gì cả… Anh nghe em nói trước có được không ?” Nhịn đau, cô một lòng chỉ hy vọng chồng cô nghe giải thích.
“Không cần, học sinh tiểu học xem truyện tranh đều có thể hiểu được, để tôi thay cô nói rõ.” Anh lạnh lùng trừng mắt nhìn cô.”Vợ của tôi từ khi được tôi cưng chiều nếm qua tư vị tình ái, vì thế hiểu được chuyện nam nữ là cái gì, sau đó liền phát triển “đối ngoại”, mấy tấm ảnh chụp này mới là giai đoạn mở đầu, rất nhanh sau đó cô ta phát hiện đàn ông bên ngoài thật hấp dẫn, cô ta liền chuẩn bị theo người đàn ông khác chạy …”
Lắc lắc khuôn mặt tái nhợt nhỏ nhắn của cô, anh càng nói càng tức giận.”Mà tất cả tội lỗi này đều trách một mình tôi mà thôi, là tôi cưng chiều cô đến hỏng rồi, cơ thể cô thiếu thốn đến mức phải ra ngoài tìm đàn ông khác phải không ?”
“Đủ rồi, đừng nói nữa!” Nghe những lời nhục nhã đáng sợ của anh, cô nhịn không được bi phẫn thét chói tai: “Tôi nói không có chính là không có, nếu anh không tin tôi, tôi cũng không còn cách nào.”
Cô dùng hết khí lực giãy khỏi sự kiềm chế của anh, sau đó lập tức đem toàn bộ ảnh chụp ném thẳng lên người anh.
“Anh tin tưởng cái gì đáng tin tưởng đi ! Dù sao… Dù sao…” Dù người đàn ông này cũng chưa bao giờ quan tâm tới cô, thậm chí đến cơ hội giải thích cũng không cho cô, cứ tuỳ tiện định tội danh cho cô như vậy, vậy thì cô cần gì phải để ý anh nghĩ cô là dạng phụ nữ gì, tam trinh cửu liệt hay là hạ lưu dâm đãng có gì khác biệt sao?
Mắt ướt đẫm lệ cô bước ra ngoài, thầm nghĩ tránh khỏi người đàn ông làm cô bị tổn thương này.
Nhìn theo bóng dáng của cô, hình ảnh mẹ cũng quay đầu tuyệt tình rời đi như thế lại hiện lên trong đầu anh…
“Cô cho là cô có thể đi đâu?” Anh nhanh chóng kéo giật cánh tay của cô, đem cô ném lên giường.”Từ giờ trở đi cô ngoan ngoãn ngồi tại trong phòng cho tôi, có việc gì cũng không cho phép ra ngoài.”
“Anh…” Sau cơn choáng váng cô cố gắng ngồi dậy.
“Cô nghe rõ ràng cho tôi…” Anh tiến tới giữ chặt cô, hung tợn cảnh cáo.”Cô là người đàn bà của tôi, cả đời này cũng chỉ có tôi được quyền chạm vào cô, nếu cô có cam đảm phản bội lại tôi, tôi tuyệt đối sẽ làm cô sống không bằng chết, hối hận vì đã sinh ra trên cõi đời này.”
Xoát ——
Lời còn chưa dứt, anh đã thô bạo xé rách áo sơmi của cô, ngay đồ lót trên người cũng bị giật ra không thương tiếc.
Người đàn ông này là chồng của cô sao ?
Nhìn gương mặt của anh tức giận nhăn nhó làm vết sẹo trông càng đáng sợ, cô kinh hãi cảm nhận không khí lành lạnh xung quanh, nhưng vô lực kháng cự.
“Nhớ kỹ, cô là của tôi.” Bàn tay to dùng sức bóp lấy bầu ngực căng tròn của cô, giống như biểu thị sự sở hữu công khai của anh.”Thân thể này chỉ có thể thuộc về tôi, toàn thân từ trên xuống dưới mỗi phân mỗi tấc đều là của tôi.”
< Híc, anh bị biến thái rồi…>
“Anh làm tôi đau … Buông tay…” Bộ ngực bị anh thô bạo “vuốt ve” đến biến hình làm cô đau, cô sợ hãi xoay người muốn chạy trốn.
Anh đương nhiên sẽ không để cô được toại nguyện.
Anh dễ dàng khống chế thân hình gầy yếu của cô, kéo xuống trở ngại cuối cùng trên người cô. (a, chính là cái phía dưới, kéo xuống… thôi tự hiểu đi =.=)
“Anh… anh… Tôi không muốn…” Thấy anh giải phóng “lửa nóng” của mình , cô giãy giụa muốn cự tuyệt sự xâm phạm của anh, cô không muốn anh chiếm đoạt cô dưới loại tình huống nhục nhã này.
“Cô có tư cách gì mà nói không muốn ?” Vặn bung hai chân của cô ra, dục vọng thật lớn xâm nhập nơi u kính nhỏ hẹp của cô.”Cô là vợ của tôi, thời điểm nào tôi muốn cô, cô đều phải chấp nhận, đây chính là quyền lợi của tôi.”
Hoàn toàn không để ý cảm thụ của cô, anh bắt đầu chuyển động thân hình.
A!
Thân thể giao hợp như muốn xé nát, cô đau đến nỗi muốn tránh khỏi kiềm chế của anh, nhưng như thế nào cũng không tránh khỏi sự công kích của anh.
Không một chút dịu dàng, không một chút yêu thương, anh chính là cố tình chà đạp thân thể của cô, đến giờ phút này cô cũng hiểu được cảm giác bị cường bạo là thế nào.
Vì sao lại như vậy?
Vì sao người làm thương tổn cô lại là chồng của cô, là chính người đàn ông mà cô yêu thương?
Bi ai nhắm mắt lại, cô đờ đẫn chờ đợi thời khắc tra tấn này kết thúc.
Anh lại chưa buông tha cô như vậy.
“Cô mở mắt ra cho tôi.” Vẫn chuyển động mãnh liệt, anh bóp lấy hai gò má của cô, bắt cô nhìn anh.”Nhìn cho rõ hiện tại ai ở trên thân thể của cô, ai mới là người đàn ông chân chính của cô…”
Lòng tự trọng bị thương, dục vọng độc chiếm mãnh liệt cùng cảm giác sợ hãi sẽ mất đi cô đan xen thành một ngọn lửa giận dữ, anh phải làm cho cô hiểu được anh mới là người đàn ông chân chính của cô, chỉ anh mới có được mọi thứ của cô.
Anh tuyệt đối sẽ không để cô giẫm vào vết xe đổ của mẹ anh, anh tuyệt đối sẽ không để cho cô trở thành một nỗi đau trong gia đình của cô và anh. Tuyệt đối không!
*** độc nhất vô nhị chế tác***
La Kế Đường nói được thì làm được.
Bắt đầu từ ngày đó Hạ Mộ Nghiên bị anh ta cầm chừng ở nhà, không có sự cho phép của anh thì không thể đi đâu được, cho dù miễn cưỡng cho cô ra khỏi cửa, lúc nào cũng luôn luôn có hai người mặc đồ đen đeo kính đen kè kè đi sát đằng sau, lúc nào hành tung của cô cũng bị kiểm soát.
Càng đáng sợ hơn là, cái loại hành vi công khai chủ quyền sở hữu của anh ở trên giường diễn ra như cơm bữa, người đàn ông này tuy chưa từng đánh cô, nhưng lại dùng phương thức nguyên thuỷ nhất của nam nữ để trừng phạt cô, nhục nhã cô.
Không giống trước kia, hiện tại cô một chút cũng không chờ mong anh trở về, mỗi khi nghe thấy tiếng bước chân của anh ngoài cửa lớn, cô luôn có bản năng muốn chạy trốn, nhưng cô lại chỉ có thể ngoan ngoãn ở lại trong phòng đợi anh tới tuyên án.
Vận khí tốt, anh sẽ không để ý tới cô, mặc kệ cô thích làm gì thì làm; vận khí không tốt, anh sẽ bắt lấy cô đem về phòng phát tiết dục vọng của mình.
Trong tình trạng căng thẳng như thế, cô thậm chí còn không dám đi bệnh viện kiểm tra thai nhi, chỉ sợ chuyện mình mang thai bị anh biết được. Với sự không tín nhiệm của anh đối cô bây giờ, nếu như hoài nghi đây không phải đứa nhỏ của anh, nói không chừng còn có thể bắt cô đi phá thai.
Cho dù thế nào cô cũng không muốn mất đi đứa nhỏ này, người nhà cùng chồng không thương yêu cô, chỉ còn có đứa nhỏ này và cô sống nương tựa lẫn nhau, đứa nhỏ này chính là toàn bộ tình cảm mà cô kí thác sau này.
Cho nên cô chỉ có thể chờ đợi, đợi đến thời điểm bụng cô to lên, ít nhất đã qua bốn, năm tháng bầu, đồng thời cũng qua kì hạn sảy thai, cho dù bề ngoài không che dấu được cũng không sao cả.
Nhiều nhất anh chỉ có thể đợi đứa nhỏ sinh ra sau đó làm xét nghiệm ADN.
Đúng vậy, chỉ cần ông trời cho cô thời gian một tháng là được rồi…
Buông lọn tóc đang vân vê trong tay, cô sờ sờ cái bụng vẫn bằng phẳng như trước của mình, trong tâm âm thầm cầu nguyện, hy vọng đứa nhỏ của cô cái thể bình an bước chân vào thế giới này.
Phanh ——
Tiếng mở cửa vang lớn, làm Hạ Mộ Nghiên tí thì làm rơi chiếc lược đang cầm trên tay, bởi vì bên trong La gia đại trạch < nhà lớn của họ La > chỉ có chồng cô mới có cách vào cửa thế này.
Cô vội vàng rời khỏi bàn trang điểm, xoay người quan sát vẻ mặt của anh.
Mặt âm trầm, ánh mắt có những tia máu hồng, chắc là vừa đi xã giao về, trên người còn toả ra chút hơi rượu.
A, anh thoạt nhìn…
Thật “đáng sợ” hai chữ này vừa nổi lên trong lòng, La Kế Đường đã đi nhanh về hướng cô.
Trước khí thế của anh, hai chân cô như nhũn ra, theo bản năng thụt lùi về phía sau.
Chỉ tiếc, bàn trang điểm đã chặn lại đường lui của cô, cô chỉ có thể trơ mắt nhìn anh đi đến trước mặt, nhìn mình cười lạnh.
“Anh, anh đã trở lại…” Hiểu được tình cảnh của mình có bao nhiêu nguy hiểm, cô ngập ngừng muốn chuyển lực chú ý của anh qua chỗ khác.”Lưu, bảo Lưu quản gia giúp anh nấu một ít canh, anh muốn hay không ăn….ăn một chút?”
“Tôi không muốn ăn canh.” Anh lạnh nhạt nói.
“Vậy, vậy… Muốn hay không… Muốn hay không…” Trong kinh hoàng, cô nhất thời không tìm ra cớ gì để nói.
“Hiện tại tôi chỉ muốn ăn em.” Một tiếng cười lạnh, anh đã đem cô đè sát vào bàn trang điểm.
Nằm úp sấp trên mặt bàn trang điểm, cảm giác hoảng sợ khi cả thân dưới mình đều bị lột bỏ, khi cô ý thức được khả năng động tác tiếp theo, anh đã chen vào trong kiều tiều của cô từ phía sau.
Không nói hai lời, anh bắt đầu phát tiết dục vọng của mình.
Hảo, đau quá…
Có lẽ tư thế này quá mức xâm nhập kích thích, một loại đau đớn chưa từng có tra tấn thần kinh của cô.
“Đừng như vậy được không? Tôi xin anh…” Sợ anh làm thương đứa nhỏ, Hạ Mộ Nghiên không thể không hướng anh khẩn cầu.
“Không được ?” Cười lạnh, anh thô lỗ nắm tóc cô kéo lên, bắt cô phải nhìn vào mình trong gương.”Nhìn xem bộ dáng dâm đãng của cô kìa, rõ ràng là thoả mãn muốn chết, lại còn ở đây giả mù sa mưa nói cô không muốn…”
Bỏ tóc của cô ra, động tác của anh càng thô bạo hơn, lực đạo ở bàn tay to cơ hồ bóp nát da thịt bên hông cô, một lần lại một lần đem cô ấn sâu vào người mình, ngang nhiên va chạm vào nơi yếu ớt của cô.
Đau trắng mặt, cô cắn môi nhịn xuống tiếng khóc nức nở muốn bật ra khỏi miệng.
Giống như qua cả một thế kỉ dài, anh mới thoả mãn gầm nhẹ một tiếng rồi buông cô ra.
Khinh thường liếc mắt nhìn cô xụi lơ trên mặt đất, anh đi vào phòng tắm tẩy trôi dấu vết của việc phát tiết trên thân thể mình.
Hai chân phát run vô lực chống đỡ, cô giữ lấy mặt bàn trang điểm miễn cưỡng đứng dậy, vừa lau đi nước mắt rốt cuộc không nhịn được đã rơi ướt đẫm, vừa dời bước đi đến đầu giường lấy hộp giấy ăn, cô chỉ hy vọng trước khi anh đi ra có thể sửa sang lại hình tượng của chính mình, nói gì thì nói cũng không thể để anh thấy cô trong bộ dáng đáng thương thê thảm, cô làm bộ như không có việc gì để duy trì sự tự tôn của mình.
Đột nhiên trong bụng co rụt một trận, cô đau đến gập cả người, khi ánh mắt nhìn xuống đùi non đã đỏ sậm máu kia, cô hoảng sợ hét chói tai.
Đừng mà, cô không thể mất đi đứa nhỏ, cô không thể mất đi nó được, đây là hy vọng duy nhất sau này của cô !
Làm sao bây giờ? Cô nên làm cái gì bây giờ? Cô có thể cầu cứu chồng của mình sao ?
Không được, cô không thể, nói không chừng anh sẽ nhân cơ hội này loại bỏ đứa nhỏ của cô.
Cô rất nhanh phủ định ý nghĩ của mình.
Nhưng mà không có sự cho phép của anh, cô không thể ra khỏi cổng của La gia được, cô làm thế nào tới bệnh viện cấp cứu được ?
Do dự một lúc lâu, từng giọt từng giọt rút cạn thể lực của cô, cơ thể suy yếu rốt cục chống đỡ không được, chỉ có thể thở dốc ngã ngồi xuống đất, giữa hai chân không ngừng troà ra máu tươi làm cô vừa kinh vừa sợ, cứ tiếp tục như thế này chỉ sợ không cần La Kế Đường mở miệng, đứa nhỏ này sẽ nhanh chết yểu trong bụng cô mất.
Hiện tại cô chỉ có thể đánh cuộc một keo, cá rằng La Kế Đường sẽ không thương tổn đứa nhỏ của cô.
Đây là cơ hội cuối cùng của cô.
“La Kế Đường, anh đi ra cho tôi…” Cô há mồm kêu gọi.”Anh mau ra đây…”
Không có gì đáp lại.
Tiếng kêu mỏng manh đều bị cửa cách âm cùng tiếng nước chảy nuốt hết.
Bất đắc dĩ, cô chỉ còn cách lê lết đến cửa phỏng tắm
Bình thường chỉ cần đi vài bước có thể chạm đến cửa phòng tắm, lúc này lại xa xôi giống như chân trời vậy.
Thở dốc, cô vẫn không nản chí, vẫn cố gắng lết về hướng mục tiêu.
Rốt cục…
Khi tay cô chạm tới cửa phòng tắm, liền liều lĩnh gõ lên.
Phanh, phanh, phanh ——
“Anh đi ra… Nhanh lên đi ra…”
Lúc này ở trong phòng tắm La Kế Đường vừa tắm xong, nghe thấy thanh âm của cô, chỉ bĩu môi sau đó mặc xong quần áo mới chậm rãi đi ra.
“Kêu la cái gì? Cô…”
Khi anh nhìn thấy Hạ Mộ Nghiên ngã dựa vào cửa cùng cùng vết máu quanh co khúc khuyủ, lời nói chuẩn bị ra khỏi miệng toàn bộ nuốt trở lại.
Này, người đàn bà này muốn tự sát cho anh xem sao ?
Đây là ý niệm đầu tiên hiện lên trong đầu anh.
“Này, cô làm sao vậy?” Anh vội vàng ngồi xổm xuống kiểm tra vết thương trên người cô
“Mau, giúp tôi…” Nắm chặt bàn tay to của anh, Hạ Mộ Nghiên dùng hết tia khí lực cuối cùng rốt cục ngất đi.
“Này, cô rốt cuộc…” Hai cổ tay mảnh khảnh đều bình thường như ban đầu, không có dấu hiệu cắt cổ tay.
Nhìn vạt áo nhuộm đỏ máu của cô, trong lòng anh đột nhiên nhảy dựng.
Không, không phải là…
Lược bỏ đồ che đậy dưới thân cô, giữa hai chân tuyết trắng máu tươi ồ ồ chảy phá lệ kinh tâm.
Chết tiệt!
Ôm lấy cô gái đã té xỉu, anh liều lĩnh lao ra ngoài.