The Accidental Wedding
Chương 8
Anh đã thức vài phút trước, hít thở mùi thơm của cô, mùi của làn da của cô nơi miệng anh chạm vào gáy cô, hương thơm của mái tóc mới gội của cô, mềm mại nơi má anh, mùi nhẹ nhẹ của...cái gì đó hấp dẫn.
Từ từ anh nhận ra rằng trọng lượng bàn tay ấm áp của anh đang ở trên ngực cô, rằng anh đang như một cái muỗng úp quanh cô, dọc theo chiều dài cột sống của cô, đầu gối anh giữa hai đùi mềm mại của cô, trần đến từng inch từ khe đùi của cô.
Cơ thể anh đã hoàn toàn bị khuấy động. Đang nhức nhối với khao khát.
Anh phải rời khỏi cô, quay đi. Anh đã cho cô những lời như một quý ông.
Nhưng cơ thể của họ đã sắp xếp họ lại theo cách đó trong khi ngủ; nó không phải là sự quyến rũ với nỗ lực cố ý.
Và anh không thể làm cho mình di chuyển.
Bên cạnh đó, anh muốn xem cô ấy sẽ phản ứng lại như thế nào. Liệu cô ấy, có như anh, bị giằng xé giữa cám dỗ và ý thức?
Về phần anh, sự đúng mực thậm chí đã không còn là một câu hỏi nữa. Họ đã chia sẻ cùng một chiếc giường đã ba đêm nay..Hoặc là bốn? Anh không thể nói; khái niệm ngày và đêm đã mất với anh.
Nhưng sự đúng mực là cái mà mà mọi người khác đều nghĩ đến.
Cái mà họ không biết không thể xúc phạm họ.
Lương tri là một vấn đề khác.
Lương tri đã tuyên bố rằng cả hai người họ đã hành động điều có thể mang lại hậu quả không mong muốn. Lương tri nhắc nhở anh rằng anh đã không biết anh là ai. Anh có thể là đã kết hôn rồi. Anh sẽ là một tên ngốc hành động mà không cần biết các rủi ro.
Và cô - cô sẽ thực sự ngốc nghếch vì đã để bản thân bị cám dỗ bởi một người đàn ông vô danh. Danh tiếng là một điều. Nhưng để có thai và không chồng, là điều hoàn tòa khác.
Không có "cửa" cho hôn nhân. Nhà tranh không thể kết hôn với lâu đài. Ký ức anh có thể là trong những mảnh vụn nhưng đã có vài cú chớp qua về "nhà" nhắc anh rằng đó là một lâu đài lớn và ấn tượng - nếu nó không phải là một lâu đài, thì nó là một ngôi nhà rất lớn.
Anh đang nằm trên lửa nhưng anh không thể dừng lại.
Anh giả vờ ngủ khi đoán được lúc này cô đã nhận thức được nơi bàn tay anh đang đặt, nơi đầu gối anh đang để, và cái đang thúc vào quả đào của một bên mông cô.
Liệu cô sẽ bắn ra khỏi giường như con mèo bị bỏng?
Hay cô sẽ ở lại và xích lại gần?
Với khoái cảm vẻ ngái ngủ cô bắt đầu duỗi người ra, sau đó đóng băng với một tiếng thở hổn hển. Một khoảng lặng thận trọng theo sau.
Anh mĩm cười. Anh gần như có thể nghe thấy tiếng tích tắc trong suy nghĩ của cô, đang nghĩ gì với phần thân thể đang ở đó.
Và sau đó anh cảm thấy sự phản hồi của cô. Nhịp tim anh đập tăng lên một mức độ khác khi núm vú của cô cứng lại ở giữa lòng bàn tay anh. Nó đã dẫn từng mẫu ý chí của anh đến sự không phản hồi.
Hẳn là cô đã cảm thấy được sự cương cứng của anh ép bên cô. Anh đang cứng như đá và đang đau.
Áo ngủ của cô đã tốc lên hông cô. Anh có thể cảm nhận được chính xác nơi làn da mịn màng, mềm mại nữ tính thế chỗ cho lớp vải flanen được giặt sạch. Anh mĩm cười với mình khi cô cố bí mật kéo nó xuống, sau đó cố kiềm một tiếng rên khi mu bàn tay cô chạm vào sự cương cứng của anh.
Cô đóng băng. Tay cô vẫn ở lại nơi đó, không cử động.
Liệu nó có thể cứng hơn nữa không? Anh nghi ngờ.
Đó là địa ngục, tư thế sẵn sàng trên bờ vực của thiên đường, không thể cử động, và đang tập trung vào nhịp thở của một người. Nếu anh "tỉnh giấc" và chấm dứt sự tra tấn tinh tế này?
Mỗi thớ thịt của cơ thể anh hét lên để có cô, cám dỗ cô trong khi cô ấm áp, ngái ngủ và đang khuấy động như thế này.
Nhưng nếu anh làm, anh sẽ không bao giờ biết được liệu cô có sự tự nguyện của mình không. Và anh cần, hoàn toàn tuyệt vọng, cần biết điều đó.
Cô cử động và anh đã muốn rên lên, nhưng anh giữ yên lặng khi cô gỡ ra cánh tay đang ôm cô và xoay vào trong giường đối mặt với anh, nâng lớp chăn lên và đặt cánh tay anh dọc theo cơ thể anh.
Anh đã nghĩ cô sẽ trượt ra khỏi giường ngay, nhưng cô ở lại, mặt cô rất gần với anh. Anh có thể cảm nhận sự gần gũi này của cô. Cô sẽ làm gì? Cô sẽ nhìn cái gì? Anh muốn mở mắt ra và ngắm cô say sưa, nhưng anh muốn nhiều hơn nữa để xem cô sẽ làm gì.
Có một tiếng sột soạt của tấm chăn và anh gần như giật nảy mình khi cô nhẹ nhàng vuốt nhẹ tóc anh bên dưới lớp băng gạc. Mỗi inch của làn da đang khao khát sự đụng chạm của cô và cô phải vuốt ve trán anh!
Anh giữ hơi thở mình đều đặn, môi anh hơi hé mở. Cô lướt tay lên miệng anh trong sự vuốt ve trong sáng nhất, kéo dài trên vết sẹo ở khóe miệng anh. Cô chạm những ngón tay dọc theo quai hàm anh. Chắc là anh cần một sự cạo râu khác?
Cô nới lỏng tấm chăn xuống một chút. Thêm nữa đi, anh thúc giục âm thầm. Anh mặc cái áo ngủ của ông mục sư không cài nút - giờ anh ước rằng mình đã cởi nó ra hồi đêm, cư xử với nó như anh đã cư xử với cái thứ mà cô gọi là bức tường Hadrian.
Cô nâng tấm chăn lên cao hơn một chút và anh cảm thấy một chút không khí lạnh. Anh hoan nghênh nó. Cơ thể anh, hay ít nhất là một phần của nó đang bị đốt cháy.
Cô tò mò. Cao hơn nữa đi, anh thúc giục âm thầm, cao hơn đi. Hãy giật tất cả ra đi.
Thật ngốc nghếch để nhìn chằm chằm bây giờ, Maddy tự nhủ. Anh ấy có thể thức dậy bất kỳ lúc nào, và cô sẽ bị bại lộ, vì đang cư xử như một...kẻ vô đạo đức.
Cô liếc nhìn khuôn mặt anh. Hàng mi dày đã không có sự động đậy. Ngực anh lên xuống đều đặn, hơi thở của anh không thay đổi. Anh đã ngủ say.
Cô đã căng thẳng một cách ngớ ngẩn.
Ánh mắt cô trở lại chỗ chữ V sâu trong cổ áo ngủ của anh. Anh đã mở tung mỗi nút áo và khuôn ngực vững chắc nam tính của anh với những sợi lông đen xoăn phủ lên, đã cuốn hút cô. Thật là lố bịch.
Cô đã thấy anh trần như nhộng trong vô số lần, đã lau khô từng inch của anh. Cơ thể anh không còn gì bí ẩn với cô.
Tuy nhiên cô không thể kéo ánh mắt của cô đi chỗ khác.
Về phần cái cô đã cảm thấy khi cô cố kéo cái áo ngủ của mình xuống đến mức của sự đứng đắn hơn nữa...Cái thớ thịt cứng nóng ấn vào bên cô...
Nó không cảm thấy giống như bất kỳ phần trần trụi nào của anh mà cô từng thấy. Và cô đang bị đốt cháy với sự tò mò.
Cô nâng tấm chăn lên cao hơn...cao hơn...Vải của áo ngủ của anh đã che phủ nơi cô muốn nhìn thấy nhất. Cô bị dày vò bởi sự mong muốn của các ngón tay và đã kéo mạnh nó một cách nông nổi. Cái áo ngủ trượt lên trên. Cô kéo lần nữa-
"Tiếp đi, kéo nó lên hết," một giọng trầm sâu mời gọi với vẻ thích thú ngái ngủ.
Cô đánh rơi tấm chăn. "Tôi không. Tôi đã không." Nhưng cô đã làm. Cô đã. Bị bắt quả tang. Đỏ mặt, còn hơn thế. Má cô muốn bốc cháy.
Anh cười tủm tỉm và nó giống như một thỏi sô cô la ấm, béo ngậy. Một thỏi sô cô la láu lỉnh. "Tiếp đi, tôi không phiền đâu."
Cô cố nghĩ ra điều gì đó để nói. "Tôi chỉ đang kiểm tra..." Cô ấp úng, không thể nghĩ ra một lý do nào.
Anh cho cô một cái cười xấu xa. "Và tôi ổn cả chứ? Không có gì hỏng hóc chứ? Có gì cần chú ý không?"
Đầu và mắt cá chân anh đã bị thương: cô tìm cái gì đó đúng lúc phát nổ giữa chúng. Nơi cô chẳng thấy cái gì cả. Cô thấy lúng túng với một sự xấu hổ.
"Không có gì," cô lầm bầm.
"Thật ra tôi đang cảm thấy hơi nóng một chút. Và tôi chắc rằng có một chỗ đang sưng lên. Và nó đang đau. Em có chắc em sẽ không thích để kiểm tra tôi chứ?" Sự diễn tả của anh là đơn thuần, nhưng nụ cười là của quỷ.
"Không, tôi-"
"Kẻ nói dối bé nhỏ." Anh vươn một bàn tay lười biếng khum đầu cô, và hôn cô.
Đó là một nụ hôn từ từ, mềm mại, ấm áp như ánh mặt trời buổi bình minh, pha trộn với sự bí ẩn của bóng đêm. Giàu lời hứa hẹn.
Nụ hôn đã tháo gỡ những lớp phòng thủ của cô trước khi cô có thời gian đặt nó vào đúng chỗ. Không phải tất cả những gì cô mong đợi.
Nó đã ở đó trước khi cô biết điều đó. Anh buông cô ra và lùi lại, để lại cô một chút choáng váng. Và muốn hơn thế nữa.
Cô nhìn chằm chằm vào miệng anh, vẫn còn ẩm ướt từ nụ hôn với cô. Hôn anh không như cô đã mong đợi. Hai đêm trước cô đã cho anh uống trà vỏ liễu từ miệng cô và đã nghĩ rằng không gì có thể thân mật như vậy.
Cô đã sai. Hoàn toàn, hoàn toàn sai.
Cô không biết phải nói gì. Đôi mắt xanh của anh đốt cô, còn sáng hơn cả bầu trời buổi sáng, dường như đọc được những suy nghĩ thầm kín nhất của cô. Mắt cô rớt xuống đống chăn nhàu nhỉ và thốt ra những điều đầu tiên xuất hiện trong đầu cô.
"Anh đã hứa sẽ là một quý ông." Như thể như cô là một quý cô quý phái vậy. Một quý cô sẽ không bao giờ nhìn trộm...chân của một quý ông. Đặc biệt là khi anh ta đang ngủ.
Nhưng làm thế nào anh có thể ngủ được và cũng bị..."đánh thức"?
Từ góc mắt của mình cô bắt được một tia cười lấp lánh.
"Tôi là một quý ông." Cách anh nói nó, như thể nó là thế, "Tôi là một con sói." Cũng quá chính xác.
"Tuy nhiên, anh đã hôn tôi."
Đôi mắt anh nhảy múa. "Đó là một nụ hôn rất lịch lãm." Anh nghiêng người về phía trước và thì thầm, "Em có thích tôi chỉ cho em thấy một nụ hôn không lịch lãm là như thế nào không? Chỉ cần để em biết thôi." Tia nhìn sâu thêm.
Trong một lúc cô đã quên phải đối đáp lại, trí tưởng tượng của cô bắt kịp với những suy nghĩ một nụ hôn không lịch sự có thể như thế nào. Những suy nghĩ cám dỗ. Có lẽ có những người đáng bị khiển trách.
"Thuần túy vì các mục đích giáo dục, em hiểu mà," anh kêu nho nhỏ. Chính xác như con mèo muốn có được kem.
"Không," cô nói, chắc chắn. "Tôi không quan tâm một chút xíu nào."
"Kẻ nói dối bé nhỏ." Lần nữa, anh phát ra âm thanh như một sự âu yếm.
"Dù thế nào thì một quý ông sẽ không hôn tôi," cô nói vẻ nghiêm nghị, tập hợp những tổ tiên đứng đắn nhất của cô đến cái lý do này.
"Chỉ khi em lấy cái "đàn ông" ra khỏi quý ông."
Cô cau mày, không chắc lắm ý anh.
"Không ai có thể cưỡng lại," anh thì thầm, và trước khi cô nhận ra ý định anh, anh đã hôn cô lần nữa.
Cô đã thích nụ hôn đầu rất nhiều.
Nhưng cái nụ hôn không lịch lãm này...đã hút hết...mỗi liên kết...suy nghĩ từ não cô.
Anh hôn mở miệng cô, tìm kiếm, đòi hỏi, làm chủ. Cô nếm sức nóng...nam tính mơ hồ...sự khao khát mong muốn...với miệng, lưỡi, và tay anh đòi hỏi một sự hưởng ứng cơ thể cô cho sự sẵn lòng, khẩn trương.
Cô tan chảy dưới sự tấn công dữ dội, sức ép từ anh, quằn quại tỳ vào anh, tất cả những ý nghĩ của sự e lệ và đứng đắn đã giải thể trong trận lụt cảm xúc khi cô hôn anh trả lại, cần nhiều hơn, thèm muốn hơn.
Bất ngờ anh buông cô ra. Maddy, các giác quan của cô đang quay cuồng, chân tay cô nặng trịch và không hợp tác, tuy nhiên cô biết mình phải làm gì. Cô cố leo ra khỏi giường.
Tay anh bắn ra và nắm cổ tay cô. "Đừng đi."
"Cái gì?" Cô vẫn còn một chút bàng hoàng, cơ thể cô vẫn còn đang bám vào những tác động từ nụ hôn của anh, máu cô đang ca hát.
"Chúng ta chưa xong."
Cơ thể cô đồng ý với anh, nhưng, "Xong rồi." Cô cố gỡ tay khỏi cái nắm của anh.
"Có những điều chúng ta cần phải thảo luận."
"Những điều gì?"
Anh nắm chặt cô, nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. "Những tiếng động gây nỗi kinh hoàng tối qua."
"Ồ, điều đó." Cô cố không cảm thấy thất vọng.
"Em đã báo cáo nó chưa?"
Cô thở dài. "Tất nhiên, nhưng nó được thực hiện không tốt lắm. Người quản lý của chủ đất nói rằng tôi là phụ nữ ngu ngốc đã sợ hãi những cái bóng, quan hành chánh địa phương không thể hành động mà không có bằng chứng của sự thiệt hại hoặc người trả phí, và giải pháp của ngài mục sư là muốn chúng tôi đến ở với ông ấy và bà Matheson. Một số dân làng tôi kể đã gợi ý một sự trừ tà." Cô nhìn thấy biểu hiện của anh và giải thích, "Họ tin đó là Bloody Abbot đang đi dạo lần nữa."
Lông mày anh nhướng lên. "Bloody Abbot?"
"Hồn ma cổ đại của vị tu viện trưởng đã bị giết khi cố gắng ngăn chặn người của Henry thứ tám phá hủy các chạm khắc tôn giáo ở tu viện. Dân làng rất tự hào về ông ấy. Nhưng tôi không tin điều đó."
"Em không tin vào ma quỷ?"
"Chắc chắn không phải ma, chỉ là một người đàn ông."
"Đàn ông cũng có thể nguy hiểm như ma quỷ, có khi hơn."
Làm như cô không biết điều đó vậy. Nhưng những đàn ông nguy hiểm không chỉ bắn vào cửa sổ trong đêm. Một vài trong số họ còn bẫy bạn lại dù sao đi nữa, áp cơ thể dài mạnh khỏe của họ vào bạn trong đêm và làm bạn chóng mặt với những nụ hôn dài, ngọt ngào, gây nghiện.
Anh vẫn nắm lấy cô, những ngón tay dài của anh khóa chặt cổ tay cô một các nhẹ nhàng, dễ dàng. Cô giật mạnh nó ra để đi. "Tôi phải đi." Trong khi sức mạnh ý chí của cô vẫn còn.
Cái nhìn của anh khóa ánh mắt cô khi anh từ từ nâng cổ tay cô lên đến sát miệng anh, quá gần để cô có thể cảm thấy sức nóng của hơi thở anh trên da cô. Cô không thể quay đi, đột ngột cảm thấy khó thở một cách vô lý, mà không phá vỡ cái nhìn của anh, anh lật bàn tay cô lên và hôn từ từ vào lòng bàn tay sần vì làm việc của cô. Cảm giác rùng mình xuyên qua cô. Một cách vô thức, những ngón tay cô khum lấy khuôn mặt anh.
"Tôi sẽ tìm ra con ma giả hiệu của em," anh hứa với cô, giọng anh khàn khàn, như một hiệp sĩ nói với một cô gái. "Tôi sẽ bắt hắn, đừng lo." Anh hôn lòng bàn tay cô lần nữa, và rự run rẩy tuyệt vời lại lan truyền qua cơ thể cô.
Cô đau nhức để chìm trở lại vào vòng tay anh và đánh mất bản thân hơn nữa trog những cái hôn sâu, ngấu nghiến, như thuốc phiện này. Cô ao ước, chỉ cần một lần, để có được giấc mơ buổi sáng trở thành hiện thực. Nhưng nếu cô làm vậy, cô sẽ liều lĩnh đánh mất mình hoàn toàn.
Cô ép mình kéo ra khỏi anh và trượt ra khỏi giường. Sàn đá sắc lạnh đã trả lại những giác quan cho cô.
Máu cô có thể đang ca hát với sự thỏa mãn và kích thích, và con tim ngu ngốc của cô đang khao khát những mơ ước không thể, nhưng điều này là quá nguy hiểm, quá nguy hiểm cho một phụ nữ ở vào một vị trí mạo hiểm như vậy.
Cô phải giữ anh ở chiều dài cánh tay cô. Xa hơn nữa. Cô có thể cảm thấy được dấu ấn miệng anh trong lòng bàn tay cô vẫn còn. Những ngón tay cô khép lại một cách bảo vệ trên nó, như thể chúng có thể giữ và nâng niu nụ hôn của anh mãi mãi.
Nếu có bất cứ ai trong làng này mà có được cái ý tưởng dù là nhỏ nhất của những gì đã xảy ra trên giường này sáng nay...
Danh tiếng tốt của cô là sợi chỉ tốt mỏng manh kết nối cô trong tình hữu nghị với các dân làng. Và nếu không có tình bạn với họ - có sự mua hàng của họ cho mật ong, các cái nón, và trứng - cô và bọn trẻ không thể sống sót.
Trong khi họ còn nghĩ anh là kẻ bị thương vô hại, thì cô được an toàn.
Nhưng giờ anh không phải là người bệnh tật nữa. Cô phải chấm dứt nó, trước khi cô cho phép bất kỳ sự tùy tiện nào hơn nữa.
"Khi nào đầu tôi không còn là cái đe của một gã thợ rèn nữa, chúng ta sẽ thử lại lần nữa," anh thì thầm với nụ cười có chút nhăn nhở.
Cô quay lại và thấy anh đang nhìn cô, với cách của một con mèo nhìn một con chuột đã bị sập bẫy, một cách chiếm hữu, với sự hăm hở thấy trước.
Nó như thể anh đã tạt một xô nước lạnh vào mặt cô. Anh không biết gì về vị trí của cô, và từ sự biểu hiện của anh, anh đã không quan tâm. Anh là một kẻ phóng đãng.
Và cô là một con ngốc mơ mộng.
"Và nó sẽ sớm chứ?" cô hỏi.
Anh cho cô một nụ cười hoàn toàn xấu xa. "Tôi chắc chắn hy vọng thế."
"Tốt."
"Tốt?" Anh ngoác miệng.
"Vâng, vì ngay khi đầu anh không bị ông thợ rèn đe nẹt nữa," cô nói một cách ngọt ngào, "anh sẽ rời khỏi ngôi nhà này."
Ngay lập tức, nó xóa sổ cái nhìn tự mãn từ khuôn mặt anh, sau đó anh phục hồi. "Tôi không thể. Tôi sẽ đi đâu chứ? Tôi không có trí nhớ, nhớ không?" Cái biểu hiện đáng thương của anh rõ ràng giả tạo, giọng anh quá chín mùi sự tự tin rằng nó có thể làm đông cứng tim cô.
"Anh sẽ đi đâu á?" cô lặp lại. "Đến một nơi trong giáo xứ, nơi mà bất kỳ linh hồn lạc lối, nghèo nàn nào cũng được chào đón, dĩ nhiên."
Anh chớp mắt. "Em sẽ không bao giờ gởi tôi vào trại tế bần."
"Tất nhiên là không. Anh có quá nhiều tiền. Anh sẽ đi đến nhà ông mục sư."
Lông mày anh chụm lại. "Chỗ lão già chán ngắt ấy á? Không đời nào."
"Không, nó sẽ khá dễ dàng," cô trấn an anh, cố tình hiểu lầm. "Ông ấy có một xe ngựa sẽ đến chở anh. Nó rất êm. Nó sẽ không làm các khớp xương đang đau của anh bị va đập đâu."
(Maddy cố tình nghe nhầm từ bore (chán ngắt) thành bone (xương) -ND )
"Tôi sẽ không đi."
"Anh không?" Cô cong chân mày với anh.
"Tôi không thể. Tôi - tôi dị ứng với giới giáo sĩ. Với kẻ ba hoa. Với dĩa trái cây."
Cô cười lớn. "Chuyện vô lý."
"Đó là sự thật," anh nói tha thiết. "Tôi sẽ...phát ban...và...sục sôi ở cái mùi của một bài thuyết giáo."
"Nhưng làm thế nào ông có thể biết được vậy, ông Rider," cô nói ngọt ngào, "khi ông còn không nhớ tới tên ông nữa là?"
Anh nhún vai. "Thì nó cũng giống như bức tường Hadrian vậy đó, một trong những điều kỳ quặc mà tôi nhớ được."
"Rất kỳ lạ. Và hoàn toàn không liên quan, tôi e là vậy. Ngay khi anh có thể đi được, tôi sẽ lấy lại giường của tôi."
"Em còn hơn cả được chào đón ấy chứ. Không phải là tôi đã làm rõ rồi sao?"
"Ngược lại và đó là sự -" Cô dừng lại. Cô sẽ không mắc vào cuộc tranh luận với anh ta.
"Em đang sợ." Cái nhìn của anh rơi xuống một thời gian ngắn vào ngực cô và anh mĩm cười.
Nhận thức được rằng núm vú của mình đang cứng lại trong sự lạnh lẽo, cô khoanh tay ngang ngực. "Về cái gì, Chúa tôi, tôi sợ á?"
Anh ngồi dựa vào mấy cái gối, gập cánh tay mình phía sau đầu, và nhăn răng cười. "Em thích những gì đã xảy ra trên giường này và em sợ rằng lần tới em sẽ không đủ sức mạnh của tâm trí để dừng lại."
Vâng, dĩ nhiên là cô đã. Dù sao thì cô cũng chỉ là một con người mà, không phải vậy sao? Cơ thể cô, ngay cả bây giờ, vẫn đang giục cô nhảy lại lên giường và để anh hoàn thành cái mà họ đã bắt đầu, nhưng cô - Ơn Chúa! - đang bị lạnh, lạnh cứng.
"Vô lý," cô nói, và âm thanh có vẻ yếu ớt, thậm chí với cả tai của cô. "Khi nào anh đủ khỏe để được di chuyển, anh sẽ đi đến nhà của ngài mục sư. Ý tôi đã quyết. Giờ thì tôi cần đi chuẩn bị cho bọn trẻ đi học-"
"Ohhhh!" Anh ta rên rỉ đột ngột và đang tăng dung lượng.
"Chuyện gì vậy?" Cô vội đến gần giường. Mặt anh hơi nhăn lên với cơn đau. "Có chuyện gì vậy?"
Anh mở một con mắt màu xanh lên và nói trong một giọng hoàn toàn bình thường. "Tôi có một cơn đau tái phát."
Cô đã đấu tranh một nụ cười. "Anh không thể nào. Và anh sẽ không thay đổi ý của tôi được đâu."
Mắt anh nhảy múa khi anh làm một tiếng rên khác đầy nghệ thuật. "Tôi dị ứng với giới giáo sĩ. Những mục sư làm tôi chóng mặt...các linh mục thì làm tôi hồi hộp...còn các giám mục thì làm tôi cáu lên." Anh thêm vào trong một giọng yếu ớt một cách thuyết phục, "Tôi có thể bị mắc kẹt ở đây trong nhiều tuần..."
"Trong trường hợp đó, tôi sẽ gọi ngài mục sư đến đây để đặt tay (ban ơn phép lành)." Cô kéo rèm lại với một sự hăng hái.
Giọng anh theo cô vào chỗ rửa chén. "Ông ấy tốt hơn là không nên đặt tay lên tôi! Ông ấy đã chọc một ngón tay vào trong xương sườn tôi ngày hôm qua một cách triệt để không thân thiện! Nếu ông ta mà còn cố làm thế, tôi sẽ đấm ông ta, dù có là một thầy tu hay không."
Maddy cười toe toét. Anh ta là một con quỷ, chắc chắn thế. Cô đặt nồi bột yến mạch lên bếp, rửa mặt rồi thay quần áo, và đi lên gác để đánh thức các em.
"Em có thể đưa Mr. Rider bữa sáng của anh ấy không chị?" Jane hỏi khi cháo đã sẵn sàng.
"Chị đã làm điều đó vào lần vừa rồi rồi," Susan ngắt ngang. "Giờ tới phiên em."
"Em sẽ đưa," John đề nghị. "Em chắc là anh ấy thích một ngươi đàn ông hơn-"
"Tất cả các em sẽ đưa," Maddy ngắt ngang trước khi cuộc tranh cãi có thể bắt đầu. "Jane, cầm cái khay với cháo, Susan, lấy mật ong, Henry mang bình sữa, còn John đưa anh ấy trà vỏ liễu. Hãy nói với Mr. Rider anh ấy có thể thêm mật ong nhiều hơn nếu nó quá đắng."
"Ngạc nhiên chưa, Mr. Rider có thể nghe thấy qua bức màn này," một giọng trầm vang lên.
"Em cũng muốn mang cái gì đó nữa." Lucy nói lên.
"Được, tất nhiên rồi, em sẽ mang cái khăn ăn cho anh ấy." Maddy đưa nó cho cô bé, người đã "hành quân" một cách quan trọng đến cái giường, lấy cái ghế để trèo lên trong một tay và cái khăn ăn trong tay khác.
Maddy chờ cho bọn trẻ thôi nhặng xị lên với anh ta và trở lại bàn. Chúng cũng thích thú với anh như cô. Anh ta quá lôi cuốn đến đáng ghét. Hoàn toàn không thể cưỡng lại.
Nhưng cô phải.
Ngay cả khi anh ta bất tỉnh, cô cũng đã bị kéo về phía anh.
Cô không biết gì về anh, đã không biết rằng mắt anh có màu xnah hơn một bầu trời mùa hè vào đêm, rằng chúng có thể trêu chọc và nhảy múa với vẻ nghịch ngợm, rồi đột ngột biến thành màu thẫm như đêm tối. Hoặc cái màu xanh đó cũng có thể đốt cháy với một ánh sáng cực mạnh...
Và cô đã ngủ ba đêm với cơ thể anh bên cạnh cô, cảm thấy - khá phi lý - an toàn với một người lạ trên giường cô.
Tệ hơn, cô còn cho rằng sẽ tiếp tục an toàn một khi anh ấy lấy lại trí nhớ của mình. Bởi vì anh ấy là một quý ông.
Điên thật! Anh ta là nguy hiểm hơn bao giờ hết. Và trong cách cô sẽ không bao giờ nhận ra.
Ai có thể nhìn thấy mối nguy hiểm khi nhìn thấy anh trò chuyện nghiêm túc với hai cậu bé, cho phép chúng kể với anh những điều về các con ngựa mà có khả năng là anh biết mãi mãi, không để lộ rằng anh đã quá mệt mỏi hay buồn chán hoặc đang đau đớn?
Nhưng có đó. Có nguy hiểm trong cách anh mĩm cười và cám ơn Jane hay Susan vì đã lấy cho anh một tách nước hay một cái đĩa, làm các cô bé cảm thấy quan trọng và được đánh giao cao.
Lucy khá là chiếm hữu anh, nhất định rằng nụ hôn của cô bé đã làm anh tỉnh dậy. Và mặc dù rõ ràng rằng anh ít có tiếp xúc với trẻ con, anh cũng đã không bác bỏ những khái niệm trẻ con của cô bé mà còn đáp trả bằng sự tử tế nghiêm trang làm cô bé phát sáng lên với niềm tự hào.
Anh cũng đã lờ đi chấn thương của mình để bảo vệ chúng khỏi kẻ xâm nhập. Anh biết rằng bắn súng sẽ làm anh đau, nhưng anh không hề do dự.
Cô đã không biết anh là loại người gì trước đây.
Giờ cô cũng không biết, cô nhắc nhở mình. Cô vẫn không biết gì về anh hết.
Chỉ biết rằng anh tử tế với phụ nữ và trẻ con. Và hào hiệp. Và cứng đầu. Và lịch thiệp. Và bị nạn. Anh là một quý ông, có những ngón tay sạch sẽ và được chăm sóc tốt.
Nhưng cũng là một kẻ phóng túng.
Mặc dù cô biết rất ít về anh, nhưng cô cũng có thể nói rằng anh không thuộc về thế giới của cô. Và cô không phù hợp với anh và có lẽ sẽ không bao giờ.
Anh có cách cư xử tuyệt vời. Che chở, hào hiệp. Hài hước. Đẹp trai.
Nguy hiểm.
Sự thu hút, sự phỉnh phờ của Hoàng Tử Quyến Rũ, cô nhắc nhở mình. Phụ nữ có một chiều hướng không tránh được để thấy được sự lãng mạn ở nam giới và những tình huống mà không ai có. Đó là lý do Grand-mère đã bắt Raoul chờ tới hai năm...Hãy bảo vệ mình khỏi những xu hướng tiền định của riêng mình.
Dĩ nhiên Mr. Rider thì tốt với cô và bọn trẻ - anh ta không có gì khác để làm, không nơi nào để đi. Sự sống còn của anh là phụ thuộc vào lòng tốt của họ.
Anh ta chỉ là một người đàn ông. Nhưng đối với cô, là nguy hiểm.
Cô cần anh biến mất. Cuộc đời cô chắc sẽ buồn tẻ hơn, ít thú vị hơn, nhưng trái tim cô sẽ an toàn hơn.
Cánh cửa mở bay ra và Maddy ló đầu vào trong. "Nấp đi! Mr. Harris đang tới."
Mr. Harris là cha nội nào vậy? Anh nhìn xung quanh tìm một nơi để trốn. Chỉ có chỗ rửa chén nhưng nó quá lạnh để làm mát gót chân của anh và ai mà biết được là sẽ trong bao lâu. Anh leo trở lại lên giường và kéo màn.
Anh nhìn vào một khoảng trống trong tấm màn. Harris khoảng 40, người rắn chắc, nhưng quần ống chẽn của ông ta thì chật quá, áo khoác thì sáng quá, còn tóc thì mỏng dính, cẩn thận cởi nón ra, hẳn đã từng bị chòng ghẹo, và sử dụng sáp thơm bôi tóc che đậy một khoảng hói.
Một người cầu hôn? Ông ta quá già với cô, chưa kể đến quá lố bịch.
Harris bước vào ngôi nhà và ngồi vào bàn mà không được mời. Vẻ tự tin của ông ta, gần như là mang không khí của sự sở hữu, quấy nhiễu. Ông ta đã vào thẳng vấn đề. "Tôi đã nhận được hướng dẫn từ người chủ sở hữu mới-"
"Tôi nghĩ ông đã nói ông ta đã ra khỏi đất nước," cô ngắt lời.
Ông ta đã cho cô một cái nhìn chặt chẽ. "Đúng vậy, nước Nga. Nhưng ông ấy đã gởi những hướng dẫn đến cho em trai ông ấy, người có quyền lực của luật sư."
"Em trai ông ấy?"
"Bá tước của Alverleigh". Harris xoay đầu. "Tiếng gì thế? Có ai đó ở đây à?"
Đằng sau bức màn, anh cứng người. Khỉ thật. Hẳn anh đã tạo ra một âm thanh. Nhưng Bá tước của Alverleigh? Tên này hình như có nghĩa gì đó. Nhưng cái gì?
"Ai cơ?" cô hỏi Harris. "Giờ về bức thư này-"
Harris đã không trả lời. Ông ta nhìn chằm chằm vào hốc tường, chân mày thắt nút với sự nghi ngờ. "Cô có ai đó trong ấy phải không?"
Cô làm một cử chỉ thiếu kiên nhẫn. "Bọn trẻ đôi khi chơi ở đó. Có lẽ Lucy đang ngủ trưa. Không vấn đề gì chứ? Có phải ông đã thông báo cho người chủ sở hữu mới về lời hứa của Sir Jasper-"
"5 bảng mỗi cuối tuần."
Hàm của cô rớt xuống trong thất vọng. "5 bảng? Nhưng tôi không có 5 bảng."
"Vậy thì cô phải rời đi thôi."
"Rời đi? Nhưng tôi không thể-"
"5 bảng mỗi cuối tuần hoặc cô phải ra ngoài. Thư của Mr. Renfrew đã kiên quyết thế." Cái ghế cọt kẹt khi Harris dựa lưng, rõ ràng là đang thưởng thức khoảnh khắc này.
"Nhưng đó là ngày mai."
Harris nhún vai.
"Mr. Renfrew này là ai vậy? Tôi cần nói chuyện với ông ấy."
"Ngài Mr. Nash Renfrew là chủ sở hữu mới. Ông ấy là cháu của Sir Jasper Brownrigg và là anh trai của Bá tước Alverleigh," Harris nói với sự hài lòng ác ý che giấu. Ông ta vẫn đang nói, nhưng các từ ngữ của ông ta dường như biến mất.
Renfrew? Bá tước của Alverleigh? Thế giới nhỏ bé của cái giường trong hốc tường này dường như đang quay. Renfrew...
Nash Renfrew...
Anh đã nhìn thấy một trận tuyết lở ở Thụy Sĩ, một lần. Đầu tiên một vết nứt nhỏ xíu gần như vô hình, và một mảnh nhỏ của tuyết rơi ra. Một tiếng rì rầm kỳ lạ theo sau và tuyết bắt đầu trượt xuống, đầu tiên thì trong những tản băng, sau đó thì những mảng lớn bị tả tơi, rồi thình linh toàn bộ sườn núi trượt xuống, nhào lộn, đập vỡ cảnh quan xuống ở một tốc độ đáng sợ, cuốn đi tất cả mọi thứ với nó.
Và sau đó một sự im lặng khủng khiếp vang vọng.
Trí nhớ của anh đã trở về như thế này đây, một vết nứt nhỏ xíu bắt đầu với tên anh, Nash Renfrew.
Anh là Nash Renfrew. Và em trai anh là Marcus, Bá tước của Alverleigh.
Và đột nhiên não anh bị lấp đầy với những tản băng, những mảng lớn của ký ức: những cái tên, những khuôn mặt, những khoảnh khắc, những mùi vị, tất cả kết nối lại, xoáy tít, va chạm loảng xoảng, rơi xuống một chỗ như một mảnh ghép của câu đố điên khùng đã hành hạ anh ngày đêm, và bây giờ, cuối cùng, đã bắt đầu có ý nghĩa.
Anh không chắc bao nhiêu thời gian đã trôi qua trong khi nó đang xảy ra; trong một chừng mực nào đó nó như hàng giờ, nhưng nó đã qua trong nháy mắt. Một chút giống như những trận tuyết lở.
Và sau đó để lại anh gần như tan vỡ, khi anh bắt đầu đặt nó lại với nhau, đặt bản thân anh lại với nhau.
Tên anh là Nash Renfrew và anh đang trở về nhà từ...không, không phải trở về nhà. Anh đang đi xem bất động sản của Chú Jasper. Ai đó đã viết - Marcus? Không, một vài luật sư, anh nghĩ, để nói rằng Chú Jasper đã chết. Nash được biết đến trong nhiều năm rằng anh là người thừa kế. Trang viên Whitethorn không bị hạn chế trong việc thừa kế, Jasper chưa bao giờ kết hôn, và Nash là con trai của một người em, được sở hữu một ít tài sản của ông ấy.
Vậy là anh đang cưỡi ngựa đến dinh thự của Chú Jasper...không, không đúng. Người ta không thể xuống một con tàu và cưỡi ngựa việt dã được. Anh chỉ vừa mới trở về từ...từ Nga, từ St. Petersburg. Không, cũng sai. Anh đã đi London trước, rồi sau đó ghé thăm Cô Maude ở Bath trước khi anh rời đi, rời đi...vì...
Vũ hội! Anh gần như đã nói to những từ đó. Anh gần như đã quên anh không ở một mình, mà cái quyền đó là rất quan trọng.
Anh là Nash Renfrew và quyền lực là tên đệm của anh.
Anh chăm chú nhìn ra giữa bức màn, nhưng Harris đã đi. Maddy đang bọc trong một áo choàng, khuôn mặt cô nghiêm nghị và giận dữ.
"Maddy," anh nói, "Tôi phải nói với em-"
"Để sau," cô nói một cách cộc cằn. "Tôi phải đi ra ngoài."
"Nhưng tôi đã có lại ký-"
Cánh cửa đóng lại sau lưng cô.
Nash không phiền. Anh sẽ nói với cô khi cô trở về. Năng lượng đang dâng lên trong anh. Anh là anh một lần nữa, trong kiểm soát, không còn là kẻ bất lực vì không biết mình là ai. Các chấn thương thể chất của anh thì không liên quan gì bây giờ. Chúng sẽ lành lại thôi. Anh đã trở lại là anh và đó mới là những gì được tính.
Kỳ lạ làm sao khi biết danh tính của một người lại quan trọng nhiều đến vậy.