Tặng Em Một Hạnh Phúc

Chương 3


Chương trước Chương tiếp

Y hương tấn ảnh, châu vi thúy nhiễu (*). Đêm nay, biệt thự nhà họ Vệ ở giữa lưng chừng núi bật đèn đuốc sáng trưng, trước cổng lớn chật kín siêu xe, bên trong tập hợp toàn những nhân vật nổi tiếng, cho thấy chủ nhân của ngôi biệt thự này không phú cũng quý, địa vị tuyệt đối không phải người bình thường.

(*) Y hương tấn ảnh: Là một thành ngữ (y = y phục, hương = hương thơm, tấn = mái tóc, cảnh = bóng dáng) miêu tả phục sức lộng lẫy đẹp đẽ trên người, cũng có ý ám chỉ phụ nữ hoặc chỉ những thứ hay thấy ở những yến hội xa hoa.

Châu vây thúy nhiễu: Vây trong ngọc châu, phỉ thúy.

Vệ Nghị Phong nắm tay Đường Tâm bước vào tòa biệt thự tráng lệ, sự xuất hiện của hai người thu hút sự chú ý của mọi người, ai ai cũng ghé đầu thảo luận, hiển nhiên là có đa số các vị khách cũng đã bắt kịp tin tức mới nhất, mà bây giờ được tận mắt chứng kiến lại càng làm tăng thêm mức độ chân thật của tin đồn.

Thì ra vị đại thiếu gia phong lưu thành tiếng này thật sự coi trọng đóa hoa hồ điệp của làng giải trí, cái tổ hợp đặc biệt này thật sự đúng là ‘tuyệt phối’, chắc chắn đây sẽ là đề tài hot nhất năm nay.

Đối mặt với sự chú ý của mọi người, Vệ Nghị Phong vẫn tỏ thái độ trầm ổn, khí thế như bậc đế vương, còn có thể gật đầu chào hỏi với những vị khách mới. Mà Đường Tâm đã quen với việc bị đám phóng viên vây quanh, mặc dù cũng cảm thấy có chút kinh ngạc với bữa tiệc sinh nhật xa hoa lộng lẫy này, thế nhưng cô vẫn biểu hiện rất thoải mái, không hề tự làm mất mặt mình.

Hai người thân mật nắm tay, dưới ánh nhìn chăm chú của mọi người, bọn họ lại giống như ánh hào quang, bước vào đại sảnh, lần lượt chào hỏi các vị trưởng bối tham gia tiệc mừng thọ tối nay, chẳng qua thái độ của bọn họ đối với Đường Tâm cũng tương đối lạnh nhạt, thậm chí còn làm như không thấy, tỏ rõ phản ứng khinh thường.

“Đừng khó chịu quá, bọn họ vốn tự cho mình ở trên cao, chỉ cần biểu hiện vui vẻ hòa nhã là được.” Anh quay đầu ôm cô bước ra đại sảnh, muốn cô đừng để bụng tới sắc mặt của đám người thế lực kia. Mặc dù cô bị coi khinh cũng là chuyện nằm trong dự liệu của anh, hơn nữa đó cũng là ‘hiệu quả’ mà anh mong muốn, nhưng nhìn cô chỉ trầm lặng đứng đó, anh cảm thấy mình phải nói một chút gì để dỗ dành cô.

“Không sao, thỉnh thoảng làm ‘người vô hình’ cũng dễ chịu lắm, bởi vì nổi tiếng nên hiếm khi nào tôi không bị người ta để ý, kỳ thực nếu bọn họ nồng nhiệt quá thì tôi cũng rất mệt mỏi, tôi cũng không có mang theo bút để ký tên.” Cô tỏ vẻ như sự nổi tiếng khiến mình cảm thấy rất phiền nhiễu, chỉ muốn được yên lặng.

Bước chân ra xã hội mấy năm nay, cô đã từng thấy quá nhiều sắc mặt không tốt, từng nghe quá nhiều lời phê bình, nếu lần nào cô cũng để trong lòng thì cô thật sự đã bị tổn thương đến phát điên rồi.

Chỉ là, đối với sự quan tâm của anh, cô vẫn cảm thấy ấm áp, hơn nữa toàn bộ hành trình anh cũng không tỏ vẻ hổ thẹn vì cô, vẫn luôn mang theo nụ cười, đứng bên cạnh giúp cô giới thiệu, khiến cô cảm nhận được sự tôn trọng của anh.

Vệ Nghị Phong thấy cô như thế thì lại càng cảm thấy tự hào với ánh mắt chọn người của mình, biểu hiện của cô khiến anh rất hài lòng.

“Nghị Phong, đã lâu không gặp, nghe nói hai năm nay cậu thường xuyên ra nước ngoài, tôi còn tưởng cậu đã di dân rồi cơ đấy.” Một người đàn ông tiến lên, ân cần thăm hỏi.

Cô nhận ra người đàn ông này, anh ta là ‘phú nhị đại’* của một gia tộc nào đó chuyên kinh doanh chuỗi ẩm thực, bởi vì thường xuyên theo dõi tin tức truyền thông cho nên cô có ấn tượng về anh ta.

(*) phú nhị đại: con cháu nhà giàu thế hệ thứ 2, là thuật ngữ dùng để chỉ các cậu ấm, cô chiêu thuộc thế hệ 8X của các chủ công ty, tập đoàn hoặc con cái cán bộ làm to ở Trung Quốc.

“Tôi bị ông nội nuôi thả sang nước ngoài hơn chục năm cũng đã đủ rồi, bây giờ bởi vì liên quan đến công việc nên mới phải xuất ngoại.” Anh dùng giọng điệu đùa giỡn để hình dung việc mình phải chờ đợi ở nước ngoài 13 năm, cảm giác giống như bị trục xuất, chẳng qua về nước phát triển mới là mục đích cuối cùng của anh, bởi anh đã đoán trước được, bởi anh muốn trả thù, cho nên mặc dù con đường này có bao nhiêu gian khổ, anh cũng phải cắn răng trở về, chính vì để tích lũy sức mạnh ‘phản công’ cho chính mình.

Đường Tâm nhìn anh, cảm thấy được anh đang dùng bề ngoài bỡn cợt để che đi dáng vẻ tự giễu của mình, có vẻ như quan hệ giữa anh và ông nội không được tốt lắm. Cô vốn còn tưởng anh là tiểu thái tử ngang ngược độc tài, được ông nội cưng chiều nâng niu trong lòng bàn tay mà lớn lên, sau đó cho ra nước ngoài du học chứ!

“Khi nào rảnh rỗi thì họp mặt nhé, cùng mọi người uống vài ly.”

“Được, tôi sẽ liên lạc với các cậu.”

“Còn nữa, xin hỏi tôi có vinh hạnh được mời tiểu thư Đường Tâm nhảy một điệu không?” Anh ta vươn tay về phía Đường Tâm nhưng ánh mắt lại nhìn Vệ Nghị Phong, dù sao hiện tại ‘đóa hoa danh tiếng’ này trên danh nghĩa vẫn đang thuộc về anh, tuy nhiên, dựa vào hiểu biết của anh ta thì Vệ Nghị Phong sẽ mau chóng buông tay thôi.

“Nếu cô ấy đồng ý thì tôi cũng không có ý kiến.” Anh đem quyền quyết định giao cho cô, trên mặt cũng không tỏ vẻ không vui.

“Tôi nhảy không được tốt lắm, có gì sai sót thì xin hãy bỏ qua.” Cô đặt tay mình vào trong tay người đàn ông này, sau đó mỉm cười dịu dàng, theo anh ta bước vào sàn nhảy.

‘Vị hôn phu’ của cô đã hào phóng như vậy, nếu cô không biểu hiện một chút thì thật quá thất lễ, chi bằng cứ vui vẻ nhảy một điệu đi.

Vệ Nghị Phong cầm ly champagne, nhìn cô đang nhẹ nhàng nhảy múa cùng với người đàn ông kia, cảm thấy cô quả thực làm một đóa hoa hồ điệp tuyệt mỹ, thần thái quyến rũ, dáng dấp xinh đẹp chỉ cần một cái nhăn mày hay một nụ cười của cô đều có thể thu hút ánh mắt của người khác.

Đám đàn ông ở đây thấy Vệ Nghị Phong không phản đối bạn gái của mình khiêu vũ cùng đàn ông khác, vậy nên từng người từng người cứ lần lượt tiến lên mời cô khiêu vũ, muốn tranh thủ tiếp xúc thân mạt với vị nữ thần gợi cảm này, khoảng cách gần như vậy có thể cảm thụ được phong thái khuynh thành của cô.

Bên cạnh, Vệ Nghị Phong đã uống xong ly champagne thứ ba, thấy đóa hoa hồ điệp vẫn còn đang uyển chuyển bay múa trong sàn nhảy, tâm tình vốn đang vui sướng thưởng thức dần đã bị một tầng tro bụi bao phủ, cảm thấy cô cũng quá thích khiêu vũ rồi, mới vừa nãy còn nói với mình nhảy không tốt lắm, thoáng cái lại vui thú không dứt, cũng không cự tuyệt bất kỳ ai tới mời cô nhảy, lại còn cười đến vô cùng quyến rũ…

Anh nắm chặt ly rượu, ánh mắt đã mất đi vẻ ôn hòa, tâm tình cũng theo từng bước khiêu vũ nhẹ nhàng lay động của cô mà dần dần trầm xuống, thấy gã đàn ông đặt tay tên lưng cô thì trong ngực anh lại có một ngọn lửa buồn bực không tên cứ âm ỉ, bởi vì anh biết rõ vòng eo duyên dáng bé nhỏ của cô ôm vào thoải mái cỡ nào, mà những gã đàn ông đang khiêu vũ cùng cô cũng có thể cảm nhận được loại cảm giác này, thế nên mới có thể cười rạng rỡ đến đáng đánh đòn như vậy!

“Anh lại dám đem cái loại phụ nữ này vào nhà chúng ta, anh cố tình muốn tôi mất mặt với khách khứa sao?”

Vệ Thanh Sơn đột nhiên xuất hiện bên cạnh cháu trai, giọng điệu khinh miệt, nhìn Đường Tâm ở phía xa đang không ngừng đổi bạn nhảy, ông cũng đã từng nghe thấy lai lịch của cô, biết gần đây cô đang qua lại với cháu nội mình nhưng ở ngoài chơi thì chơi, ông không ngờ thằng cháu mình lại có thể đưa loại phụ nữ không có phẩm giá này ở tiệc mừng thọ của ông, làm ông mất mặt.

“Sao lại thế? Cháu thấy mọi người đều rất thích cô ấy. Cô ấy chính là người chiếm được nhiều tình cảm nhất ở Đài Loan đấy.” Anh nhanh chóng thu lại sự bất mãn trong lòng, mỉm cười đáp lại lời lẽ chói tai của ông cụ.

“Tôi nhìn thế nào cũng thấy cô ta là con hồ ly thích đi quyến rũ đàn ông, đùa giỡn đàn ông mọi lúc mọi nơi.” Nhìn cái dáng vẻ cám dỗ thành tinh của cô ta mà xem, đủ biết không phải loại phụ nữ đứng đắn rồi.

“Ông nội, xin đừng phê bình cháu dâu tương lai của ông như vậy, nếu không thì cháu sẽ đau lòng lắm.” Anh cười như tên bắn, biết rõ mình nhất định sẽ bắn chuẩn xác vào trái tim của ông cụ.

“Anh nói cái gì? Anh anh… muốn cưới cái mặt hàng này vào nhà?” Vệ lão gia quả nhiên lập tức trúng tên, không thể tin cháu trai mình sẽ vui đùa thái quá như vậy.

“Đúng vậy ông nội, đến lúc đó mời ông đến tham dự hôn lễ của bọn cháu, nhưng nếu không muốn tới cũng không sao, TV nhất định sẽ truyền hình trực tiếp.” Anh nhàn tản lập lại quyết định muốn kết hôn với Đường Tâm, cũng đã lường trước được tin này sẽ khiến ông nội, người luôn chú ý đến môn đăng hộ đối phải tức giận đến đấm ngực giậm chân, bởi vì thanh danh của cô còn bết bát hơn so với anh, không chỉ riêng tình sử phong phủ mà còn hay bị nói bóng gió là chuyên đi phá hoại tình cảm của người khác, làm người thứ ba chen chân vào gia đình người ta, tên của cô luôn gắn liền với tên của một người đàn ông nào đó.

Vậy nên anh mới không thể không lấy cô!

“Anh… anh…” Vệ lão gia tức đến không nói nên lời, muốn nổi giận nhưng lại phải chú ý đến mặt mũi, không thể làm mình mất mặt trước đám đông.

“Ông Vệ à, nhìn ngài da dẻ hồng hào, thân thể còn cường tráng hơn cả đám thanh niên trẻ tuổi bây giờ đấy.” Một vị trưởng bối trên năm mươi tuổi cũng làm trong giới thương nhân bước tới chào hỏi Vệ lão gian, tưởng lầm khuôn mặt đỏ bừng của ông là vì tâm tình vui vẻ.

“Đâu có đâu có, so ra vẫn kém ông, nghe nói không lâu nữa ông và một vị tiểu thư kém mình ba mươi tuổi ‘mai khai ngũ độ’* rồi, thật sự là càng sống càng trẻ ra…” Vệ lão gia lập tức nở nụ cười giả tạo nhìn về người mới tới, ông đã từng tung hoành trên thương trường mấy chục năm, so với ai khác cũng đều gian xảo và cáo già hơn, rất biết cách xem mặt lựa lời nói.

(*) hoa mai nở lâu năm =.=

Vệ Nghị Phong lạnh lùng nhìn ông nội đổi thái độ một trời một vực, nói chuyện với người ngoài thì tỏ ra vô cùng bao dung, nói với người nhà thì lại khoác lên mình một chuẩn mực rất cao.

Anh chào một tiếng rồi rời khỏi cuộc trò chuyện của bọn họ, vừa quay đầu thì lại thấy Đường Tâm đã đổi một người đàn ông khác, cơn tức vừa rồi bị anh áp xuống bây giờ lại bùng lên, xộc thẳng tới đỉnh đầu…

Khúc nhạc vừa hết, cô ngoảnh đầu, lại đúng lúc chạm phải tầm mắt của anh.

Đôi môi anh đào khẽ cong lên, cô tặng cho anh một nụ cười xinh đẹp như hoa, trong phút chốc đã dập tắt ngọn lửa đang bùng cháy trong ngực anh, làm xịu đi cảm xúc căng thẳng của anh.

Anh hậu tri hậu giác phát hiện mình như một tên ngốc bị thôi miên, cứ như vậy mà đứng ngây ngốc nhìn cô tiếp tục khiêu vũ cùng một người đàn ông khác, nhưng trong mắt anh chỉ thấy được bóng hình xinh đẹp và điệu nhảy uyển chuyển của cô, lúc co xoay tròn lại lơ đãng tặng cho anh một nụ cười dịu dàng đáng yêu, khiến anh mê muội, đôi mắt vẫn dõi theo ánh bạc nhu hòa này…

“Thiếu gia, lão gia mời anh đến thư phòng gặp ngài ấy.” Quản gia của biệt thự đến bên anh, nhỏ giọng truyền lời.

Anh bỗng nhiên hoàn hồn, do dự nhìn cô gái đang đứng trong sàn nhảy một chút rồi sau đó theo chân quản gia lên lầu.

Vệ Nghị Phong không cần nghĩ cũng biết ông nội tìm anh để nói chuyện gì, mà anh đương nhiên sẽ không bỏ qua cơ hội tốt để đả kích ông ta, bởi vì năm đó, Vệ Thanh Sơn cũng đối với cha mẹ anh tàn nhẫn không kém…

“Tôi muốn anh mau chóng kết hôn sinh con, vậy mà anh lại tìm một người phụ nữ không đứng đắn như vậy đem về nhà! Chẳng lẽ trên đời này phụ nữ xinh đẹp môn đăng hộ đối với nhà chúng ta đều chết hết rồi sao? Sao anh cứ phải lấy một người phụ nữ lẳng lơ như vậy về làm vợ? Anh có biết là cô ta đã từng cặp với bao nhiêu gã đàn ông rồi không? Danh tiếng của cô ta tồi tệ đến mức nào?” Ba ngày thì hết hai ngày là chuyện xấu, đàn ông bỏ tiền bao nuôi cô ta không phải ít, trong đám người ông quen biết, đã có mấy người nói là từng được ngủ với cô ta, vậy mà thằng cháu mình lại muốn cưới một người phụ nữ lẳng lơ, vô liêm sỉ như vậy vào nhà họ Vệ?

“Cháu biết rõ.” Anh tỏ vẻ không quan tâm, bình tĩnh thưởng thức vẻ mặt trợn mắt há mồm của ông cụ, còn âm thầm đoán xem ngày đó cha mình có đứng đây nghe những lời như vậy hay không.

“Biết rõ mà anh còn – chẳng lẽ cô ta mang thai?”

“Nếu mang thai thì ông nội sẽ chấp nhận cô ấy làm cháu dâu sao?” Anh cười hỏi

“Anh . . . Thì ra anh còn nhớ những chuyện kia cho nên bây giờ mới cố tình bắt chước cha mình, muốn kết hôn với một đứa ca sĩ để chọc tức tôi, chống lại tôi sao?” Vệ Thanh Sơn không ngờ thằng bé này lại có trí nhớ tốt như vậy, cũng đã qua hơn hai mươi năm, vậy mà nó vẫn còn nhớ rõ những chuyện khi ấy, hơn nữa lại còn giống như con trai, cố tình đối nghịch với ông!

Chẳng qua từ đầu tới giờ ông vẫn không hề hối hận với những gì mình đã làm, trái lại càng thêm tin rằng, nếu như năm đó con trai mình ngoan ngoãn nghe lời, cưới một người phụ nữ môn đăng hộ đối, ngoan ngoãn tiếp quản sự nghiệp của gia đình thì cuối cùng đã không phải rơi vào kết cục bần cùng khốn khổ, anh niên tảo thệ* rồi.

(*) còn trẻ mà phải chết sớm, chết yểu.

“Cô ấy không phải là ca sĩ, cô ấy là nữ thần gợi cảm.” Vệ Nghị Phong nhún vai, không phủ nhận, điệu bộ thoải mái, thản nhiên cất giọng thanh minh, nhìn thấy ông cụ bị mình chọc tức, trong lòng anh lại cảm thấy vui sướng vì trả thù.

“So với mẹ của anh, cô ta còn không biết xấu hổ hơn! Cả ngày ở bên ngoài trêu hoa ghẹo nguyệt, tôi sẽ không bao giờ thừa nhận một đứa tệ hại như vậy là cháu dâu!” Ông đập bàn, giận dữ quát lên, không cần biết cô ta là người bán rẻ tiếng cười hay là người hát rong, tóm lại, cái loại phụ nữ như vậy chỉ có thể chơi đùa bên ngoài chứ đừng mơ đặt chân vào nhà họ Vệ!

“Vậy thì sao? Ngài cũng muốn tống cổ tôi và cô ấy ra khỏi nhà, tìm mọi cách khiến chúng tôi mất đi tất cả, chỉ còn hai bàn tay trắng sao?” Tuy từ đầu anh muốn lợi dụng ‘danh tiếng’ của Đường Tâm để chọc giận ông nội, nhưng khi nghe ông cụ cứ luôn tỏ thái độ hạ thấp cô, trong lòng Vệ Nghị Phong lại có một loại cảm giác bực bội khó hiểu.

“Đừng cho là tôi không dám!” Vệ Thanh Sơn giận dữ rít lên, tiện tay chụp lấy ống đựng bút trên bàn ném về phía đứa cháu bất hiếu ——

Choang một tiếng, ống đựng bút rơi xuống đất, bên thái dương của Vệ Nghị Phong cũng chảy xuống một vệt máu. . . .

Vệ Thanh Sơn giật mình, không ngờ cháu trai mình không hề né tránh, ông vốn tưởng nó sẽ né tránh.

Nhưng Vệ Nghị Phong chỉ dùng ánh mắt lạnh lẽo như băng ngàn năm nhìn chằm chằm vào Vệ Thanh Sơn, sau đó chậm rãi rút khăn tay ra, bình tĩnh lau đi vết máu trên trán, giống như không hề có chút cảm giác đau đớn nào. . . .

“Vậy ngài cứ thử chờ xem có thể đuổi tôi ra ngoài, đoạt lại Hoàng Long mà ngài yêu nhất từ trong tay tôi được hay không? Chẳng qua tôi cũng muốn nói trước, tôi không yếu đuối giống như cha mình đâu.” Anh nhẹ nhàng mỉm cười, đáy mắt ánh lên vẻ âm u tàn nhẫn khiến người ta sởn tóc gáy, tỏ vẻ mình sẽ không để yên cho ông ta bức đến bước đường cùng, sống tạm bợ qua ngày như cha, mà sẽ trở thành người nắm quyền của Hoàng Long, nắm giữ quyền lực còn mạnh hơn cả ông ta, đoạt đi vị trí cao cao tại thượng của ông ta.

Hiện tại anh đã làm được! Nếu không tin tưởng thế cục đang nằm chắc trong tay mình, anh cũng sẽ không ngang nhiên đối nghịch lại với ông ta như vậy.

“Chờ thiệp cưới được in xong, tôi sẽ đích thân mang đến cho ngài, ông nội.” Anh cất chiếc khăn tay dính máu đi, sau đó xoay người rời khỏi thư phòng, bỏ lại sau lưng Vệ Thanh Sơn đang ngồi im tại chỗ như bị điểm huyệt, khuôn mặt tràn đầy vẻ khó tin.

Bên ngoài thư phòng, Vệ Nghị Phong vừa bước ra đã nhìn thấy Đường Tâm đứng ngoài cửa.

Anh khẽ nhíu mày, vẻ mặt thoáng kinh ngạc pha chút bất mãn vì bị rình nghe, hiển nhiên là không vui khi thấy cô xuất hiện vào lúc này.

“Vốn mỏi chân nên muốn tìm anh làm bia đỡ đạn để nghỉ ngơi một chút, nhưng hiện tại xem ra tôi hẳn là nên xuống dưới nhảy thêm mấy bản, lại phải cố gắng giả vờ uốn éo rồi.” Cô cong môi cười, tỏ vẻ như mình không có ý theo dõi anh, chỉ là muốn tìm cơ hội nghỉ chân một chút mà thôi, không nghĩ tới trong thư phòng không chỉ có một mình anh.

“Em cũng nghe rồi sao?” Anh nghĩ cô nhất định đã nghe được cuộc nói chuyện giữa mình và ông nội, vậy nên mới nói như vậy.

“Ít nhất cũng đã hiểu rõ tại sao anh đối với tôi vừa thấy đã yêu rồi.” Cô nhướng mày, sảng khoái thừa nhận, ánh mắt trong giây lát lại dừng nơi vết thương rướm máu trên trán anh, may mà không nghiêm trọng.

“Em rất thất vọng đúng không?” Lý do anh cưới cô không hề lãng mạn chút nào, thậm chí còn có chút tàn nhẫn.

“Không đâu, chuyện này cũng không hề gì, quan hệ như vậy lại làm tôi cảm thấy nhẹ nhõm, không có gánh nặng, chẳng qua là không ngờ chuyện xấu của tôi cũng có thể tìm được một mối nhân duyên như vậy, tôi thật sự rất kinh ngạc đấy!” Cô tự cười trêu chọc, tuy đã sớm đoán được nguyên nhân anh muốn lấy cô không xuất phát từ tình yêu, nhưng không hiểu tại sao, sau khi nghe được sự thật, trong lòng cô lại cảm thấy một nỗi buồn không tên, cứ nhẹ nhàng phảng phất, quấn lấy trái tim cô.

Có lẽ bởi vì từ đầu, anh đã không coi cô là tình nhân bao nuôi giống như người khác, hơn nữa, khi đối mặt với những lời xì xào bàn tán, ánh mắt khinh thường, biểu hiện của anh vẫn vô cùng thản nhiên, thậm chí còn an ủi cô đừng đau lòng, cho nên cô mới tưởng lầm anh không giống với những người khác, cho rằng người đàn ông này sẽ không coi thường cô giống như đám người trước đó......

Đây có thể xem là trong họa được phúc sao? Cô thâm cười khổ, nhưng trên mặt vẫn tỏ vẻ điềm nhiên.

Vệ Nghị Phong nhìn cô tỏ vẻ thản nhiên rộng lượng thế kia, lại có chút hoài nghi không biết rốt cuộc là cô có nghe được những lời chỉ trích cay nghiệt của ông nội hay không, nếu không tại sao cô vẫn còn cười được.

Còn nữa, cô nói ‘gánh nặng’ là có ý gì? Bên ngoài có biết bao nhiêu phụ nữa mong đợi được anh chiều chuộng, phí hết tâm tư để nắm giữ trái tim anh, thế nhưng cô gái này lại nói cứ như kiểu: thật tốt, may mà không bị anh để ý. Quả thực là hạ nhục mị lực đàn ông của anh, khiêu chiến sự tự tin của anh.

Chẳng lẽ cô đã thật sự có thói quen thành lập mối quan hệ với đàn ông mà không cần tình cảm, vậy nên mới không để anh vào trong mắt, chỉ coi anh là một con rùa vàng bao nuôi cô giống như bình thường sao?

Anh lạnh lùng ngước mắt nhìn người phụ nữ dường như không ai phục tùng được này, dục vọng chinh phục cô lại càng trở nên mãnh liệt ________

“Trong vòng một tháng chúng ta sẽ kết hôn.” Anh nói thẳng ra thời hạn, như đnag biểu thị quyền công khai, không cho phép cô thương lượng.

“Sao cũng được.” Cô không hề dị nghị, hoàn toàn phối hợp. Ra xã hội, thiếu nợ phải trả, cũng may là công việc trong tháng này của cô cũng không nhiều, thích hợp nhất để tổ chức hôn lễ.

Thấy cô trả lời dứt khoát, anh lại càng thêm sững sờ.

“Tôi đưa em về nhà.” ‘Món quà lớn’ đêm nay đã tặng xong, bọn họ cũng không cần ở lại nữa.

“Không cần phải khiêu vũ nữa à?” Câu hỏi dường như còn mang theo chút trách cứ, trách anh vùa rồi hào phóng để cô khiêu vũ cùng mấy người đàn ông khác như vậy.

“Không phải em mỏi chân rồi sao?” Vệ Nghị Phong tức giận đáp, vừa rồi anh cũng đã xem cô khiêu vũ cùng với đám đàn ông chết tiệt kia đủ rồi.

“Hay là uống rượu nhé?” Cô không sợ chết, tiếp tục truy vấn.

“Đi!” Anh trực tiếp nắm lấy tay cô, dùng tốc độ nhanh nhất kéo cô đi đến đường tắt, rời khỏi tòa biệt thự.

***

Trên đường trở về, hai người cũng không nói chuyện, mỗi người đều quay đầu một hướng, nhìn ra cửa sổ xe, bầu không khí trên xe vô cùng căng thẳng, giống như bị bao trùm bởi một tầng áp suất thấp.

Tầm mắt của cô vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ, lâu thật lâu cũng không nói một câu, cũng không hề nhìn anh một cái, giống như có thứ gì đó bên ngoài cửa sổ kia đã hấp dẫn ánh mắt của cô.

Anh vừa vươn tay chạm đến cánh tay cô, cô liền lập tức dời tay đi chỗ khác....

Cô vừa nghĩ tới việc anh coi cô là loại phụ nữ tùy tiện thế nên mới có thể không kiêng nể gì mà hôn cô ở phía sau xe như vậy, đáy lòng cô trào dâng một cảm giác lạnh lẽo, khiến cô vô thức tránh đi sự thân mật của anh, cô nhẹ nhàng cọ xát cánh tay lộ ra bên ngoài của mình, muốn xua tan đi cảm giác lạnh lẽo khó hiểu trong lòng.

Chỉ là, Vệ Nghị Phong lại như bị giội một gáo nước lạnh, anh cho rằng cô như vậy chẳng qua là không muốn anh đụng chạm, vậy nên mới vội vàng làm động tác sưởi ấm để né tránh anh.

Anh thẹn quá hóa giận quay phắt đi, cũng tỏ vẻ cá tính nhìn chằm chằm ra cửa sổ, hờn dỗi quan sát cảnh vật bên đường.

Nhưng chưa được một lát, tầm mắt anh lại không tự chủ mà nhìn vào bóng hình xinh đẹp in lên cửa sổ xe, nhìn dáng vẻ trầm tĩnh đến tuyệt mỹ của cô, thật sự có chút khó tưởng tượng cô là một người phụ nữ phức tạp đến thế nào? Kể cả việc cô thản nhiên tiếp nhận chuyện bị anh lợi dụng, không hề có chút gượng ép, khiến anh cảm thấy tính cách của cô thật sự khiến người khác phải giật mình.

Đáng ra những lúc này cô hẳn là nên khóc lóc vài tiếng, làm ra dáng vẻ như đã chịu đả kích nặng nề, chẳng phải như vậy thì sẽ càng khiến người ta đồng tình hơn sao? Hoặc nếu như cô tức giận mắng anh vài câu, cố gắng bảo vệ danh dự của mình, cũng có thể lấy được một chút áy náy hoặc lời xin lỗi từ anh, thế nhưng... cô chỉ mỉm cười như không sao cả, mà cái thái độ này lại khiến cho anh cảm thấy khó hiểu....



Bình luận
Sắp xếp
    Loading...